Chương 6 : Đoá hoa giữa vũng bùn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Yumi và Sato bước vào lớp học với một tâm thế khác hẳn những ngày trước. Không còn cảm giác lo lắng hay bồn chồn, cả hai đã quyết định sẽ tiếp cận vấn đề một cách chậm rãi và cẩn trọng. Họ không muốn vội vàng đưa ra bất cứ kết luận nào, và càng không muốn hành động thiếu suy nghĩ. Tuy nhiên, sự thay đổi trong cách hành xử của Haruka khiến Yumi không khỏi băn khoăn.

Trong lớp học, Yumi chú ý quan sát Haruka. Mặc dù vẻ ngoài của Haruka vẫn giữ sự điềm tĩnh thường thấy, nhưng Yumi cảm nhận được một sự bất an thoáng qua trên khuôn mặt cô ấy. Haruka không còn hoàn toàn tập trung vào bài giảng, thay vào đó, cô ấy thỉnh thoảng lướt ánh mắt ra ngoài cửa sổ, hoặc nhìn quanh lớp học như thể đang tìm kiếm điều gì đó. Những hành động nhỏ này có thể dễ dàng bị bỏ qua, nhưng với Yumi, chúng lại là dấu hiệu cho thấy Haruka đang giấu diếm một điều gì đó.

Giữa giờ học, Yumi khẽ nghiêng người sang phía Sato, thì thầm: "Cậu có thấy Haruka hôm nay có vẻ không tập trung không? Cô ấy có vẻ đang lo lắng về điều gì đó."

Sato liếc nhanh về phía Haruka rồi gật đầu. "Tớ cũng nhận thấy điều đó. Cô ấy không hoàn toàn tập trung vào bài giảng, và điều này không giống với cô ấy chút nào."

Yumi nhíu mày suy nghĩ. "Chúng ta cần phải quan sát kỹ hơn"

Giờ ra chơi hôm đó, Yumi và Sato quyết định theo dõi Haruka từ xa.Họ không muốn hành động quá rõ ràng, nên chỉ giữ khoảng cách đủ để không bị phát hiện. Khi Haruka rời khỏi lớp học và đi về phía khu vườn nhỏ sau trường, Yumi và Sato lặng lẽ bám theo. Khu vườn phía sau trường thường ít người lui tới, là nơi lý tưởng để tránh ánh mắt tò mò của mọi người.

Khi đến gần khu vườn, Yumi và Sato nghe thấy tiếng nói của Haruka, nhưng điều làm họ chú ý hơn là giọng nói của một người khác – Mai, một cô gái nổi tiếng nhất trường với tính cách mạnh mẽ và thẳng thắn.

"Cậu có nghĩ mọi chuyện sẽ dễ dàng như vậy sao, Haruka?" Giọng Mai đầy mỉa mai nhưng ẩn chứa sự căng thẳng. "Việc cậu làm hôm qua đã khiến tớ phải bận tâm. Cậu biết rõ là chúng ta không được phép để lộ bất kỳ điều gì."

Haruka đáp lại, giọng cô trầm xuống nhưng vẫn giữ được sự bình tĩnh. "Tớ hiểu, nhưng tình huống hôm qua quá bất ngờ. Tớ đã xử lý theo cách mà tớ nghĩ là tốt nhất."

Mai bước lại gần Haruka hơn, ánh mắt cô đầy sự nghiêm nghị. "Nghe này, Haruka. Chúng ta không thể để mọi chuyện vượt khỏi tầm kiểm soát. Cậu đã làm tốt đến giờ, nhưng nếu cậu để xảy ra bất kỳ sơ suất nào nữa, tớ sẽ không thể đảm bảo mọi thứ vẫn diễn ra êm đẹp."

Haruka không đáp lại ngay, chỉ cúi đầu, vẻ mặt lộ rõ sự căng thẳng. "Tớ sẽ cẩn thận hơn. Tớ không muốn làm mọi chuyện rối tung lên."

Mai nhìn chằm chằm vào Haruka một lúc lâu, như thể đang đánh giá xem cô ấy có đáng tin cậy hay không. Cuối cùng, Mai thở dài, giọng nói dịu lại một chút, nhưng vẫn không giấu được sự nghiêm khắc. "Cậu là người duy nhất mà tớ có thể tin tưởng trong chuyện này, Haruka. Đừng làm tớ thất vọng."

Haruka gật đầu, ánh mắt dần dần trở nên kiên định hơn. "Tớ sẽ không để cậu thất vọng, Mai. Chúng ta đã đi quá xa để có thể quay lại."

Mai nhìn Haruka một lúc lâu, rồi cô ấy gật đầu và quay lưng bước đi. Yumi và Sato nấp sau một bụi cây, cố gắng nín thở để không bị phát hiện. Khi Mai rời đi, Haruka đứng lặng trong giây lát, như thể đang suy nghĩ về điều gì đó rất quan trọng. Cuối cùng, cô ấy cũng quay trở lại lớp học, giữ nguyên vẻ bình thản mà cô ấy vẫn luôn thể hiện trước mặt mọi người.

---

Không khí trong lớp học vẫn giữ vẻ u ám kể từ buổi đối chất hôm qua. Dù bề ngoài mọi người đã trở lại nhịp điệu học tập bình thường, nhưng đâu đó, những cái nhìn lén lút vẫn hướng về phía Yumi. Họ không còn công khai bàn tán về cô, nhưng sự nghi ngờ vẫn lơ lửng trong không khí, như một đám mây đen ám ảnh. Yumi cố gắng giữ thái độ bình tĩnh và tập trung vào bài học, nhưng tâm trí cô liên tục quay cuồng với những suy nghĩ về Haruka và Aiko. Dường như mọi thứ chỉ mới bắt đầu, và cảm giác lo lắng không ngừng dâng lên trong lòng cô.

Trong suốt buổi học, Sato cũng không ngừng quan sát mọi người. Cậu biết rằng dù có giải quyết được sự việc ở nhà kho, nhưng chuyện giữa Haruka và Yumi vẫn chưa kết thúc. Và với mỗi giây phút trôi qua, cậu càng nhận ra rằng mình cần phải hành động nhanh chóng trước khi Haruka có thể tiếp tục thực hiện bất kỳ kế hoạch gì khác.

Giờ ra chơi đến, không khí trong lớp học dường như dễ chịu hơn một chút khi mọi người bắt đầu tản ra, nói chuyện phiếm và vui đùa như thường lệ. Nhưng Yumi không thể nào thả lỏng được. Khi tiếng chuông vang lên, cô vẫn còn ngồi lại ở chỗ, suy nghĩ về những gì đã xảy ra và sẽ phải làm gì tiếp theo.

Sato nhìn thấy cô đơn độc và trầm tư, cậu bước đến bên cạnh và ngồi xuống cạnh Yumi. "Cậu vẫn lo lắng về chuyện hôm qua à?" cậu hỏi, giọng điềm tĩnh nhưng ẩn chứa sự quan tâm.

Yumi gật đầu, đôi mắt vẫn hướng về phía trước mà không thực sự nhìn thấy gì. "Tớ không thể ngừng nghĩ về Haruka... và Mai . Tại sao họ lại làm thế với tớ? Và điều gì sẽ xảy ra tiếp theo? Tớ biết chúng ta đã tìm thấy chiếc ví, nhưng cảm giác rằng điều đó không đủ để kết thúc mọi chuyện."

Sato gật đầu đồng ý. "Đúng vậy, tớ cũng nghĩ vậy. Haruka và Mai rất nguy hiểm.

———

Trời đã về chiều khi Sato và Yumi đi dạo trên con đường mòn dẫn từ trường về làng. Ánh nắng hoàng hôn rải vàng trên mọi vật, làm cho cảnh vật trở nên lung linh và thơ mộng hơn. Con đường nhỏ quanh co dẫn qua những cánh đồng lúa xanh rờn, với làn gió nhẹ nhàng mơn man thổi qua, mang theo hương thơm dịu nhẹ của cỏ cây và hoa dại. Sato và Yumi im lặng bước đi cạnh nhau, không cần lời nói, chỉ cần sự hiện diện của nhau cũng đủ làm họ cảm thấy ấm lòng.

Trong suốt thời gian qua, giữa những rắc rối và căng thẳng với Haruka, Sato luôn là người ở bên cạnh Yumi, lắng nghe và chia sẻ. Cậu luôn biết cách làm cô cảm thấy an toàn và được che chở. Dù cho mọi thứ có phức tạp thế nào, sự hiện diện của Sato luôn mang lại cho Yumi cảm giác yên bình. Dường như cậu không chỉ là một người bạn thân thiết, mà còn là điểm tựa vững chắc mỗi khi cô cần.

Sato quay sang nhìn Yumi, thấy cô đang mải mê nhìn về phía xa xăm, đôi mắt lấp lánh ánh chiều tà. Gương mặt cô hiện lên vẻ dịu dàng nhưng cũng có chút đăm chiêu, như thể đang chìm đắm trong những suy nghĩ riêng. Sato cảm thấy có chút gì đó là lạ trong lòng, một cảm giác ấm áp xen lẫn với sự lo lắng mơ hồ mà cậu không thể gọi tên.

"Cậu đang nghĩ gì vậy, Yumi?" Sato lên tiếng, phá vỡ sự im lặng kéo dài. Giọng cậu nhẹ nhàng, như sợ rằng âm thanh quá lớn sẽ phá tan khoảnh khắc yên bình này.

Yumi khẽ giật mình, rồi quay lại nhìn Sato, nở một nụ cười nhẹ. "Tớ chỉ đang nghĩ về tất cả những gì đã xảy ra. Mọi thứ có vẻ ổn hơn, nhưng tớ vẫn cảm thấy hơi lo lắng."

Sato gật đầu, bước chậm lại để đồng điệu với bước chân của Yumi. "Tớ hiểu mà. Dù chúng ta đã làm sáng tỏ nhiều điều, nhưng vẫn còn nhiều thứ chưa được giải quyết. Nhưng đừng lo, Yumi. Dù có chuyện gì xảy ra, tớ sẽ luôn ở bên cậu."

Yumi cảm thấy lòng mình ấm áp khi nghe những lời ấy. Cô biết Sato luôn nói điều mà cậu thật sự nghĩ, và sự chân thành đó làm cô cảm thấy yên tâm. "Tớ biết, Sato. Và tớ rất biết ơn cậu vì điều đó," cô nói, giọng thật khẽ, như thể sợ rằng lời nói của mình có thể làm mất đi sự dịu dàng trong khoảnh khắc này.

Cả hai tiếp tục bước đi trong im lặng, nhưng lần này, không gian giữa họ dường như đã thay đổi. Không nặng nề hay căng thẳng nữa, mà thay vào đó là một cảm giác nhẹ nhàng, êm dịu. Cô nhận ra rằng, trong những giây phút này, cô không còn nghĩ về Haruka hay những rắc rối đang chờ đợi ở phía trước. Tất cả những gì cô muốn là tận hưởng sự yên bình này, và sự hiện diện của Sato bên cạnh.

Khi họ đi đến một ngọn đồi nhỏ, nơi có thể nhìn ra toàn cảnh ngôi làng, Sato dừng lại và quay sang Yumi. "Cậu có muốn ngồi lại đây một chút không? Tớ nghĩ chúng ta có thể nghỉ ngơi trước khi về nhà."

Yumi gật đầu, đồng ý. Họ tìm một chỗ ngồi trên bãi cỏ, lưng dựa vào nhau, hướng mắt ra xa ngắm nhìn cảnh vật trước mặt. Từ đây, họ có thể nhìn thấy những cánh đồng trải dài vô tận, những ngôi nhà nhỏ xinh xắn rải rác khắp nơi, và ánh nắng hoàng hôn nhẹ nhàng phủ lên tất cả, tạo nên một bức tranh thiên nhiên thật yên bình và đẹp đẽ.

Cả hai ngồi đó, lắng nghe tiếng gió thì thầm qua những tán cây, tiếng chim hót líu lo từ xa vọng lại. Khoảnh khắc này, không cần lời nói, cả Sato và Yumi đều hiểu rằng họ đang chia sẻ với nhau một thứ gì đó đặc biệt. Một thứ tình cảm đang dần nảy nở, nhẹ nhàng và tinh tế, như những cánh hoa bắt đầu hé nở dưới ánh mặt trời dịu dàng.

Sau một lúc im lặng, Yumi khẽ lên tiếng. "Sato này, tớ có cảm giác như mọi thứ đang thay đổi... không chỉ xung quanh chúng ta, mà còn bên trong tớ nữa."

Sato ngước nhìn Yumi, thấy trong mắt cô sự bối rối nhưng cũng có chút tò mò. "Ý cậu là sao?" cậu hỏi, giọng nói của cậu cũng tràn ngập sự quan tâm.

Yumi nhìn ra xa, đôi mắt cô phản chiếu ánh nắng đang dần tắt. "Tớ không biết nữa, nhưng tớ cảm thấy khác lạ khi ở bên cậu. Tớ không biết phải diễn tả thế nào, nhưng tớ nghĩ là tớ... đang thay đổi, hoặc ít nhất là cảm nhận mọi thứ khác đi."

Sato im lặng lắng nghe, lòng cậu dâng lên một cảm giác khó tả. Cậu không chắc mình có hiểu đúng ý Yumi không, nhưng cậu cũng cảm thấy rằng có điều gì đó đặc biệt đang diễn ra giữa họ. "Yumi, có lẽ tớ cũng cảm thấy như vậy," cậu đáp, giọng nói chân thành. "Chúng ta đã trải qua nhiều chuyện, và có lẽ điều đó đã làm thay đổi cách chúng ta nhìn nhận mọi thứ."

Yumi khẽ mỉm cười, cảm thấy nhẹ lòng khi biết rằng Sato cũng có cảm giác giống mình. "Có lẽ vậy, Sato. Nhưng dù sao thì, tớ cảm thấy rất may mắn khi có cậu bên cạnh. Cậu đã luôn là người giúp tớ vượt qua những lúc khó khăn nhất."

Cả hai nhìn nhau, không cần nói thêm lời nào nữa. Họ ngồi đó, trong sự tĩnh lặng của buổi chiều, nhưng lòng tràn đầy những cảm xúc không tên. Không ai trong số họ nói ra điều gì cụ thể, nhưng cả hai đều cảm nhận được rằng một thứ gì đó sâu sắc hơn tình bạn đang dần hình thành.

Ánh mặt trời dần khuất sau những ngọn đồi, để lại một bầu trời đỏ rực trước khi nhường chỗ cho màn đêm buông xuống. Sato và Yumi ngồi bên nhau, cùng tận hưởng khoảnh khắc này, để lòng mình trôi theo dòng cảm xúc dịu dàng và êm đềm. Dù cho tương lai có mang đến điều gì, họ biết rằng họ sẽ luôn ở bên nhau, cùng nhau bước qua những thử thách, và cùng nhau chia sẻ những giây phút đẹp đẽ như thế này.

Khi màn đêm buông xuống, cả hai quyết định trở về nhà. Trên con đường trở về, Sato và Yumi vẫn đi cạnh nhau, nhưng lần này, họ không còn cảm thấy cần phải nói gì nữa. Sự im lặng giữa họ không chỉ là sự ngượng ngùng, mà còn có sự thoải mái đến lạ lùng. Họ đã hiểu nhau hơn, và sự hiện diện của người kia bên cạnh đã đủ lớn để họ phải bận tâm.

Đến khi Yumi đứng trước cổng nhà, cô quay lại nhìn Sato, đôi mắt lấp lánh ánh sáng từ những ngọn đèn đường cũ kỹ . "Cảm ơn cậu, Sato."

Sato gật đầu, mỉm cười. "Không cần cảm ơn đâu, Yumi. Tớ chỉ làm những gì tớ nên làm thôi. Ngủ ngon nhé."

"Ngủ ngon, Sato," Yumi đáp, trước khi quay lưng bước vào nhà, nhưng trong lòng cô đã tràn ngập những cảm xúc ấm áp mà cô không thể diễn tả thành lời.

Sato đứng đó nhìn theo Yumi cho đến khi cô khuất sau cánh cửa. Cậu mỉm cười một mình, rồi quay lưng bước đi, cảm nhận một niềm vui lạ kỳ đang dâng lên trong lòng. Cậu biết rằng tình cảm giữa họ đang dần thay đổi, và cậu sẵn sàng chờ đợi để xem điều gì sẽ xảy ra tiếp theo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro