K.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


dòng 1.
thời gian qua cái màng bọc mà mình tạo dựng là ghét K đến tột cùng dù cho những khoảnh khắc mình vẫn ỉu xìu vì tình cảm khi ấy mình dành cho K vẫn luôn đặc biệt.

dòng 2.
có lẽ ngày mai hoặc chỉ vài phút nữa cái màng bọc đó sẽ lại được khoác lên, mình không muốn tổn thương K luôn luôn là như thế, càng không muốn K biết mình cứ mãi xụi lơ như thế này.

dòng 3.
mình nghĩ mình không overthinking trong việc này quá nhiều vì mình thật sự biết K xoá bỏ mình rồi, K cũng không muốn nhớ đến mình. điều đó đau lòng nhưng cũng dễ thở hơn, K mãi mãi quên đi mình cũng được quên đi những lần mình làm tổn thương K.

dòng 4.
thời gian đó mình là một người nhạy cảm lại còn đặt tình cảm mong manh này dành hết cho K dù đến bản thân mình còn không thương lấy nổi

dòng 5.
hồi đó đáng trách hơn luôn bắt K phải thể hiện tình cảm của K dành cho mình vì mình lo lắng quá nhiều thứ, tính K là như vậy nhưng mình lại luôn cố gắng uốn nắn nó.

dòng 6.
mình biết khoảnh khắc vụn vỡ này của mình diễn ra dài, mối quan hệ của ta có thể cắt đứt thứ duy nhất không che mờ được là mình chưa bao giờ thật sự ghét K, cái cảm xúc xấu ấy mình buộc bản thân mình phải có để không còn ỷ lại không còn níu giữ làm khổ K hơn nữa.

dòng 7.
nói không stalk thì cũng sai vì mình vẫn âm thầm ngày ngày mò wall của K, chỉ thấy K bây giờ có lẽ vẫn hạnh phúc hoặc là bản thân mình không còn nhìn thấy được mặt trong của K nữa.

dòng 8.
mỗi khi ai đó hỏi mình có hối hận khi mối quan hệ kết thúc không.
mình luôn im lặng vì câu trả lời là một sự nhục nhã, là cái níu lại.
mình không đủ tự tin để khẳng định mình không nhớ K, hoặc chính xác hơn là cái cảm giác ở bên K.

dòng 9.
vẫn nhớ lần K bảo nếu cả hai lên Hà Nội muốn gặp mình đầu tiên, vẫn nhớ K từng nói K khóc khi nghe lời tâm sự của mình về K, nhớ những lần K ôm lấy mình khỏi bùn lầy.
chỉ là bản thân mình tham lam quá hay do mọi thứ xung quanh quá xô bồ, đẩy mình và K đến đường cùng khiến cho sợi chỉ mỏng manh giữa cơn bão cũng tuột mất.
có phải là bên nhau đau khổ nhiều đâu chỉ là những vết thương nhỏ ấy bị bên ngoài xát cho trầy xước để rồi quay trở về thương tích đầy mình chẳng băng bó được nữa.

dòng 10.
ngày mai vẫn là một Ngân Hà ghét K
một vỏ bọc mình nên có để chẳng dày vò nhau nữa.
mình biết K không muốn vòng vo càng không muốn cái mqh này quay trở lại, mình không trách K,
vì tình cảm ta dành cho nhau khác biệt mình dù thấy đau đớn nhưng vẫn cố gắng níu lại còn K lại biết rồi cố gắng đẩy xa mình ra để hai ta không đau đớn nữa
cảm ơn K

mình "ghét" K.

dòng cuối.
tản mạn từng lời, le lỏi chẳng thể gửi đến bên K. nghe thì như là đôi người yêu dở dang nhưng điều bất ngờ đó chỉ là một mảnh tình đơn phương của bản thân.
ta không còn chào buổi sáng nhau từ ngày 19/4. đoạn role dở dang khi ấy bỗng dưng được hoàn thành như cái dấu chấm cuối cùng K dành cho mình. 28/11 lại là một đêm mình không thể ghét K

ỏi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#vent