Chương 17: Những lá thư tình - Phần 3.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sao mang hộp gỗ vào phòng chàng, nó là một chiếc hộp làm bằng gỗ xoan đào với chiều dài ba tấc, chiều rộng hai tấc và chiều cao một tấc. Nó không lớn lắm, lại dẹp, Sao đoán rằng bên trong có lẽ là một bộ trang phục. Em mở hộp ra, bên trong đúng là trang phục. Thế nhưng khi nhìn thấy bộ áo, Sao đã ngẩn người sửng sốt mất một khắc. Đó không ngờ lại là lễ phục của Mai Lang.

- Chị. 

Tiểu đồng thân cận của Mai Lang Vương xuất hiện ở cửa.

- Sao vậy? 

Em ngạc nhiên, thắc mắc về sự xuất hiện đột ngột của cậu bé.

- Vương bảo em giúp chị. 

Tiểu đồng đi đến tủ, vừa mở tủ vừa giải thích. Sao không còn nghi vấn nữa, tiểu đồng lấy ra một hộp gỗ khác khá lớn và mang đến cho em.

Hộp gỗ đó nằm dưới đáy tủ, Sao chưa từng mở nó ra xem. Em cũng chưa từng thấy Mai Lang động đến nó, chẳng biết bên trong có gì. Tiểu đồng không để em chờ lâu, cậu bé mở hộp ra, Sao kinh ngạc, bên trong là một chồng lễ phục được xếp cẩn thận ngay ngắn.

- Ôi trời! Ở đâu ra mà nhiều thế? 

Em thốt lên.

Theo như hiểu biết của em, lễ phục của Mai Lang mất khá nhiều thời gian để may nên ngài ấy chỉ có hơn mười bộ thay qua đổi lại. Cứ ba năm Mai Lang sẽ có một bộ lễ phục mới, lễ phục mà ngài ấy dùng ba mươi năm thì sẽ không được dùng nữa và bị bỏ đi. Vì vậy, lễ phục trong tủ lúc nào cũng được giữ ở khoảng mười bộ hoặc hơn con số ấy một, hai bộ thôi. Và một hai bộ đó cũng sẽ sớm bị các chị tống khứ.

Thế nhưng, trong chiếc hộp kia lại có đến chín bộ lễ phục mới toanh được gấp gọn gàng tỉ mỉ, Sao lại nhìn chiếc hộp xoan đào bên cạnh, cộng thêm bộ lễ phục này nữa là vừa tròn mười.

Tiểu đồng không trả lời câu hỏi của em, cậu ta chỉ cẩn thận đặt bộ lễ phục kia lên chồng lễ phục trong hộp lớn rồi đóng nắp lại. Xong việc, cậu mang hộp đặt vào đáy tủ như thường lệ và đóng chặt tủ. Sao ngẩn ngơ dõi theo từng hành động của cậu bé, cuối cùng, cậu chỉ cười khổ nhìn em mà nhất quyết không chịu nói gì, thật ra bản thân cậu không được tiết lộ quá nhiều việc của Vương.

Sao thở dài, em không làm khó tiểu đồng nữa, em mang hộp gỗ xoan đào trống không đi cất rồi trở ra giường tre. Bấy giờ Mai Lang Vương đã đọc thư xong, chàng đặt nó xuống giường và dùng khay trà dằn lên nó. Trông dáng vẻ chàng thật tư lự, chàng vừa gác tay lên gối vừa nhìn mây trời xa xăm.

- Mai Lang. 

Sao ngồi xuống giường tre.

- Ta bảo tiểu đồng giúp em, đây là lần đầu em nhìn thấy nó nên sẽ bỡ ngỡ. 

Chàng dịu dàng cười.

- Vâng, đúng là em không biết an bài nó thế nào. 

Em thật thà thừa nhận.

- Ừm, từ nay về sau cứ làm thế với nó, năm năm sẽ đến một lần, em cứ việc đặt nó vào hộp kia là được.

- Tại sao lại theo chu kì như vậy ạ? 

Sao không hiểu.

- Tại sao cứ lặp đi lặp lại? Chuyện đó sẽ diễn ra đến bao giờ?

Mai Lang Vương trầm ngâm nâng trà lên, hớp một ngụm trà u sầu đáp.

- Ta cũng chẳng biết.

Sao thu hết mọi biểu cảm của chàng vào mắt, em lại lướt qua lá thư kia. Khi dòng chữ trên lá thư đập vào mắt em, Sao thoáng khựng người một chút. Sao ôm khung thêu đứng lên, nói với chàng rằng em phải hoàn thành bài tập của Bạch Sứ nên sẽ về phòng để tập trung. Mai Lang Vương lập tức bỏ chén trà xuống và dõi theo em, chàng định bảo em cùng chàng vào thư phòng nhưng em đã đi mất rồi.

Không còn cách nào khác, chàng cũng chẳng thể giữ em lại, Sao đang tập thêu áo cho chàng, em còn mất ngủ suốt mấy hôm liền nữa, chàng không thể để em mệt mỏi thêm. Mai Lang Vương thả một đóa mai lên lá thư kia, nó liền cùng với hoa mai hóa thành một tràng bụi mịn và tan vào không trung.

Sau khi xóa sổ lá thư xong chàng cũng không ngồi ở giường tre nữa, Mai Lang Vương trở vào thư phòng chăm chỉ giải quyết hết công việc tồn đọng để buổi chiều khi Sao quay lại chàng còn có thời gian rảnh mà ở bên em.

Rốt cuộc khi chiều buông xuống, Sao lại không đến hầu chàng, em chỉ nhờ một tiểu đồng đến báo với chàng rằng em mệt nên xin nghỉ mấy hôm. Mai Lang Vương vô cùng lo lắng, chàng muốn đến thăm em thế nhưng một số việc khẩn cấp lại đột nhiên đổ xuống và buộc chàng phải gác nỗi lo sang một bên.

Hôm sau em cũng không đến hầu chàng, hai hôm tiếp theo cũng thế, Mai Lang Vương trằn trọc không ngủ được, chàng lại còn bị công việc bủa vây, tâm trạng trở nên rất nóng nảy. Lãm thấy chàng căng thẳng như vậy, chàng ta không dám mở miệng nói bất cứ lời ngớ ngẩn nào, tập trung làm việc và im lìm như hến. Mai Lang Vương bắt chàng ta ở lại làm việc suốt mấy ngày đó, không cần phải xuống núi nữa.

Đến ngày thứ tư, Sao cuối cùng cũng chịu ra khỏi khu nhà của mình nhưng lại không đến hầu chàng. Em thơ thẩn ngồi ở giường tre trước bếp của khu Hoa Tiên, ngơ ngẩn nhìn tán phượng ngời xanh cạnh đó vài bước chân, lòng trống rỗng.

Đang thất thần một mình thì Xích Phượng xuất hiện và vỗ lên vai em. Sao mở lớn mắt, giật mình, Xích Phượng liền len lén ra hiệu cho em, rủ em sang nơi khác trò chuyện.

Hai người lướt qua khu nhà dành cho các tiểu đồng rồi đi ra cổng sau của viện. Cổng sau hướng vào núi, đó là lối thông ra khu vực núi phía sau. Xích Phượng và em đi hẳn ra ngoài, ngồi sau một tảng đá lớn, thì thầm trò chuyện.

- Có chuyện gì thế chị? 

Em thắc mắc.

- Có thứ này nè. 

Xích Phượng đưa tay lên môi 'suỵt' một cái rồi lấy trong ngực áo ra một lá thư. Sao nhìn nó, ngạc nhiên, trên lá thư đính một sợi lông cò và sáp niêm phong có con dấu của Mai Viện. Đây là thư của người trong Mai Viện.

Sợi lông cò được đính trên bìa thư bởi sáp nến, nó là phương tiện giúp cho lá thư đến được tay người nhận. Ở Thần giới người ta trao đổi thư từ bằng cách sử dụng những sợi lông cò được yểm 'truyền ý' mà không cần đến người đưa thư hay phương tiện gì khác. 'Truyền ý' và lông cò cho phép lá thư đến được tay người nhận cho dù người đó đang ở nơi đâu.

'Truyền ý' hiểu nôm na giống như địa chỉ của người nhận và danh tín của người gửi. Nhưng khác với địa chỉ, nó không phải số nhà và tên đường, tên khu vực hành chính mà là 'ngụ ngôn' của người nhận. 'Ngụ ngôn' là câu thần chú mà người ta đặt ra để khởi động hệ thống thư từ của cơ quan hay tổ chức nhất định. Ngụ ngôn của Mai Viện do Mai Lang Vương đặt, đó là câu thơ của thiền sư Mãn Giác trong bài 'Cáo tật thị chúng': Mạc vị xuân tàn hoa lạc tận - Đình tiền tạc dạ nhất chi mai.

Khi gửi thư, người gửi thoạt tiên sẽ đính lông cò lên thư trước sau đó yểm truyền ý, truyền ý bao gồm tên của người gửi, ngụ ngôn của người nhận và tên người nhận. Ví dụ nếu chị Xích Phượng gửi thư cho Mai Lang thì truyền ý sẽ là 'Khau Phạ Xích Phượng - Mạc vị xuân tàn hoa lạc tận - Đình tiền tạc dạ nhất chi mai - Thân gửi Mai Lang Vương'.

Tất nhiên, ngụ ngôn có thể là bất cứ câu nói nào hoặc đơn giản chỉ là một từ. Nó không bị giới hạn về kí tự và hoàn toàn tùy thuộc vào sở thích của người đặt ra nó. Sau khi ngụ ngôn được quyết định, nó sẽ được đăng ký với phủ bưu chính - Cơ quan chịu trách nhiệm về việc trao đổi thư từ hàng hóa ở Thần giới. Phủ bưu chính sẽ công bố ngụ ngôn ấy lên bảng thông báo và sổ bưu chính chung để các vị thần biết được ngụ ngôn của nhau mà liên lạc với nhau dễ dàng.

Với cách thức liên lạc bằng truyền ý ấy, thư từ trao đổi với nhau vừa nhanh lại vừa được đảm bảo. Truyền ý trên lá thư chỉ bị phá vỡ khi nó đến được tay người nhận, nếu rơi vào tay kẻ khác, truyền ý sẽ tự động đốt cháy lá thư để bảo mật thông tin. Nói cách khác, nếu lá thư đang gửi mà bị cướp giữa chừng thì nó sẽ tự bốc cháy, kẻ cướp sẽ không đọc được nội dung bên trong, hơn nữa tốc độ truyền thư của lông cò rất nhanh, sau khi thả lá thư đi, lông cò sẽ khiến lá thư đến được tay người nhận trong chốc lát, vì vậy khó mà cướp được nó.

Sao nhìn lá thư trên tay Xích Phượng và vẻ mặt bí hiểm của nàng, đột nhiên nảy sinh linh cảm chẳng lành. Chẳng biết thư đó là thư của ai.

Xích Phượng ngang nhiên mở lá thư ra cho em xem, cẩn trọng nói.

- Đây là thư của Mai Lang.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro