Makorn Chen - Chương 1 - Chilli

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Makorn Chen

Chương 1 - Chilli

Trong phòng trang điểm riêng của một nghệ sĩ nổi tiếng rất im lặng dù có rất nhiều người tụ tập bên trong.

Một nhà tạo mẫu hàng đầu đang cẩn thận ủi chiếc áo sơ mi không nhãn mác, còn cẩn thận hơn cả chăm sóc chiếc áo đắt tiền của siêu sao.

Chuyên gia trang điểm và đội ngũ của anh tỉ mỉ trang điểm. Cẩn trọng, tập trung cho đến khi đi cọ bước cuối cùng.

Trong tấm gương phản chiếu một khuôn mặt được trang điểm... đẹp như búp bê bằng sứ được các vị thần chạm khắc. Nhưng khuôn mặt xinh đẹp chỉ có một biểu cảm thờ... giống như có một bức tường kính vô hình bao quanh con búp bê xinh đẹp này. Cho đến khi một người quản lý im lặng nãy giờ bước đến, đặt tay lên đôi vai mảnh khảnh dưới chiếc áo choàng.

"Không giống..."

Đôi mắt đẹp u ám xuyên qua tấm gương lạnh lùng liếc đối phương một cái. Ý cười trên mặt đối phương lập tức thu hồi. Đầu ngón tay chạm vào bả vai run run, cấp tốc rút tay về.

"Nong Prik... vào thay đồ thôi."

"Được rồi"

Đôi chân mảnh khảnh bắt chéo, từ trên ghế đứng lên. Chiếc áo choàng tắm của nhãn hiệu nổi tiếng tuột khỏi người, để lộ làn da trắng nõn như tuyết, những đường máu li ti ẩn hiện. Cậu chậm rãi đi về phía phòng thay đồ, quần áo đã chuẩn bị xong, quản lý nhanh chóng đi theo hỗ trợ. Và khi cửa phòng thay đồ mở ra một lần nữa, một khí chất quý tộc ẩn hiện dưới bộ quần áo hiện đại.

"Nong Prik... muốn đôi giày nào?"

Nhà tạo mẫu lựa chọn một số đôi giày, có giày da, giày lười, có nhãn hiệu nổi tiếng, có nhãn hiệu bình dân , kiểu dáng mới nhất, kiểu dáng phổ biến nhất.

"Đôi giày lười màu nâu sẫm. Cảm ơn!"

Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên, rồi cúi đầu, đi đôi giày lười màu nâu sẫm kiểu dáng bình thường có thể tìm thấy ở bất kỳ đâu. Lần đầu tiên không đi một đôi giày hàng hiệu, cậu có cảm giác không thoải mái. Áo sơ mi sáng màu, quần tây sẫm màu rất phù hợp với tạo hình của cậu.

Đôi mắt xinh đẹp ngắm nhìn mình qua tấm gương lớn... ánh lên vẻ hài lòng... nhưng nhanh chóng có tia bất an... Cậu không có tự tin.

Mái tóc tối màu được cắt tỉa gọn gàng trước đây được thay bằng mái tóc dài chấm vai, còn nhuộm màu nâu hạt nhạt mà cậu chưa từng thử trước đây. Mái tóc mới khiến cậu không quen nhưng phải công nhận nhà tạo mẫu tóc đã thành công khi biến cậu thành một người mẫu nam cá tính.

"Mắt cá chân của tôi... thực sự ổn không?"

Mặc một chiếc quần dài lộ mắt cá chân sẽ không bị coi là thô lỗ, đúng không?

"Đẹp lắm! Nong Prik thực sự rất đẹp nha!! Xương hồng hào và làn da trắng mịn... rất rất đẹp... rất đẹp... tin chế nha!!"

Được khen ngợi là xinh đẹp khiến cậu bé mím chặt môi...

Tôi không cảm thấy tự tin... ngay cả chiếc kính áp tròng đeo như không đeo cũng không ổn...

Cả cuộc đời cậu đã quen với mái tóc ngắn. Cậu cảm thấy những lọn tóc dài thật rất phiền... vô thức vén những lọn tóc lòa xòa ra sau tai... Nhưng cậu không biết những hành động vô thức này khiến cậu đặc biệt quyến rũ... đặc biệt là khi lộ khuôn mặt ngọt ngào... lại càng đẹp hơn.

Nhưng khi đôi mắt mỏng manh quay lại, bóng dáng đứng yên lặc lẽ như một con búp bê trong tủ kính, một cảm giác xa cách vô hình. Sự khác biệt này tự nhiên đến kinh ngạc... ngay cả chủ nhân của nó cũng không biết cậu hấp dẫn đến thế nào.

"Chilli... vào đi và cho nhận xét nào."

Giọng nói của quản lý khác hoàn toàn với giọng điệu mềm mại, ngọt ngào vừa nãy. Cánh cửa phòng thay đồ riêng lập tức mở ra. Một bóng người mảnh khảnh, giống hệt như một bản sao mới bước vào. Dù cho ngoại hình có giống nhau đến mấy thì khi đứng cạnh nhau vẫn có thể thấy rõ sự khác biệt giữa họ.

"Oa... Đẹp quá!"

Người được khen xinh đẹp không hề động tâm, ngược lại còn nhìn chằm chằm vào gương mặt nhỏ nhắn vừa gian xảo vừa chói mắt này... Biểu cảm tự tin trên gương mặt người này là điều dù cố gắng thế nào tôi cũng không thể bắt chước được.

"Được không, Chilli?"

Giọng điệu lo lắng của người quản lý vang lên, Chilli thở dài rồi đi vòng quanh búp bê sứ xinh đẹp ba vòng.

"Không thể tuyệt vời hơn!! Đẹp đến mức em muốn quay ngược thời gian về 10 năm trước... P'Pang ơi... chưa bao giờ em thấy mình già như bây giờ!!"

"Trông tôi có quá trẻ không?"

Tiếng cười sảng khoái vang lên. Đôi mắt to được trang điểm tinh xảo chậm rãi tiến lại gần, Prik đột nhiên cảm thấy hình tượng của người này sinh động đến mức rất ghen tị.

"Hừ... em chưa đến hai mươi làm sao có thể trưởng thành như người gần ba mươi như tôi được?!! Nong Prik quá xinh đẹp!"

"Làm ơn hãy trang điểm lại cho tôi."

Ngay cả hình tượng mô phỏng cũng nói như vậy... Sự tự tin bao đầu không đạt một trăm phần trăm nhưng bây giờ đã rơi xuống đáy... Tôi phải làm gì đây?... Tôi phải làm gì để bản thân giống Chilli... người được người đó đích thân chọn?!!

"Không... thế này mới hoàn hảo. Không phải tôi nói điều này để khiến em buồn... Tôi đảm bảo là ngài ấy sẽ thích em. Ngay cả khi chúng ta đứng trước mặt ngài ấy, ngài ấy sẽ chỉ nhìn em mà thôi... Em không cần phải làm gì thêm nữa!"

"Nhưng người ấy đã chọn anh!"

"Ngài ấy chỉ biết tôi qua vài bức ảnh trong hồ sơ tiêu sử giữa nhiều chàng trai khác. Thực ra tôi cũng không có gì đặc biệt lắn. Ngài ấy chỉ biết tôi với tư cách là một người mẫu vô danh."

Vẻ mặt ương ngạnh nở nụ cười chân thành hiếm thấy, vươn tay đặt lên bờ vai mảnh khảnh, siết nhẹ.

"Yên tâm đi! Mọi chuyện đều rất ổn. Có lẽ đây là cơ hội duy nhất trong đời, em nhất định phải khí thế lên... Báo đạo giống như ngày em cầm tờ séc một triệu baht ném vào tôi và yêu cầu mượn thân phân của tôi."

"Đi thôi... chúng ta phải đi sớm kẻo ông chủ phải chờ. Hồi hộp quá!"

Giọng nói của người quản lý khiến Chilli lùi lại một bước, kiểm tra lại phiên bản khác của bản thân. Đứa trẻ này không giống tôi, sống một cuộc sống tự do, không giống như tôi... trơ trẽn chấp nhận những cuộc giao dịch không chính đáng này. Những mối quan hệ tạm thời này... tôi đã quen. Lần này tôi được một triệu phú mới ăn tối. Nghĩa là tôi có thể kiếm tiền trả nợ... Chỉ có một điều tôi không hiểu... Tại sao một chàng thiếu niên có gia thế ưu tú như vậy lại muốn dấn thân vào con đường một đi không trở lại này?..

"Một câu hỏi cuối cùng... em đã suy nghĩ kỹ chưa? Tôi rất sẵn lòng trả lại tấm séc một triệu baht đó nếu em muốn đổi ý."

"Anh có thể đổi nó thành tiền mặt."

Nong Prik được quản lý đưa ra khỏi phòng thay đồ riêng để chuẩn bị đến khách sạn năm sao bên cạnh bờ sông Chao Phraya, nơi mà triệu phú thường hẹn hò với các đối tượng mình thích.

"Nong Prik, đây là sơ yếu lý lịch của Chilli phòng khi ngài ấy hỏi."

"Cảm ơn P'Pang... vì tất cả! Vì đã che đậy sự thật và vì những gì đã chuẩn bị cho tôi."

"Tôi rất sẵn lòng... Trên đường đến khách sạn, nếu Nong Prik có thể từ từ suy nghĩ nha... Nếu em đổi ý, Chilli sẽ xuất hiện bất cứ lúc nào."

Cô là quản lý nghệ sĩ nổi tiếng nhưng ít ai biết rằng cô được nhà họ Chen tin tưởng làm người chọn lựa người chăm sóc cho người đứng đầu gia tộc Chen trong suốt mười năm. Buabusaba vừa kết thúc mối quan hệ cũng là người được cô chọn lựa. Nhưng mỗi khi có ai đó phù hợp với yêu cầu, cô phải đảm bảo rằng không có vấn đề gì trong mối quan hệ mập mờ không thể công khai này và những người đó phải tự nguyện.

Cô đã nghĩ là Buabusaba sẽ là người cuối cùng bởi vì nhà họ Chen không gọi cô trong suốt ba năm qua. Ai có thể nghĩ rằng dù đã được cảnh báo rất nhiều lần, Buabusaba vẫn vượt quá giới hạn và bị chấm dứt hợp đồng. Sau 6 tháng im lặng, nhà họ Chen đã liên lạc lại với cô nhưng yêu cầu lần này khiến cô vô cùng đau đầu... Muốn một người đàn ông có khuôn mặt nữ tính, một đêm, trả tiền và kết thúc.

Không khó để chọn một người đàn ông đẹp... nhưng cô biết Makorn Chen không thích những người đàn ông bình thường. Những người phụ nữ anh từng hẹn hò đều là những nữ minh tinh hoặc người mẫu nổi tiếng. Sau khi chọn lọc cẩn thận, cô đã chọn ra Chilli và một vài người khác cho Makorn Chen lựa chọn.

Nếu đó là Chilli thì không có gì phải lo lắng, nhưng cậu ta lại mang theo một cậu bé chỉ mới mười chín tuổi cho cô và nói rằng cậu bé sẽ thay thế cậu ta vì cậu bé đã cho cậu một triệu baht.

Ban đầu, Chilli không muốn làm công việc này, nhưng vì phải trả nợ nên cậu ta không còn cách nào khác ngoài việc đồng ý 'ăn tối', nhưng chỉ trong một đêm! Cai giá nhà họ Chen đưa ra là hai trăm nghìn baht, làm sao có thể so sánh được với khoản phí một triệu baht từ thiếu nhà nhà Kosolyuparet đưa ra!
Nathee Kosolyuparet, con trai út của cựu Bộ trưởng Bộ Nông nghiệp và bà Chalobon, cổ đông lớn nhất của một đài truyền hình và tất cả các ngôi sao truyền hình nổi tiếng đều ký hợp đồng với công ty quản lý của bà Chalobon.

Cô không thể đắc tội bên nào... Cô không thể hủy hợp động với nhà họ Chen, bởi vì bên đó luôn sẵn lòng cung cấp tài nguyên cho các nghệ sĩ dưới tay cô và nguồn tài trợ ấy chưa bao giờ ngừng. Nhưng cô cũng không thể quay lưng và từ chối thiếu gia Nathee vì cô không biết bà Chalobon sẽ chọn ai là người thừa kế sự nghiệp của mình. Nếu chọn sai... tương lai sự nghiệp của cô sẽ rất lận đận!

Đổi từ Chilli thành Nong Prik... cô chỉ có thể hy vọng đêm nay Makorn Chen hài lòng với bữa tiệc, mọi chuyện kết thúc êm đẹp, và từ đó không ai nhắc đến mối quan hệ không nên xảy ra này nữa!

****

Makorn Chen lấy chìa khóa xe từ tay vệ sĩ và bước lên chiếc siêu xe đen bóng đậu trước công ty, trụ sở chính của nhà họ Chen, một tòa nhà hai tầng ở quận Phra Nakorn, với 10 gian hàng. Đây là phòng trưng bày ô tô đầu tiên của nhà họ Chen. Khi công việc kinh doanh ngày càng phát triển, phòng trưng bày cần được chuyển đến một địa điểm khác phù hợp hơn, vì vậy tòa nhà này trở thành trụ sở chính.

Makorn Chen bẻ lái vào đại lộ Ratchadamri tay với lấy điện thoại di động, gọi cho đứa con trai duy nhất của mình. Đôi lông mày rậm nhíu lại khi con trai từ chối trả lời cuộc gọi. Anh phải gọi lại cho đến khi nghe thấy tiếng thở dài từ đầu dây bên kia.

"Ở đâu?"

"Cùng với thằng Lian."

Tiếng nẹt pô ầm ầm của những chiếc xe vang lên. Không có gì ngạc nhiên khi cậu con trai 15 tuổi của anh đang có mặt tại trường đua xe với bạn thân nhất của mình. Makorn không bao giờ can thiệp vào việc con trai mình kết bạn với ai miễn là cậu biết trách nhiệm của một người kế thừa gia tộc. Anh biết con trai mình có năng lực lãnh đạo, nhưng tính cách bốc đồng như một tay xã hội đen từ năm 15 tuổi đã nằm ngoài dự đoán của anh.

"Hôm nay mày lại đánh nhau với ai?"

"Thằng Ong, con trai của cảnh sát trưởng. Ông ta đã đến khiếu nại chưa?"

Và hơn cả mong đợi, con trai anh đã đánh nhau với con trai cảnh sát trưởng quốc gia. Anh lại phải tốn thời gian tìm một chiếc 'giỏ hoa' xinh xắn đến xin lỗi đối phương.

"Mày có thể bớt đánh nhau với khách hàng được không?"

Gia đình cảnh sát trưởng vừa đồng ý đặt mua ba chiếc ô tô nhập khẩu. Và đơn hàng hai trăm triệu baht vừa ký sắp biến mất vì Phayak đã đánh con trai họ trên trường đua.

"Nó dám cười thằng Lian là đứa bán đá viên tứ kênh Saen Saeb!"

Đây là lý do khiến đơn hàng hai trăm triệu biến mất?!

"Vậy tại sao mày lại đứng ra bảo vệ bạn mình?!"

"Nó cũng chạy đến khiêu khích P'Prem! Con cũng không muốn tọc mạch nhưng P'Prem đã nói đừng lo lắng, bố của P'Prem sẽ nhận đơn đặt hàng này. Và con cũng đã nói với anh ấy rằng anh ấy phải trả giá cao hơn bố của thằng Ong, nếu không chúng ta sẽ rất mất mặt!"

Mày đánh con trai Cảnh sát trưởng rồi lại giao du với con trai của Tổng tư lệnh quân đội?

Anh không khỏi thở dài trước những tai họa điên rồ mà con trai gây ra. Anh muốn đào tạo Phayak trở thành một doanh nhân chứ không phải là một tay xã hội đen... nhưng đó là số phận...

"Vậy bên kia có mua không?"

"Chắc chắn. Ngày kia bố của P'Prem sẽ đến showroom. Bố không xem lịch trình à? Con đã nói với thư ký của bố rồi. Cẩn thận không nhà Chen sẽ phá sản vì bố đây!"

Nếu mày không phải con ruột tao thì tao thề... tao sẽ đánh cho mày u đầu!!

Dù lên cơn đau đầu vì con trai, nhưng vị chủ nhân họ Chen vẫn không khỏi cong khóe miệng, nở nụ cười hài lòng. Hoa hồng từ những chiếc xe mà Phayak bán cao ngất ngưởng. Thật đáng kinh ngạc là tất cả những người bán hàng kỳ cựu đều thua xa Phayak. Ở tuổi 15, cậu đã là đàn anh trong lĩnh vực đua xe và có mối quan hệ xã giao rộng rãi. Bạn thân của cậu là người thừa kế của Công ty nước giải khát Kirin. Hai đứa trẻ thường xuyên gây rắc rối đến nỗi Makorn Chen phải gặp người bố còn lại để bàn bạc cách giải quyết... theo thời gian, cả hai đã trở thành bạn bè.

Chiếc siêu xe thể thao rẽ vào một khách sạn bên sông Chao Phraya, khi chiếc xe đỗ trước cửa khách sạn, một nhân viên lập tức bước tới lấy chìa khóa xe và lái đi, cô thư ký đã chuẩn bị sẵn mọi thứ và đợi Makorn Chen ở sảnh khách sạn.

"Ông chủ."

"Ừm."

Không mất nhiều thời gian để thang máy lên đến tầng cao nhất của khách sạn. Makorn Chen đi về phía phòng cuối cùng. Khoảnh khắc cánh cửa mở ra, điện thoại reo lên. Anh lấy điện thoại từ túi trong của bộ vest, liếc nhìn một cách sắc lẹm và bắt máy.

"Làm sao? Sao nữa? Có chuyện gì với hải quan?"

Ở cuối tầm mắt, anh mơ hồ nhìn thấy một bóng người mảnh khảnh đang ngồi trên ghế sô pha trước TV nhưng cấp dưới của anh gọi điện từ cảng Laem Chabang báo rằng một lô ô tô nhập khẩu châu Âu gặp vấn đề. Sự chú ý của Makorn Chen bị thu hút ngay lập tức. Lô hàng này là một lô xe nhập khẩu lớn nhất trong lịch sử đại lý ô tô của nhà Chen. Hầu hết khách hàng đều là những người có tiếng trong xã hội. Anh đã xử lý vấn đề này từ trước rồi, nhưng hôm nay lại xảy ra sự cố, chứng tỏ có vấn đề trong nội bộ hải quan.

"Báo cáo tình hình cho tôi bất cứ lúc nào. Cử người đến cảng Laem Chabang xử lý."

Vấn đề đột ngột khiến anh đau đầu, sau khi cúp điện thoại, anh quay người nói với thư ký rồi bước vào thư phòng, định gọi cho Cục trưởng Tổng cục Hải quan... nhưng khẽ dừng lại. Một bóng dáng mảnh khảnh lại xuất hiện trong tầm mắt của anh.

Lời yêu cầu đối phương quay trở lại vào lúc khác mắc kẹt trong cổ họng. Đôi mắt anh nheo lại, những bức ảnh hiện lên trong đầu anh, hình như có chút khác so với chàng trai mảnh khảnh trước mặt. Makorn Chen không nhớ rõ người mình đã chọn, anh chỉ tùy tiện chỉ tay vào một cậu trai có ngoại hình dễ thương... như vậy anh sẽ dễ dàng chấp nhận hơn. Dù sao thì anh cũng chưa từng thử quan hệ thân mật với người con trai nào trước đây. Nhưng anh chắc chắn rằng người trong ảnh trông trưởng thành và năng động hơn.

Con búp bê sứ trước mặt anh không chút tì vết, đẹp hoàn hảo... vượt xa sức tưởng tượng của anh. Đôi mắt long lanh như một chú nai con cảnh giác nhìn anh... khác hoàn toàn so với những gì anh nhìn thấy trên ảnh. Và điều đó đã đánh thức bản năng ngủ yên đã lâu của Makorn Chen. Anh đột nhiên xuất hiện cảm giác của một kẻ săn mồi... và con mồi trước mắt không ngừng thách thức anh đuổi theo.

"Cậu!"

Chỉ một tiếng kêu thôi cũng khiến cậu thanh niên run lên, Makorn Chen nhếch khóe miệng hài lòng, nhưng nhanh chóng thu lại nụ cười, đút điện thoại trở lại túi trong của bộ vest, tiến lại gần con nai để nhìn cho rõ... Liệu chỉ cần bóp nhẹ một cái là cậu ta đã ngất đi trong vòng tay mình.

Phong thái kiêu kỳ, khuôn mặt xinh đẹp giống như một tấm khiên ngăn cách không cho bất kỳ ai đến gần. Nhưng người đàn ông dày dặn kinh nghiệm gần 40 tuổi có thể nhìn thấu con búp bê xinh đẹp trước mặt đang bối rối. Đôi mắt xinh đẹp với cặp kính áp tròng màu sáng càng làm cho cậu thu hút hơn... Dù đang rất sợ anh nhưng nai con vẫn giả vờ bình tĩnh.

Makorn Chen nghiêng người, chống hai tay vào thành ghế, giam cầm nai con trong vòng tay, nhìn kỹ làn mỏng manh ẩn dưới lớp trang điểm tinh xảo. Anh đã gặp rất nhiều nữ ngôi sao, nữ người mẫu và vô số phụ nữ... những người phụ nữ này luôn trang điểm một lớp dày để che đi những dấu vết trên gương mặt như nếp nhăn do tuổi tác hay làn da thiếu sức sống... hay vô số vấn đề khác. Nhưng nai nhỏ trước mặt... thoạt nhìn còn quá nhỏ, anh không khỏi nhíu mày. Người này vẫn còn mùi trẻ con, đôi mắt trong veo... Anh không biết phải diễn tả thế nào... hồn nhiên, ngây ngô... chỉ có ở những đứa trẻ... trạc tuổi con anh.

"Em bao nhiêu tuổi?"

"29 tuổi."

"Trông em trẻ hơn..."

"Anh không thích?"

Cậu bé hùng hổ... ánh mắt bướng bỉnh... Đã lâu rồi không có ai đối đầu với anh. Anh phất tay ra hiệu cho thư ký rời đi, đợi đến khi có tiếng đóng cửa, sau khi xác định chỉ còn mình anh và nai con thích giả bộ ở lại trong phòng... những ngón tay thô ráp nhẹ nhàng chạm vào làn da mềm mại.

"Không thích trẻ em. Tôi không muốn rắc rối."

"Tôi không còn là một đứa trẻ nữa!"

Makorn Chen luôn nhấn mạnh đừng tìm trẻ em vì điều đó là vi phạm pháp luật. Trẻ em không giống như những người trưởng thành, không có kinh nghiệm và không thể đưa ra quyết định đúng đắn, vì vậy pháp luật phải bảo vệ họ. Hơn nữa, bản thân anh đã có một đứa con trai 15 tuổi, nếu quan hệ với một đưa trẻ dưới 20 tuổi thì không khác gì quan hệ với bạn của con trai mình.

"Em sợ tôi?"

Ngón tay di chuyển từ gò má mềm mại đến đôi môi hồng xinh đẹp. Đôi mắt sắc bén ảnh lên sự hài lòng. Càng nhìn, càng chạm vào cảm thấy thật sự rất thỏa mãn... một món quà quý giá mà anh muốn tự mình cảm nhận.

"Chỉ là... tôi chưa bao giờ làm điều này..."

Đôi mắt xinh đẹp được giấu sau hàng mi dài, gò má mềm mại hiện lên vệt ửng hồng, trông rất đáng yêu. Không ngờ nguyên nhân lại là nguyên nhân này. Makorn Chen bật cười thành tiếng.

Người này đã 29 tuổi rồi mà vẫn chưa từng làm chuyện này sao? Anh không thích quan hệ với trẻ con và cũng không hứng thú với những người thiếu kinh nghiệm.

Lần đầu tiên... rất khó quên. Anh không muốn trở thành một kỷ niệm mà ai đó sẽ không bao giờ quên trong đời. Và anh không muốn trở thành người phải có trách nhiệm với bất kỳ ai... Anh không thích cảm giác day dứt.

Makorn Chen, 40 tuổi, không cần tình yêu hay một mối quan hệ nghiêm túc, anh rất hài lòng với mối quan hệ ngắn hạn có thể mang lại lợi ích cho đôi bên như thế này. Khi không phù hợp thì kết thúc, giống như Buabusaba và những người khác trước đây.

Không thể nào mà nai nhỏ không làm điều này trước đây... có thể bây giờ cậu ta chỉ đang giả vờ làm một chú nai con sợ sệt để khiến anh cảm thấy phấn khích hơn thôi.

"Tên em là gì?"

"Chilli... nhưng anh có thể gọi là Prik."

Tôi nóng lòng muốn biết quả ớt nhỏ này cay đến mức nào!

-Hết chương 1-

Makorn muốn biết ớt cay thế nào?

Còn mình muốn biết nếu cay quá thì phải chữa cay bằng cách nào?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro