Chương 3 : Tạm biệt hè

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Mùa hè trôi qua trong sự yên bình và chậm rãi của làng quê. Yumi dần dần quen với cuộc sống mới, dù đôi lúc cô vẫn nhớ về Tokyo, nhớ về những người bạn thân thiết và những kỷ niệm nơi thành phố náo nhiệt. Nhưng rồi ngày mà Yumi không thể tránh né cũng đến – ngày cô bắt đầu nhập học tại ngôi trường mới trong làng.

Ngôi trường nằm không xa nhà ông bà, chỉ mất khoảng mười lăm phút đi bộ. Đó là một ngôi trường nhỏ với tường gạch cũ kỹ, mái ngói đỏ, xung quanh là những hàng cây xanh tươi rợp bóng mát. So với ngôi trường lớn, hiện đại mà Yumi từng học ở Tokyo, nơi này thật sự khiêm tốn và giản dị. Tuy nhiên, có gì đó trong bầu không khí của ngôi trường khiến Yumi cảm thấy gần gũi, như một phần của cộng đồng nhỏ bé này.

Sáng hôm ấy, Yumi mặc đồng phục mới mà bà ngoại đã chuẩn bị cho cô từ trước, một bộ váy dài màu xanh nước biển với chiếc áo sơ mi trắng và khăn quàng cổ đỏ. Cô nhìn mình trong gương, cảm thấy lạ lẫm trong bộ đồng phục khác biệt so với những gì cô từng mặc ở Tokyo. Sau khi chắc chắn rằng mọi thứ đều gọn gàng, cô bước ra khỏi nhà và bắt đầu đi đến trường.

Khi đến gần cổng trường, Yumi cảm thấy có chút hồi hộp. Cô không biết điều gì đang đợi mình phía trước, không biết liệu các bạn học mới có chào đón cô hay không. Trong lòng cô tràn đầy sự lo lắng về việc phải bắt đầu lại mọi thứ từ đầu, từ việc làm quen với thầy cô, bạn bè cho đến việc học tập trong môi trường mới.

Bước qua cổng trường, Yumi thấy các học sinh khác đang tụ tập thành từng nhóm nhỏ, trò chuyện rôm rả. Có những ánh mắt tò mò nhìn về phía cô, nhưng không ai tiến lại gần. Yumi lặng lẽ bước vào trong, tìm đường đến văn phòng để gặp giáo viên chủ nhiệm như đã được hướng dẫn.

Sau khi gặp cô giáo chủ nhiệm và được chỉ dẫn sơ bộ về lớp học, Yumi bước đến lớp 10A, nơi cô sẽ theo học. Cánh cửa lớp học mở ra, cô giáo dẫn Yumi vào, và cả lớp đổ dồn ánh mắt về phía cô. Yumi cảm thấy tim mình đập nhanh hơn khi đứng trước tất cả, ánh mắt lướt qua từng gương mặt xa lạ.

"Các em, đây là Yumi, học sinh mới chuyển đến từ Tokyo. Mong các em giúp đỡ bạn trong thời gian tới," cô giáo giới thiệu. Yumi cúi đầu chào cả lớp, cố gắng mỉm cười dù cảm thấy hơi ngượng ngùng.

"Yumi, em có thể ngồi ở dãy bàn thứ ba, chỗ còn trống kia," cô giáo nói và chỉ vào chiếc bàn gần cửa sổ. Yumi gật đầu và bước đến chỗ ngồi được chỉ định, cảm thấy có chút nhẹ nhõm khi không phải đứng trước lớp quá lâu.

Khi Yumi ngồi xuống, cô bất ngờ nhận ra người ngồi ngay cạnh mình chính là Sato. Cậu đang mải nói chuyện với một bạn khác nên không chú ý đến cô ngay lập tức. Nhưng khi cậu quay sang và nhìn thấy Yumi, đôi mắt cậu ánh lên sự ngạc nhiên rồi nhanh chóng chuyển thành nụ cười tươi.

"Chào buổi sáng, Yumi! Không ngờ chúng ta lại chung lớp," Sato nói, giọng đầy vui vẻ.

Yumi không khỏi ngạc nhiên khi biết rằng Sato không chỉ học cùng trường mà còn học cùng lớp với mình. Cô khẽ gật đầu đáp lại. "Ừ, tớ cũng bất ngờ lắm."

Cảm giác bối rối ban đầu nhanh chóng tan biến khi Yumi thấy rằng ít nhất mình đã quen một người trong lớp. Điều này làm cô cảm thấy an tâm hơn một chút, dù vẫn còn nhiều điều mới mẻ mà cô chưa quen thuộc.

Suốt buổi sáng, Yumi tập trung nghe giảng, cố gắng bắt nhịp với chương trình học mới. Các bạn trong lớp khá thân thiện, dù có chút dè dặt khi lần đầu tiếp xúc với cô. Trong giờ nghỉ, Sato đã chủ động giới thiệu Yumi với một vài người bạn khác trong lớp. Họ bắt đầu trò chuyện về những chuyện thường ngày, từ những buổi học đến các hoạt động ngoại khóa của trường.

Yumi cảm nhận được sự ấm áp từ các bạn mới, nhưng cô vẫn cảm thấy mình hơi lạc lõng trong những câu chuyện đậm chất làng quê mà cô chưa quen. Tuy nhiên, với sự hỗ trợ của Sato, cô bắt đầu hòa nhập dần dần vào nhóm bạn mới này.

Sau khi tan học, Sato rủ Yumi cùng về nhà, và cô đồng ý. Trên đường về, họ trò chuyện về buổi học đầu tiên của Yumi tại trường mới.

"Thế nào? Cậu thấy buổi học hôm nay ổn không?" Sato hỏi khi cả hai đi bộ trên con đường nhỏ dẫn về làng.

"Ổn hơn tớ nghĩ," Yumi đáp. "Ban đầu tớ có chút lo lắng, nhưng nhờ có cậu mà tớ không cảm thấy quá lạc lõng."

Sato mỉm cười, gật đầu. "Đó là điều tớ mong muốn mà. Đừng ngại khi hỏi tớ bất kỳ điều gì về trường, tớ sẽ giúp cậu hết sức có thể."

Yumi cảm thấy lòng mình ấm lại trước sự quan tâm của Sato. Cậu ấy luôn vui vẻ, nhiệt tình và sẵn sàng giúp đỡ cô mà không cần đòi hỏi gì. Cô bắt đầu nhận ra rằng, dù làng quê này có xa lạ với cô bao nhiêu, thì sự hiện diện của những người như Sato cũng đủ để khiến cô cảm thấy bớt cô đơn hơn.

Khi về đến cổng nhà, Yumi tạm biệt Sato và bước vào trong nhà. Cô biết rằng mình đã bước qua một cánh cửa mới trong cuộc đời, và dù chưa thể chắc chắn về tương lai, nhưng cô cảm thấy mình đã sẵn sàng đối mặt với mọi thử thách sắp tới.

---
Yumi dần dần quen với nhịp sống học đường tại trường làng. Mỗi sáng, cô thức dậy sớm để chuẩn bị đi học, cùng các bạn trong lớp tham gia vào những giờ học bình dị nhưng đầy ấm áp. Ngôi trường nhỏ bé, với những dãy phòng học đơn giản, dần trở thành một phần trong cuộc sống hàng ngày của cô.

Tuy nhiên, dù cuộc sống đã bắt đầu có những điểm sáng hơn, Yumi vẫn cảm thấy có điều gì đó không hoàn toàn đúng. Cô không thể hiểu tại sao, nhưng càng ngày cô càng nhận ra rằng Sato, người bạn đầu tiên cô quen biết ở đây, dường như không có nhiều bạn bè thân thiết trong lớp.

Ban đầu, Yumi không để ý đến điều này. Sato luôn vui vẻ, hài hước và thân thiện với cô, nên cô không hề nghĩ rằng cậu lại là một người ít nói hay khép kín. Nhưng sau một thời gian, khi cô đã làm quen với nhiều bạn trong lớp hơn, cô nhận thấy rằng Sato thường tránh những cuộc trò chuyện đông người và hiếm khi chủ động tham gia vào các hoạt động nhóm.

Trong những giờ ra chơi, khi các nhóm bạn khác tụ tập nói chuyện, đùa giỡn với nhau, Sato thường chỉ ngồi một mình ở cuối lớp, đọc sách hoặc ngắm nhìn ra ngoài cửa sổ. Nếu không có Yumi ngồi cạnh, cậu có lẽ sẽ chỉ im lặng suốt cả ngày học. Điều này khiến Yumi cảm thấy ngạc nhiên và có phần lo lắng. Cô từng nghĩ rằng Sato là một người hoạt bát, dễ gần, nhưng giờ đây, khi để ý kỹ hơn, cô mới nhận ra rằng cậu ấy dường như không thật sự gần gũi với bất kỳ ai ngoài cô.

Một buổi trưa nọ, khi Yumi đang ngồi ăn cơm cùng một nhóm bạn mới trong lớp, cô nhìn thấy Sato đang một mình ngồi dưới gốc cây ở sân trường. Cậu ấy mang theo hộp cơm trưa và dường như đang mải mê đọc một cuốn sách. Yumi không khỏi cảm thấy tò mò và một chút buồn bã. Tại sao Sato lại không ăn trưa cùng các bạn khác? Tại sao cậu ấy lại chọn cách ngồi một mình như thế?

"Cậu ấy là Sato, phải không?" một trong những cô bạn mới quen của Yumi, tên là Natsuki, hỏi khi bắt gặp ánh mắt của Yumi hướng về phía Sato.

"Ừ," Yumi đáp.

"À, cậu ấy là người khá trầm tính," Natsuki nói, vẻ mặt có chút suy tư. "Tớ không thấy cậu ấy nói chuyện nhiều với ai ngoài cậu."

Lời của Natsuki khiến Yumi càng thêm tò mò. Cô nhớ lại những lần Sato nói chuyện với mình, luôn vui vẻ, hào hứng và dường như không có gì phải giấu giếm. Nhưng giờ đây, Yumi nhận ra rằng Sato có thể đang che giấu một phần nào đó trong con người mình mà cậu không muốn ai thấy.

Chiều hôm đó, khi tan học, Yumi đi cùng Sato về nhà như thường lệ. Hai người bước đi trên con đường nhỏ dẫn về làng, trò chuyện về những bài học trong ngày, nhưng Yumi không thể dập tắt được sự tò mò trong lòng mình.

"Sato này," Yumi lên tiếng sau một lúc im lặng. "Tớ để ý thấy cậu thường không nói chuyện nhiều với các bạn khác trong lớp. Có chuyện gì sao?"

Sato ngừng lại, nhìn Yumi một lúc rồi khẽ mỉm cười, nhưng nụ cười của cậu không còn rạng rỡ như thường ngày. "Không có gì đâu, Yumi. Tớ chỉ không hợp với nhiều người thôi."

Yumi cảm thấy có chút hụt hẫng trước câu trả lời của Sato. Cậu nói điều đó nhẹ nhàng, nhưng cô có thể cảm nhận được sự thật rằng có gì đó ẩn sâu hơn, một điều gì đó mà Sato không muốn nhắc đến.

"Cậu có muốn kể cho tớ nghe không?" Yumi nhẹ nhàng hỏi, hy vọng rằng Sato sẽ mở lòng với cô.

Sato thở dài, nhìn lên bầu trời xanh phía trước. "Không có gì đâu, thật mà. Tớ chỉ thấy thoải mái hơn khi ở một mình. Cậu cũng thấy đấy, tớ không giống mấy đứa khác trong lớp, chúng nó lúc nào cũng vui vẻ, ồn ào, còn tớ... tớ chỉ thích yên tĩnh."

Yumi không biết nói gì thêm. Cô không muốn ép buộc Sato phải nói ra điều gì nếu cậu không sẵn lòng. Nhưng trong lòng cô vẫn còn đầy thắc mắc. Liệu Sato có thực sự ổn khi cứ mãi thu mình lại như thế? Và tại sao cậu lại chọn cách tách biệt với mọi người, trong khi rõ ràng cậu có thể dễ dàng hòa nhập hơn?

Cuối cùng, Yumi chỉ mỉm cười và đổi chủ đề, không muốn làm Sato khó xử. Nhưng từ hôm đó, cô bắt đầu chú ý nhiều hơn đến Sato, cố gắng hiểu rõ hơn về người bạn đặc biệt này. Dù Sato có là ai, cậu ấy vẫn là người đã giúp Yumi cảm thấy thoải mái hơn trong những ngày đầu ở ngôi làng xa lạ này, và cô không muốn bỏ qua mối quan hệ này chỉ vì một vài sự khác biệt.

Những ngày tiếp theo, Yumi tiếp tục học tập và dần dần kết bạn với nhiều người hơn trong lớp. Dù vậy, Sato vẫn luôn là người bạn mà cô dành sự quan tâm đặc biệt.
---
Những ngày sau đó, Yumi vẫn giữ thói quen đi học và về nhà cùng Sato. Mối quan hệ giữa họ dần trở nên thân thiết hơn, nhưng điều đó không làm giảm đi sự băn khoăn của Yumi về sự xa cách của Sato với các bạn trong lớp. Cậu luôn vui vẻ và nhiệt tình với cô, nhưng khi không có Yumi, Sato thường im lặng, giữ khoảng cách với mọi người. Điều này khiến Yumi ngày càng tò mò hơn về cậu bạn cùng lớp.

Một chiều cuối tuần, khi Yumi đang ngồi trên hiên nhà đọc sách, cô nghe thấy tiếng xe đạp quen thuộc. Sato đạp xe đến, dừng lại ngay trước cổng nhà cô và vẫy tay chào.

"Yumi! Cậu có muốn đi đâu không? Hôm nay trời đẹp lắm, thật là tiếc nếu ở nhà cả ngày," Sato nói, đôi mắt sáng lên với niềm hứng khởi.

Yumi ngẫm nghĩ một chút rồi gật đầu. "Được thôi, cậu định đi đâu?"

"Có một con đường nhỏ đi dọc theo bờ sông, rất đẹp vào mùa này. Tớ nghĩ cậu sẽ thích," Sato đáp, nụ cười rạng rỡ như mọi khi.

Yumi lấy chiếc mũ từ trong nhà rồi bước ra ngoài. Cả hai cùng nhau đi bộ về phía bờ sông, nơi mà Sato đã nhắc đến. Trời mùa thu mát mẻ, những tia nắng cuối ngày chiếu qua những tán cây, tạo nên những vệt sáng nhấp nhô trên con đường mòn. Không khí trong lành và yên tĩnh khiến Yumi cảm thấy thư giãn, như thể mọi lo lắng đã tạm lùi lại phía sau.

Khi đến bờ sông, Yumi không khỏi trầm trồ trước vẻ đẹp của thiên nhiên. Dòng sông chảy êm đềm, phản chiếu ánh mặt trời lấp lánh như dải lụa vàng. Hai bên bờ là những bãi cỏ xanh rì, với những bông hoa dại nhỏ xíu mọc rải rác. Sato và Yumi ngồi xuống bên bờ sông, dưới bóng cây cổ thụ lớn, nơi có thể nhìn toàn cảnh xung quanh.

"Sato này," Yumi bắt đầu sau một lúc im lặng, "Cậu đã sống ở đây từ nhỏ đúng không? Mọi người trong làng chắc đều quen biết cậu rồi nhỉ?"

Sato gật đầu, ánh mắt vẫn hướng về dòng sông. "Ừ, tớ đã sống ở đây từ bé. Bố mẹ tớ cũng làm việc và sống ở đây. Tớ quen thuộc với mọi người trong làng, nhưng... có lẽ cậu cũng thấy đấy, tớ không thực sự có nhiều bạn bè."

Yumi cảm nhận được sự do dự trong giọng nói của Sato, và cô quyết định tiếp tục hỏi để hiểu thêm về cậu. "Nhưng tại sao vậy? Tớ thấy cậu rất vui vẻ, dễ gần, sao cậu lại không có nhiều bạn thân?"

Sato thở dài, đôi mắt cậu trở nên xa xăm như đang chìm vào ký ức. "Thật ra, khi còn nhỏ, tớ cũng có vài người bạn. Nhưng... mọi chuyện thay đổi sau khi bố mẹ tớ bắt đầu gặp khó khăn trong công việc. Họ thường xuyên phải đi làm xa và rất bận rộn. Cậu biết đấy, khi bố mẹ bận rộn, tớ phải tự lo cho mình. Điều đó khiến tớ dần trở nên khép kín hơn."

Yumi im lặng lắng nghe, hiểu rằng Sato đang mở lòng với cô về những điều mà cậu hiếm khi chia sẻ với ai. "Tớ hiểu rồi. Nhưng cậu vẫn có thể kết bạn với mọi người mà, đâu nhất thiết phải tách biệt như vậy?"

Sato khẽ cười, nhưng nụ cười của cậu đầy sự buồn bã. "Cậu nói đúng. Nhưng tớ cảm thấy dần dần, khoảng cách giữa tớ và những người khác ngày càng lớn hơn. Họ có cuộc sống vui vẻ, gia đình hạnh phúc, trong khi tớ lại cảm thấy mình bị bỏ rơi trong chính ngôi nhà của mình. Dù bố mẹ tớ yêu thương tớ, nhưng công việc của họ luôn chiếm hết thời gian, và tớ cảm thấy lạc lõng."

Yumi nghe những lời nói ấy, cảm nhận được sự cô đơn mà Sato đang mang trong lòng. Cô nhớ lại hình ảnh cậu ngồi một mình dưới gốc cây ở sân trường, đọc sách trong khi các bạn khác đang vui đùa với nhau. Bây giờ, cô hiểu rằng Sato không chọn cách xa lánh mọi người vì cậu muốn thế, mà vì cậu đã quá quen với cảm giác bị cô lập.

"Sato, cậu không hề cô đơn đâu," Yumi nhẹ nhàng nói, "Cậu có tớ mà. Tớ biết là điều đó không thể bù đắp hết mọi thứ, nhưng tớ sẽ luôn ở đây, nếu cậu cần ai đó chia sẻ."

Sato nhìn Yumi, ánh mắt cậu dịu lại và có phần cảm động. "Cảm ơn cậu, Yumi. Tớ rất quý điều đó."

Hai người ngồi bên nhau thêm một lúc lâu, tận hưởng không khí trong lành và yên bình của buổi chiều tà. Dù Sato vẫn chưa hoàn toàn mở lòng về mọi điều trong quá khứ của mình, nhưng Yumi biết rằng cô đã làm được một điều quan trọng: giúp Sato nhận ra rằng cậu không hề đơn độc.

Khi mặt trời dần lặn sau những rặng núi, cả hai đứng dậy và quay trở về làng. Trên đường về, Sato không nói nhiều, nhưng Yumi cảm nhận được rằng mối quan hệ giữa họ đã trở nên sâu sắc hơn, không chỉ là những người bạn đồng hành trong lớp học, mà còn là hai tâm hồn tìm thấy sự an ủi lẫn nhau giữa sự cô đơn của cuộc sống.

Ngày hôm đó, Yumi trở về nhà với một cảm giác khác lạ. Cô không còn cảm thấy xa lạ với làng quê này như trước, và cô cũng nhận ra rằng có lẽ nơi đây sẽ trở thành một phần quan trọng trong cuộc sống của cô – không chỉ vì khung cảnh đẹp đẽ hay sự yên bình, mà còn vì những mối quan hệ mà cô đã bắt đầu xây dựng, đặc biệt là với Sato.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro