CHƯƠNG 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay đối với Choi Young Jae là một ngày chấn động, cậu phải chuyển sang phòng trọ mới.

Kéo theo túi lớn túi nhỏ đổi phòng tất nhiên không phải chuyện gì to tát, điều khiến cậu kích động là bạn cùng phòng mới lại chính là người bị các cậu mắng suốt ba tháng nay, hồnh nhan họa thủy không hẹn mà gặp – Park Jin Young!

Nói thật, dùng cụm từ “hồng nhan họa thủy” để miêu tả Park Jin Young có hơi khoa trương, dù sao cậu ta cũng là con trai, nhưng nếu đi hỏi Jaehyung, bạn cùng phòng với Young Jae ở đại học thì chắc chắn cậu ấy sẽ không nói thế.

“Park Jin Young!”

“Choi Young Jae!”

Câu đầu tiên hai người chào nhau trong lần gặp đầu tiên là như vậy.

Youngjae nhìn từ trên xuống dưới, đánh giá từ trong ra ngoài cậu bạn cùng phòng mới, Park Jin Young hoàn toàn khác hẳn so với hình dung của cậu.

Mái tóc đen tuyền mềm mại được cắt tỉa gọn gàng, làm tôn lên làn da mịn màng trắng nõn, làm khuôn mặt cậu trông sạch sẽ và sáng hẳn, dáng người cao gầy cân đối bên dưới lớp áo ngủ rộng thùng thình đủ làm cho nhiều cô gái sụp đổ. Tuy thoạt nhìn giống như hơi thiếu ngủ, nhưng đôi mắt thông minh trong sáng lanh lợi, vẻ mặt xinh đẹp nền nã khiến người trước mặt cảm thấy rất dễ chịu. Một nam sinh như vậy nếu đi trong vườn trường hẳn sẽ tạo nên một quang cảnh tuyệt đẹp, nhưng không thể gọi là tuyệt sắc nam nhân, càng chẳng nhìn ra ý vị hồn xiêu phách lạc chỗ nào.

Cậu có thể làm cho Park Young Hyun, người được toàn đại học T công nhận là “nhân vật đình đám”, đánh nhau một trận chí tử với bạn thân nhất của anh ta ư?

Tin đồn vẫn còn phải xem lại!

Ba tháng sau, Young Jae nằm trên giường trong phòng ngủ, tay ôm một quyển tiểu thuyết đam mỹ, ánh mắt lại dừng trên người Jin Young.

Cậu những tưởng loại nam sinh “họa thủy” như Jin Young, rất có thể dùng nhiều thủ đoạn này kia để lượn lờ kết thân với các nam sinh ưu tú một cách thành thạo, nhưng qua một thời gian dài quan sát, cậu phát hiện Jin Young mỗi ngày ngoài việc đến phòng tự học ôn bài, thời gian còn lại đều ở trong phòng ký túc, quên ăn quên ngủ ngồi trước máy tính cười ngây ngô.

Nam sinh có quan hệ mập mờ với cậu đến một mống cũng không có chứ đừng nói chi yêu đương lăng nhăng.

Trong thâm tâm Young Jae rất muốn chán ghét cậu nhưng rốt cuộc chẳng tìm được chỗ nào để ghét.

Có điều cậu cũng có nhược điểm, Jin Young rất hiếm khi cự tuyệt yêu cầu của người khác cho dù có khó xử đi nữa. Cậu không bao giờ so đo với người ta, cũng không để bụng chuyện gì, mọi việc cứ thoải mái. Chẳng hạn có thể vô tình nhìn thấy sổ tiết kiệm hay thẻ ngân hàng của cậu để bừa khắp nơi, hết tiền thì lấy đại một cái đi rút. Cậu rất ít khi đi mua sắm, không đam mê hàng hiệu, lên mạng thấy bộ quần áo nào vừa mắt thì đặt mua luôn, chờ người ta giao tới cửa, tất nhiên điều kiện tiên quyết là cậu sở hữu một dáng người cân đối vượt trên cả tiêu chuẩn người mẫu. Điều khó hiểu nhất là, cậu ngay cả ăn cơm cũng không đúng giờ đúng giấc, trên giá sách nhét đầy đồ ăn vặt, khi nào đói thì lấy ra ăn tạm.

Nếu bảo cậu không có cá tính thì chẳng có nam sinh nào cá tính hơn cậu cả. Đằng sau vẻ ngoài hiền hòa là một con người bướng bỉnh, không ai có thể kiểm soát suy nghĩ của cậu. Hay nói một cách khác, cậu là một nguời khá khó hiểu. Thậm chí cậu không bao giờ chủ động tâm sự chuyện của mình, ngay cả chuyện gia đình cũng không nhắc đến, lại càng không thích nghe ngóng việc riêng của người khác.

Cho nên ba tháng vừa qua, mọi người sống với nhau hết sức hòa hợp, nhưng chỉ dừng lại ở mức độ sinh hoạt hàng ngày mà thôi.

Hôm nay, Young Jae rốt cuộc không kiềm chế được lòng hiếu kỳ, bỏ tiểu thuyết trong tay xuống, ngồi dậy trên giường, chọn hỏi một đề tài hơi riêng tư: “Jin Young, lúc tớ vừa về thì gặp anh chàng siêu đẹp trai của khoa cậu, cặp mắt hút hồn vậy mà cũng không chinh phục nổi cậu sao?”

Jin Young thờ ơ lắc lắc đầu, thong thả vén lại mớ tóc con trước trán: “Đẹp trai có mài ra cơm ăn được không?”

Young Jae nghe mà muốn té xỉu, quan niệm tình yêu hậu hiện đại chủ nghĩa gì thế này, thật khiến cậu tâm phục khẩu phục mà.

Young Jae tiếp tục nghĩ ngợi, bò xuống giường, cầm ly nước nóng thổi thổi hỏi: “Bạn nam lần trước đến phòng ngủ của chúng ta hình như có tình ý với cậu, hắn còn nhờ tớ hỏi khi nào cậu có thời gian, hắn muốn mời cậu đi ăn cơm.”

“Nể mặt cậu vậy! Nhưng với điều kiện là không có lần sau đâu.”

“Tại sao cậu không thử cho hắn một cơ hội? Gia đình cậu ta chắc chắn rất giàu đó.”

Jin Young bày ra một vẻ mặt “tha cho tớ đi”: “Theo sau cái loại con nhà giàu này có vô số nguời rình rập như hổ rình mồi, hắn mà thủy chung được với mình tớ thì tớ nhảy lầu cho cậu xem!!! Cậu ta đối với tớ chẳng qua chỉ là tò mò, muốn quen chơi vậy thôi, nếu tớ tin hắn là loại người chung thủy đến chết, không phải tớ không cưới, thì thật uổng phí hơn hai mươi năm sống trên đời.”

“Vậy cậu thích dạng con trai nào?” Cô hơi nghi ngờ phải chăng Jin Young là nguời vô cảm bất cần đời đến mức thế sao.

“Loại này nè!”

Thấy Jin Young chỉ vào màn hình máy tính, cậu tức tốc chạy lại xem, ánh mắt kinh ngạc.

Một avatar hình cái đầu hói đáng yêu đang nhấp nháy trên màn hình, Jin Young mở khung chat, gõ vào trong đó:

“Chúng ta nói chuyện đã tám tiếng rồi, anh không thấy đói à! Anh làm ơn đi ăn cơm giùm em đi.”

Young Jae nhìn đồng hồ, tám tiếng!

“Jin Young, cậu cũng chưa ăn cơm sao?”

“Tớ không đói!”

Nói xong cậu lại tiếp túc gõ: “Nếu anh đói bụng thì phải đi ăn đi, đừng tỏ vẻ như quan tâm em thế.”

“Anh đã ăn từ sớm rồi, đồ ăn gọi bên ngoài làm cũng khá ngon, em có muốn thử không? Anh gọi họ mang đến cho em một phần.”

“Thôi, đừng nói linh tinh nữa, chờ đồ ăn chỗ các anh giao lại đây thì em đã ngỏm từ đời nào!”

Cậu nghĩ nghĩ lại gõ tiếp một câu:

“Không nói nữa, em đi học đây, nếu không lọt vào danh sách học lên tiến sĩ thì lão boss biến thái kia sẽ không để em toàn mạng đâu.”

“Được, dạ dày của em không tốt, nhớ phải ăn gì đó rồi hẵng đi!”

“Biết rồi, nói mãi! Bye!”

Gu của cậu quả nhiên thực độc đáo.

Young Jae há hốc miệng hết nửa ngày, khó khăn lắm mới thốt được một câu: “Thời buổi này làm gì còn mốt yêu qua mạng nữa đâu trời!”

“Thời tớ bắt đầu yêu qua mạng, nhiều người còn chưa biết tới Line kia… Bọn tớ chat với nhau đã hơn bốn năm rồi.”

“Bốn năm? Chưa từng gặp mặt sao?”

“Anh ấy ở Mỹ, không có thời gian về nước.” Jin Young lắc đầu, trong ánh mắt ẩn hiện một chút tiếc nuối.

Nghe nói, thời nay yêu đương qua mạng đơn giản như sau: Yêu qua mạng = gặp mặt, lên giường, xuống giường, blacklist.

Không thể tưởng tượng cậu bạn cùng phòng thiên tài này, quen biết đã vài năm mà ngay đến cả bước thứ nhất cũng chưa tới, tốc độ quả thực là rùa bò.

Young Jae vừa định tiếp tục nói nhảm thì điện thoại Jin Young đã reo vang.

Hai tay Jinyoung cầm di động, màn hình màu xanh nhạt phản chiếu ánh mắt rầu rĩ. Trong lúc cậu ngẩn người nhìn dãy số gọi đến chớp nháy, đôi lông mày thanh tú tựa dãy núi xa xăm mờ ảo khẽ nhíu lại, vẻ mặt hoàn toàn không phải phiền phức, mà là một kiểu lo âu nghiêm túc.

Người gọi điện giữ vững tinh thần bám riết không tha, gọi hết lần này đến lần khác. Hơn nữa, thời gian nghỉ giữa các lần gọi rất ngắn, có thể suy ra là dùng chế độ tự động gọi lại – quả nhiên rất biết mình biết ta!

Điện thoại réo ba đợt, Jinyoung rốt cuộc đành đầu hàng mà nhận điện.

“Alô! Sinh nhật vui vẻ!” Giọng nói trong trẻo cùng khuôn mặt u sầu hoàn toàn không ăn nhập với nhau chút nào.

“Cảm ơn!” Một giọng nam sang sảng trong điện thoại nói: “Anh cố ý về để bắt em mời cơm anh đây.”

“Hả?!” Rõ ràng Jinyoung rất kinh ngạc, vội vàng ngồi thẳng dậy. “Anh đã về rồi sao?”

“Anh đang trên đường từ sân bay về đại học T, đừng xúc động quá, chủ yếu anh vẫn nhớ một chầu ở Shangri-la mà em đã đồng ý mời anh.”

“Em không có tiền” Jinyoung cự tuyệt thẳng thừng.

“Vậy đến căn-tin trường đi, anh là người dễ tính, một tô mỳ tương đen là được rồi.”

“Căn-tin? Theo anh đến căn-tin ăn, sau này em lấy chồng sao nổi!”

“Em yên tâm, nếu em ở giá anh sẽ chịu trách nhiệm.”

“Em thà cả đời ở vậy chat Line.”

“Park Jinyoung! Em được lắm!”

Youngjae cố nén cười, quay lại ngồi trên ghế. Chẳng trách không có chàng nào dám cùng Jinyoung nhập nhằng không rõ, phương thức cự tuyệt độc ác như vậy, nếu đổi lại là người tâm lý yếu chắc đã muốn treo cổ tự sát, còn tâm lý tốt thì cũng phải đóng cửa tự kỷ hơn nửa tháng.

“…”

“…”

Cuộc trò chuyện lâm vào thế trầm mặc ngượng ngùng.

Jinyoung yên lặng vào bio của từng bạn bè trên Line, refresh hết lần này đến lần khác – Cuộc đời anh vốn một đường thẳng tắp, chỉ vì gặp gỡ em mà rẽ ngang!

Sau ba mươi giây yên lặng, giọng nói trong điện thoại cất lên với vẻ bất đắc dĩ: “Mỳ thịt bò California được không?”

“Mỳ hải sản đi.”

“Được rồi, vậy nửa tiếng nữa anh đợi em dưới lầu ký túc xá.”

Cúp điện thoại, Jinyoung lập tức lục túi, nhanh chóng lấy ra một tờ quảng cáo của tiệm bánh ngọt. Cậu gọi theo số điện thoại trên tờ rơi.

“Tiệm bánh ngọt phải không? Tôi muốn đặt một chiếc bánh sinh nhật, nửa tiếng nữa mang tới được không? Phòng A918, khu nhà trọ số 12, đại học T. À, nhất quyết không được vẽ hình hoa hồng, hình tim gì lên bánh đâu nhé. Lời chúc thì ghi: Chúc mừng sinh nhật Young Hyun…”

Younghyun ư?!

Tiểu Úc đứng bật dậy: “Đừng nói Park Younghyun nha!”

Jinyoung rõ ràng bị cậu dọa hết hồn, điện thoại mém rơi xuống đất: “Cậu biết anh ấy hả?”

Cậu có thể không biết sao? Cô nàng Min Eun Hee bạn cùng bàn với Youngjae thời đại học mê anh ta như điếu đổ, suốt ngày tụng hai chữ Young Hyun trên môi.

Quá khứ “huy hoàng” của anh ta cậu nghe qua không dưới mười lần, có thể kể ra vanh vách.

******

Mười bảy tuổi đỗ thủ khoa ngành Tin học đại học T.

Kỳ thi đầu tiên năm nhất, anh ta đứng đầu cả khoa, từ dưới lên. Anh ta thi trượt tất cả các môn, nếu không nhờ gia đình chạy chọt, anh ta đã có thể bị đuổi học, tước bằng.

Năm hai, thành tích có khá hơn, nghe nói là do thầy giám thị nể mặt, trên bàn anh ta thả ít nhất năm bài thi của người khác mà giám thị vẫn vờ như không thấy. Ban đầu cứ tưởng anh ta có thể bình yên qua năm hai, nhưng vào cuối kỳ thi anh ta cùng bạn bè tụ tập đánh bạc trong phòng ngủ bị hội sinh viên bắt được, do thái độ anh ta không tốt, bị báo lên khoa, cảnh cáo trước toàn trường.

Năm ba, anh ta bắt đầu ham mê lên mạng, ngày ngày đều lướt web, anh ta được trưởng khoa Tin học tuyên dương trong đại hội thường niên bởi cuối cùng gã cũng học được cách tu tâm dưỡng tính, khiến cho giáo viên toàn khoa thở phào nhẹ nhõm. Nào ngờ cuối học kỳ, vì tội đánh trọng tài đánh đến mức phải nhập viện trên sân bóng nên bị giữ lại trường để kiểm điểm. Nếu không nhờ vị lãnh đạo cấp cao nào đó trong trường nói cho anh ta thêm một cơ hội thì anh ta đừng hòng nghĩ tới chuyện lấy được bằng tốt nghiệp.

Học kỳ một năm tư, anh ta bỗng dưng lao vào học làm trang web, còn thay đổi hoàn toàn, trái ngược hẳn với tác phong bê bối thường ngày, chẳng những khổ công học tập để thi cử, còn làm việc không lương cho một công ty cung cấp mạng.

Nghiên cứu sinh năm nhất, anh ta cùng bạn thân chí cốt Sang Min hợp tác thành lập văn phòng riêng lấy tên Hyun Min, lôi kéo toàn bộ cao thủ trong trường tham gia lập trình web, tiếp nhận các dự án. Ngay cả trang web của trường cũng do văn phòng bọn họ thiết kế và bảo trì, sinh viên toàn trường đều mải mê tán chuyện tối ngày trên diễn đàn BBS do anh ta thành lập và quản lý.

Quan trọng nhất là, nghe nói anh ta vô cùng đẹp trai, lạnh lùng hết sức, nổi tiếng một thời ở đại học T, rất nhiều người đẹp cỡ hoa hậu trong trường đều vây quanh anh ta, tiếng tim vỡ không ngớt.

Eun Hee, hoa hậu giảng đường được toàn trường bình chọn, là một trong số đó, thậm chí nàng còn vì Park Young Hyun mà bỏ qua cơ hội học lên thẳng thạc sĩ, nhảy qua thi nghiên cứu sinh ngành Tin học, ai ngờ cô ấy vừa thi xong thì Younghyun đột nhiên tạm nghỉ học, ra ngoài tự mình thành lập công ty mạng, hại Eun Hee giam mình trong phòng ngủ khóc lóc suốt bảy ngày.

Khi đó Youngjae khuyên Eun Hee: “Khóc gì chứ, cũng chỉ là tạm nghỉ học thôi, cùng lắm thì bà cũng bảo lưu, chạy đến công ty anh ta làm loạn lên là được.”

Cô ấy hỏi lại: “Ông có biết vì sao anh ấy nghỉ học không? Anh ấy đánh nhau với Sang Min, bạn thân nhất của ảnh.”

Cậu hỏi: “Chuyện là thế nào?”

“Vì một cậu con trai!”

Nghe xong câu ấy, Youngjae cứ há hốc mồm mãi, đến khi Eun Hee đánh vào vai cậu thì cậu mới định thần lại được cậu vừa nghe câu gì. Cậu nghĩ thầm chẳng lẻ đàn ông đích thực đẹp trai trên thế giới này chết hết rồi sao. Ngay cả hàng hiếm như thế mà cũng... chậc chậc - Youngjae ngao ngán lắc đầu.
Khi ấy Youngjae nhìn Eun Hee khóc lóc như mưa, trong lòng thầm cảm thán: “Hỏi thế gian tình là gì, là đồ bỏ!”

Cậu thà chạy rông tự do tự tại trên sa mạc Sahara, chứ không cần cuộc sống bị chôn vùi bởi thứ tình yêu đáng sợ này!

Sau đó, Eunhee tìm cách đi nghe ngóng từ bạn cùng phòng của Sang Min mới hay một tin nội bộ, cái cậu nam sinh kia tên Park Jinyoung, là nguời yêu cũ của Sang Min.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro