Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 4

Nàng nhớ hôm đó trời mưa rất to, vị công cộng mặc trang phục màu đỏ tía vội vã bước vào phòng khách nhà nàng. Nàng còn nhớ rõ khi vị tiểu công công đứng bên cạnh, nước trên chiếc ô nhỏ xuống chẳng mấy chốc đã trở thành một vũng ướt lớn.

Nàng nhớ rất rõ, rất rõ, vậy nên lời tuyên trong thánh chỉ kia lại chẳng thể là giả.

"Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết. Đại tiểu thư của Mạn tướng quân, Mạn Châu Sa đến tuổi thành hôn. Nay nhận thấy có mối lương duyên trời định cùng tam hoàng tử Thiên Hãn, trẫm ban hôn cho hai khanh, sắc phong Mạn Châu Sa là lưỡng đệ, tức chính thất của hoàng tử, mùng tám tháng sau thành hôn. Khâm thử"

Nàng quỳ dưới đất, thấy toàn thân lạnh ngắt, sự run rẩy truyền đến từ đầu gối khiến bản thân nàng cũng chẳng thể quỳ vững. Cuối cùng, cẩn thận dập đầu, nàng đáp lời.

"Tạ ơn hoàng thượng, hoàng thượng vạn tuế vạn vạn tuế."

Đón lấy tấm vải màu vàng từ vị công công, nàng chớp mi, cất lời hỏi.

"Xin hỏi công công một câu, tại sao hoàng thượng lại đột ngột ra chiếu chỉ đến vậy, tiểu nữ... chưa thân thiết với tam hoàng tử đến vậy." Nàng rụt rè bao nhiêu, trong lòng lại càng cuồng nộ bấy nhiêu.

Hắn lại thêm một lần lợi dụng nàng. Không phải là vì binh quyền nên mới cần nàng hay sao, vậy nên, trong lòng không chỉ cuồng nộ, còn bi phẫn, còn cả căm hận.

"Tiểu thư quả thực rất có phước, thân chinh tam hoàng tử đến cầu hoàng thượng ban hôn."

...

Hắn nhìn trời mưa, đôi mắt mênh mang tự hỏi ngay bây giờ nàng cảm thấy thế nào? Hắn có thể đợi đến khi làm đế sẽ lập nàng làm hậu, nhưng ngày dài tháng rộng như thế, nàng làm sao không tìm cách chạy thoát.

Vậy nên Châu Sa, ta chỉ lạm dụng quyền hành một lần để trói buộc nàng, phần còn lại, là dùng cả chân tình để níu giữ trái tim nàng.

Ngày hôm ấy, khi hắn tiến cung gặp mặt hoàng thượng xin ban hôn, lòng hắn cũng xáo động không ít.

Hắn sợ phụ hoàng nghi ngờ hắn muốn nắm binh quyền. Hắn càng sợ vì nghi ngờ ấy mà không đồng ý lời cầu xin của hắn.

"Vì sao con lại muốn thành thân cùng tiểu nữ đấy? Trẫm những tưởng con sẽ thích một nữ tử phóng khoáng hơn."

"Nàng là người phóng khoáng nhất." Hắn mỉm cười, trong mắt bao dung cùng yêu thương vô hạn. "Nếu không phải là nàng, thì sẽ chẳng là ai..."

Lão đế nhìn biểu hiện, lại cười tự giễu. Mơ màng kia có bao nhiêu là hư tình giả ý, yêu thương kia có bao nhiêu phần chân thật. Không phải con trai lão đang cố gắng gồng mình lên để yêu thương một thiếu nữ hay sao, còn chẳng phải là tự ép buộc mình vào một mối lương duyên hay sao.

"Con sẽ không hối hận?"

"Nhi thần tuyệt đối không hối hận."

"Trâm sẽ hạ chiếu ban hôn cho con, nhưng nếu đó vốn dĩ chỉ lòng ham muốn chiếm đoạt thứ mình không có được, thì con đã vô tình hại một nữ nhân tốt."

Thiên Hãn không hiểu lời nói của phụ hoàng, nhưng hắn hiểu bản thân, hiểu trái tim mình.

"Hoàng tử!"

Tiếng gia nhân trong nhà cất lên khiến dòng suy nghĩ cắt ngang.

"Có chuyện gì?"

"Mạn tiểu thư phủ Mạn tướng đến và xin yết kiến."

"Nàng ở đâu?" hắn quay lại, trong giọng nói có phần gấp gáp.

"Tâu, tiểu thư đang đợi hoàng tử ở Nguyệt đình."

Vừa nghe kẻ hầu dứt lời, hắn vội vàng bước thẳng ra Nguyệt đình.

"Hoàng tử, ô!"

...

"Sao nàng lại đến đây?" Nhìn thấy nàng đứng lặng người bên lan can Nguyệt đình, thản nhiên ngắm mưa nhảy nhót trên lá sen, hắn đột nhiên cảm thấy vô cùng lo sợ.

Chỉ sợ nàng là ảo ảnh, lại tan đi vào hư không.

Mạn Châu Sa chìm nghỉm trong làn mưa trắng xóa, ưu tư nhìn về phía bờ ao kia, trong thoáng chốc, quả thật có ý muốn quyên sinh. Nàng nghe tiếng gọi của hắn, bình thản kéo bản thân mình trở về sự nhu mì tĩnh tại, lại nhìn hắn dính mưa đến ướt hết tấm áo bào màu lam nhạt, nàng thở dài.

"Hoàng tử sao không mang theo ô?"

"Ta sợ nàng đợi lâu."

Nàng mím môi, đáng lẽ nàng nên đợi hắn ở phòng khách, để nếu có vội, hắn cũng chẳng dính mưa. Rồi sau đó lại tự lầm bầm, tội gì nàng phải để tâm đến ai ướt ai không...

"Thiếp không ngại chờ đợi." nàng rút trong người mình ra chiếc khăn lụa trắng, cẩn thận đặt vào lòng bàn tay Thiên Hãn "Thiếp chỉ muốn ngắm mưa một chút, không nghĩ hoàng tử lại đích thân ra đây. Thiếp nghĩ ngài sẽ gọi thiếp vào."

"Để rồi nàng ướt mưa?" Hắn không nhận lấy khăn từ tay nàng, mà cầm lấy bàn tay đấy, chậm rãi lau trên áo mình "Nàng lau cho ta đi!"

Châu Sa gật đầu, đứng đấy thấm nước trên mặt, trên tóc, trên cả áo bào cho hắn. Thoạt nhìn, tình cảm mặn nồng đến đáng ghen tị.

Nhìn nàng chuyên tâm lau áo cho hắn, Thiên Hãn cười nhàn nhạt. Kiểu nụ cười mãn nguyện, lại xen cả sự khó chịu vô hình.

"Vì sao nàng đến đây?"

"Thiếp có chuyện cần tâu với hoàng tử, nhưng ở trong phủ không tiện, chúng ta có thể đi đâu không?" nàng dừng tay, ngước lên nhìn hắn, ở khoảng cách gần đến vậy, thấy đáy mắt nam nhân đen láy, nhìn thẳng vào nàng, ướm đầy sủng nịnh. Rồi nàng hạ mi gần như là ngay lập tức.

"Trời đang mưa, nàng muốn đi khi trời mưa?"

"Cũng không tiện lắm... chỉ là..."

"Chỉ là nàng vội vã đến đây, bởi thánh chỉ ban hôn của hoàng thượng." Hắn nhàn nhạt đáp lại, thoảng trong gió sự tức giận, cũng là nỗi buồn chán. "Nàng thất vọng việc ban hôn này đến thế sao?"

"Vậy hoàng tử hy vọng vào lần ban hôn này đến thế sao?" nàng nhìn hắn, sau đó ngồi xuống bàn trà nằm giữa Nguyệt đình "Hoàng tử cần gì ở thần thiếp?"

"Ta thích nhìn nàng thế này hơn. Quyết liệt, lạnh lùng, tại sao nàng lại giấu đi tính cách thật của mình."

"Tại sao hoàng tử giấu đi tham vọng thật của mình?" nàng cay đắng ngắt lời "Không phải che dấu bản thân, là để bớt đi những chú ý dư thừa sao? Thiếp đã cố gắng để thành một nữ nhi dịu dàng như nước, trong trẻo nhất mực, lại rụt rè đến đáng thương, loại nữ nhân đấy chỉ có thể dấy lên lòng thương, chứ hứng thú của nam nhân, là phải dành cho những nữ nhân kiểu khác. Thiếp đã cố gắng đến thế, mà hoàng tử vẫn chấp nhận thiếp, vậy, rút cục, hoàng tử cần gì? Cần một nữ nhân ngoan hiền, hay nữ nhân cá tính để mua vui? Hay chỉ cần nữ nhân đấy, là con của một vị tướng quân..."

Câu nói cuối cùng, nàng nói lên thay cho câu trả lời của hắn. Trong mắt nàng, hắn chỉ lợi dụng lần ban hôn này mà thâu tóm cả Mạn gia, thâu tóm một phần quân đội của Diệp quốc. Và đáp lại nàng, là một nụ cười rất nhạt.

"Nàng cứ chọn cách tin tưởng như thế đi. Ta sẽ làm cho nàng nghĩ lại, để nàng có thể nhìn thẳng vào tình cảm của ta."

"Thiếp đã có người thương." Nàng lắc đầu. "Bản thân thiếp đã cố gắng hết sức để tránh xa hoàng tộc, thiếp không giao du với ai, không lâm vào thị phi, chỉ mong muốn có bình an mà hưởng, hoàng tử..."

Nói đến đây, đoạn nàng quỳ xuống thành khẩn nhìn hắn. Nàng không có cách nào, nàng đành đánh động vào lòng trắc ẩn của hắn. Còn nếu Thiên Hãn đã quả có ý muốn chiếm đoạt, nàng sẽ chấp nhận, rồi lại một lần nữa khiến cuộc đời hắn phải nam chinh bắc chiến.

"Nàng đứng lên!" Thiên Hãn hoảng hốt lao vào đỡ nàng, lại bị cái dập đầu của nàng làm cho khiếp vía.

"Thỉnh hoàng tử đi cầu xin lại hoàng thượng, thần thiếp không.thể.lấy.ngài!"

"Mạn Châu Sa!" Thiên Hãn gần như gầm lên, điên cuồng cùng bất lực.

Hắn không biết phải làm sao, nhìn nàng như thế, hắn càng hoảng loạn. Nàng ở tuổi mười sáu, có thể làm điều này sao? Hay chính vì nàng ở tuổi mười sáu, nên mới có thể thản nhiên dập đầu trước kẻ khác?

"Ta không chấp nhận!" Hắn dứt lời, sau đó không cần để tâm đến ánh nhìn bi thương của nàng, mà dùng toàn sức nâng nàng dậy.

Thiên Hãn dẫu là hoàng tử, cũng đã học võ công, cũng đã từng cầm quân đánh trận. Muốn nâng nàng lên không khó. Chỉ trong chớp mắt, nàng đã bị kéo dậy, và bắt nhìn thẳng vào mắt hắn.

"Ta không chấp nhận." Nói lời này, giọng điệu lại run rẩy đến xót xa, tay hắn vẫn ghì chặt lên vai nàng, ánh mắt không biết bao nhiêu đau đớn, lại chỉ có thể run rẩy cúi đầu mà nhắc lại "Ta không thể để tuột mất nàng, Châu Sa. Ta không thể."

Nàng đứng ngây người, trước sự chân thành đột ngột này, lại không có cách nào phản kháng. Cuối cùng, chỉ đành ngậm miệng cúi đầu. Hai người họ đứng như thế rất lâu. Mưa vẫn trắng xóa đất trời, và sấm vẫn rền vang mỗi khi cơn mưa ngày một nặng hạt.

Gia nhân trong phủ chỉ nhìn chứ tuyệt nhiên không hé lời. Tam hoàng tử tính cách mang vài phần cổ quái, tốt nhất đừng có bàn tán lung tung.

Cũng chẳng biết mấy khắc trôi qua, chân nàng tê dần, cuối cùng cũng chậm chạp mở miệng.

"Hoàng tử, thần thiếp phải về rồi."

Thiên Hãn buông thõng đôi tay, sau đó gật đầu.

"Ta tiễn nàng."

"Không cần đâu, thiếp muốn có không gian riêng."

Nói đoạn, nàng dứt khoát giương ô, sau đó băng qua làn mưa mà khuất khỏi vương phủ.

—o.0.o—

Mạn Châu Sa bình thản bày lại bàn cờ vây. Nàng không biết mình bộc phát bản thân như thế là đúng hay sai, chỉ là... Thiên Hãn nảy sinh tình cảm với nàng, hay chỉ đơn thuần là thói quen chiếm hữu. Nàng cũng chưa bao giờ từ chối hắn, càng không đưa đẩy hắn, tại sao lại nảy sinh được cảm tình

"Con đang chơi cờ sao?"

Nàng ngẩn đầu nhìn Mạn lão tướng, cười tươi rồi cất tiếng gọi trong suốt.

"Lão già!"

"Nha đầu này, ta đã bảo tóc ta có thể bạc nhưng ta tuyệt đối không thể già."

"Vâng vâng, lão già..." nàng mỉm cười, đứng lên rồi tự đi châm trà cho phụ thân.

Dẫu cho miệng nàng vẫn mang nét cười, nhưng đáy mắt mông lung kia chẳng thoát được khỏi tia nhìn sắc sảo của Mạn tướng quân. Nhấp xong ngụm trà, ông mới nhìn nàng, thở dài dò hỏi.

"Con không thích tam hoàng tử sao?"

Nàng nhìn cha mình, trong mắt có tia kinh hãi, sau đó lắc đầu.

"Thánh chỉ vua ban, nữ nhi nào dám trái lời."

Nàng nhớ, ở kiếp trước, nàng cũng nói một câu như vậy. Thánh chỉ đã ban ra, nàng làm sao có thể làm trái. Bởi vì kháng chỉ là kháng vua, mà kháng vua, khác nào tội chết. Có lẽ vì thế, nên kiếp trước của nàng, đôi ba lần chống đối Thiên Hãn, mới dẫn đến kết cục chẳng thể nối lại nhân duyên.

Nhưng nàng và hắn có nhân duyên sao? Châu Sa cười lạnh lẽo. Nếu thật có nhân duyên, vậy tơ hồng đã đứt đoạn ở đâu?

Mạn lão tướng cũng không nói nữa. Ông là nguyên lão trong triều, nam chinh bắc chiến không biết bao nhiêu, vinh quang không thể nào kể xiết, tuy thế, ông vẫn hiểu có những thứ chẳng thể thay đổi, cũng chẳng thể lay chuyển. Huống hồ, ông tin ái nữ của mình có thể vững vàng dù ở bất cứ nơi đâu.

"Vậy cũng được." xong trầm ngâm một lúc, ông mới nói tiếp "Cuối tháng này có buổi đi săn, hoàng thượng ra một cuộc thi, các hoàng tử đều có mặt, con có muốn đi cùng không?"

"Con tưởng hội săn hoàng tộc không được có nữ nhi?"

"Năm nay có chút khác lạ, ngoại thích hoàng tộc, chỉ cần là quan nhị phẩm trở lên, có thể dẫn theo nhi tử của mình."

"Đại ca đang ở biên cương, nếu không chắc cha dẫn huynh ấy đi rồi." Châu Sa mỉm cười "Vương thượng thư có dẫn ai đi không cha?"

"Sao con đột nhiên quan tâm đến ông ấy thế?" Lão tướng dò hỏi.

"Không có gì ạ..."

Không có gì, chỉ là nàng muốn biết nhân duyên của nàng và Linh Nhạn, kiếp này còn va đập vào nhau đến cỡ nào. Và quả đúng như nàng nghĩ, không chỉ va đập, thậm chí còn gây ra bao chuyện bi hài đến đáng sợ. Vương Linh Nhạn, nàng chán ghét cái tên này, cũng là hâm mộ cái tên này.

Hâm mộ một con người, được cả hai nam tử yêu thương.

Hâm mộ một con người, có thể đánh bại cả Mạn Châu Sa cả Đạm Vũ.

Hâm mộ một con người, có đến chết, vẫn là được quân vương nhớ nhung.

Nàng có nên, có nên chăng, cướp đi một nam nhân của nữ nhi ấy?

Quyết định của nàng chỉ được đưa ra, khi cuộc săn bắt đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro