Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 5

"Tam hoàng tử, tam hoàng tử, Thiên Hãn, ta van xin ngài, mở mắt ra đi! Mở mắt ra đi!"

...

Trước khi bắt đầu cuộc săn, nàng không biết cuộc đời nàng lại xảy đến bước ngoặt như thế.

Sáng ngày tổ chức hội săn, nàng dậy rất sớm. Cái gì nàng cũng chuẩn bị. Kiếp trước, mỗi lần đi xa, Đạm Vũ luôn nhắc nàng cần mang theo những cái gì, thuốc thang luôn luôn phải đầy đủ.

"Nàng nên nhớ cẩn tắc vô áy náy, chúng ta là lão bản, đối thủ kinh doanh rất nhiều, thân phận của nàng lại rất đặc biệt, vậy nên phải luôn luôn đề phòng."

"Ta hiểu, nhưng Vũ, mang theo mảnh thủy tinh làm gì?" Châu Sa thắc mắc khi Đạm Vũ nhét vào trong túi hành lý cá nhân của nàng một mảnh thủy tinh viền gỗ. Thuốc thang, thuốc trị thương, thuốc giải độc, thuốc bôi tránh côn trùng nàng còn hiểu, tại sao lại có mảnh thủy tinh.

"Để đốt lửa. Nơi hoang vu không có dầu hỏa, không có nến, nàng sẽ dùng thanh thủy tinh này, nào, ra đây, ta dạy nàng."

Nói đoạn, Đạm Vũ kéo nàng ra sân, cầm theo cả mảnh kính và tờ giấy.

"Châu Sa, nàng thấy cái này có mặt lõm, có thể đổ một ít nước vào, nắng mặt trời sẽ tụ về đây, nàng thấy chứ?" Đạm Vũ nhìn Châu Sa gật đầu thì mới nói tiếp "Nàng đặt tờ giấy này bên dưới, đó!"

"A, cháy rồi!" Châu Sa reo lên khe khẽ khi nàng đợi một lúc, lửa nhỏ bùng lên. Đổi lại, là một nụ cười hoa nhường nguyệt thẹn của Đạm Vũ.

Ký ức của nàng đứt gánh khi nhũ nương mở cửa bước vào.

"Sa, con chuẩn bị xong chưa, người của hoàng gia đến đón rồi."

"Vâng, con ra ngay."

Nàng nhấc tay nải của mình lên, choàng chéo qua người, mặc ánh nhìn kỳ lạ của nhũ nương.

"Con chuẩn bị lắm đồ thế để làm gì? Thuốc thang chẳng phải có ngự y rồi sao?"

"Con đâu phải lúc nào cũng ở cùng ngự y đâu nhũ nương." nàng điềm đạm đáp lời "Vả lại, cũng chỉ là phòng xa một chút, cũng đâu có gì không tốt."

"Thôi được rồi... nhưng Sa, con ăn mặc giản dị quá, sẽ bị các tiểu thư khác làm cho lu mờ."

Nàng cười không đáp. Nàng đâu có muốn ăn mặc giản dị, nàng muốn phục sức rạng rỡ, nhưng như thế là không nên. Nàng đi rừng, không phải đi hội, thú hoang nghe đâu là mù màu, nàng có rực rỡ nữa cũng sẽ không hút thêm được con nào. Chỉ cần dựa vào trang phục, nàng sẽ biết được những thiếu nữ đến hội là để săn người, hay săn thú.

Và Vương Linh Nhạn, cô sẽ săn ai đây? Thiên Duy, hay Thiên Hãn?

Nàng nở nụ cười nhàn nhạt, kiếp trước nàng không tranh đấu, không có nghĩa kiếp này nàng sẽ buông xuôi. Nữ nhân như Vương Linh Nhạn, nàng không thể đặt vừa vào mắt. Đội màn sa lên đầu, nàng bước chân ra khỏi cửa phủ, cùng lên kiệu với Mạn lão tướng. Phụ thân nhìn nàng, dẫu rất nhanh nhưng ánh mắt có chút bất lực ấy nàng đã nhìn rõ.

Nàng biết phụ thân lo cho mình, nào phải nàng chưa làm cha mẹ, nàng đã là mẫu thân của hai đứa nhỏ, đã trải qua đủ gian truân mà kiếp người phải có, vậy nên nàng hiểu, nàng thực sự hiểu ánh nhìn của Mạn tướng quân.

...

Hội săn ngày hôm ấy cờ hoa rợp trời. Nàng bước xuống kiệu liền bị sắc hoàng kim làm cho lóa mắt. Khẽ nheo mắt lại, nhìn quang cảnh của mùa hạ bừng sáng, nàng không biết vì sao đột nhiên cảm thấy vô cùng nuối tiếc.

"Nàng đến rồi."

Thiên Hãn gấp quạt, lại gần nàng rồi mỉm cười. Nàng cũng cúi mình, dịu dàng đáp lại.

"Tham kiến tam hoàng tử." Không một cái nhíu mày, chỉ đơn giản là rất dịu dàng.

"Mạn tướng quân, ngài cũng đến rồi, phụ hoàng đang đợi ngài." Thiên Hãn hướng sang Mạn lão cái nhìn, rồi sau khi ông đi khuất, mới quay sang nhìn Châu Sa. "Nàng mang gì đi vậy?"

"Đồ phòng thân thôi, chúng ta sẽ đi săn mà." Nàng lẳng lặng đáp lời, rồi lạnh lùng rời khỏi nơi đấy.

Điều nàng chẳng ngờ, là Thiên Hãn chắp tay đi sau lưng nàng. Lúc nàng đến nơi tập trung, lại càng bất ngờ hơn trước số lượng người tham gia hội săn lần này. Chỉ cần là hài tử của quan nhị phẩm trở lên, đều có thể cùng thân phụ mình xuất hiện. Nàng điểm đến từng người, trong đáy mắt không khỏi có phần toan tính.

Vương Linh Nhạn, Vương Nghi, Trần Thược Diên, những cái tên quen thuộc xuất hiện. Bên cạnh họ đều là vương tôn công tử. Thiên Mặc, Thiên Duy, nàng mỉm cười, rồi quay sang Thiên Hãn.

"Đông người hơn thiếp tưởng."

"Phải." Hắn gật đầu, cũng cẩn thận quan sát.

"Là ai đã ra đề xuất mời ngần này người với hoàng thương vậy." Nàng cắn môi, mi nhíu lại suy ngẫm. Tại sao hội săn này lại hùng hậu đến thế, người trộn người, không phải có gì khuất tất sao? Nàng nhìn sang Thiên Hãn, hắn cũng chỉ lắc đầu nhìn nàng.

Khi đó, cả hai không biết mối nghi ngờ sẽ nở thành thảm họa. Thiên Hãn cũng không nghĩ, ngay dưới mắt thiên tử, lại xảy ra những câu chuyện ngang tàn đến vậy.

Nàng và hắn sóng bước bên nhau, đến gần chỗ của đám vương tôn, sau những lời chào hỏi ba hoa, nàng kín đáo quan sát từng người. Trần Thược Diên vẫn là nữ nhân mang đôi phần dã tâm, không phải không thông minh, chỉ là không biết thu liễm chính mình. Vương Nghi vẫn lặng yên như băng, tịch mịch, trong trắng, băng thanh ngọc khiết sinh ra là để chỉ nữ nhân này. Vương Linh Nhạn, đứng giữa muôn hoa, vẫn là loài hoa rực rỡ nhất, như mẫu đơn tôn quý, lại càng rực rỡ bởi sự lanh lợi trong đôi mắt của tài nữ hàng đầu Diệp Quốc.

Còn nàng... nàng vẫn muốn mình là sương là khói.

Là sương là khói rồi, có phải sẽ được đi tìm sa mạc của nàng không. Đạm Vũ của nàng...

"Châu Sa, nàng đừng mất cảnh giác." Thiên Hãn cúi xuống, nói khẽ vào tai nàng. Nàng cũng đáp lại hắn bằng cái gật đầu nhẹ.

Sau đó còn làm bộ nép mình vào người hắn.

Nàng không biết đang có chuyện gì, nhưng linh cảm làm nàng lờ mờ nhìn ra sự bất ổn trong hội săn lần này.

...

Châu Sa không muốn làm mình nổi bật. Nàng hơi biếng lười nên những trò chơi vui thú như săn bắn hay đàn ca sáo nhị nàng đều cảm thấy không phù hợp, dẫu rằng phía sau nàng có cả một đội quân buôn thuốc gây mê. Nàng nâng tay áo che cái ngáp chán nản, sau đó mơ màng đưa mắt nhìn về thi đàn kia rồi nở nụ cười. Vương Linh Nhạn một lần lại một lần giải hết các câu đố, đối ₫áp thơ ca cũng vào hàng trác tuyệt. Có điều, tài nữ như thế, sao lại không thể bớt đi vài phần cuồng ngạo?

Hay vốn dĩ đó không phải cuồng ngạo, chỉ là sự tự tin bẩm sinh nơi nữ nhân này? Châu Sa biết nàng chú ý đến Linh Nhạn vì những mâu thuẫn của chính mình và nàng ta ở kiếp trước, nhưng ở kiếp này, nàng cảm thấy Linh Nhạn sẽ còn gây cho nàng nhiều khốn đốn hơn. Và ừ, nàng chỉ mong yên bình mà sống.

Nhưng yên bình chẳng bao lâu, đã bị nữ nhân kia lôi vào cuộc đối đáp cầm kỳ thi họa này.

"Ta thật sự không giỏi những thứ này." Châu Sa lắc đầu, từ chối lời mời mọc không mấy thiện ý của Linh Nhạn.

"Mạn tiểu thư, tiểu thư là trưởng nữ tướng phủ, thiết nghĩ tướng quân cũng sẽ không lơi là việc chăm sóc người." Linh Nhạn ngọt ngào đáp lại, nụ cười kia chói lóa thế nào Châu Sa đều thấy hết, thậm chí còn phải nheo mắt lại, ngao ngán trong lòng tăng thêm vài chục phân nữa.

"Vì ta là người nhà võ, nên không có khả năng làm những thứ tao nhã như vậy." nàng nhún mình khiêm nhường, muốn bồi thêm một câu còn nếu lằng nhằng chắc ta xiên chết cô.

Toan đôi co tiếp, Thiên Hãn từ đâu xuất hiện, mỉm cười với tất thảy mĩ nữ ở đó.

"Các vị tiểu thư, ta mượn Mạn tiểu thư một chút."

Dẫu sao nàng cũng là hôn thê tương lai của Thiên Hãn, việc hắn đến rước nàng đi cũng chẳng làm phiền đến ai. Chỉ có đôi mắt của Linh Nhạn loé lên một tia nửa tiếc nuối nửa ganh tị. Cô muốn được một tình yêu như thế, bao bọc, cẩn trọng. Cô đã nhìn thấy sự quan sát của Thiên Hãn dành cho Châu Sa, lại nhận ra ngay hắn vội vàng chạy đến giải vây cho nữ nhân đấy.

Linh Nhạn không thể cam chịu. Cô xinh đẹp hơn, tài năng hơn, tại sao ánh mắt người đàn ông kia không rơi trên người cô?

Châu Sa im lặng rời bước cùng Thiên Hãn, khi đã cách họ đủ xa, nàng mới chậm rãi mở lời.

"Ngài sợ tổn thương ta, hay tổn thương nữ nhân nào trong đấy?"

Thiên Hãn mỉm cười dịu dàng.

"Nàng nghĩ thế nào cũng được, ta không cản được những suy nghĩ điên rồ của nữ nhân, nhưng ta muốn cùng nàng đi săn."

Nàng trầm ngâm, rồi gật đầu.

"Có cần ám vệ theo cùng không?"

"Ta e không ổn, dưới chân thiên tử, ta không nghĩ sẽ có kẻ làm càn!" đoạn, hắn ra hiệu cho người mang ngựa đến, cả hai nhảy lên lưng ngựa, lững thững đi vài rừng.

...

Nàng nhớ hương rừng. Mùi hương mộc mạc và mát rượi. Nàng nhớ sự ẩm ướt và những cơn gió lành lạnh thổi lên. Nàng nhớ sự thanh bình của rừng già và những năm tháng vùng vẫy giang hồ của mình.

Châu Sa không giương cung. Trên vai nàng còn túi đồ cá nhân của mình, nàng chỉ chậm rãi thúc ngựa đi phía sau Thiên Hãn, Hắn cũng chẳng giương cung, thong dong cùng nàng tiến vào rừng thẳm.

Và mọi chuyện bắt đầu từ đây.

Đột nhiên, con ngựa nàng cưỡi lồng lên, hí một hơi dài, nàng vội vã ghìm cương nhưng vô ích. Con ngựa hoang dại phi nức kiệu, chạy thẳng vào rừng. Thiên Hãn hoảng sợ thúc ngựa đuổi theo, luôn miệng gào lên "Châu Sa, ôm chặt cương ngựa!"

Nàng cố gắng giành lại quyền điều khiên bằng cách ghìm cương và dùng roi, nhưng mọi nỗ lực đều vô vọng khi con ngựa nàng cưỡi đột nhiên như nổi điên, nó cắm mặt chạy đến khi không còn nhìn thấy đường chính nữa, phía sau nàng vẫn là tiếng hômcuar Thiên Hãn.

Nói Châu Sa không sợ là dối trá, nhưng nàng không đến nỗi hoảng hốt. Nàng có sợ chết nhưng nàng tin nàng không thể chết vào lúc này. Rồi cũng đột ngột như lúc bắt đầu, con ngựa bất thình lình dừng lại, hí lên một tiếng dài rồi hất nàng xuống đất. Châu Sa mất thăng bằng, bị cái quẫy của con ngựa hất văng. Nàng ôm đầu, cố gắng nghiêng người để không bị thương nặng. Ngay sau khi đáp đất, cũng là lúc Thiên Hãn phi đến.

Nhảy xuống ngựa, hắn chạy vội đến bên nàng, rồi nhìn gưng mặt nhăn nhó mà xót xa hỏi.

"Nàng đau ở đâu?"

"Ta nghĩ mình bị trẹo chân..." Châu Sa khó nhọc đáp, nàng cố vươn mình đến bàn chân, nhưng ngay khi chạm vào, cơn thốn đau ập đến. Buốt lạnh.

Nhìn nàng, Thiên Hãn cắn môi, sau đó nói một từ "Thất lễ" ngay khi dứt lời đã cầm bàn chân nàng nắn mạnh.

Tiếng thét vang một vùng trời, nước mắt nàng giàn dụa khi khớp bị bẻ rắc một tiếng, cơn đau qua dần, nàng cũng từ từ cử động chân được.

"Đừng cử động mạnh, lên ngựa đi, nàng ngồi ngựa, ta dắt ngựa, chúng ta quay về."

Mắt nàng vẫn rơm rớm nước, nén cơn đau, mới từ tốn đứng dậy, tựa vào người hắn, nhờ hắn đỡ mà lên được ngựa.

Chỉ là mọi chuyện không dừng lại ở đấy. Ngưa đi được một đoạn, liền bị kéo giật lại, khi từ đâu xuất hiện một toán hắc y nhân.

Mạn Châu Sa giật thót, chuyện này không nằm trong tiên liệu của nàng. Đám hắc y nhân này là ai, nàng không biết, nhưng mục đích của chúng, nàng loáng thoáng có thể nhìn ra.

Đuổi cùng giết tận.

Nàng ghìm cương ngựa, Thiên Hãn cũng dừng lại, nhìn lũ người rước mặt, bàn tay vô thức siết chặt cây cung trên vai. Hắn đi săn cũng chỉ mang theo cung tên, không mang theo trường kiếm, mà nữ nhân bên cạnh hắn cũng chẳng mang nhiều thứ đi. Lúc này trí khôn đột nhiên bị tắc nghẽn. Hắn có thể bỏ mặc nàng để chạy thoát, công phu của hắn đương nhiên không tồi. Nhưng hắn ở đây là vì nàng, bỏ lại nàng không bao giờ nằm trong lựa chọn của hắn.

"Các người là ai?" Thiên Hãn trầm giọng. "Không, nên hỏi là ai sai các người tới đây?"

Toán hắc y nhân không đáp lời, cũng không có chút nao núng, một loạt xông lên, nhằm thẳng hướng Thiên Hãn mà xông tới. Thấy vậy, hắn không nói không rằng, quay sang nhìn Châu Sa nói hai tiếng.

"Chạy đi!" rồi vung một chưởng vào mông ngựa. Con ngựa bị dau, lồng lên, vội vã xoay người chạy mất. Châu Sa giật mình, hành động của hắn quá nhanh, nàng chỉ có thể ghìm chặt cương để không ngã, đầu vẫn còn cố ngoái lại phía sau, nhìn theo thân ảnh xa dần.

Không được! Hắn không thể chết.

Nàng không biết kẻ khác làm vua có tốt không, nhưng hắn thật sự trị quốc rất giỏi, quốc thái dân an, mọi thứ đều ổn thỏa, người dân no ấm. Nếu hắn chết rồi, ai có thể đảm bảo một tương lai không lầm than trong dân chúng? Nghĩ vậy, nàng ra sức dừng ngựa lại, rồi cẩn thận kiểm tra trong tay nải của mình. Tốt! Nhìn thấy chiếc bình sứ màu lam, nàng tự nhủ với chính mình, thứ này có thể giúp nàng trì hoãn thời gian với lũ người kia.

Kế hoạch rất nhanh hình thành, nàng thúc ngựa về lại chỗ vừa rồi. Nàng không phải kỵ mã, tất cả những gì nàng làm vào lúc này là dựa trên phân tích cùng cầu nguyện. Nàng hy vọng, một chút, rất ít, rất rất ít rằng Thiên Hãn có thể phối hợp với mình.

"Thiên Hãn, bám lấy ta!" nàng vung tay ra, con ngựa lao đến hắn, giữa đao kiếm loạn lạc, Thiên Hãn nhìn nàng chỉ gầm lên.

"Ngu ngốc, chạy đi!"

Nhưng lại thấy sự kiên định trong vó ngựa, cùng bàn tay nhỏ nhắn vươn ra của nàng, hắn cắn răng rủa thầm, dồn sức ném ra sát chiêu, quét đám người đó lui lại.

Đám hắc y nhân dường như không có ý định tấn công Châu Sa, nhưng mắt thấy con mồi sắp bị cướp đi, liền hung hăng chuyển hướng sang đâm con ngựa nàng đang cưỡi.

Khoảnh khắc tay nàng nắm được tay hắn, cũng là lúc con ngựa hí lên đau đớn khi vết chém sượt qua bên hông nó. Thiên Hãn nắm tay nàng, dùng lực nhảy lên, vòng ra sau người nàng.

"Nhắm mắt vào!" nàng nói khẽ, sau đó bình sứ trong tay nàng mở tung nắp, nàng hất tay, bột trong đó tản ra, theo gió hướng đến đám người.

Tiếng rú thảm thiết vang lên, nàng khảy cười, sau đó lại thúc ngựa đi nhanh hơn.

Dược liệu nàng tung ra trong bình sứ không hề ít. Là độc dược của riêng nàng, chỉ cần vào mắt cũng đủ khiến kẻ đó mù đến hết đời.

Nhưng nàng biết, ngựa đã bị thương, độc dược không thể thuận lợi mà làm hại tất cả lũ người đó, nên chỉ có thể thầm cầu nguyện. Mà người phía sau nhìn mái tóc của nàng bên dưới cằm mình, chỉ nở ra nụ cười thật sự nhẹ nhõm.

"Dừng lại thôi, bỏ ngựa ở đây, con ngựa này không thể chạy tiếp được." Hắn nhẹ giọng, vòng tay về trước, ôm lấy tay nàng, cũng là đoạt lấy giây cương.

Châu Sa cứng người, sau đó gật gật đầu.

Nàng nhìn con vật tội nghiệp rên rỉ, sau đó quay sang nhìn hắn.

Ba mươi hai năm đủ để dạy cho nàng thế nào là tàn nhẫn. Tay nàng cũng đã từng nhuốm máu tanh, so với hắn có lẽ cũng chẳng ít hơn, nhưng mà vẫn là không đành lòng. Không đành lòng khi thấy ánh mắt vô tội của con vật này.

"Châu Sa, chúng ta phải giết nó." giọng hắn nhẹ hẫng, mà nàng cũng chỉ gật đầu.

"Vậy ngài ra tay dứt khoát một chút."

Hắn không đáp lời nào, chỉ vung một kiếm, đâm chết con vật đó, sau đó dắt nàng chạy miết. Khóe miêng nàng giật giật, cái gì cũng không thể suy nghĩ thấu đáo, chỉ có thể theo hắn đi đến hết con đường mòn.

Mặt trời đã lặn, mà tiếng hú giết phía sau đột nhiên dội lên mạnh mẽ. Trong cái ánh sáng nhợt nhạt nơi rừng thiêng nước độc này, nàng và hắn cuối cùng dừng trước miệng vực. Mà ánh đuốc phía sau ập đến, còn soi rõ gương mặt của người cầm đầu, vẫn là gương mặt bịt tấm khăn đen.

"Châu Sa, ta chỉ xin nàng, duy nhất lần này, tin ta!" Thiên Hãn nhìn trước mặt, rồi quay sang, dùng tất cả chân tình, đặt vào lời nói tha thiết này.

Hắn không run rẩy, ánh mắt thành khẩn chắc nịch khiến nàng vô thức gật đầu. Đoạn, hắn trùm lên người nàng, ghì lấy thân mình nàng, rồi cả hai cùng ngã xuống vực. Trước đó, nàng còn nghe tiếng xé gió lao vút tới. Trước đó, cái gì cũng không quan tâm, chỉ đặt tất cả tin tưởng của nàng vào lời nói của hắn.

Thì ra, Châu Sa nhủ thầm, cảm giác rơi tự do là thế này...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro