Mạn Châu Sa - Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Author: Zinnia Reigia

Rating: T

Disclaimer: vui vẻ thay, nhân vật thuộc về chính họ, và họ nằm trong câu chuyện của mình

Pairings: Thiên Hãn - Châu Sa

Category: trọng sinh, ngược (nam) trước sủng (nam) sau, nữ mặc định được sủng, HE

Summary:

Đế vương một cõi, nhưng lại không thể giữ được người mình yêu.

Lầm lạc đến nửa đời người, đến lúc nhận ra người mình yêu mãi mãi là nàng, thì cái gì cũng đã muộn.

Hắn có thêm một lần sống lại nữa, là để dốc lòng dốc tâm mà ra sức yêu nàng, thương nàng.

Đặt nàng cùng giang sơn lên bàn cân, hắn chọn nàng.

Đặt nàng cùng Linh Nhạn lên bàn cân, đương nhiên hắn vẫn chọn nàng.

Đặt nàng... không cần đặt nữa, dẫu có đặt tính mạng hắn và tính mạng nàng, hắn vẫn nguyện chọn nàng.

Có điều, không chỉ mình hắn một lần nữa sống lại.

Mà ngay cả nàng, cũng đột ngột quay về là chính mình thuở thiếu thời.

Lại một màn rượt đuổi. Nàng xua đuổi, hắn rượt theo.

Edited: 19/02/2018

Vết sẹo trên tay hắn nhức nhối. Thiên Hãn trầm lặng trong bóng đêm, rồi miết nhẹ vết sẹo này. Hắn quả thực đã trở về thuở thiếu thời. Những ký ức của kiếp trước loang loáng trong trí não, và hắn, thực sự, không biết mình nên bắt đầu từ đâu.

Sai lầm đã từng nối tiếp sai lầm, bây giờ bắt đầu lại, hắn lại không biết xoay sở thế nào.

Năm nay hắn hai mươi tuổi, ngày hắn trở về là hắn ba mươi sáu tuổi.

Lúc này, ta đã gặp nàng chưa nhỉ?

...

Hắn không biết nàng thích gì.

Hắn không biết nàng gặp Đạm Vũ khi nào.

Hắn không biết nàng cần một người đàn ông ra sao.

Vậy nên, Thiên Hãn, tam hoàng tử của Thành Quốc, công khai theo đuổi Mạn Châu Sa, đại tiểu thư của tướng phủ.

"Người đâu!"

"Có nô tài."

"Gửi lời của ta tới phủ Mạn tướng, sáng mai ta sẽ tới thăm."

-o.0.o-

"Tiểu thư, tiểu thư!" nhũ nương hớt hải chạy vào, lay gọi nàng dậy.

Châu Sa mơ màng mở mắt, ngáp dài một cái, liếc nhũ nương thêm một cái nữa rồi lạnh lùng quay người, úp mặt vào chăn.

"Không dậy."

"Không được, con phải dậy, nhanh nào, Sa!" miệng nói, tay làm, vị nhũ nương đứng tuổi nhanh nhẹn lật nàng lại, rồi kéo tay nàng dậy. Kéo tay không được, bà đẩy lưng nàng, dựng lưng nàng dậy, sau đó nhanh nhanh chóng chóng lấy thau nước lau mặt cho nàng.

"Nhũ nương..." nàng kéo dài giọng, uể oải.

"Không nhũ nương gì hết, nhanh nào, thay đồ. Ta đã bảo con Huệ, con Tâm chuẩn bị đồ cho con rồi."

Sau một hồi vần vò, cuối cùng nàng cũng lờ mờ tỉnh táo.

"Rồi, con ra đình múa đi!"

"Hả?" nàng đang uống ngụm trà, lập tức phun ra bằng sạch.

Bây giờ? Múa? Chuyện hoang đường gì đây?

Mà quan trọng hơn, múa cho ai? Múa để làm gì? Nhưng nàng chưa kịp nghĩ xong, đã bị nhũ nương tay lôi tay kéo, một mạch đem tống nàng ra đình. Rồi để nàng ngơ ngác. Không thanh không nhạc, bắt nàng đứng đây múa. Dẫu sao cũng đã ra đây, nàng quả thật cũng vung tay đá chân, quay quay một hồi cho xong chuyện.

Nhìn xung quanh không bóng người, nàng lắc đầu, nghĩ thầm "Tự nhiên bảo mình đi múa, lại còn chả ai xem."

Đủng đỉnh gỡ trâm cài, nàng hạ tóc xuống, rồi thong thả bước khỏi đình, vừa bước ra, lại nghe tiếng nam nhân trầm lắng bên tai.

"Nàng múa thật đẹp!"

Động tác của nàng có thể tóm gọn trong vài chữ: như gà mắc tóc.

Nàng cam đoan nếu nàng múa lúc này mà tệ hại số hai, thì không ai tệ hại số một.

Ấy thế mà đùng một cái, từ trên trời rơi xuống một nam nhân vỗ tay thường thức. nàng đoán đến tám, chín phần mười là hắn vỗ tay trêu ngươi.

"Đa tạ công tử quá khen, tiểu nữ còn có việc đi trước, mong công tử nhường đường."

Rồi khi ngẩng đầu lên, nàng mới nhận ra đó là tam hoàng tử Thiên Hãn. Nàng lung túng cúi đầu, vội vàng sửa lại ý tứ, rồi trở về vẻ nho nhã, bình thản. Mạn Châu Sa của tướng phủ nổi tiếng là nữ nhi dịu dàng, nghiêm trang mà cao quý.

"Bình thân, nàng đa lễ làm gì. Hôm nay ta ghé nhờ tướng phủ, không nghĩ rằng nàng lại thích múa lúc sáng sớm."

Không, nàng không thích múa lúc sáng sớm. Nàng không thích múa. Không có cái vế nào trong câu trên mà nàng thích cả, múa, và sáng sớm, cả hai đều đã tệ lắm rồi.

Nàng toan trả lời, lại bị ánh nhìn kỳ lạ của vị tam hoàng tử này làm chột dạ. Tại sao ánh mắt hắn nhìn nàng, lại đem theo vài nét thê lương.

"Hoàng tử đến tìm phụ thân, hẳn có chuyện trọng đại, tiểu nữ sẽ đưa hoàng tử đến."

"Ta không vội, có thể cùng nàng uống trà được không?" thấy nàng trong thoáng chốc ngẩn người, Thiên Hãn cười nhẹ.

Thật tốt, thật tốt là nàng vẫn còn ngây thơ như thế. Nàng vẫn chưa trải qua đau đớn, dẫu có xa cách đề phòng hắn, cũng không phải không có khả năng vì hắn mà rung động.

Trong lòng hắn thầm van lơn, van lơn không biết bao nhiêu lần, mỗi lần như thế, đều chỉ là vì nữ nhân trước mặt. Sau bao nhiêu năm gặp lại, hắn nhận ra nàng thật sự rất nhỏ bé. Thấp hơn hắn một cái đầu, dáng người lại mang vài phần mong manh.

Nếu như không phải là lần đầu gặp mặt tại kiếp này, hắn quả thực muốn đem nhét nàng vào lòng mình, ôm mãi không buông.

"Vậy, hoàng tử đợi ta một chút, để ta bảo thị nữ châm trà." Nàng ngẫm nghĩ một hồi, cuối cùng cũng gật đầu chấp thuận.

Dẫu cho trong lòng tơ vò giăng khắp.

Hắn gật đầu, trong lòng lại điên cuồng mừng rỡ. Nàng nhìn hắn, kín dáo dò xét, xong cũng đành buông lỏng tâm tư. Một chút thôi, để có thể thưởng thức vị hoàng tử tài hoa nhất hoàng tộc.

Trong trí nhớ non nớt ở tuổi mười sáu, Mạn Châu Sa nhớ rằng hắn là vị hoàng tử lêu lổng chơi bời, ăn chơi trác táng. Có điều vẫn chưa đến mức phong lưu vô hạn. Vị hoàng tử này bù lại lại tài hoa bậc nhất cầm kỳ thi họa, không cái gì hắn không thành thạo. Nhưng chính vì thế, trong tâm nàng mờ nhạt nét khinh thường.

Nam nhân trong mắt nàng phải hào sảng phóng khoáng, chân đạp trên ngựa, tay giương cung, võ công cái thế, tính cách bao la, không phải một kẻ thâm trầm, bôi lên người lớp vỏ như hoa. Vị hoàng tử trước mắt nàng chính là một người như thế. Nàng chỉ sợ, hắn đến đây, là có ý cầu thân, đặt nàng lên bàn cờ chính trị.

Nàng đoán đúng một nửa. Thiên Hãn quả có ý cầu thân, nhưng hắn nguyện không bao giờ đặt nàng làm con cờ chính trị. Hắn yêu giang sơn như yêu nàng, nên chẳng thể đem nàng đặt dưới chân của Thành Quốc. Nhìn nàng bình tĩnh thu liễm trước mặt, tuy còn non nớt, nhưng quả thực vẻ thục nữ giả mạo kia diễn đạt vô cùng.

Nhưng hắn muốn nhìn biểu cảm phong phú trên gương mặt nàng, sự buông thả hoàn toàn, và mãi mãi ỷ lại vào hắn. Hắn không biết ở kiếp này có thể làm được hay không, cho nên nguyện mình đánh cược.

Ông trời, ta có thể không giành giật giang sơn, nhưng riêng nàng, ta không thể buông bỏ.

Bàn trà mang ra, nàng và hắn trải thảm ngồi trong đình. Gió đầu hè man mát, mơn man trên mái tóc buông xuống một nửa. Châu Sa điềm tĩnh rót trà, cẩn trọng dâng lên hắn. Ánh mắt vừa đưa lên, đã chạm lấy cái nhìn sâu thẳm. Nàng cảm thấy nửa như sợ hãi, lại nửa như ngại ngần. Nàng mới mười sáu tuổi, những lần tiếp xúc nam nhân chỉ bâng quơ chào hỏi trong yến tiệc cung đình, lại chưa bao giờ nghĩ có ngày ngồi đối diện nam nhân, lại bị ánh mắt kia xoáy sâu đến vậy.

"Trên mặt tiểu nữ có nhọ sao?"

"Không, nàng rất đẹp." hắn thành thật đáp lời, sau đó nâng chén, nhấp một ngụm trà.

Khoảnh khắc hắn hạ mi nhìn làn nước sánh, đã bỏ lỡ vệt hồng trên má giai nhân.

Nàng dẫu sao cũng chỉ là cô bé con. Trong mắt hắn vẫn dành cho nàng niềm yêu thương vô hạn.

...

Châu Sa không hiểu ngồi im thưởng trà có gì hay. Nàng và hắn cứ tịch mịch như vậy, vẫn để không gian chẳng làm ảnh hưởng đến thế giới thinh lặng này. Trái với vẻ hưởng thụ của Thiên Hãn, mà nàng võ đoán là hắn vờ như thế, trong lòng ngàn vạn lần không ngờ rằng hắn thật sự hưởng thụ, Châu Sa hết sức bứt rứt. Nàng không làm chuyện vô nghĩa, nhưng ngày hôm nay, ngay lúc này, nàng cảm thấy bản thân mình đang hết sức ngớ ngẩn.

"Nàng không thoải mái khi ngồi với ta sao?"

Châu Sa ngẩng lên, trong lòng thoáng hoảng hốt, vì sao hắn nhận ra, nàng đã sơ hở ở chỗ nào?

Thiên Hãn cười khổ trong lòng, thì ra, ngay từ khi gặp hắn, nàng đã chẳng chứa hắn trong lòng.

"Tiểu nữ đâu có nói vậy, chỉ là mới sáng sớm, tinh thần có chút uể oải..."

"Vậy chúng ta đi ra ngoài."

"Hoàng tử muốn đi đâu sao?"

"Đi đâu không quan trọng, quan trọng là đi với ai." Hắn nhìn nàng, môi chênh chếch nụ cười.

Nàng im lặng. Đi đâu bây giờ. Nàng không thể xách theo hắn vào rừng. Mà mới đầu sáng, phố xá chưa thể tấp nập ngay được. Mà đi đâu với hắn?

"Nàng muốn đến thăm trại quân đội của kinh thành không?"

Dẫu cho trong lòng nàng nhảy nhót, nhưng với tư cách một tiểu thư, có lẽ nàng không nên.

"Tiểu nữ nghĩ... hay để lúc khác, sắp tới lễ hội hoa đăng, lúc đó đi ra ngoài sẽ có nhiều thứ thưởng lãm hơn." Nàng rụt rè từ chối, trong lòng tiếc đến đứt ruột. Cơ hội được đến tham trường, đến Mạn lão gia còn chưa cho phép nàng đi.

"Vậy được, nửa tháng nữa là lễ hội hoa đăng, ngày mười lăm, ta đến đón nàng đi." Thiên Hãn mỉm cười, xòe quạt phe phẩy rồi nhấp ngụm trà.

Đoạn, hắn đứng lên, rồi đỡ nàng đứng dậy. Châu Sa bối rối từ chối, cuối cùng vẫn đặt tay mình vào tay hắn, từ từ đứng lên. Một cái kéo tay, nàng nhào ngay vào lòng hắn. Cảm nhận nữ nhân nhỏ bé nép vào lòng mình, Thiên Hãn phiêm phiếm nụ cười.

Giá như cứ thế này mãi.

Có điều, nàng ngay lập tức thoát khỏi vòng tay hắn, cúi đầu nhu mì.

"Tiểu nữ thất lễ rồi."

"Không sao, là ta không đúng mực trước. Nàng dẫn ta đến gặp tướng quân."

"Vâng, hoàng tử đi theo tiểu nữ."

...

Nửa tháng nữa thôi, nửa tháng nữa hắn sẽ đi cùng nàng. Rồi sẽ từ từ, cẩn trọng đi sâu được vào lòng nàng. Có điều, nửa tháng, lại là quãng thời gian quay quắt thế nào. Ông trời trêu ngươi, không thể để hắn hả hê được mãi.

Huống hồ, bi kịch tình ái nhân gian, chẳng phải vẫn là niềm vui của ông trời nơi cao cao tại thượng? Nếu không đã chẳng sinh ra chuyện tình Ngưu Lang Chức Nữ, chẳng sinh ra chuyện tình bảy nàng tiên...

...

Châu Sa tỉnh dậy giữa đêm, đưa tay quờ quạng tìm Quân Nhi Quỳ Nhi. Không thấy con mình đâu, nàng hốt hoảng ngồi hẳn dậy. Sau đó mới nhớ ra hai đứa trẻ đã lớn, đều đã có phòng riêng.

Nàng an tâm nằm xuống, bỗng đột nhiên mở choàng mắt.

Nàng.đang.ở.đâu.đây?

Không phải nhà ở Hồ Nam, không phải nhà nàng. Khung cảnh này, nửa quen mắt nửa lạ lẫm. Lạ lẫm vì đã hơn hai mươi năm nàng không nhìn thấy, quen thuộc bởi vì, đây chẳng phải khuê phòng nàng lúc thiếu thời sao?

"Không.thể.nào!"

Nàng gằn ba chữ, sợ hãi đến tột cùng. Tại sao lại thế này? Tại sao nàng lại ở đây? Không nghĩ nhiều, nàng tung chăn, lao ra khỏi cửa. Ao sen trước phòng, phủ rộng lớn mênh mang. Là nhà nàng, là tướng phủ, thực sự là tướng phủ.

Tại sao nàng lại ở đây?

Châu Sa mông lung nghĩ. Vậy Quân nhi Quỳ nhi của nàng thì sao? Đạm Vũ nữa? Đã có chuyện gì xảy ra? Nàng giằng xé trí não mình, mới mơ hồ nhớ lại. Phải rồi, nàng mắc trọng bệnh. Nhưng nếu thế, sao nàng lại ở đây?

"Sa, sao con lại ra đây?"

Tiếng nói quen thuộc mơ hồ len lỏi trong tâm trí nàng. Tiếng nói này không phải là của nhũ nương sao?

"Hay tại ngày mai có hẹn với Tam Hoàng Tử, con không ngủ được vì hồi hộp?"

Nàng không tiếp nhận nổi thông tin này. Nhũ nương còn sống, và hẹn với Tam Hoàng Tử? Nàng bất ngờ đến không nói nên lời. Cuối cùng, mới ngỡ ngàng mở lời.

"Nhũ nương?"

"Chả là nhũ nữa, thế con tưởng là ai?" nhũ nương nhìn nàng sốt ruột. "Hay là nhớ tướng quân? Tướng quân chỉ là đi vào thao trường mấy hôm để huấn luyện quân đội."

"Phụ thân còn sống?" Châu Sa lầm bầm, hết hoảng loạn lại đến lo âu, cuối cùng thì là vui mừng, sau lại lo âu.

Rút cục, chuyện này là sao? Nàng... đã chuyển kiếp, vào chính mình thuở thiếu thời?

"Sa, con làm sao vậy? Nửa đêm nửa hôm bật dậy, đứng ngoài này là sao? Nếu ốm, mai sẽ không đi gặp được Tam Hoàng Tử, sẽ thất lễ lắm."

Nàng không nói không rằng, quay sang ôm chầm lấy nhũ nương của mình. Khóc trong câm lặng.

"Con gặp ác mộng. Con mơ thấy mẫu thân."

Nghe vậy, người phụ nữ đứng tuổi dịu xuống, xoa lưng nàng chậm rãi.

"Ngoan, chỉ là ác mộng thôi. Mau đi ngủ đi, mai còn dậy sớm."

Nàng gật gật đầu, dụi vào cổ của nhũ nương. Dẫu nhũ nương còn thấp hơn nàng nửa cái đầu, nàng vẫn tìm thấy sự bình yên vô hạn từ nơi bà.

Quay trở về phòng nàng bắt đầu bình tĩnh cân nhắc sự việc. Nếu như nàng đã chuyển kiếp, thì nhất định ở kiếp kia, nàng đã chết. Nếu vậy, Quân nhi... Quỳ nhi... nhưng, bây giờ, ngay lúc này, nàng vẫn là mình, còn non dại, những đứa trẻ đó, liệu có tồn tại hay không. Thêm nữa, có hẹn với Tam Hoàng Tử? Hẹn với Tam Hoàng Tử là sao, sao nàng lại dây dưa với Thiên Hãn? Trong lòng nàng trào lên những cơn đau. Sự chộn rộn khó chịu khiến dạ dày nàng gần như quặn lại.

Thiên Hãn, kẻ đã phụ tình nàng, tại sao bây giờ lại hứng thú cùng nàng đến đêm hội hoa đăng? Nếu hắn đang là hoàng tử, vậy hoàng đế chưa băng hà, vậy thì nàng chắc chắn mới chỉ mười sáu tuổi. Tuổi mười sáu, có lẽ đã vô tình sa lưới tình của Thiên Hãn chăng?

Nàng không chắc chắn về ký ức lúc này. Tâm tư tình cảm của nàng vẫn nằm trong mông lung và mơ hồ. Nếu là Thiên Hãn, nàng rùng mình, nhớ lại kiếp trước. Chẳng lẽ, tại kiếp này, nàng lại một lần, rồi thêm một lần thua Linh Nhạn? Nếu thế, thì thà rằng, nàng tác hợp cho họ ngay từ đầu.

Nếu nàng nhớ không lầm, Thiên Hãn và Linh Nhạn lần đầu gặp nhau, cũng là vào đêm hội hoa đăng ngày mai. Tính toán một hồi, nàng quyết không để bản thân một lần nữa rơi vào vòng cung cấm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro