Chương 5 : Lời chứng minh vô nghĩa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sau khi rời khỏi trường, Yumi và Sato bước đi chậm rãi trên con đường nhỏ dẫn về làng. Những gì họ vừa nghe được từ Haruka khiến Yumi không khỏi cảm thấy choáng váng. Cô không ngờ rằng Haruka lại có thể đi xa đến mức bày ra một kế hoạch để đổ tội cho cô. Nhưng cảm giác bị dồn ép đã nhanh chóng nhường chỗ cho sự quyết tâm. Yumi biết rằng mình không thể để mọi chuyện diễn ra như vậy.

Khi cả hai về đến nhà, Sato đề nghị họ gặp nhau vào buổi tối để lên kế hoạch. Yumi đồng ý ngay. Cô biết rằng việc vạch trần sự thật sẽ không dễ dàng, nhưng với sự giúp đỡ của Sato, cô tin rằng họ sẽ tìm ra cách.

Tối hôm đó, dưới ánh đèn mờ ảo trong căn nhà nhỏ của Sato, hai người cùng nhau ngồi lại và thảo luận. Sato đưa ra ý tưởng rằng họ cần thu thập bằng chứng rõ ràng để chứng minh Haruka đã dàn dựng mọi chuyện. Điều này sẽ giúp họ không chỉ bảo vệ Yumi mà còn khiến Haruka phải chịu trách nhiệm cho những gì cô ta đã làm.

"Chúng ta biết Haruka đã giấu chiếc ví, nhưng chưa biết chính xác nó đang ở đâu," Sato nói, giọng cậu trầm ngâm khi nhìn Yumi. "Nếu chúng ta tìm ra nơi cô ta giấu nó và thu thập chứng cứ, chúng ta có thể lật ngược tình thế."

Yumi gật đầu, cô hiểu rõ tầm quan trọng của việc tìm ra bằng chứng. "Nhưng làm sao để tìm thấy chiếc ví mà không bị phát hiện?"

Sato suy nghĩ một lúc rồi đáp, "Chúng ta cần phải thật cẩn trọng và kiên nhẫn. Tớ sẽ theo dõi Haruka thêm vài ngày nữa. Nếu chúng ta may mắn, cô ta có thể sẽ quay lại chỗ cất giấu ví. Lúc đó, chúng ta sẽ hành động."

Kế hoạch của Sato nghe có vẻ mạo hiểm, nhưng Yumi không thấy có lựa chọn nào khác. Cô cảm thấy biết ơn khi có Sato ở bên, sẵn sàng giúp cô vượt qua khó khăn này. Nhưng cô cũng hiểu rằng họ phải cẩn thận từng bước, vì Haruka rất tinh ranh và khó đoán nhất trong lớp.

Khi Sato rời khỏi nhà để về, Yumi nhìn theo bóng cậu, lòng đầy lo lắng và hy vọng. Cô biết rằng việc này không chỉ đơn thuần là để giải oan cho bản thân.

***

Ngày hôm sau, Yumi đến trường với một tâm trạng khác lạ. Cô không còn cảm thấy sợ hãi hay lo lắng như trước nữa, mà thay vào đó là sự tập trung cao độ. Cô phải hành động bình thường để Haruka không nghi ngờ gì, trong khi Sato âm thầm theo dõi mọi động thái của Haruka.

Trong suốt buổi học, Sato vẫn luôn giữ một khoảng cách an toàn với Haruka, cố gắng không để lộ ra sự quan tâm đặc biệt. Mặc dù vậy, cậu vẫn chú ý đến từng hành động nhỏ nhất của cô ta, hi vọng rằng sẽ tìm thấy điều gì đó khả nghi.

Khi giờ ra chơi đến, Haruka bất ngờ đứng dậy và rời khỏi lớp một cách lặng lẽ. Yumi liếc nhìn Sato, và cậu khẽ gật đầu ra hiệu rằng đã đến lúc họ hành động. Yumi chờ vài phút trước khi lặng lẽ rời khỏi lớp theo Haruka.

Haruka đi thẳng về phía sau trường, đến gần khu vực nhà kho cũ mà Yumi và Sato đã phát hiện ngày hôm qua. Lần này, Yumi đi theo từ xa, cẩn thận hơn để không bị phát hiện. Khi đến gần nhà kho, Haruka nhìn quanh một lần nữa trước khi mở cửa bước vào.

Yumi nhanh chóng đi đến gần hơn, nhưng lần này cô không dám tiến quá gần mà chỉ đứng từ xa quan sát. Qua khe cửa nhỏ, Yumi thấy Haruka lôi từ trong túi áo ra chiếc ví màu hồng quen thuộc, rồi cẩn thận giấu nó vào một góc khuất của nhà kho.

Tim Yumi đập nhanh hơn khi nhận ra rằng đây chính là cơ hội của mình. Cô cần chứng cứ rõ ràng hơn để có thể buộc tội Haruka một cách công khai.

Ngay lúc đó, Sato xuất hiện từ phía sau, nhẹ nhàng tiến lại gần Yumi. "Cậu có thấy gì không?" cậu thì thầm.

"Haruka vừa giấu chiếc ví vào trong nhà kho," Yumi đáp, giọng cô thấp nhưng đầy kích động. "Chúng ta cần phải làm gì đó ngay lập tức."

Sato suy nghĩ một lúc rồi nói, "Được rồi, chúng ta sẽ chờ cô ấy rời khỏi đó, sau đó vào trong tìm chiếc ví. Nhưng trước hết, chúng ta cần phải có người chứng kiến việc này."

Yumi gật đầu đồng ý. Họ biết rằng nếu chỉ có mình họ phát hiện ra chiếc ví, Haruka có thể dễ dàng phủ nhận. Nhưng nếu có thêm người chứng kiến, kế hoạch của Haruka sẽ bị đập tan.

Khi Haruka rời khỏi nhà kho, Sato nhanh chóng rời khỏi chỗ nấp.Yumi nhìn Sato, lòng đầy lo lắng nhưng cũng tràn ngập quyết tâm.Yumi mở cửa nhà kho . Ánh sáng lờ mờ của nhà kho khiến không gian trở nên bí ẩn, nhưng Yumi nhanh chóng xác định được chỗ mà Haruka đã giấu chiếc ví. Cô cúi xuống, lật tấm vải cũ lên, và chiếc ví màu hồng lộ ra ngay trước mắt mọi người.

"Đây rồi!" Yumi kêu lên, cầm chiếc ví trong tay, cảm giác như vừa gỡ bỏ được một gánh nặng khổng lồ trên vai. "Đây là chiếc ví của Haruka! Cô ấy đã giấu nó ở đây!"

Sato bước tới, bình tĩnh nói, "Chúng ta cần đưa chiếc ví này trở lại lớp và đối chất với Haruka. Mọi chuyện phải được làm sáng tỏ."

Yumi cảm thấy một làn sóng lo lắng dâng lên trong lòng, nhưng cô biết rằng đây là bước cần thiết để chứng minh sự vô tội của mình.

Khi bước vào lớp, Yumi đứng trước cửa, hít một hơi thật sâu. Đây là khoảnh khắc quyết định. Họ cần phải đối mặt với Haruka và vạch trần sự thật.

"Haruka," Sato nói lớn khi cả lớp quay lại nhìn họ, "chúng tớ đã tìm thấy chiếc ví của cậu."

Haruka, đang ngồi ở bàn của mình, lập tức ngẩng đầu lên, mặt cô tái đi. "Gì cơ? Các cậu... đã tìm thấy nó ở đâu?"

Yumi tiến lên, giơ cao chiếc ví. "Nó được giấu trong nhà kho phía sau trường. Chúng tớ đã tìm thấy nó ở đó, nơi mà cậu giấu nó."

Lớp học im lặng đến ngạt thở. Mọi ánh mắt đổ dồn về phía Haruka, người đang cứng đờ tại chỗ. Cô ta mở miệng định nói gì đó,rồi im một lúc.

---
Không khí trong lớp học căng thẳng đến mức có thể cảm nhận được sự căng thẳng trong từng hơi thở. Yumi đứng trước lớp, tay nắm chặt chiếc ví hồng mà cô và Sato vừa tìm thấy trong nhà kho. Những ánh mắt đổ dồn vào cô và Haruka, chờ đợi phản ứng từ cô bạn nổi bật nhưng đầy bí ẩn này.

Haruka, ngồi ở bàn, cứng đờ trong giây lát. Sắc mặt cô ta thoáng biến đổi, nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ điềm tĩnh. Cô đứng dậy, nhìn thẳng vào Yumi và Sato, giọng nói lạnh lùng và kiên quyết.

"Các cậu nói chiếc ví của tớ được tìm thấy trong nhà kho?" Haruka hỏi, giọng cô ta đầy sự thờ ơ như thể không có chuyện gì đáng quan tâm. "Và các cậu nghĩ rằng tớ đã giấu nó ở đó? Chẳng lẽ các cậu không có gì khác ngoài lời nói để buộc tội tớ sao?"

Lời nói của Haruka như một cú đấm vào sự tự tin của Yumi. Cô đã nghĩ rằng việc tìm thấy chiếc ví sẽ đủ để vạch trần sự thật, nhưng giờ đây, Haruka đang đặt họ vào tình thế phải chứng minh lời cáo buộc của mình.

"Có thể các cậu tự giấu chiếc ví ở đó để đổ tội cho tớ," Haruka tiếp tục, đôi mắt cô ta sắc bén như lưỡi dao. "Nếu các cậu không có bằng chứng cụ thể, thì đừng mong ai đó sẽ tin lời nói của các cậu."

Yumi cảm thấy tim mình chùng xuống, nhưng Sato bước lên, giọng nói của cậu kiên định hơn bao giờ hết. "Chúng tớ không có lý do gì để làm điều đó, Haruka. Chúng tớ cũng không tự dưng lại đi lấy chiếc ví của cậu rồi giấu nó. Cậu đang cố tình đánh lạc hướng mọi người để trốn tránh sự thật."

Haruka nhếch môi cười nhạt, nhưng sự bình tĩnh của cô ta dường như có chút lung lay. "Vậy thì cho tớ xem bằng chứng. Nếu các cậu không có, mọi lời nói của các cậu chỉ là vô nghĩa."

Yumi nhìn quanh lớp, những người bạn đứng xung quanh đều im lặng, ánh mắt dao động giữa hai bên. Một số bạn có vẻ nghi ngờ, nhưng cũng có người nhìn Haruka với sự nghi kỵ. Tuy nhiên, Yumi biết rằng nếu không có bằng chứng rõ ràng, họ sẽ không thể thuyết phục tất cả mọi người.

Sato đứng thẳng, ánh mắt cậu không rời khỏi Haruka. "Nếu cậu đòi bằng chứng, chúng tớ sẽ cho cậu thấy sự thật. Hãy xem trong chiếc ví của cậu có gì, và liệu có dấu vết gì chứng minh cậu đã cố tình giấu nó không."

Haruka thoáng run, nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ tự tin. Cô ta bước tới, giật chiếc ví khỏi tay Yumi. "Được thôi, các cậu muốn xem thì tớ sẽ cho các cậu xem."

Haruka mở chiếc ví ra, bên trong là những món đồ quen thuộc: vài tờ tiền nhỏ, một bức ảnh gia đình, một số món đồ kỷ niệm. Mọi thứ dường như bình thường, nhưng Yumi biết rằng Haruka đang cố gắng che giấu điều gì đó. Bất chợt, cô để ý thấy một mảnh giấy nhỏ bị gấp gọn, kẹp giữa những tờ tiền.

"Sato, cậu thấy không?" Yumi thì thầm, mắt nhìn chăm chú vào mảnh giấy.

Sato gật đầu, hiểu ý Yumi. "Haruka, hãy mở tất cả mọi thứ ra. Nếu cậu không có gì để che giấu, cậu sẽ không ngại, đúng không?"

Haruka thoáng dao động, nhưng vẫn giữ vẻ thản nhiên. "Được thôi. Chẳng có gì trong này ngoài những món đồ cá nhân của tớ."

Cô ta cẩn thận mở ví ra, nhưng khi mảnh giấy nhỏ rơi ra, Haruka nhanh tay nhặt nó lên và giấu đi. Hành động ấy không lọt khỏi tầm mắt của Sato và Yumi.

"Cậu định giấu gì đó sao, Haruka?" Sato hỏi, giọng điềm tĩnh nhưng đầy sức ép. "Mảnh giấy đó là gì? Cậu không muốn chúng tớ xem à?"

Haruka lập tức lùi lại một bước, mặt cô ta trắng bệch. "Không, chỉ là... chỉ là một mảnh giấy không quan trọng," cô ta lắp bắp, lần đầu tiên mất đi sự bình tĩnh.

Yumi cảm thấy sự quyết tâm trỗi dậy trong lòng. "Nếu không quan trọng, tại sao cậu lại giấu nó? Đưa nó cho chúng tớ xem."

Haruka cố gắng nắm chặt mảnh giấy, nhưng Sato đã nhanh chóng bước lên và nhẹ nhàng nhưng kiên quyết lấy nó từ tay cô ta. Anh cẩn thận mở ra, đọc nội dung bên trong.

Cả lớp im lặng chờ đợi, như thể mọi thứ đang chậm lại. Sato nhìn mảnh giấy, đôi mắt cậu sáng lên với sự nhận thức rõ ràng. "Đây là bằng chứng chúng tớ cần."

Yumi và những người xung quanh tò mò nhìn vào mảnh giấy. Đó là một dòng chữ đơn giản nhưng rõ ràng: "Hãy giấu chiếc ví này vào nhà kho sau giờ học, và mọi chuyện sẽ được giải quyết."

Một cú sốc lan khắp lớp học. Mọi ánh mắt đổ dồn vào Haruka, người đang đứng đó, không còn giữ được vẻ bình tĩnh nữa. Làn sóng thì thầm bắt đầu dâng lên, những lời xì xào, những ánh mắt nghi ngờ.

Haruka mở miệng định nói gì đó, nhưng không còn lời nào để bào chữa.

"Haruka," Yumi lên tiếng, giọng cô lạnh lùng nhưng cũng pha chút thương hại, "cậu định làm thế nào để giải thích điều này?"

Haruka đứng đó, đôi mắt cô ta lộ rõ sự thất vọng và sợ hãi. Cô ta đã tính toán sai. Không còn gì để nói.

Yumi cảm thấy sự nhẹ nhõm tràn ngập trong lòng, nhưng cô cũng hiểu rằng đây chỉ mới là bắt đầu bởi vì sự bất an vẫn còn đó,sự thật vẫn chưa được phơi bày.

———

Không khí trong lớp học như ngưng đọng lại khi mảnh giấy được đọc lên bởi Sato. Haruka đứng đó, ánh mắt chớp nhanh, nhưng rồi nhanh chóng lấy lại vẻ bình tĩnh. Cô ta biết rằng không thể phủ nhận mảnh giấy này.

Aiko, bạn thân nhất của Haruka, vẫn đứng bên cạnh cô, cố gắng bảo vệ bạn mình khỏi sự chỉ trích. Nhưng thay vì tấn công lại Sato và Yumi, Aiko giữ im lặng, chờ đợi Haruka lên tiếng.

Haruka hít một hơi sâu, rồi quay sang nhìn thẳng vào Sato và Yumi. "Các cậu nghĩ rằng tìm thấy mảnh giấy này là có thể buộc tội tớ sao?" cô ta nói, giọng không còn vẻ tự tin như trước mà trở nên trầm lặng hơn.

Yumi nhíu mày, không hiểu ý Haruka muốn nói gì. Cô nhìn Sato, nhưng cậu cũng không rõ ràng lắm. "Haruka, vậy tại sao nó lại nằm trong ví của cậu? Cậu cần phải giải thích rõ ràng hơn," Sato nói, giọng cậu vẫn điềm tĩnh nhưng rõ ràng.

Haruka cười nhạt, nụ cười pha lẫn sự chua chát. "Mảnh giấy này...có thể là các cậu tự bỏ vào mà?"

Cả lớp im lặng, rồi bắt đầu xì xào bàn tán. Lời nói của Haruka khiến mọi thứ trở nên phức tạp hơn.

"Bọn tớ....." Yumi hỏi, cảm thấy có điều gì đó rất không ổn.

Haruka quay mặt đi, vẻ mặt cô ta đầy sự do dự. "Tớ không biết vì sao các cậu lại muốn đổ lỗi cho tớ....chẳng phải tự nhận lỗi sẽ tốt hơn sao?Tớ không xấu tính thế đâu"

Sato nắm chặt tay, cảm nhận được sự phức tạp của tình huống này. Có vẻ như Haruka đang thao túng tâm lí mọi người.Không ai trong lớp dám nói gì thêm. Bầu không khí căng thẳng bao trùm, và sự nghi ngờ vẫn lởn vởn trong không gian. Yumi nhìn Sato, cảm nhận được rằng đây mới chỉ là khởi đầu của một chuỗi sự việc phức tạp hơn rất nhiều.

Sau khi lớp học tan, Sato và Yumi cùng bước ra khỏi trường trong im lặng. Mọi chuyện đang trở nên khó khăn hơn họ tưởng, và việc tìm ra kẻ thực sự đứng sau vẫn còn là một ẩn số lớn.

"Sato," Yumi nói, phá vỡ sự im lặng, "tớ không nghĩ rằng mọi chuyện lại phức tạp đến thế này. Tớ không nghĩ Haruka lại phản bác nhanh chóng như thế, nhưng giờ thì..."

Sato gật đầu, đôi mắt cậu sâu thẳm với những suy nghĩ chưa thể nói thành lời. "Có lẽ chúng ta cần tìm hiểu thêm."

Yumi cảm thấy lòng mình trĩu nặng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro