Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 3

Linh Nhạn luôn luôn hướng theo một đôi mắt. Chỉ cần trong đó có đủ dịu dàng và bao dung, lại khiến trái tim cô không ngừng ngân rung. Đơn giản vì vết thương lòng quá sâu, nên tường thành xây nên trong tim lại càng mong manh đổ vỡ.

Ngày hôm nay, cô đã gặp nam nhân có cái nhìn tràn đầy dịu dàng như thế, lại chỉ hướng đến một người con gái duy nhất.

Cô hâm mộ.

Cùng ghen tỵ.

Hiểu sự bất công là một chuyện, nhưng chấp nhận nó hay không là chuyện khác. Linh Nhạn thực tâm mong muốn có một người yêu thương mình đến thế.

"Dương Thành..."

...

Châu Sa cân nhắc lại mọi sự việc. Nàng không hiểu đã có chuyện gì xảy ra, để Thiên Hãn lại lỡ đi một Linh Nhạn. Một cô nương như thế, phóng khoáng hào sảng đến vậy, là cực phẩm của nữ nhân, hà cớ gì hắn lại chẳng để tâm.

Thiên Hãn, ngươi đang toan tính gì? Ngươi có dã tâm muốn lấy ngôi của Thiên Mặc, và ngươi còn muốn ta làm quân cờ?

...

Khi nàng bước vào phòng khách đã thấy Thiên Hãn thân mặc trường bào màu tím, bình thản nhấp trà đợi mình. Nàng mỉm cười khẽ chào hai tiếng hoàng tử, sau đó cũng lặng lẽ ngồi xuống chiếc ghế đối diện hắn.

Một khắc cũng không nhìn thẳng mặt.

Ba ngày qua, nàng không ngừng đào xới lí do hắn đột ngột dậy lên hứng thú với nàng. Trong trí nhớ của nàng, kiếp trước, ngay lần gặp đầu tiên, hắn đã chán ghét nàng đến tột đỉnh.

Nàng không đủ nhu mì sao? Nàng không đủ trầm lặng sao? Tại sao hắn vẫng còn dai dẳng đến thế. Hắn động lòng?

Ngay lập tức, suy nghĩ đó bị gạt phăng không còn dấu vết. Hắn có thể động lòng được vời nàng sao? Khi kiếp kia hắn chẳng mảy may để tâm đến nàng mang nặng đẻ đau...

Nàng cợt nhả trong lòng, khinh bỉ không có, chỉ có sự bi phẫn vô hạn.

"Ta đã đến sớm rồi, nàng đã ăn sáng chưa?"

"Thiếp đã dùng một ít cháo sen. Hoàng tử đã dùng bữa rồi chứ?"

"Chưa, ta những mong đến thật sớm, để có thể cùng nàng ăn bữa sáng." Thiên Hãn thẳng thừng đáp, hết sức chân tình.

Nàng nghe xong đáy lòng liền siết lại, lòng bàn tay túa mồ hôi lạnh.

"Vậy, để thần thiếp kêu nhũ nương bưng lên chút điểm tâm."

Thiên Hãn gật đầu đáp ứng, rồi cẩn thận quan sát nữ nhân này. Hắn quả thật đã cất công dậy sớm, đúng là có ý muốn cùng nàng dùng một bữa ăn. Hắn cũng đoán rằng nàng sẽ ngoan ngoãn nghe theo, tuyệt nhiên không từ chối. Sự chịu đựng câm lặng này, sự ngoan ngoãn đơn thuần này khiến Thiên Hãn cực kỳ khổ sở.

Vì hắn sợ, nàng cũng cùng hắn quay lại kiếp này. Lại càng sợ nàng dùng sự nhu thuận để đẩy hắn ra. Vì nàng và hắn đều hiểu rõ, hắn không thích nữ nhân phẳng lặng như gương đến mức nào.

Bữa sáng diễn ra trong sự im lặng nặng nề. Cả hai theo đuổi toan tính riêng, cũng nhọc lòng gắng sức đọc vị đối phương. Bữa sáng như vậy, Châu Sa cảm thấy may mắn vì trước đó đã có bát cháo bỏ bụng.

"Đến thao trường, nàng muốn đi ngựa hay đi xe, hay đi kiệu?"

"Tùy ý hoàng tử, thần thiếp sẽ tuân theo."

Thiên Hãn cười khổ, nữ nhân này thực sự đang trốn chạy, không chỉ thế còn ẩn thân vô cùng khéo léo. Nếu là năm xưa, chỉ sợ trong vòng ba câu nói, hắn đã dứt áo ra đi, tuyệt nhiên không nhìn nàng thêm lần nữa. Chỉ là lúc này, hắn đang học cách yêu lấy cả sự giả dối của chính nàng.

Mạn Châu Sa ngược lại. Nàng gào lên trong lòng muôn vàn câu hỏi, nghi vấn chồng nghi vấn, nàng không đủ tự tin để tiến về phía người đàn ông này, lại càng e sợ người đàn ông này toan tính. Nàng đã chán toan tính rồi.

Suốt mười hai năm ở cạnh Đạm Vũ, bình yên, không lo âu, không mộng mị, sớm đã nuôi nàng thành nữ nhân chỉ ăn sung mặc sướng, nên bây giờ, đối đầu với những thứ cần phải đắn đo cân nhắc, Mạn Châu Sa thực sự nản lòng. Càng nản lòng hơn khi đối tượng nàng phải dè chừng lại là kẻ sẽ lên bậc đế vương trong tương lai chẳng xa.

"Chúng ta đi thôi chứ, Mạn tiểu thư?"

Hắn chìa tay ra trước mặt nàng, cẩn thận đỡ nàng dậy. Nàng rụt rè trước sự thân mật này, nhưng cũng không vội vàng từ chối. Đối với nam nhân như hắn, từ chối chỉ càng làm hắn hứng thú.

Đặt tay mình lên tay Thiên Hãn, nàng, một lần rồi lại một lần đè tiếng thở dài trong lòng.

"Tạ hoàng tử."

Thao trường nằm cách cấm thành chừng ba mươi dặm về phía đông. Thiên Hãn đã sớm chuẩn bị cả phu kiệu, cả xe ngựa, cả ngựa, chỉ chờ nàng chọn. Tần ngần nhìn sự chuẩn bị chu đáo ấy, nàng cũng thấy áy náy thay cho dân lao động, lại chờ đợi nàng dùng đến. Dẫu cho tiền kiếp mười hai năm làm lão bản một phương, nàng chưa bao giờ quên bản thân mình cũng đang lao động, nên đối với những người như thế này, không khỏi có một chút đồng cảm.

"Chúng ta đi xe ngựa được rồi..." nàng nói khẽ, đoạn gọi nhũ nương lại, lấy trong phòng nàng mấy quan tiền, nàng đặt vào tay phu kiệu và quản ngựa mỗi bên một quan "Xin lỗi vì đã quấy quả đến các vị."

"Tiểu thư đừng khách khí..." phu kiệu cùng quản ngựa cười hề hề xuề xòa, rồi sau đó nhanh chóng rời đi.

Nàng thở dài, quay sang nhìn hắn mang vài nét trách móc.

"Hoàng tử làm thế, là mang tội đến cho thiếp gánh. Không dưng lại quáy rầy người ta..."

Hắn nhìn nàng hối lỗi, sau đó cúi đầu, nhỏ giọng như trẻ con bị bắt lỗi.

"Ta xin lỗi..."

Nàng lẳng lặng bỏ qua, cũng chẳng mảy may nghi ngờ, hắn quả thật có tính hoàng tử này, thuở trẻ, không phải cũng mang lắm danh hư tiếng xấu hay sao, tiêu hoang phung phí như vậy, nàng không lấy làm lạ. Chỉ là nàng không để ý đến tia nhìn lóe lên trong thoáng chốc của Thiên Hãn. Sự day dứt trong lòng hắn đột nhiên bùng nổ.

Mạn Châu Sa, thực sự là nàng cũng sống lại?

Hắn không biết để cho nàng một lần nữa quay lại tiền kiếp, là ông trời muốn dày vò ai. Dày vò hắn, hay dày vò nàng? Hay vốn dĩ chỉ là trò đùa nơi thời thế vốn dĩ đã nhiễu nhương.

Nhưng đâu đó, Thiên Hãn vớt vát hy vọng, mong nàng không phải cũng sống lại như hắn. Vốn dĩ chuyện này cũng chẳng thể chứng thực.

Ngồi cùng nàng chung một khoang xe, hắn vờ như thật sự tận hưởng. Nàng lúng túng vén rèm, đôi mắt xinh đẹp chỉ hướng về phía bên ngoài, chìm đắm trong màu xanh bạt ngàn của đường mòn. Quả thật, cũng rất lâu rồi nàng mới rời khỏi nơi sầm uất. Làm lão bản, nàng cũng chỉ quanh quẩn trong thành Giang Nam, tuyệt nhiên không nổi lên hứng thú rời khỏi chốn phồn hoa mà về nơi rừng núi thanh đạm. Nhìn màu xanh tươi mát trước mắt, nàng nửa phần mang theo sự nuối tiếc.

Tuổi trẻ của nàng từng rong ruổi trên lưng ngựa, cũng ừng mải mê chốn giang hồ mà buôn mê hương, cuối cùng vì vòng cung cấm, vì cung quy lạnh bạc, mà từng bước, từng bước, tuổi xuân của nàng bị đốt trụi.

Nàng quay lại nhìn Thiên Hãn, bốn mắt gặp nhau, Châu Sa làm bộ thẹn thùng quay đi. Trên môi người kia còn mang nụ cười như có như không. Mặc kệ nàng là thật hay là giả, là của kiếp này hay của kiếp trước, chỉ cần đấy là nàng, hắn vẫn sẽ trọn lòng yêu thương.

...

Nhìn cánh cổng thao trường sừng sững trước mặt, cùng hai vị lính gác đứng hai bên, trong lòng nàng không khỏi mang vài tâm tư tưởng nhớ. Cũng từng có thời nàng đến đây, cũng từng có thời hò reo cùng quân sĩ, chỉ là thời đó xa xăm đến mơ hồ.

Mà nàng của bây giờ, lại chẳng thể trong trẻo như ngày xưa.

"Tham kiến tam hoàng tử, tham kiến cô nương. Chẳng hay hai vị đến đây có việc gì?"

"Cô nương này là ái nữ của Mạn tướng quân, Mạn Châu Sa tiểu thư. Nàng ấy đến đây thăm tướng quan."

"Đã thất lễ." vị quân sĩ đấy hướng nàng một cái tạ xin lỗi, sau đó cho người mở cổng thao trường.

Quảng trường rộng rãi hiện ra trước mặt nàng, khung cảnh người người cầm thương luyện tập, khiến nàng vô thức mỉm cười. Phải, nàng đã từng thuộc về một nơi như thế.

"Đi cùng ta, lần đầu nàng đến đây, ta e nàng lạc." Hắn thản nhiên kéo tay nàng, để cả hai vai kề vai sóng bước, mĩ nhân như mộng, nam tử như trời, quả thật là cảnh đẹp hết sức mĩ mãn.

Nàng lầm bầm trong giọng nói, cũng để tiếng lầm bầm như tiếng ừ hứ thoảng qua.

Làm sao có thể lạc được.

...

Nàng không biết là hữu duyên tương lý năng tương ngộ, thì cái duyên đó thuộc về nàng, hay thuộc về Thiên Hãn. Đến tận thao trường, mà vẫn có thể gặp Linh Nhạn hay sao. Nàng cười cợt ông trời trêu ngươi, lại càng cười cợt bản thân mình vì nữ nhân này mà trở nên mày chau khó chịu. Đáng ra, nàng chẳng nên lấy làm bực bội. Nhưng âu là năm xưa, cũng vì nữ nhân này mà cả nàng, cả Đạm Vũ đều chẳng có lấy một phần của hạnh phúc. Vậy nên căm ghét cũng là lẽ hiển nhiên.

"Công tử, chúng ta lại gặp nhau." Linh Nhạn nhìn thấy Thiên Hãn, liền nở nụ cười khuynh thành đảo quách.

Trong nửa giây đó, Châu Sa cũng trào phúng cười lạnh.

Thiên Hãn, còn không mau buông tay ta ra? Còn không mau đuổi theo nụ cười mĩ nhân của ngươi?

"Linh Nhạn cô nương, thật không ngờ lại gặp cô nương ở đây." Hắn nhìn nàng, gật đầu một cái. "Sao cô nương lại ở đây vậy?"

Linh Nhạn chưa kịp đáp lời, tiếng nói phía sau lưng cô đã vọng lại giải đáp.

"Thần khấu kiến tam hoàng tử."

"Vương thượng thư, ngài cũng đến đây sao?"

"Hoàng tử, huynh là hoàng tử sao?" Linh Nhạn reo lên khe khẽ, ngay lập tức im bặt trước cái liếc nhìn của phụ thân.

"Vi thần tiện đường qua thăm Mạn lão tướng, cũng đưa ái nữ nhà mình đến phủ của tứ hoàng tử." Vương thương thư bình thản đáp lời. "Chẳng hay vị cô nương bên cạnh hoàng tử là..."

"Tiểu nữ là Mạn Châu Sa, nhi nữ của Mạn tướng quân, xin bái kiến Vương thượng thư và Vương tiểu thư." Châu Sa mỉm cười, tay buông khỏi bàn tay của Thiên Hãn mà nho nhã nhún mình.

"Ta và Mạn tiểu thư cũng đến thăm Mạn tướng quân, chẳng hay Vương đại nhân đã gặp được ông ấy?"

"Tâu, thần cũng đã gặp, giờ thần cũng phải đi, không tiện làm phiền hoàng tử và Mạn tiểu thư."

"Được, vậy tạm biết ngài."

Khi cả hai phụ tử nhà họ Vương lướt qua Thiên Hãn, Linh Nhạn còn cố gắng thì thầm vào tai của hắn.

"Huynh lừa ta."

"Thật xin lỗi, lần sau ta sẽ đền bù vì đã lừa tiểu thư."

Đợi đến khi bóng dáng họ khuất hẳn, nàng mới ngẩng lên, nhìn chằm chằm vào bên sườn mặt của Thiên Hãn. Ánh mắt cực kỳ kiên định, cũng hết sức gắt gao, buộc hắn phải quay sang nhìn nàng, nở một nụ cười cầu tài.

"Sao nàng nhìn ta ghê thế."

Đáp lại là một nụ cười phong tình vạn chủng, cùng lời nói mang tính sát thương đến nhói lòng.

"Thiếp ghen."

Rồi nàng lẳng lặng rời gót, phăng phăng bước đi, không chờ đợi kẻ phía sau.

Còn kẻ phía sau, sớm đã bị nụ cười cùng câu nói đấy đánh cho bay đến tận bạt ngàn mây xanh. Có điều, lí trí tỉnh táo, hắn biết rõ rằng, nàng cũng chỉ là đang dựng một vở kịch mà thôi. Một vở kịch để đẩy hắn đi xa mãi mãi.

Tỉnh táo như thế, lí trí đến vậy, nên cả hai mới từng bước dày xéo nhau đến cùng. Tại nơi trời xanh cao cao tại thượng kia, người ngồi trên ngai vàng cười đến quên sạch nhân gian. Không phải sao, tình ái rượt đuổi như vậy, cũng đắng cay như bao tình ái khác...

...

Hàn huyên cùng Mạn tướng vài câu, cuối cùng cũng đến hồi trở về. Nàng không tiện hỏi Thiên Hãn đã giao thiệp với Linh Nhạn khi nào, nàng cũng không muốn đem mình vào rắc rối. Hành động bồng bột vừa nãy của nàng, đã đủ khiến nàng thấy khổ sở vì vô tình gây rối lòng nam nhân này. Nào ai hay, nam nhân kia quả có rối lòng, nhưng không phải vì lời nói đấy. Mà là vì ẩn ý trong câu nói của Mạn tướng quân trước khi cả hai ra về.

Ta tin hoàng tử được bao nhiêu? Khi dã tâm của ngài vẫn chưa tắt?

Phải, Thiên Hãn vẫn muốn một lần nữa làm đế vương Diệp quốc. Càng tham hơn, hắn vẫn muốn cùng nàng bình định cả giang sơn.

Cho nên, ngày hôm ấy, hắn đã đến thẳng Càn Thanh cung, quỳ xuống xin phụ hoàng ban hôn.

Và Mạn Châu Sa, khi biết tin mình được ban hôn, đã trở nên hỗn loạn tột cùng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro