Chương 1 : Khởi Đầu Mới và Cuộc Gặp Định Mệnh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Yumi ngồi một mình trong căn phòng trống trải, ánh sáng từ cửa sổ chiếu vào chỉ vừa đủ làm sáng lên những góc tối nhất của không gian. Cô đã từng yêu thích căn phòng này, với những bức tường trắng được trang trí bởi những tấm poster của các thần tượng nhạc pop và một chiếc bàn học gọn gàng bên cửa sổ nơi cô thường ngồi vẽ tranh hoặc làm bài tập về nhà. Nhưng giờ đây, căn phòng trông trống trải hơn bao giờ hết, những đồ đạc đã được gói gọn và chuẩn bị chuyển đi, chỉ còn lại vài thứ vặt vãnh chưa được đóng gói, và cả những kỷ niệm của một thời tuổi thơ hạnh phúc.

Cô đã nghe lỏm được cuộc trò chuyện của cha mẹ vào một buổi tối, khi họ nghĩ rằng cô đang ngủ say. Tiếng nói của họ không lớn, nhưng đủ để cô nhận ra điều gì đang diễn ra. Họ đang nói về cuộc ly hôn, về việc chia sẻ tài sản, và điều khiến Yumi lo lắng nhất, là họ nói về cô – về việc ai sẽ nuôi nấng cô sau khi mọi chuyện kết thúc.

Suốt nhiều tuần sau đó, Yumi cố gắng không để lộ ra sự bất an của mình, cô vẫn đến trường, vẫn gặp gỡ bạn bè và tiếp tục cuộc sống thường nhật. Nhưng trong lòng cô luôn có một cảm giác rằng mọi thứ đang thay đổi, rằng cuộc sống của cô sắp bị đảo lộn hoàn toàn. Và đúng như dự đoán, một buổi tối khi cả gia đình ngồi cùng nhau, cha mẹ đã chính thức thông báo về quyết định của họ. Cha cô sẽ chuyển đi nơi khác để tiếp tục công việc, còn mẹ cô quyết định đưa cô về quê sống với ông bà ngoại để cô có thể tìm lại sự yên bình sau những biến cố trong gia đình.

Yumi không thể tin vào tai mình. Làng quê mà mẹ cô nhắc đến là nơi cô chỉ đến thăm vào mỗi dịp hè, và lần gần nhất cô đến đó cũng đã cách đây vài năm. Trong trí nhớ của cô, đó là một nơi yên tĩnh, với những con đường đất nhỏ hẹp, những ngôi nhà mái ngói cổ kính và những cánh đồng lúa trải dài tới tận chân trời. Yumi yêu thích những kỳ nghỉ hè ở đó khi còn bé, nhưng sống ở đó lâu dài thì lại là một chuyện khác. Làm sao cô có thể sống xa rời thành phố, xa rời cuộc sống mà cô đã quen thuộc?

Những ngày tiếp theo, mẹ cô bắt đầu chuẩn bị cho chuyến đi. Căn hộ nơi ba mẹ con sống trở nên trống trải hơn khi từng món đồ được đóng gói và chuyển đi. Yumi không thể làm gì khác ngoài việc ngồi nhìn mẹ cô, lòng cô tràn đầy cảm giác mất mát và bất lực. Mẹ cô cố gắng tỏ ra mạnh mẽ, nhưng Yumi biết bà cũng đang đau khổ không kém. Mỗi tối, khi nghĩ về những điều sắp tới, Yumi lại cảm thấy lòng mình trĩu nặng, như thể cô đang bị kéo xuống một vực thẳm mà không thể nào thoát ra được.

Cuối cùng, ngày phải rời đi cũng đến. Đó là một buổi sáng sớm, khi bầu trời vẫn còn mờ sương và đường phố Tokyo chưa đông đúc như thường ngày. Yumi cảm thấy như mình đang trong một giấc mơ tồi tệ mà không thể thức tỉnh. Cô bước xuống cầu thang, kéo theo vali của mình, cảm giác như chân mình nặng trĩu. Mẹ cô đã đợi sẵn ở cửa, ánh mắt bà buồn bã nhưng kiên quyết.

Họ lên tàu rời Tokyo vào một buổi sáng mùa hè nóng nực. Cả hai ngồi im lặng trên tàu, nhìn qua cửa sổ khi những tòa nhà cao tầng dần biến mất, thay vào đó là những cánh đồng lúa xanh mướt và những ngôi làng nhỏ nằm rải rác bên những ngọn đồi. Yumi không thể nhớ lần cuối cùng cô đi về quê là khi nào, nhưng cảm giác đó vẫn còn rõ ràng trong tâm trí cô. Những con đường nhỏ, những khu chợ quê đơn sơ, và ngôi nhà gỗ cũ kỹ của ông bà.

Chuyến tàu kéo dài hàng giờ đồng hồ, và Yumi dần chìm vào giấc ngủ. Cô mơ thấy mình đang chạy trên những cánh đồng lúa, đuổi theo những chú bướm trắng bay lượn trong ánh nắng chiều. Nhưng rồi giấc mơ nhanh chóng biến thành một cơn ác mộng, khi cô thấy mình lạc trong một khu rừng tối tăm, không biết đường ra. Khi cô tỉnh dậy, chuyến tàu đã gần đến nơi. Bầu trời bên ngoài đã chuyển sang màu cam ấm áp của hoàng hôn.

Khi tàu dừng lại tại ga, Yumi và mẹ cô xuống tàu. Ga tàu nhỏ bé với chỉ vài người qua lại, không hề đông đúc như những nhà ga ở Tokyo. Họ bắt đầu đi bộ về phía nhà ông bà, và mỗi bước đi trên con đường đất nhỏ, Yumi lại cảm thấy xa rời hơn với cuộc sống mà cô từng biết. Ngôi làng nhỏ bé hiện ra trước mắt với những ngôi nhà mái ngói nằm rải rác giữa những cánh đồng lúa bát ngát. Không khí trong lành, mát mẻ hơn nhiều so với sự ngột ngạt của thành phố, nhưng Yumi không thấy thoải mái chút nào.

Ngôi nhà của ông bà nằm ở cuối con đường, ẩn mình giữa những rặng tre xanh mướt. Khi họ đến nơi, ông bà đã đứng đợi ở cửa, nụ cười hiền hậu trên môi. Yumi cảm thấy một chút ấm áp khi nhìn thấy gương mặt quen thuộc của họ, nhưng cô không thể nào dập tắt được cảm giác buồn bã trong lòng. Ông bà chào đón họ với vòng tay rộng mở, dẫn họ vào trong nhà và mời họ uống trà.

Căn nhà của ông bà vẫn như xưa, không có gì thay đổi. Những bức tường gỗ cũ kỹ, chiếc bàn thấp với những tấm đệm ngồi xung quanh, và bếp lửa luôn rực cháy. Yumi cảm thấy như mình đã bước vào một thế giới khác, một thế giới mà thời gian như dừng lại từ lâu. Bà ngoại dẫn cô lên phòng, căn phòng nhỏ với một chiếc giường futon đơn sơ và cửa sổ mở ra cánh đồng lúa bên ngoài. Yumi đặt vali của mình xuống, nhìn quanh căn phòng mới mà cô sẽ phải gọi là nhà trong thời gian tới.

Tối đó, sau khi ăn tối cùng ông bà, Yumi lên giường sớm. Cô nằm trên chiếc futon mềm mại, nghe tiếng côn trùng rả rích bên ngoài và tiếng gió thổi qua những rặng tre. Nhưng dù cảnh vật có yên bình đến đâu, lòng cô vẫn đầy những cảm xúc hỗn loạn. Cô không biết phải làm gì với cuộc sống mới này, không biết phải bắt đầu từ đâu. Cô nhớ thành phố, nhớ bạn bè, nhớ cuộc sống mà cô đã từng có. Nhưng giờ đây, tất cả những gì cô có là một ngôi làng nhỏ bé này, với những người mà cô yêu quý nhưng lại xa lạ trong cảm giác của mình.

Suốt cả đêm, Yumi không thể ngủ được. Cô trằn trọc trên giường, nhìn lên trần nhà tối đen. Những suy nghĩ cứ xoay quanh trong đầu cô, về cha mẹ, về cuộc sống mới, về những điều mà cô không thể kiểm soát. Cuối cùng, khi trời bắt đầu hửng sáng, cô mới thiếp đi, nhưng giấc ngủ của cô không sâu, và những cơn ác mộng vẫn theo đuổi cô.

——-

Sáng hôm sau, Yumi tỉnh dậy khi trời đã sáng rõ. Cô nằm một lúc trên giường, lắng nghe tiếng gà gáy từ xa vọng lại, cảm nhận ánh nắng ấm áp chiếu qua cửa sổ. Cô cảm thấy có chút mệt mỏi vì giấc ngủ không trọn vẹn, nhưng không còn cách nào khác ngoài việc dậy và bắt đầu ngày mới.

Bước xuống nhà, cô thấy ông bà đã chuẩn bị sẵn bữa sáng. Bà ngoại mỉm cười khi thấy cô, đưa cho cô một bát cháo nóng hổi. "Ăn sáng đi cháu, hôm nay bà sẽ dẫn cháu đi chợ mua ít đồ," bà nói. Yumi chỉ gật đầu, không nói gì. Cô biết rằng không thể từ chối lời đề nghị của bà, dù lòng cô không muốn chút nào.

Sau khi ăn sáng, Yumi theo bà đi ra chợ làng. Chợ không lớn, chỉ là một khu chợ nhỏ nằm giữa trung tâm làng, với những gian hàng bày bán đủ loại nông sản tươi ngon từ các trang trại xung quanh. Trên đường đi, bà ngoại vừa đi vừa chỉ cho Yumi những ngôi nhà cổ kính đã tồn tại từ nhiều thế hệ trước. Dù khung cảnh nơi đây rất khác biệt so với thành phố, có gì đó thật yên bình, nhưng Yumi vẫn chưa thể hoàn toàn thích nghi.

Chợ làng khá nhộn nhịp vào buổi sáng, dù chỉ là một khu chợ nhỏ, nhưng lại đông người mua kẻ bán. Bà ngoại nhanh chóng hòa vào đám đông, chọn lựa những loại rau củ tươi ngon nhất. Yumi đi bên cạnh, tay cầm giỏ đựng đồ, mắt nhìn ngắm xung quanh. Cô cảm thấy một chút gì đó yên bình và quen thuộc, nhưng cũng xen lẫn với nỗi nhớ nhà và sự lạc lõng trong một môi trường mới mẻ.

Khi bà ngoại đang chọn mua những bó rau xanh mướt, Yumi chợt nghe thấy tiếng chuông xe đạp leng keng từ phía sau. Cô chưa kịp quay lại thì đã bị một cậu trai chạy xe đạp vội vàng lướt qua. Chiếc xe đạp phanh lại đột ngột trước một gian hàng, khiến cậu trai kia phải khựng lại và nhảy xuống, gần như mất thăng bằng. Yumi thấy cậu ấy cố gắng giữ cho chiếc xe không đổ và sau đó quay sang cười ngượng nghịu.

"Xin lỗi, tớ suýt nữa đã đâm vào cậu!" cậu ta nói, giọng có chút bối rối nhưng cũng lẫn chút vui vẻ. Yumi lắc đầu, không nói gì, chỉ nhìn cậu ta với vẻ tò mò. Cậu ta có mái tóc đen hơi rối, đôi mắt sáng và nụ cười tinh nghịch. Ánh nhìn của cậu ấy không giống như những ánh mắt tò mò mà Yumi thường thấy ở thành phố, mà có điều gì đó ấm áp và gần gũi hơn.

"Cậu là người mới đến làng này đúng không?" cậu ấy hỏi khi nhận ra sự lạ lẫm trong đôi mắt của Yumi.

"Ừm, đúng vậy," Yumi đáp lại, cảm giác lúng túng tràn ngập khi cô cố gắng để không tỏ ra bối rối.

"Tớ là Sato," cậu ta tự giới thiệu một cách tự nhiên. "Tớ sống ở đây từ nhỏ, gần như biết mọi ngóc ngách của làng này. Cậu tên là gì?"

"Yumi," cô đáp nhẹ nhàng, cố gắng nở một nụ cười.

Sato nhìn cô một lúc rồi cười lớn. "Có vẻ cậu chưa quen với chợ làng này nhỉ? Tớ cũng từng giống cậu thôi. Lần đầu tiên tớ đi chợ cho mẹ, tớ đã nhầm củ cải với củ cà rốt đấy!"

Yumi cũng bật cười theo, cảm giác căng thẳng dần tan biến. Cậu ta có vẻ là người dễ gần, và sự tự nhiên trong cách nói chuyện của cậu khiến cô cảm thấy thoải mái hơn.

"Thế bây giờ cậu đã quen chưa?" Yumi hỏi lại, dù cảm thấy câu hỏi của mình có phần ngớ ngẩn.

"Rồi chứ!" Sato đáp, mắt ánh lên sự tự hào. "Tớ giờ đây có thể nhận ra bất kỳ loại rau củ nào chỉ trong tích tắc."

Cả hai cùng cười, và cuộc trò chuyện giữa họ trở nên dễ dàng hơn. Sato bắt đầu kể cho Yumi nghe về những điều thú vị ở làng quê mà cô có thể khám phá. Cậu kể về con sông nhỏ chảy qua làng, nơi mà vào mùa hè, lũ trẻ thường tụ tập để tắm mát và bắt cá. Cậu nói về những cánh đồng lúa xanh mướt, nơi mà vào mỗi mùa thu hoạch, người dân trong làng lại tổ chức một lễ hội lớn để ăn mừng vụ mùa bội thu.

Yumi lắng nghe với sự thích thú, dần quên đi cảm giác cô đơn trong lòng. Có lẽ, sống ở đây cũng không quá tệ như cô đã tưởng. Cậu bé Sato này đã khiến cô cảm thấy vùng quê này có một điều gì đó đáng yêu và thú vị.

Khi bà ngoại đã mua xong những gì cần thiết, Yumi nhận ra rằng cô đã nói chuyện với Sato lâu hơn cô tưởng. Bà ngoại mỉm cười nhìn Yumi và Sato, ánh mắt đầy sự thấu hiểu.

"Chúng ta về thôi cháu," bà nói nhẹ nhàng.

Yumi gật đầu, nhưng trước khi rời đi, cô quay lại nhìn Sato. "Tớ... tớ rất vui vì đã gặp cậu hôm nay."

Sato mỉm cười, giơ tay vẫy chào. "Tớ cũng vậy. Hẹn gặp lại cậu, Yumi."

Yumi mỉm cười đáp lại và cùng bà ngoại bước đi. Trên đường về nhà, cô không thể ngừng nghĩ về cậu bạn mới quen và những câu chuyện thú vị cậu ấy đã kể.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro