Chap 5: Sự trầm tư và lời tỏ tình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày hôm sau, khi ánh sáng từ những tia nắng đầu tiên lách qua khe cửa sổ, Mahiru vẫn nằm trên giường, không thể chợp mắt. Ánh sáng nhạt nhòa của bình minh lướt qua lớp rèm mỏng, tạo ra những dải sáng mờ nhạt trên sàn nhà và vẽ lên những hình ảnh nhòe nhoẹt trên bức tường. Cô ngồi dậy, đẩy chăn ra và cảm nhận sự mệt mỏi nặng nề từ từng phần của cơ thể. Làn da cô cảm thấy khô ráp và mắt cô đỏ hoe vì thiếu ngủ, dấu hiệu rõ ràng của những đêm không ngủ đã qua.

Mahiru đi đến cửa sổ và kéo rèm sang một bên. Cảnh vật bên ngoài vẫn yên bình, cây cối xanh tươi và những giọt sương sớm còn đọng lại trên cỏ. Nhưng sự yên bình của thiên nhiên chỉ làm nổi bật hơn nỗi đau trong lòng cô. Cô cảm thấy như mọi thứ xung quanh đều đang cười nhạo sự thất bại và lo lắng của mình.

"Cần phải làm điều gì đó," Mahiru thì thầm với chính mình, cảm giác nỗi đau trong lồng ngực như một cái vòng siết chặt. Cô quay lại giường, nơi những bản thảo đã viết từ trước đó nằm ngổn ngang. Các trang giấy nhòe nhoẹt bởi những nét viết và sửa chữa, với những ghi chú và lời nhắc nhở đã được viết lại nhiều lần. Mahiru đã dành nhiều giờ để viết, để cố gắng sắp xếp lại những từ ngữ, nhưng mọi thứ dường như trở nên vô nghĩa trong mắt cô. Cô đọc lại từng đoạn văn, cố gắng tìm ra những từ ngữ có thể giải thích cảm xúc của mình, nhưng những dòng chữ dường như chỉ khiến sự thất vọng càng thêm rõ ràng.

Cô cầm bút lên và viết một lần nữa, mực lấp lánh trên giấy: "Towa, tớ không biết phải bắt đầu từ đâu để nói về cảm xúc của mình. Tớ cảm thấy như đã để lỡ cơ hội quý giá, và không có cách nào để sửa chữa nó."

Đôi mắt Mahiru rơi vào chiếc đồng hồ treo tường, kim giây chuyển động chậm chạp như đang chế giễu cô. Mỗi tích tắc của đồng hồ đều giống như một nhát dao vào trái tim cô, nhắc nhở cô về sự thất bại trong việc bày tỏ cảm xúc của mình. Cô cố gắng làm việc để phân tâm, nhưng không thể tập trung. Những lần cố gắng viết lại lời xin lỗi hay giải thích chỉ kết thúc trong sự bất lực.

Cô đọc lại những bức thư mà cô đã viết: "Towa, có phải tớ đã làm điều gì sai không? Tớ chỉ muốn tỏ bày tình cảm của mình, nhưng giờ đây tớ chỉ thấy sự thất vọng. Cậu có thể hiểu cho tớ không?"

Trên giường, những bức ảnh nhỏ về Towa, những bức tranh và những mảnh giấy với các ý tưởng về cuộc trò chuyện không thể thành hiện thực nằm rải rác. Mahiru cầm một bức ảnh lên, nơi Towa đang mỉm cười rạng rỡ trên sân khấu. Nụ cười đó làm trái tim Mahiru đau nhói. Cô nhớ lại từng khoảnh khắc của buổi biểu diễn, những cảm xúc bị dồn nén, và cả nỗi đau khi không thể hoàn thành việc mình đã định làm.

"Cậu luôn làm cho tớ cảm thấy hạnh phúc, Towa. Tớ không muốn làm cậu đau," Mahiru lẩm bẩm, nước mắt bắt đầu rơi xuống khi cô nhìn vào bức ảnh.

Mỗi đêm, sau khi đóng cửa phòng và tắt đèn, Mahiru lại nằm trằn trọc trên giường. Đèn ngủ mờ mịt chiếu ánh sáng yếu ớt lên trần nhà, tạo ra những hình bóng mờ nhạt. Cô cố gắng ngủ nhưng không thể. Những suy nghĩ về Towa, những lời chưa nói, và sự thất bại lặp đi lặp lại trong đầu cô, như những cơn sóng không thể dập tắt.
"Towa sẽ hiểu nếu tớ có cơ hội để nói rõ hơn," Mahiru thì thầm, khi ánh sáng từ đèn ngủ chiếu lên khuôn mặt cô, làm nổi bật những giọt nước mắt.
Cô thử giải khuây bằng cách làm việc nhà, đọc sách, hoặc thậm chí là đi dạo trong công viên gần nhà. Nhưng mỗi bước đi đều không thể làm giảm bớt cảm giác lo lắng. Cô thấy mình lạc lõng giữa đám đông, cảm giác như không thể tìm được sự yên bình. Mỗi ngày trôi qua như một chuỗi sự kiện không có điểm kết thúc, nơi nỗi đau và sự lo lắng trở thành một phần không thể tách rời khỏi cuộc sống của cô.

Khi cảm giác bế tắc ngày càng gia tăng, Mahiru biết rằng cô không thể tiếp tục sống trong sự lo lắng và đau khổ này mãi. Cô cần phải hành động. Sau nhiều đêm suy nghĩ, cô quyết định rằng cuộc gặp gỡ với Towa sẽ là cơ hội cuối cùng để giải quyết mọi hiểu lầm và thể hiện chân thành cảm xúc của mình.

Mahiru quyết định công viên là nơi lý tưởng để thực hiện cuộc trò chuyện quan trọng này. Công viên không quá đông đúc, và không khí trong lành của nó có thể giúp làm dịu bớt sự căng thẳng của cả hai. Hơn nữa, nơi đây cũng gợi lại những ký ức đẹp đẽ về những buổi dạo chơi và những cuộc trò chuyện trước đây.

Vào một buổi sáng đẹp trời, Mahiru lấy điện thoại và bắt đầu viết một tin nhắn cho Towa. Đầu ngón tay cô run rẩy khi gõ từng chữ, cố gắng chọn từ ngữ sao cho chân thành và dễ hiểu nhất.

Tin nhắn:
"Chào Towa,
Tớ hy vọng cậu vẫn ổn. Tớ biết những ngày qua rất khó khăn, và tớ không biết phải bắt đầu từ đâu để giải thích những gì đã xảy ra. Nhưng tớ thật sự rất muốn có một cơ hội để nói rõ cảm xúc của mình và giải quyết mọi hiểu lầm.
Tớ đã nghĩ rằng công viên sẽ là nơi thích hợp để chúng ta gặp nhau. Đó là một nơi yên bình và có thể giúp chúng ta thư giãn một chút. Nếu cậu đồng ý, tớ muốn hẹn gặp cậu ở công viên vào chiều mai. Tớ tin rằng chúng ta có thể trò chuyện và hiểu nhau hơn ở đó.
Mong rằng cậu sẽ chấp nhận lời mời của tớ. Tớ thật sự rất muốn làm rõ mọi chuyện và hy vọng rằng cậu có thể cho tớ một cơ hội nữa.
Chân thành, Mahiru"

Khi Mahiru nhấn gửi, cô cảm thấy một chút nhẹ nhõm nhưng cũng không ít lo lắng. Mỗi giây trôi qua như một sự thử thách, khi cô cố gắng không để sự lo lắng chi phối tâm trí mình. Cô hy vọng rằng Towa sẽ nhận lời và đến công viên để họ có thể cùng nhau giải quyết mọi hiểu lầm. Trong lòng cô, cảm giác hồi hộp và mong chờ trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết.

Còn về phía Towa, cô ngồi một mình trong phòng, ánh sáng từ màn hình điện thoại phản chiếu lên gương mặt cô, tạo ra những hình bóng mờ nhạt trên tường. Đôi mắt cô không rời khỏi tin nhắn từ Mahiru, từng chữ trên màn hình làm trái tim cô đau nhói. Sau những ngày đau khổ và lo lắng, tin nhắn này là một tia sáng hi vọng, nhưng cũng là nguồn gốc của những cảm xúc phức tạp.

Cô nhớ lại buổi biểu diễn, sự tuyệt vọng và đau đớn khi nhìn Mahiru chạy đi. Mỗi khi nghĩ về điều đó, Towa cảm thấy như mình bị lạc trong một biển cả của nỗi đau. Những đêm cô thức trắng vì sự lo lắng, suy nghĩ về những gì mình có thể đã làm sai và cách để sửa chữa mọi chuyện. Mỗi giây phút đó, cô cảm thấy như đang sống trong một cơn ác mộng không có hồi kết.

"Phải làm gì bây giờ?" Towa tự hỏi, nước mắt bắt đầu lăn dài trên má. Cô cảm thấy như mọi thứ đã vượt ra ngoài tầm kiểm soát của mình. Cô đã để lỡ cơ hội để nói ra cảm xúc của mình và bây giờ không biết làm thế nào để lấy lại được điều đó.

Khi nhận được tin nhắn của Mahiru, những cảm xúc hỗn độn trong lòng Towa trở nên dữ dội hơn. Cô mở tin nhắn lên, đọc đi đọc lại từng câu, cảm thấy mỗi từ đều như một cú sốc vào trái tim đã bị tổn thương của mình. Towa cảm thấy một chút nhẹ nhõm khi thấy rằng Mahiru vẫn muốn gặp mặt và nói chuyện, nhưng đồng thời cô cũng cảm thấy lo lắng và không biết liệu mình có đủ can đảm để đối diện với tình hình này.

"Công viên..." Towa lẩm bẩm, hình dung ra khung cảnh yên bình của công viên mà Mahiru đã đề cập. Cô tưởng tượng những chiếc lá xanh rì, tiếng chim hót và bầu không khí trong lành. Nó tạo ra một cảm giác an ủi, nhưng cũng làm nổi bật hơn nỗi sợ hãi và lo lắng trong lòng cô.

"Liệu mình có thể chịu đựng được cuộc trò chuyện này không?" Towa tự hỏi, cảm giác lo lắng ngày càng gia tăng. Cô biết rằng đây sẽ là cơ hội cuối cùng để hiểu rõ cảm xúc của Mahiru và giải quyết mọi hiểu lầm giữa hai người. Towa cảm thấy một phần của mình muốn đồng ý ngay lập tức, nhưng phần còn lại thì sợ hãi và không muốn đối mặt với sự thật.
Cô quyết định dành thời gian để suy nghĩ. Ngồi trong phòng, Towa cảm thấy như mình đang ở giữa một cơn bão cảm xúc, với nỗi đau và lo lắng tràn ngập trong lòng. Cô cảm nhận rõ ràng sự căng thẳng và hồi hộp, khi biết rằng cuộc gặp gỡ này có thể thay đổi mọi thứ. Cô thở dài, nắm chặt điện thoại trong tay, và quyết định rằng mình sẽ đến công viên vào chiều hôm đó. Dù lòng đầy lo lắng, Towa biết rằng đây là cơ hội duy nhất để hiểu rõ hơn về những cảm xúc của mình và của Mahiru.

Với quyết định này, Towa cảm thấy một chút an ủi, nhưng sự hồi hộp và lo lắng vẫn tiếp tục bám lấy cô. Cô bắt đầu chuẩn bị cho cuộc gặp mặt, cảm thấy trái tim mình đập nhanh hơn bao giờ hết. Cô hy vọng rằng cuộc trò chuyện này sẽ giúp làm sáng tỏ mọi điều và đem lại sự bình yên cho cả hai người.

Ngày hôm sau, khung cảnh công viên ngập tràn ánh nắng của một buổi chiều mùa xuân, không khí trong lành và dễ chịu. Những cánh hoa anh đào vẫn đang rơi lả tả từ trên cây xuống, tạo nên một thảm hoa hồng nhạt trải dài trên mặt đất. Những chiếc ghế đá dài bên con đường nhỏ tạo ra những khoảng không gian yên tĩnh, lý tưởng cho những cuộc trò chuyện riêng tư.
Mahiru đến công viên từ sớm, cố gắng để bình tĩnh lại trước khi cuộc gặp gỡ với Towa bắt đầu. Cô mặc một chiếc váy đơn giản nhưng thanh lịch, màu xanh dương nhạt, hòa quyện hoàn hảo với không gian xung quanh. Cô ngồi trên một chiếc ghế đá gần gốc cây anh đào, ánh mắt lấp lánh với sự lo lắng và mong chờ. Những suy nghĩ và cảm xúc của cô đang quay cuồng trong tâm trí, và cô hy vọng rằng cuộc trò chuyện này sẽ giúp giải quyết mọi hiểu lầm.

Towa đến công viên ngay sau đó, bước đi với những bước chân nặng nề. Cô mặc một chiếc áo sơ mi trắng và quần jeans, trông rất giản dị nhưng vẫn nổi bật giữa những cánh hoa anh đào. Cô dừng lại một lúc, quan sát xung quanh và tìm kiếm Mahiru. Khi ánh mắt của cô chạm phải Mahiru đang ngồi trên ghế, trái tim cô đập nhanh hơn, những cảm xúc phức tạp dâng trào trong lòng.

Mahiru đứng dậy và vẫy tay khi thấy Towa, nụ cười của cô có phần yếu ớt nhưng vẫn chứa đựng sự ấm áp và chân thành. Towa từ từ tiến về phía Mahiru, cảm giác hồi hộp lấp đầy từng bước đi của cô.

Mahiru thấy vậy nhẹ nhàng nói: "Chào cậu, Towa. Cảm ơn cậu đã đến."

Towa ngồi xuống cạnh Mahiru, giọng cô có chút run rẩy: "Chào cậu, Mahiru. Cảm ơn cậu đã mời tớ đến đây. Tớ rất biết ơn vì có cơ hội này."

Cả hai ngồi im lặng trong giây lát, không khí xung quanh chỉ có tiếng gió nhẹ và tiếng chim hót. Mahiru hít một hơi thật sâu, cố gắng để lấy lại sự bình tĩnh.

Mahiru: "Towa, tớ... tớ đã không thể bày tỏ tình cảm của mình vào hôm qua. Tớ cảm thấy thật sự tiếc nuối vì đã không thể truyền tải được những gì tớ cảm thấy. Tớ cảm thấy như mọi thứ đều tuột khỏi tầm tay, và giờ đây, tớ không biết phải làm thế nào để diễn đạt hết nỗi lòng của mình."

Towa nhìn vào mắt Mahiru, cảm nhận sự chân thành trong từng lời nói. "Tớ cũng cảm thấy rất tiếc. Tớ không hiểu vì sao mọi chuyện lại trở nên phức tạp như vậy. Tớ chỉ muốn hiểu rõ hơn về những cảm xúc của cậu và làm sáng tỏ tất cả những hiểu lầm."
Mahiru cảm thấy một làn sóng nhẹ nhõm khi nghe những lời này. Cô nắm chặt tay Towa, ánh mắt lấp lánh và nụ cười của cô trở nên rạng rỡ hơn bao giờ hết.
Mahiru: "Towa, tớ yêu cậu hơn cả những gì lời nói có thể diễn tả. Tớ không muốn để mất cơ hội này, không muốn để những cảm xúc của mình bị che khuất. Cậu là người đã thắp sáng trái tim tớ, và tớ muốn cậu biết rằng cậu là điều quan trọng nhất trong cuộc sống của tớ."
Trái tim của Towa như được chạm vào một làn sóng ấm áp. Cô nắm tay Mahiru, cảm nhận sự kết nối sâu sắc và chân thành. "Mahiru, tớ cũng yêu cậu bằng cả trái tim mình. Tớ đã sống trong một cơn ác mộng không thể diễn tả vì không thể bày tỏ cảm xúc của mình. Nhưng khi nghe những lời này từ cậu, tớ cảm thấy như mình vừa được giải thoát khỏi một giấc mơ tăm tối, và giờ đây, tớ cảm nhận được niềm hạnh phúc tràn ngập trong từng hơi thở."


Khi cuộc trò chuyện giữa hai người đang diễn ra, nhóm bạn và các thành viên của Photon Maiden đã đến công viên để chứng kiến buổi tỏ tình này. Karen, Hikari, Junna, và Nana đứng gần đó, quan sát với sự tò mò và sự ủng hộ rõ ràng. Karen đã rủ mọi người đến, không thể bỏ lỡ cơ hội chứng kiến khoảnh khắc quan trọng này.
Karen nhìn về phía Mahiru và Towa với sự hào hứng: "Xem kìa, chúng ta sắp được chứng kiến một khoảnh khắc tuyệt vời. Tớ không thể chờ thêm nữa!"
Hikari nhìn vào Mahiru và Towa, cười vui vẻ: "Tớ đã cảm thấy từ lâu rằng cả hai có một kết nối đặc biệt. Rất mừng vì họ có thể bày tỏ tình cảm của mình."
Junna gật đầu, mỉm cười: "Đúng vậy, và hôm nay là ngày mà tình yêu của họ thực sự được công nhận. Thật đáng quý."
Nana vỗ vai Karen, nói giọng đầy phấn khích: "Cảm ơn cậu đã rủ chúng tớ đến đây. Đây là một khoảnh khắc quan trọng không thể bỏ lỡ. Bananice!"

Noa nhìn thấy cảnh tượng này gửi lời nhắn nhủ với Mahiru: "Cậu đã làm tốt lắm, Mahiru! Nhưng đừng quên, Towa là một người rất đặc biệt. Cậu phải giữ gìn tình yêu này đấy!"
Ibuki nở nụ cười không quên chia vui với cặp đôi:"Tớ rất vui vì thấy mọi thứ đã ổn. Cậu xứng đáng có được hạnh phúc, cả hai cậu đều vậy."
Saki trao lời chúc phúc ngay sau đấy: "Chúc mừng cả hai! Hôm nay thật đặc biệt. Em mong rằng hai chị sẽ có nhiều kỷ niệm đẹp và hạnh phúc bên nhau trong tương lai."


Khi Mahiru và Towa trao nhau nụ hôn đầu tiên, một cơn gió nhẹ lướt qua, làm xao động những cánh hoa anh đào rơi rụng xung quanh họ. Đây là khoảnh khắc của sự kết nối sâu sắc và tình yêu chân thành. Những người bạn đứng xa, chứng kiến niềm hạnh phúc và sự hòa quyện của hai trái tim, cảm nhận sự ấm áp và yêu thương từ buổi tỏ tình này.
Karen không khỏi vui vẻ và phấn khích sau cảnh đó nên đã có một ý tưởng: "Nào, chúng ta hãy chúc mừng các bạn với một bữa tiệc nhỏ tại quán cà phê gần đây nhé! Đó sẽ là cách tuyệt vời để ăn mừng ngày hôm nay."
Towa thì nhìn Mahiru, cười hạnh phúc bởi dường như không chỉ tìm được một người con gái cô yêu mà còn được những người bạn ủng hộ hơn bao giờ hết: "Tớ không thể tưởng tượng được ngày hôm nay sẽ đẹp như thế này. Cảm ơn tất cả mọi người vì sự ủng hộ và yêu thương."
Mahiru lại cảm động, cô rơm rớm nước mắt nói lời cảm ơn chân thành: "Cảm ơn mọi người rất nhiều. Các bạn đã làm cho ngày hôm nay trở nên đặc biệt hơn bao giờ hết."
Cả nhóm cùng nhau rời công viên, đi đến quán cà phê gần đó, nơi họ cùng thưởng thức những món ăn ngon và trò chuyện vui vẻ, tận hưởng khoảnh khắc hạnh phúc và sự kết nối giữa các mối quan hệ. Còn đối Mahiru và Towa cảm nhận được sự yêu thương và sự ủng hộ từ tất cả những người xung quanh, và họ biết rằng đây là một khởi đầu mới cho mối quan hệ của họ. Họ cùng nhau bước tiếp trên con đường tình yêu, tận hưởng từng khoảnh khắc bên nhau, với sự ấm áp và niềm tin vào tương lai.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro