Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 6

Nàng chật vật tỉnh dậy, thân mình nằm gọn trong lòng của Thiên Hãn, cả hai nằm yên trên đất từ lúc nào nàng không rõ, chỉ là ký ức ồ ạt kéo về, còn hiện lên hình ảnh hắn và nàng ngã xuống lòng sông nơi này.

Quần áo ướt sũng, người bết dính, nàng lảo đảo ngồi lên, nhìn sang người bên cạnh rồi bịt miệng kinh hãi. Trên lưng hắn cắm một mũi tên, mà hơi thở của hắn cũng đã dần cạn rồi. Châu Sa hoảng hốt, sau đó bới vội trong tay nải trên người mình, thuốc thang vẫn còn nguyên, dẫu bên ngoài ướt nước nhưng thuốc bên trong không sao cả. Nhìn tấm thân máu loang lổ ghê người, nàng hạ quyết tâm rất nhanh.

Quan sát nơi mình đang nằm, xác nhận xung quanh bốn bề vắng lặng, nàng mới lấy thấu kính ra, làm theo cách mà Đạm Vũ đã chỉ để khơi lửa, lửa bùng lên, nàng quay sang nam nhân bên cạnh, cởi áo hắn một cách từ tốn. Đối với người bị thương như vậy, nàng không thể không cởi áo mà không chạm vào vết thương, vậy nên buộc lòng dùng dao nhỏ trong tay nải của mình cắt phăng tấm áo.

Nàng hơ sẵn con dao trên lửa, sau đó quay sang nhìn Thiên Hãn, lờ đi cơn đói cồn cào và sự mệt nhọc dâng lên mí mắt, Châu Sa cẩn thận quan sát vết thương. Nàng phải rút tên ra. Để tên hay rút tên đều có thể chết, nhưng nàng thà thử cố gắng còn hơn. Đến lúc này mới thấy, thuốc nàng mang đi không hề vô dụng.

Cắn chặt răng, nàng biết, nếu như không rút dứt khoát, hắn sẽ đau đến thống khổ, mà vải vóc nàng mang theo sớm đã ướt sũng, nàng cố gắng ngồi hong khô vải, cũng tìm cách đem lửa bùng to, đem cho hắn hơi ấm. Nếu có thể, nàng đã ôm hắn rồi, nhưng sẽ mạo phạm vết thương, nên nàng chỉ có thể ra sức dùng lửa làm thân nhiệt hắn nóng lên. Nóng đến mức ép hắn mơ màng tỉnh dậy.

Nhìn thấy nàng, hắn mỉm cười hài lòng.

"Nàng vẫn ổn."

Thì thào rất nhỏ, nhưng Châu Sa giật mình quay lại, thấy hắn mở mắt, nàng mừng rỡ gọi tên.

"Tam hoàng tử, ngài tỉnh rồi."

Hắn định cựa mình, nhưng vừa khẽ động, đau đớn càn quét qua thân xác. Thiên Hãn gắng nhớ lại những gì đã qua, rồi khốn đốn muốn nâng tay lên lại bị nàng ngăn cản.

"Đừng!" Châu Sa lắc đầu. Nàng chạy gần, từ tốn nâng hắn ngồi dậy.

Mũi tên không sâu, nhưng chỗ đâm vào cũng là phần gần bả vai. Nàng không thể đè hắn nằm xuống, cũng không biết làm cách nào để có thể thuận tiện rút tên ra.

"Ta phải rút tên ra..." nàng cất tiếng, không nhận ra trong giọng nói của mình có bao nhiêu run rẩy. "Ngài chịu đựng được không?"

Nhìn đôi mắt ngập nước cùng hoảng loạn của nàng, Thiên Hãn cắn răng chịu đau, đáp lại.

"Cắt gãy mũi tên, cứ để đấy, sẽ không sao cả."

"Làm sao có thể không sao được, ngài không lừa được ta đâu." Nàng lắc đầu, nụ cười giương lên có bao nhiêu phần bất đắc dĩ. "Sẽ đau."

"Ta biết." Hắn gật đầu, lời nói không bật ra, nhưng nhìn khẩu hình nàng hiểu hắn muốn nói gì.

Nàng đỡ hắn ngồi dậy, để hắn dựa vào người mình. Trời ngày hè nóng, lại có lửa đốt, quần áo và băng vải đều khô rất nhanh. Đến khi hơi thở nặng nhọc của Thien Hãn ổn định, nàng mới vực hắn ngồi dậy, rồi bắt đầu ra tay. Lại hơ dao qua lửa, trong trường hợp vải không thể cầm máu, nàng sẽ dùng sắt nóng áp lên chỗ da thịt kia.

Nàng đưa miếng vải dầy cho hắn, mỉm cười trấn an. Ở nơi này chỉ còn cách tin tưởng nhau mà sống. Sống rồi mới trở về được.

"Cắn đi, kẻo ngài sẽ cắn vào lưỡi mất."

Hắn gật đầu, cắn trong miệng mình, rồi căng thẳng chờ đợi.

"Đừng gồng mình nghe không. Cố gắng một chút." Nàng vỗ về, rồi ngồi xuống sau lưng hắn, đắp vải sạch lên vết thương, một tay giữ lấy miếng vải rịt chặt vết thương, tay còn lại cố gắng dồn sức. "Sẽ đau. Nhưng tin ta!"

Đoạn, để hắn bình tĩnh thả lỏng, nàng cũng nhắm chặt mắt lại, thầm khẩn cầu, rồi mở bừng mắt ra. Tay nắm trên chuôi tên lên sức, một đường mạnh bạo, dùng toàn bộ sức lực còn lại của mình rút ra. Đầu mũi tên kéo ra, xách theo cả da thịt cùng máu bắn ra. Nàng vội vàng rịt băng sạch lên vết thương, rồi đắp thêm để cầm máu. Chờ đợi một lúc máu vẫn rỉ ra, nàng sợ hắn sẽ mất máu mà chết, liền dùng còn dao hơ nóng của mình áp thẳng vào da thịt. Mùi thịt cháy bốc lên, khét lẹt, nhưng cuối cùng máu cũng ngừng chảy. Lúc này mới rắc thuốc lên, và dùng băng băng lại.

"Ổn rồi..." nàng thở phào, vòng ra trước mặt hắn cười nhẹ nhõm.

Mồ hôi lạnh đổ ra trên trán hắn, miếng vải bị cắn chặt, nhưng tuyệt nhiên không một tiếng kêu rên. Nàng chậm rãi gỡ vài ra, cũng lau mồ hôi cho Thiên Hãn.

"Ổn rồi, tam hoàng tử."

Không có tiếng đáp lại, nàng hoảng loạn kêu lên.

"Tam hoàng tử, tam hoàng tử, tỉnh lại đi!"

"Thiên Hãn, làm ơn, tỉnh lại đi!"

Đôi mắt kia chậm rãi mở ra, còn mang theo ý cười nhàn nhạt.

"Nàng gọi tên ta rồi."

Lại đối diện một gương mặt đầy nước. Nàng run rẩy gật đầu, không thể giận, chỉ có thể bất lực nức nở trong câm lặng. Đầu cúi gằm xuống, nghẹn ngào.

"Ở nơi này tôi chỉ có ngài thôi. Làm ơn, đừng làm ta sợ!"

Hắn biết mình quá trớn, liền nén đau, vòng tay kéo nàng vào vòm ngực mình, trầm giọng đáp lại.

"Sẽ không..."

Chỉ là, hắn nhớ đến câu của nàng ở nơi này, nếu chỉ ở đây nàng mới cần hắn, thì cứ ở đây đi. Ngoài kia nàng không cần hắn, vậy thì không về nữa. Không về nữa.

...

Nàng nức nở một hồi, rồi vì mệt mà lả đi. Thiên Hãn nhìn đám lửa, trong lòng nghi hoặc không biết nàng làm cách nào để cời lửa, nhưng cũng không đánh thức nàng dậy. Khoanh chân điều hòa khí tức, từ tốn nhắn mắt lại.

Trời tối chậm. Trong cái khoảng sắc nửa cam nửa đỏ, hắn ngồi quan sát giấc ngủ của nàng.

Nàng ngủ không an giấc, hay nói mơ, những câu từ ríu vào nhau, hắn có muốn cũng không nghe kỹ được. Hắn đoán chắc nàng lả đi vì đói và mệt, còn hắn, cũng từng trải qua những biến cố như thế này, sớm đã dưỡng thành thói quen không ăn không ngủ.

Điều hòa khí huyết, chắc chắn vết thương của mình không rỉ máu, hắn xách cung tên bên cạnh rồi rời khỏi đây, trước khi đi còn kiểm tra củi lửa cùng xung quanh xem có rắn rết không. Thiên Hãn biết cánh tay bị thương, chẳng thể giương cung được, nhưng dể nàng ốm ở đây mà chết, hắn thà phế cánh tay của mình.

Đến lúc vừa dợm được vài bước liền nghe từ xa có tiếng vó ngựa dồn dập đổ tới.

Quay lại nhìn Châu Sa cũng bị tiếng ồn ào mà tỉnh dậy trong hoảng loạn. Nàng nâng vạt váy, chạy về phía hắn, rồi bấy vào cánh tay lành lặn.

"Chạy thôi!"

Không đáp lời, cả hai cùng dẹp đường dọn chỗ mà băng mình và sâu trong rừng.

...

Mặt trời sắp lặn. Nàng và Thiên Hãn kéo nhau núp vào lùm cây rậm nhất. Nơi đây đầy thú dữ, rắn rết, chỉ e, động thêm chút nữa sẽ kéo theo những hiểm họa từ rừng già.

"Tam hoàng tử, Mạn tiểu thư! Mọi người có ở đây không?"

"Tam hoàng tử, Mạn Tiểu thư, hai người nghe thấy thần không?"

Nàng lắng nghe trong nghi hoặc. Giọng nói này, nửa quen, nửa lạ.

"Là Thiên Duy!" Thiên Hãn nắm lấy tay nàng "Chắc chắn là đệ ấy! Chúng ta đi!"

Nàng gạt tay Thiên Hãn, nhìn chằm chằm vào người đàn ông trước mặt mình, hạ giọng lạnh lẽo.

"Tam hoàng tử, ngài về cung đi!"

"Châu Sa, nàng định làm gì?" Hắn nhíu mày nhìn nàng. Đèn đuốc bắt đầu đốt lên, quân của Thiên Duy sắp đến, mà nàng đang suy tính cái gì?

"Tam hoàng tử." Nàng dịu giọng "Thiếp không muốn sa chân vào hoàng cung, cũng không muốn làm dâu đế vương. Cho nên..."

Nàng để lửng câu nói, dể rồi nhận lại một tràng cười khinh miệt kỳ quặc từ kẻ đứng trước mặt mình. Tiếng cười của Thiên Hãn lại khiến cho quan quân kéo đến ngày một gần. Lần đầu tiên trong suốt hơn ba mươi năm, hắn nắm tay một ai đó chặt đến thế.

"Nghe này Mạn Châu Sa, ta có dùng ca tính mạng để đánh đổi, cũng không buông nàng ra. Đi!"

Nàng không đủ sức giằng co giãy dụa, bởi kẻ đang nắm tay nàng dùng cả sinh mệnh của mình lôi kéo nàng đi. Bước chân líu ríu vào nhau, nàng bị lôi đến loạng quạng mà suýt ngã. Lúc như thế, Thiên Hãn uay lại nhìn nàng.

"Đừng để ta vác nàng lên!"

.

Vó ngựa lính lác dừng trước mặt cả hai người. Mặt trời đã không còn sáng, đèn đuốc lại bừng lên cả một góc rừng. Thiên Duy cùng Mạn tướng rẽ lối bước ra, rồi nhảy xuống hỏi han.

Châu Sa mỉm cười trấn an từng người, sau đó tiến gần về phía Mạn tướng mà bám lấy cánh tay ông, tuyệt đối không buông. Thiên Hãn nhìn theo nàng, cũng chỉ cười hờ hững. Giờ thả nàng ra, rồi sau này bắt lại cũng đâu muộn. Có điều, nụ cười trên gương mặt nhạt dần, rồi trong tiếng hoảng loạn của mọi người, Thiên Hãn lả đi.

...

Trong trướng ba quân, nàng quỳ dưới chân thiên tử và trước mặt các đại thần. Ánh mắt bình lặng chờ đợi. Nàng có gì để lo nữa? Nàng đã từng lưu lạc nửa đời người, để cân bằng hậu cung, để đoạt lấy thiên hạ, để trấn giữ giang sơn và đi tìm hạnh phúc nhỏ của mình. Vậy nên, lúc này, dưới chân thiên tử mà thẳng lưng ngẩng đầu, Châu Sa vẫn chẳng mảy may run sợ.

Không phải ngông cuồng ngạo nghễ. Không phải bất cần khoáng đạt. Nàng chỉ chờ đợi mà thôi. Chờ Thiên Hãn tỉnh lại, chờ một đạo thánh chỉ ban xuống, đày đọa nàng rời khỏi kinh thành, tước luôn ngôi vị hoàng tử phi đang chờ nàng đến nhận.

Nàng chờ đợi phép màu của bi kịch. Sao cũng được, chỉ cần không bao giờ phải đặt chân vào cửa đế vương, nàng có đánh đổi thêm hai mươi năm nơi biên ải hoang vu cũng chẳng màng.

"Khởi bẩm hoàng thượng, tam hoàng tử tỉnh rồi ạ!"

Nàng dường như nghe tiếng thở phào nhẹ nhõm của cha, rồi lại như nghe thấy tiếng rít lên của kẻ nào đó. Kẻ nào nhỉ, kẻ nào muốn giết Thiên Hãn đến thế? Châu Sa mặc kệ, nàng vẫn ngẩng đầu, ánh mắt vô định, rồi cuối cùng, dừng cái nhìn nơi mành che sau lưng ghế của hoàng thượng.

Một thoáng nhíu mày, Vương Linh Nhạn tại sao lại đứng ở kia?

Việc tam hoàng tử và Mạn tiểu thư nàng bị hạ sát cần được điều tra, nàng là nhân chứng duy nhất nên mới ở đây, bằng không, nữ nhân tuyệt đối không được có mặt tại nơi này. Châu Sa hạ mi, thở dài. Năm xưa nghe nói Vương Linh Nhạn là tài nữ, thông minh tột đỉnh, đã vài lần giúp đỡ quan phủ phá án, bây giờ, chắc không phải muốn đến để thể hiện bản thân chứ?

Châu Sa bấm bụng. Nàng muốn được luận tội, trừ tội chết ra, tội gì cũng được, miễn sao nàng không cần phải vào hoàng cung.

Đã được có thêm cơ hội sống, kẻ điên rồ nào lại muốn chết đi lần nữa?

"Mạn Châu Sa, trẫm muốn lấy khẩu cung của ngươi trước!" giọng vị lão đế khiến nàng ngẩng đầu lên, nhưng mắt vẫn hạ xuống đầy kính cẩn.

"Thần thiếp tuân chỉ."

Đã nghĩ xem mình nên nói gì, cũng đã tính xem mình cần hành xử ra sao. Có điều, miệng vừa mở ra, đã nghe tiếng hô khiến kinh hãi giăng đầy trong lòng.

"Tam hoàng tử đến!"

Nàng xoay người, nhìn hắn băng một bên tay, vẫn đĩnh đạc bước vào, uy nghiêm, bình tĩnh.

Lần đầu tiên trong suốt ba mươi mấy năm trên đời, nàng có hận ý muốn ai đó chết đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro