Chương 19: Vị diện 1 - Đệ tử tiểu bạch thỏ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cứ thế, Tư Hàn trở thành người hầu đệ tử của nàng, lưu tại Huyền Thanh điện.

Trở về chưa đến nửa ngày, Thiên trưởng lão liền tìm tới cửa.

"Mạn trưởng lão, đồ nhi Hoàng Sơ của ta bị ngươi đánh trọng thương, đến bây giờ vẫn chưa xuống giường được, ngươi không cho ta một lời giải thích sao?"

Nếu thật nửa ngày mà đã tỉnh lại, vậy bổn tọa sẽ cho là đùa giỡn.

"Bí tịch công pháp, linh quả pháp khí, tùy ý Thiên trưởng lão chọn?" Nàng lãnh đạm nói.

Nhiều đồ vật chính là như vậy, làm cho Thiên trưởng lão giống như là chuyên môn tới cửa muốn đồ vật.

Thiên trưởng lão không nghĩ tới bị lời này khiến nghẹn họng, "Mạn Sa! Ngươi có phải trưởng lão hay không, giúp đỡ người ngoài giáo huấn đệ tử trong môn, hắn không còn là đệ tử ngươi nữa, nhanh giao hắn ra đây cho ta xử trí."

Thiên trưởng lão vốn là không vừa mắt hắn, hay nàng thừa cơ hội này để giáo huấn hắn nhỉ.

Nàng lấy đồng phục Chu Phong mang đến cho hắn ta xem, "Hắn hiện tại là người hầu bổn tọa, không tính người ngoài."

"Ngươi chính là bênh vực người mình! Xả nhiều lý do như vậy, nhanh giao hắn ra cho ta!"

"Không đấy." 

Nàng móc ra một ít pháp khí quý hiếm và bí tịch đặt lên bàn, "Nếu Thiên trưởng lão đã nghĩ thông suốt, xin cứ tự nhiên."

Cuối cùng Thiên trưởng lão rất không có khí phách lấy hết những bảo bối đó đi.

Hứa Lâm dở khóc dở cười, đồng thời còn có chút xót, "Sư phụ, pháp khí cao cấp sao có thể tùy tay tặng người."

"Không sao." 

Ta có rất nhiều, dù sao cũng không cần.

Nàng nhìn về phía Tư Hàn đứng một bên trầm mặc không nói dùng linh kiếm chống thân thể, ném đồng phục người hầu cho Hứa Lâm, "Trước khi hắn bình phục, ngươi tạm thời chiếu cố hắn."

"Vâng, sư phụ."

Đợi nàng rời đi, Tư Hàn mới buông kiếm, ngã trên mặt đất.

Hứa Lâm cầm đồng phục người hầu của hắn, ý vị không rõ mà nhìn hắn.

Là không cam lòng sư phụ mình bị cướp đi, mới có thể hạ thấp thân phận theo bên người sao?

Có lẽ hắn đang chờ ngày nào đó đoạt lại cái thân phận này.

Đối với hắn, không thể khinh thường.

Đây chính là người thiếu chút nữa thắng mình.

[Chủ nhân, ngài không quan tâm hắn nữa sao?]

Đất trống bên võng, đôi mắt nàng cũng không mở, "Hứa Lâm sẽ chăm sóc hắn."

[Tuy rằng nam chủ không trực tiếp làm cho thân thể này tử vong, nhưng hắn trước sau gì cũng một đội với nữ chủ, chủ nhân đặt hắn ở bên người, gian nan khổ cực......]

Ta có thể từ ánh mắt hắn nhìn ra thứ hắn muốn, hắn là thiệt tình cầu học.

Bằng không sẽ không quấn lấy nàng hết lần này đến lần khác.

Khí vận của Hứa Lâm, dường như đuổi kịp chiếu cố của trời cao, chỉ là về tới bên người nàng, linh lực này liền tiến giai.

Bạch Hổ ở trong không gian tức giận đến lăn lộn, a, giống như đang nhìn vai ác.

Đêm khuya tĩnh lặng, một cánh cửa Đà La điện mở ra, Tư Hàn thân quấn băng vải, đỡ cây cột, từng chút từng chút đi đến phòng ngủ chính bên kia.

Trong mắt hắn không có ánh sáng, ánh trăng chiếu xuống, cũng không có lây dính được một chút.

Cửa phòng ngủ chính hơi hơi mở ra, nửa khép mắt chỉ nhìn thấy Hứa Lâm đang tĩnh tọa.

Tư Hàn đi hướng ngoài điện, thấy nàng đang nằm trên võng.

Nàng không ngủ, con ngươi thanh lãnh nhìn trời đầy sao.

"Sư......Mạn trưởng lão."

Tư Hàn đứng cách nàng không xa, ngoan ngoãn hỏi: "Ngài không đi nghỉ ngơi sao?"

Ta vốn dĩ là người tu tiên, nghỉ ngơi để làm cái gì chứ?

[Chủ nhân, vai ác bị thương nặng, ngài thật sự không quan tâm hắn một chút nào sao?]

Không.

Thấy nàng không nói lời nào, Tư Hàn lẳng lặng đứng bên người nàng, theo sau máu trên người chảy ra.

Nàng ngửi thấy mùi máu tươi, liền ném dược qua.

"Mạn trưởng lão, đệ tử bị thương."

Cho nên? Dược không phải cho ngươi đó sao?

"Tay nâng không được, không thể bôi thuốc."

Lòng bàn chân cọ xát đá vụn, tóc dài màu đen trút xuống dưới ánh trăng, cây trâm tinh hoa chiết xạ ra sắc thái hoa mỹ.

Ánh mắt Tư Hàn cứng lại, lẳng lặng chờ nàng bôi dược cho hắn.

Đầu ngón tay lạnh lẽo, cảm giác quen thuộc, trên mặt hắn cười nhạt, nàng ngây ngốc nhìn hắn.

Tiểu gia hỏa trước kia thích cười như thế sao?

"Tay trưởng lão, có hơi lạnh." Tư Hàn cầm tay nàng, hà một hơi, giúp nàng xoa xoa.

Thân thể bổn tọa chính là âm hàn, tự nhiên lạnh.

Động tác Tư Hàn dừng lại, đầu cúi xuống phát ra âm thanh, "Trưởng lão, có phải ai cũng làm được những việc này với ngài không? Ai ngài cũng sẽ không cự tuyệt?"

Nắm tay sao? 

Đã có một người từng nắm tay nàng như vậy, nhưng hình bóng đó nàng sớm đã không còn nhớ gì nữa.

Thấy nàng khẽ lắc đầu, Tư Hàn kích động tới gần nàng, đè nàng trên võng.

Bạch Hổ thấy nàng muốn động linh lực, vội vàng ngăn cản, [ Chủ nhân, ngài đánh vai ác nữa chắc hắn sẽ ngủm đi mất, cầu ngài bình tĩnh!]

Nàng mặt lạnh, đang tự hỏi để hắn chết thế nào, trước mặt một khuôn mặt tuấn tú phóng đại, thứ ấm áp khô ráo che lấp trên môi, hàm răng nhẹ mở, phản ứng đầu tiên của nàng là đi tìm Bạch Hổ.

Bạch Hổ, vai ác hôn ta làm gì?

[Chắc, chắc là quá lạnh, nhân thể không phải có thể truyền nhiệt độ cơ thể sao.]

Nàng xách hắn giống như xách gà đặt sang một bên, thuận thế cởi áo ngoài của mình khoác trên người hắn, sau đó xoay người muốn rời đi, cổ tay lại bị Tư Hàn bắt lấy.

"Mạn Sa, ta yêu nàng!"

Nàng kinh hãi, vội đẩy hắn ra, cơ thể bất giác toát một cổ linh lực, đánh bay hắn lên vách tường, nháy mắt phun ra máu tươi.

"Ha ha, ha ha." 

Hắn cười, xoa máu trên môi, cười đứt quãng, một lát sau nhìn nàng, gằn từng chữ một, "Sư phụ, nàng là của ta."

"Ta không phải là của ai cả."

Vai ác hắc hoá quả nhiên rất kỳ quái, nàng phất tay áo rời đi, vẫn nên trở về ngủ.

Thấy nàng một chút phản ứng dư thừa cũng không có, Tư Hàn thất vọng không nói nên lời.

"Hoá ra Tư sư đệ, thích nữ nhân như vậy a."

Kỷ Vô Song mặc áo sắc thu đỏ tươi, cười nhìn về phía người chậm rãi ngồi dậy, nàng ta bất quá là muốn đến tìm Hứa Lâm, không ngờ thấy được trò hay.

Chẳng qua không nghĩ tới nữ nhân như Mạn Sa nàng thế mà cũng có người thích, đúng là thiên hạ rộng lớn, việc lạ gì cũng có, Tư Hàn này, sợ là đầu óc có bệnh.

Bí mật trong lòng mình bị phát hiện, Tư Hàn không hề hoảng hốt, ngữ khí lạnh băng, "Núi Đà La không chào đón ngươi, mời về cho."

"Tư sư đệ đừng nóng vội đuổi tỷ, nếu đệ thích Mạn trưởng lão, sư tỷ có thể giúp đệ."

"Không cần." 

Cho dù bị thương, Tư Hàn cũng gọi linh kiếm ra, nhanh chóng đặt trên cổ Kỷ Vô Song.

Nhìn thần sắc hắn một chút cũng không phải nói giỡn, bị sát khí nồng đậm bao bọc lấy, Kỷ Vô Song cứng đờ thối lui khỏi phạm vi nguy hiểm, "Ngu xuẩn."

Vừa nãy, nàng ta có một loại cảm giác khiếp đảm, sợ là nàng ta cũng muốn điên rồi.

Tối nay nàng ta tới không phải làm loạn, nàng ta kinh động Tư Hàn, nếu lại kinh động nàng, sợ là không ra được núi Đà La.

Dù sao thì, sau này có rất nhiều cơ hội, hà tất gì hiện tại phải cùng Tư Hàn dây dưa, nghĩ thế, nàng ta xoay người rời đi.

Linh kiếm cắm ở trong đất, ngoài điện liền dư lại một mình Tư Hàn, hắn vuốt môi, cong lên khóe miệng, ai cũng không thể tách rời hắn và nàng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro