Chương 20: Vị diện 1 - Đệ tử tiểu bạch thỏ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sao nàng cứ cảm giác bản thân mình đang chịu uy hiếp?

Bạch Hổ chạy nhanh an ủi, [Chủ nhân, chỉ bị hôn một cái thôi mà, coi như là bị con sâu nhỏ đâm một chút.]

Nàng ừ cho có lệ, nhưng trong lòng vẫn bất an.

Mấy ngày nay Tư Hàn hôn mê, Hứa Lâm quét sạch sẽ các phòng trong điện, nàng liền đem phòng ngủ có giường cứng nhất cho hắn, chính mình chuyển sang phòng nhỏ.

Nằm trên giường mềm mại, nàng lại thế nào cũng không ngủ được.

Nàng sờ sờ môi trơn mềm, cảm giác có chút mất mát, có chút đau thương...

Hứa Lâm ở núi Đà La hơn nửa tháng, mỗi ngày chăm chỉ tu tập, còn thường đổi dược giúp Tư Hàn, thỉnh thoảng xuống núi bày ra thực lực, mọi người xem hắn ánh mắt càng thêm tha thiết hơn.

Mà Tư Hàn nằm thời gian dài như vậy, vết thương cũng khỏi hẳn, mỗi ngày luôn canh giữ bên người nàng, một tấc cũng không rời.

"Sư phụ, chỗ này đệ tử không hiểu lắm." 

Hứa Lâm cầm bí tịch thỉnh giáo chiêu thức, nàng luôn luôn lười đến vô nghĩa, đành duỗi tay phải tự mình dạy dỗ, liền bị Tư Hàn ngăn lại.

"Nơi này vừa vặn ta hiểu." 

Hắn cầm linh kiếm biểu diễn cho Hứa Lâm xem, theo sau là sự khiêu khích mà cười.

Năng lực học tập của hắn rất mạnh, lúc trước nàng lại cho hắn một đống lớn bí tịch, cái mà hiện tại Hứa Lâm xem, hắn đã sớm biết.

Hứa Lâm cầm kiếm, trầm mặc đi luyện tập.

"Hắn không thông minh bằng ta." Tư Hàn tiến đến nói bên tai nàng.

Ngữ khí kia thều thào như gió, khiến nàng có chút ngứa.

Nàng lại ném cho hắn một đống bí tịch, theo thói quen hắn cầm lấy xem.

Hứa Lâm dừng lại nghỉ ngơi thấy một màn như vậy, nếu không phải mặt nàng vô cảm, chỉ sợ hắn sẽ cảm thấy đồ nhi quan trọng nhất trong lòng nàng vẫn là Tư Hàn.

Sự thật chứng minh, ý nghĩ của hắn là chính xác, sau khi theo nàng, tốc độ tu vi của hắn tăng rất nhanh, hơn nữa bí tịch và bảo vật nơi này của nàng, ở nơi Nhân trường lão và môn chủ đều không có.

Quả nhiên hắn mới là đệ tử thích hợp nhất với nàng.

Thấy Tư Hàn bên kia dựa thật sự gần, Hứa Lâm nhíu mày, trong lòng thế nhưng có loại cảm giác bất mãn.

Người không thiên vị Tư Hàn, hắn bất mãn cái gì?

Tư Hàn làm người hầu đệ tử, lúc đi xuống núi giúp Hứa Lâm lấy đồ, không khéo lại bị Hoàng Sơ bọn họ cản đường.

"Không thể không nói, ngươi thật đúng là trời sinh thích hợp mặc loại quần áo thấp hèn này, Tư Hàn, chuyện lần trước, chúng ta tính tiếp đi!"

Một đòn kia của nàng, Hoàng Sơ ước chừng nằm nửa tháng mới tốt, liền gấp không chờ nổi tới tìm Tư Hàn gây phiền toái.

Bên cạnh có người kéo hắn, "Tư Hàn có Mạn trưởng lão chống lưng, chúng ta vẫn nên chớ chọc hắn thì hơn."

Nhắc tới nàng, Hoàng Sơ vẫn là có chỗ sợ.

"Đánh xong chạy ngay, Mạn trưởng lão có thể xử ta thế nào?"

Mấy người vây quanh Tư Hàn ở giữa, không nghĩ Tư Hàn chỉ là đơn giản mấy chiêu, đã đánh bại bọn họ.

Thì ra không chỉ thực lực Hứa Lâm tăng lên không ngừng, Tư Hàn cũng tăng lên không ít.

Bọn họ nằm trên mặt đất ê ê a a, Tư Hàn một chân đạp lên tay Hoàng Sơ, như lúc trước hắn đối đãi mình, trả lại đau đớn cho hắn.

"A! Tư Hàn! Ta muốn giết ngươi! Ngươi dám làm thế với ta, ta......"

Linh kiếm đặt bên cạnh yết hầu hắn, chỉ cần hắn lại lăn lộn một chút, lập tức có thể đi gặp Diêm Vương.

"Lần sau chọc ta nữa, ta sẽ không cho ngươi cơ hội nói chuyện." 

Tựa như địa ngục truyền đến cảnh cáo, Hoàng Sơ mồ hôi lạnh liên tục, một câu cũng nói không nên lời.

Ánh mắt Tư Hàn tàn nhẫn đảo qua các đệ tử ở đây, bọn họ không tự giác lui về sau một bước.

Trong đám người, Nhạc Lâm lôi kéo tay áo Chu Phong, "Chu sư huynh, Tư sư đệ hắn bị làm sao vậy?"

Cảm giác Tư Hàn giống như biến thành người khác vậy.

Chu Phong không thể nói, hai người không đi lên chào hỏi, nhìn theo Tư Hàn rời đi.

Lại qua nửa tháng, thôn trang dưới chân núi xuất hiện ôn dịch, Kỷ Vô Song chờ lệnh mang theo các đệ tử xuống núi, hình tượng cao lớn lên một chút.

Kỷ Ly không yên tâm, cảm thấy ôn dịch này kỳ quặc, nhưng vài vị trưởng lão trong môn đều nhận mệnh mang đệ tử đi tu hành, hắn đành phải đi tìm nàng.

"Không đi." 

Nàng uống trà, rất không thoải mái.

Kỷ Ly giận sôi máu, "Mạn Sa, ngươi là trưởng lão trong môn, Kỷ Vô Song thân là đệ tử cũng chờ lệnh mà đi, ngươi không đi còn ra thể thống gì."

Nàng không dao động.

[Chủ nhân, hay là chúng ta nhân cơ hội này vạch trần nữ chủ, nhìn vậy thôi chứ thật ra nàng ta sợ muốn chết.]

Vì sớm ngày hoàn thành nhiệm vụ, nàng đành miễn cưỡng tiếp nhận đề nghị của Kỷ Ly.

"Ngươi ở lại." Nàng nói với Tư Hàn.

Tiểu gia hỏa ở chỗ này là an toàn nhất, nếu ra ngoài nhất định sẽ gặp được thứ gì nữa.

"Được."

Hứa Lâm rất ngoài ý muốn, Tư Hàn một tấc cũng không rời vậy mà lần này không đi theo nàng, có điều cũng tốt, hắn đã không ở một mình cùng sư phụ trong thời gian dài

Nhưng mà bọn họ vừa xuống núi, Tư Hàn liền trộm đi theo.

Nàng cảm nhận được tầm mắt hắn ở nơi tối tăm, tiếp nhận túi nước Hứa Lâm đưa qua.

"Nghe nói thôn trang kia mấy ngày trước bị một cổ hắc khí bao phủ, sau đó các thôn dân bắt đầu phun ra nước đen, ăn không vô đồ ăn bình thường, súc vật trong thôn cũng bệnh mà chết."

"Kỳ quái như vậy? Có thể lây bệnh hay không đây?"

"Tất nhiên là ôn dịch, chắc chắn lây bệnh, đến lúc đó mọi người chú ý phòng thân." 

Kỷ Vô Song đưa cho mấy chục đệ tử ở đây bùa hộ mệnh và đan dược, tới trước mặt Hứa Lâm, nàng ta cố ý cho nhiều một chút.

"Tạ sư tỷ." 

Hứa Lâm cười ở trong mắt Kỷ Vô Song liền giống như lấy lòng, mặt nàng ta ửng đỏ nói không có việc gì, tầm mắt chạm đến vẻ mặt bình đạm của nàng, cố ý nói: "Mạn trưởng lão, sao ngài lại không mang theo người hầu đệ tử?"

"Liên quan gì đến ngươi?" 

Có thời gian không bằng ngẫm lại lát nữa xử lý thế nào, nguyên cốt truyện không nói cụ thể nơi này có cái thứ cổ quái gì.

Kỷ Vô Song bị nghẹn một chút, nàng ta cắn môi ủy khuất, "Mạn trưởng lão, ta chỉ quan tâm một chút, ngài hung dữ với ta làm gì? Nếu là ngài không muốn tới nơi này, có thể nói với môn chủ."

Nàng:......

Các đệ tử mới vừa nhận được đan dược hảo cảm với Kỷ Vô Song dĩ nhiên cao, nghe nàng ta nói như vậy, tức khắc ánh mắt bọn họ dồn hết về phía nàng.

"Hoá ra Mạn trưởng lão không phải tự nguyện tới, thật không ngờ ngài ta lợi hại như vậy, mà còn sợ hãi nơi này."

"Dù sao cũng sẽ lây bệnh, chắc nàng ta sợ thất thủ mất mặt đi."

"Lại nói thế nào cũng không thể phát hoả trên người Vô Song sư tỷ, Vô Song sư tỷ lòng vì bá tánh, còn nàng ta thì lại chỉ lo mỗi bản thân, ỷ vào địa vị cao, thật là quá phận."

Các đệ tử vây quanh nói mỗi chỗ không phải của nàng, đương sự lại chỉ lưng dựa cây, phong khinh vân đạm nhìn chim tước bay qua chân trời.

Tuy mặt Hứa Lâm lộ vẻ không vui, lại không ngăn cản những lời đó, còn Tư Hàn lén lút đi theo đã bóp gãy nhánh cây trước mặt.

"Hiện tại còn sớm, trời sao lại tối như vậy?"

Có người đột nhiên đề ra một câu, âm thanh bọn họ nghị luận dừng lại, nhìn lại xung quanh, trời quả nhiên tối đen!

"Hắc khí! Là hắc khí!"

Đen không phải sắc trời, mà là sương mù dày đặc đánh úp lại, mọi người liên tưởng đến tin đồn kia, sắc mặt biến hóa vô cùng xuất sắc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro