CHƯƠNG 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau một lúc thất thần, Youngjae nhìn thấy Jinyoung đem một chiếc sơ mi màu trắng trông vô cùng sáng sủa cất lại vào tủ quần áo, lôi ra một chiếc áo sơ mi xanh lam khá mô-đen, so sánh rồi lại cho vào tủ. Thấy cậu lại tiếp tục chọn một chiếc quần jean màu xanh đen rồi đứng trước gương soi, Youngjae thật tình khen ngợi: "Không cần chọn đâu, cậu mặc bộ nào cũng hút hồn hết."

Ai ngờ vừa nghe xong câu này, Jinyoung liền cất áo sơ mi xanh lam, lục ra dưới đáy tủ một cái áo thun dày cộm...

Youngjae bỗng dưng cảm thấy hơi nóng, liếc nhìn qua nhiệt kế, hai mươi bảy độ a!

Càng làm cho cậu choáng hơn là sau lưng áo thun in logo trường đại học T to oành đỏ chói!!!

Youngjae quệt mồ hôi lạnh trên trán, nhớ tới cảnh mỗi lần Eunhee đi xem Park Younghyun đá bóng, cô ấy đều lôi hết bộ này đến bộ khác trong tủ quần áo ra thử, váy quá gối thì sợ dài, mini-jupe thì sợ không đủ đoan trang, cổ áo nhỏ thì nói không gợi cảm, cổ trễ thì bảo hở hang quá...

Khi đó sao cậu không đề nghị Eunhee cứ ăn mặc như thế này, xây dựng hình tượng nữ sinh có chí tiến thủ, nhất định có thể khiến Park Younghyun gặp một lần nhớ mãi!

Jinyoung mặc quần áo xong, đi vào nhà vệ sinh rửa mặt.

Đang rửa thì điện thoại reo, lúc cậu chạy vọt ra vẫn còn cầm khăn lông lau mặt, thuận tay cầm điện thoại, vừa cười vừa nói: "Không phải anh nói nửa tiếng sao? Mới đó đã tới rồi. Chờ em một chút nhé..."

Người trong điện thoại không nói gì cả.

Cô không biết thế nào nên hỏi lại: "Anh YoungHyun?!"

Cảm giác có điều bất thường, cô lấy khăn ra khỏi mặt nhìn thoáng qua số điện thoại, lập tức cứng người: "Em xin lỗi! Thầy Tuan, em tưởng là bạn em."

"Không có gì. Tôi định thảo luận với em chuyện học thẳng lên tiến sĩ, nhưng nếu em bận việc rồi thì để hôm khác cũng được."

"Sáng mai em sẽ lên văn phòng thầy ạ."

"Được."

Cúp điện thoai, Jinyoung vẫn còn kinh ngạc chưa kịp hoàn hồn, nhìn đồng hồ hỏi: "Jae-ie, cậu có gặp ông thầy nào cuối tuần tám giờ rưỡi tối còn tìm học trò nói chuyện không?"

"Lão sếp biến thái của cậu chuyện gì chả làm được chứ!"

"Quả nhiên không có biến thái nhất, chỉ có biến thái hơn!" Cậu lắc đầu bất đắc dĩ, vứt điện thoại lên giường, tiếp tục lau nước dính trên mặt và tóc.

Trên thế giới này người duy nhất có thể làm cho một nam sinh tính tình siêu tốt như Jinyoung nổi điên chỉ có thể là lão sếp biến thái của cậu. Cũng không thể trách cậu được, ai gặp phải một kẻ bất thường như vậy cũng đều nổi khùng hết.

Những nhân vật cấp hướng dẫn tiến sĩ mặt mũi xấu xí là chuyện thường, nhưng hắn ta chuyên đời thích khi không nhảy ra dọa người, bất kể thời điểm, bất kể tình huống, rất là thách thức thần kinh con người ta. Ngay cả Jinyoung gan to như vậy cũng bị hắn dọa muốn rớt tim. Tính cách của hắn thì càng khỏi phải nói. Tính khí thất thường, có khi vài ngày không tìm Jinyoung, có khi nửa đêm nửa hôm gọi điện hỏi cậu đề tài tiến triển tới đâu rồi. Hắn làm việc luôn hướng tới sự hoàn hảo, yêu cầu nghiêm ngặt, sai lệch một micromet cũng bắt Jinyoung tính lại hết ba ngày. Hắn còn ngày ngày bắt một sinh viên thi tiếng Anh cấp bốn sáu lần không đậu như Jinyoung đi dịch tài liệu cho mình, báo hại cậu thường xuyên muốn giết cái nguời mà sáng chế ra GG dịch - bởi có rất nhiều từ chuyên môn tra mãi không ra.

Jinyoung vật vã chịu đựng đến lúc gần tốt nghiệp thạc sĩ, ngỡ đâu có thể thoát khỏi nanh vuốt ma quỷ, nào ngờ lão sếp không chịu cho cậu tốt nghiệp, bảo đề tài của cậu làm qua loa, ra ngoài làm mất mặt hắn!

Nói tóm lại, theo lời của Jinyoung mà nói: Loại đàn ông này đến giờ vẫn ế vợ cũng chẳng lấy gì làm lạ, phụ nữ có mắt đều không thèm nhìn hắn ta!

"Jinyounh, tại sao hồi trước cậu lại chọn thầy ấy làm giáo viên hướng dẫn?"

"Vì tương lai của mình thôi!" Jinyoung lại coi đồng hồ, thấy còn sớm bèn kể lại chuyện cũ bằng một giọng nghĩ lại mà kinh người: "Cái ngành Điện tử của tớ thật không phải cho người học. Đơn xin thi lại của tớ có thể đóng thành cả quyển tập, lòng tự tin bị tổn thương nặng nề, cho nên mục tiêu cả đời tớ chính là tốt nghiệp thuận lợi, lập gia đình, vậy là xong! Không ngờ lúc bảo vệ đồ án tốt nghiệp, hắn không biết từ nơi nào xuất hiện, hỏi tớ một đống vấn đề khó hiểu. Câu hỏi do một kẻ ngu ngốc đặt ra thì đến mười thiên tài cũng chả trả lời nổi!"

Youngjae gật gù đồng ý, thuận miệng bồi thêm câu: "Tớ nghĩ một câu hỏi do thiên tài đặt ra thì mười kẻ ngốc cũng không trả lời được."

"Hắn nói luận văn của tớ không có chút giá trị nào. Tớ cung kính đáp lại: Không có giá trị cũng có tác dụng đem cho người ta tham khảo rút kinh nghiệm. Nhưng hắn nói tớ có thể làm người khác hiểu sai... Bực nhất là, hắn nói đồ án của tớ như vậy mà có thể tốt nghiệp thì không thể nào nâng cao trình độ chung của sinh viên đại học. Cậu bảo tớ có oan ức không, chất lượng giảng dạy đại học giảm sút, quốc gia đối mặt với khủng hoảng việc làm thì liên can gì đến tớ?!"

Jinyoung thở dài oán thán, ức hận giậm chân: "Chỉ vì một câu nói của hắn mà tớ bị khoa hoãn tốt nghiệp một năm, cũng may tớ học song song hai bằng nên cũng không ảnh hưởng gì, nếu không tớ đi nhảy lầu cho hắn xem!"

"Vậy nên cậu mới đăng ký làm nghiên cứu sinh của hắn, hòng chứng minh cho hắn thấy thế nào là nhân tài chứ gì!"

"Cứ cho là vậy đi, sau này tớ có hỏi thăm một chút, nghe nói hắn là giảng viên vừa về nước của khoa, tên là Mark Tuan, tớ..."

"Cái gì?" Lần này Youngjae thực sự choáng nặng, cũng may không có uống nước, bằng không đã chết sặc.

Jinyoung điềm tĩnh hỏi: "Cậu làm sao thế?"

"Cậu đừng nói với tớ, lão sếp biến thái của cậu là..." Youngjae nuốt nước bọt, nói: "Mark Tuan!"

"Đúng rồi, cậu không biết hả? Tớ tưởng cậu biết rồi!"

Chẳng trách mỗi lần Jinyoung tức giận trách bản thân không biết nhìn người, chọn nhầm thầy hướng dẫn, Min Hyuk phòng bên đều nhìn cậu bằng ánh mắt quái dị.

Thời buổi này ở đại học T, bạn có thể không biết hiệu trưởng là ai, nhưng nếu không biết Mark Tuan là ai, nhiều nam sinh và nữ sinh toàn trường sẽ khinh bỉ bạn.

Thầy ấy là nguời gốc Đài nhưng lúc nhỏ cậu sinh sống ở Hàn Quốc được 7 năm rồi xa quê hương sang Mĩ học tập. Hai mươi bảy tuổi rời MIT về nước, chưa đến ba năm đã được chọn hướng dẫn tiến sĩ, chỉ có thể miêu tả bằng hai chữ: Thiên tài!

Về phần diện mạo, toàn thể nữ sinh đều chung một quan điểm là: Thời nay, mã ngoài đẹp trai không thôi chẳng là gì cả, vị Mark Tuan vừa đẹp trai vừa có khí chất lại thêm cá tính cuốn hút kia mới gọi là hàng hiếm!

Jinyoung nói hắn diện mạo xấu xí?! Cậu bắt đầu cực kỳ nghi ngờ mắt thẩm mỹ của Jinyoung.

"Jinyoung..." Cô chỉ chỉ vào đôi mắt sáng ngời của Jinyoung. "Mắt cậu không cần đeo thêm cặp kính đấy chứ?"

Tuy rằng có ảnh hưởng đôi chút đến vẻ đẹp, nhưng cần mang thì vẫn phải mang.

"Thị lực của tớ tốt lắm, 10/10."

"Mark Tuan mà xấu trai sao? Tớ nghe nhiều rất nhiều bạn nữ với nam đều nói thầy ấy siêu quyến rũ và thu hút đó."

"Đó là các bạn ấy còn chưa thấy cách hắn đối nhân xử thế. Hắn cũng không phải xấu trai, nhân phẩm chỉ hơi kém chút thôi!"

"Ồ, ra thế!"

Sau này cậu đã chứng thực được rằng Jinyoung chẳng những thị lực kém mà cảm quan cũng có vấn đề nghiêm trọng.

******

Hiệu suất làm việc của cửa hàng bánh ngọt rất cao, chỉ hai hơn hai mươi phút đã giao tới một cái bánh ngọt hoa quả, Jinyoung thanh toán tiền xong ôm bánh đi ra cửa.

Lúc gần đi còn quay đầu lại nhìn cậu một cách tình tứ nói: "Tớ về nhanh thôi, không cần nhớ tớ đâu."

"..."

May mắn cậu không dễ bị xiêu lòng!!!

Jinyoung vừa ra khỏi cửa, Youngjae lập tức tựa vào thành cửa sổ, dáo dác nhìn xuống dưới.

Dưới lầu ký túc xá của các cậu chưa bao giờ ngớt nữ sinh túc trực, hơn nữa tư thế còn vô cùng phong phú, có người bồn chồn đi đi lại lại, có cô ngồi ngẩn ngơ trên băng ghế, có cô lại nghịch di động... Thậm chí có cô còn đọc sách dưới ánh đèn lờ mờ. Cậu rất muốn tới hỏi cô ta, bạn đam mê học tập như vậy, lúc ôm nhau có tranh thủ học từ mới luôn không?

Tầm mắt của cậu dừng lại ở một góc tường không có ánh sáng để rồi không thể dời đi, nơi đó có một dáng người cao ráo thon gầy bị ánh đèn đường nhạt nhòa chiếu xuống thành một cái bóng nhàn nhạt cô tịch, đìu hiu.

Cô dám chắc người này không phải Park Younghyun. Bởi vì hơn một năm trước, cô cùng Eunhee đã từng được thưởng thức chàng đẹp trai trong truyền thuyết kia, anh ta trên sân bóng chạy như vũ bão, làn da ngăm ngăm cùng mái tóc đen bồng bềnh dưới làn mưa phùn càng làm nổi bật vẻ bất kham, nổi loạn cùng ngông cuồng của anh ta... Cũng chính trong trận đấu đó, Park YoungHyun đánh trọng tài, đấm đá thẳng tay một hồi rồi thản nhiên đi đến bên sân nhặt áo khoác, vắt lên vai, ung dung đi ra, vẻ lạnh lùng khiến nữ sinh không ngừng mê muội!

Cậu không bao giờ quên được bóng dáng anh ta - đó là một kiểu cao ngạo không chịu kiểm soát hiếm có trên đời!

Youngjae vừa định tìm kiếm dáng người trong trí nhớ giữa đám đông dưới kia thì bóng dáng thu hút của Jinyoung đã xuất hiện trước cửa, người trong góc tường liền dập tắt thuốc lá, ung dung tiến về phía cậu, dang hai tay ra...

Một màn động lòng người đến thế, cái ôm thâm tình đến thế, Youngjae đứng xem mà kích động khôn cùng... Đáng tiếc cậu bạn nào đó không hiểu phong tình, hết sức lãng xẹt mà giơ ra cái bánh sinh nhật trong tay!

"Haiz! Không biết nhìn người a!" Youngjae ngẩng khuôn mặt xinh xắn lên lắc lắc đầu, quay lại cuộn mình trên giường, tiếp tục gặm tiểu thuyết đam mỹ.

Trong tiểu thuyết, gặp gỡ bất ngờ lãng mạn, hẹn hò lãng mạn, lập tức muốn thấy lãng mạn...

Di động của cậu đổ chuông.

"Mẹ à." Cậu suýt chút nữa cảm động phát khóc. "Mẹ cuối cùng cũng nhớ ra mình có đứa con trai này sao."

"Gần đây mẹ bận bịu quá..."

"..." Lần nào cũng nhai lại mỗi câu này, cậu lật trang tiếp theo, tình tiết trong tiểu thuyết đã phát triển đến hồi gay cấn, không thể bỏ qua...

"Jae à, hôm nay mẹ gặp con trai bác Im, nó chẳng những có năng lực, bề ngoài cũng đẹp trai hơn người nhé..."

Cậu lập tức quay lại trang giới thiệu vắn tắt nội dung tiểu thuyết, giơ ra trước mặt đọc: "Anh tuấn nhiều tiền, ôn nhu đa tình, tốt nghiệp MBA tại Harvard, không ỷ lại gia thế, lập nghiệp từ hai bàn tay trắng..."

"Con biết Jaebum hả?"

"Không biết." Tiểu thuyết mười cuốn hết tám đều viết vậy.

"Để hôm nào mẹ giới thiệu cho hai đứa gặp nhau."

"Mẹ à, cậu ta là con trai đó, với lại nhà chúng ta có bị phá sản không vậy, nhà họ cũng không lợi dụng thủ đoạn gì ép buộc mẹ đó chứ..."

"Con nói cái gì vậy? Chuyện con trai gì ấy, mình không quan tâm mà bên đó cũng vậy thôi"

"Không có gì! Không phải là được rồi!"

"Cuối tuần có về nhà không? Mẹ dẫn con đi shopping."

"Để con xem có viết xong báo cáo không đã."

"..."

Nói chuyện với mẹ xong, Youngjae nằm trên giường ôm tiểu thuyết suốt hai giờ, không buồn lật trang tiếp theo.

Im JaeBum? Cậu nhớ đã nghe qua tên này ở đâu rồi, hình như Jinyoung có nói qua một lần, nhưng nói cái gì thì không tài nào nhớ được.

Nghe thấy tiếng mở cửa, tầm mắt cậu dời từ cuốn tiểu thuyết sang người Jinyoung. "Về nhanh vậy hả?"

"Ừ!" Jinyoung nhìn cuốn tiểu thuyết trong tay cô: "Cậu bắt đầu đọc cuốn tiểu thuyết này từ hai giờ chiều, lúc này đã hơn mười giờ mà còn chưa xem xong sao?"

"Phải rồi!" Cậu bỏ tiểu thuyết xuống. "Jinyoung, có phải cậu từng nhắc tới cái tên Im Jae Bum không?"

"Ừ." Cậu bỏ đồ ra, ngồi xuống trước máy tính xem Line có tin nhắn gì không, cũng chẳng có nguyên nhân gì, đây chỉ là thói quen của cậu mà thôi.

"Anh ta là người thế nào?"

"Cậu mua đại một cuốn tạp chí lá cải mà xem, không thì tìm trên naver hay daum sẽ biết liền!"

"Nổi tiếng vậy sao?" Điều này khiến Youngjae hơi bất ngờ.

"Anh ta từng cặp kè với bao nhiêu cô, dùng CPU hai chip cũng không thống kê nổi... Muốn đánh giá một ngôi sao nữ có hot hay không, đẹp hay không, chỉ cần tìm xem có xì-căng-đan gì với anh ta hay không!... Mấy cô đó cặp với anh ta, chi bằng chết đi cho rồi, chết sớm siêu sinh sớm..."

Nghe kể xong cậu chỉ muốn đoạn tuyệt luôn quan hệ với mẹ, cậu là con trai quý hóa của họ nha...

"Muốn con cưới anh ta, trừ phi con chết!" Cậu âm thầm thề trong lòng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro