[Truyện ngắn] Mãi Yêu Anh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Anh à!

Hôm nay trời mưa rất to,ngập cả cây cỏ bên ven đường,từng cơn mưa mang theo những hạt mưa nặng
trĩu làm ướt cả đôi vai em . Bỗng một cơn gió từ đâu thổi đến làm cả người em lạnh buốt, mùi hương của gió lành lạnh khiến em phát run.

Em quên mang theo ô rồi anh à, em cũng chẳng có mang theo một chiếc áo ấm nào để khoác lên người cho đỡ cái cơn lạnh này. Không hiểu sao em lại bất cẩn đến thế nữa.

À! Tại anh đó, anh không thèm nhắc nhở em gì cả,không biết em đã quen với sự có mặt của anh trong ý nghĩ của mình từ lúc nào rồi, anh nhỉ?

Em đang ở một quán ăn nhanh, quán mà em và anh hay đến , mỗi lần anh đưa em đi học về, hằng ngày đều ghé đây. Anh biết em lười ăn, mau quên nên mỗi lần đến đây anh luôn tìm cách để em ăn nhiều, vỗ béo em à? Nghĩ đến việc tự tay anh cho em ăn nên em mới ăn đấy.

Em cầm chiếc điện thoại lên. Mật khẩu là gì nhỉ? 18-01-2017
* cười thẹn * là ngày đầu tiên mình quen nhau đấy, anh còn nhớ không?

Em vội vã nhắn tin làm nũng với anh, làm cho anh phải dỗ ngọt em mới được,"- sao không đến đón em chứ, hừ! ~" . Tin nhắn được gửi đi- đã xem. Sao anh không trả lời thật kì lạ, em vội soạn tin nhắn thứ hai....trong đầu em loé ra một suy nghĩ " À, mình đã chia tay rồi"

Làm sao đây,em ngốc lắm phải không anh? Ngốc đến mức em đã quên tất cả,quên hết tất cả. Chỉ nhớ anh thôi!

Không chờ anh nữa, em về đây. Mặc kệ cơn mưa này em cứ thế mà chạy một mạch về nhà. Từng giọt mưa rơi đầy trên gương mặt em,những giọt mưa này mặn đắng , nó cứ thế mà  tuôn ra không ngừng.

Anh à! Em nhớ anh

++
Mưa thế này đêm đến biết còn trăng?
Hay sương khói bủa giăng đầy lối phố
Những gốc cây sẽ nhuốm màu lá đổ
Tim hao gầy bão tố, máu tình rơi?

Mưa cho sầu nằm bệnh khóc tình đau
Duyên yêu xưa vương vấn níu chân sầu
Ngã ba đường hiu hắt hình bóng lạ
Tự buổi nào ta đã lạnh lùng nhau?

Ha! Tim đau đớn lòng ta vui quá!
Mưa thênh thang hồn ứa lệ đong đầy
Đây con đường in bóng nước chân mây
Mưa bất tận trải dài trong khóe mắt

Tình trỗi dậy từng cơn bong vết cắt
Thôi rồi đây trăng chết giấc mơ trưa
Người gỡ hết tình xưa, ta trói chặt
Phương trời nào người quên hết hay chưa?

Ôi trong lòng, ngoài phố, ở đâu mưa?
Uớt cõi lòng mà hanh khô vạt áo
Chân ta bước u mê về hư tạo
Mưa thế này, chắc chết một mùa trăng
                            (trích)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#kute#tú