Chương 59: Vị diện 2 - Đại vương, thần thiếp tới lấy mạng chó của ngài!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nghe nói như vậy, tất cả mọi người ở đây, đều hít vào một ngụm khí lạnh.

Đế vương hứa hẹn, đại diện cho cái gì?

Đại diện cho việc, nàng có thể cậy vào quyền thế, tiền tài của hắn, muốn làm gì thì làm!

Cho dù Mạn Sa nàng muốn hái sao trên trời, Doanh Chính cũng phải nghĩ biện pháp để hái xuống cho nàng.

Đây chính là vinh sủng độc nhất vô nhị, trước nay chưa từng có!

Tất cả mọi người vểnh tai, nín thở, muốn nghe nàng muốn cái nguyện vọng gì?

Ngay cả Doanh Chính cũng mở to mắt rồng, nhìn chằm chằm vào nàng không chớp mắt, thu hết tất cả biểu lộ cùng phản ứng của nàng trong mắt.

Mà bản thân may mắn bị phần thưởng to lớn này đập trúng nàng, trên mặt không có một chút vui mừng, ngước mắt lên nhìn nam nhân trước mặt, nàng mở miệng, thanh âm khàn khàn,

"Đại Vương, ta muốn đơn độc nói với ngài."

Xưng hô xa cách, giọng điệu tôn kính, hoàn toàn không phải bộ dáng ở chung với hắn lúc trước, Doanh Chính tưởng rằng trước mặt người khác nàng không muốn nói, không chút nghĩ ngợi liền vẫy lui đám người.

Đám cung nhân đang đứng chờ đợi đáp án đều là phi thường tuyệt vọng, tâm tựa mèo cào. 

Bí mật vốn dĩ đã được công bố, vậy mà ngay thời điểm mấu chốt nhất lại im bặt.

Bọn họ ngàn vạn lần muốn lưu lại để nghe, nhưng không thể nào, Doanh Chính đã ra lệnh cho bọn họ, thế là cả đám tiếc nuối thối lui ra khỏi ngoài điện.

Trong đám người này cũng không thiếu tai mắt của mấy phi tần, vừa bước chân ra một cái lập tức liền đem tin tức quan trọng này thông tri cho các nàng.

Chúng phi nghe xong, không một ai không sợ hãi.

Đã kinh ngạc, lại càng kinh dị.

Hồ ly tinh kia bị hủy dung, không chỉ không đánh mất sủng ái của Đại Vương, ngược lại còn tặng cho ả ta một lễ vật lớn như thế!

Đại Vương hắn đây là bất công tới cực điểm!

Nguyện vọng của ả ta sẽ là cái gì?

Nhất định là làm hoàng hậu!

Đại Vương đã nói chuyện gì cũng có thể, vậy chắc chắn ả sẽ chọn cái lớn nhất!

Lắc lắc lư lư ở hậu viện nhiều năm như vậy, bình tĩnh mà nói, phi tần nào không có ý định này?

Các nàng cũng không tin Chu Quý tần kia không muốn làm hoàng hậu!

Thế mà bị một ả vũ cơ đê tiện đoạt lấy vị trí chính cung, còn phải bị ả đạp ở dưới chân, đám phi tần vừa tức vừa hận.

Đám phi tần trước đó thừa dịp Mạn Sa bị bệnh mà đến quấy rối, trực tiếp sợ đến mất mật.

Lần này xong rồi, đừng nói Đại Vương sẽ trừng phạt các nàng, nếu như Mạn Sa nàng làm hoàng hậu, muốn tra tấn các nàng mà không phải động động ngón tay thực sự quá dễ dàng!

Bởi vì một câu của Doanh Chính, trong hậu cung dấy lên sóng ngầm mãnh liệt, náo nhiệt một phen.

Nhưng ở trong Thiên Điện lại hoàn toàn tương phản.

Trong điện chỉ còn lại hai người, không khí bỗng chốc trùng xuống.

Không đợi Mạn Sa nói chuyện, Doanh Chính liền vượt lên trước lôi kéo tay của nàng, mở miệng trấn an:

"Những ngày nay không phải ta cố ý lạnh nhạt nàng, chỉ là chính vụ quá nhiều, nàng lại ngủ cả ngày, mới phát hiện lấy rất lâu không thấy trẫm, thật ra mỗi đêm ta đều luôn tới thăm nàng..."

Doanh Chính cho rằng nàng đang giận hắn không có thường xuyên đến thăm nàng, hắn liền dỗ trước.

Nhưng Mạn Sa lại duỗi ra bàn tay mảnh mai ra, điểm trên môi hắn.

"Đại Vương, ngài không cần nói, ta đều hiểu, ta không có tâm tư oán giận ngài."

Giọng nói của nàng dịu dàng, nhưng là lời nói ra không còn thân mật như xưa nữa.

Ngón tay lạnh buốt chống đỡ trên đôi môi hắn, mà những lời nàng thốt ra càng lãnh đạm hơn, trong lòng Doanh Chính hơi hồi hộp một chút, ẩn ẩn cảm thấy không thích hợp.

Quả nhiên, câu tiếp theo Mạn Sa nói chính là,

"Ta đã nghĩ kỹ, nguyện vọng của ta chính là..."

"Bị đày vào lãnh cung."

Nụ cười trên mặt Doanh Chính dần dần ngưng kết.

Nếu như nàng cẩn thận suy nghĩ, có lẽ sẽ cầu nguyện để đời này hắn độc sủng một mình nàng.

Mà nếu như dã tâm nàng lớn hơn chút nữa, thì sẽ làm hoàng hậu, để cho hắn phân phát lục cung, cái này hắn có thể hiểu được.

Hắn nghĩ tới ngàn vạn loại nguyện vọng mà Mạn Sa khả năng nói, duy chỉ có không nghĩ tới, thế mà nàng lại nói ra thỉnh cầu này.

Hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của hắn.

Đến mức hắn cũng không biết nên trả lời thế nào.

Nam chủ ngây ngốc trong chốc lát, mới lại mở miệng nói:

"Đây là bổn vương khen ngợi nàng, không phải trừng phạt nàng."

Thái độ nàng vẫn như cũng, thanh âm không nặng cũng không nhẹ, mệt mỏi gật đầu, biểu thị đã hiểu.

"Ta không còn mặt mũi đối với ngài",

Nàng sờ lên gương mặt mang mạng che mặt của mình, tự giễu mà cúi thấp đầu,

"Lại không muốn sau khi xuất cung bán rẻ tiếng cười mà sống, chỉ có thể cầu ngài đày vào trong lãnh cung bên trong nuôi ta cả đời."

Nàng nói ẩn dụ như thế, nhưng Doanh Chính lại biết, hai từ "mặt mũi" này, một là nói hiện tại nàng bị hủy dung mạo, gặp vua thất lễ, càng bởi vì thân phận của nàng là mật thám, không còn mặt mũi đối với sự quan tâm cùng sủng ái của hắn.

Nhưng nàng cũng không thể xuất cung, vừa rời đi liền treo lên lưng chữ chết, chưa hoàn thành nhiệm vụ, người sau lưng nàng chắc chắn sẽ không bỏ qua.

Cục diện lưỡng nan như thế, chỉ có đày vào lãnh cung là biện pháp tốt nhất.

Thậm chí hắn thầm nghĩ, nếu như nàng tự nguyện tiến vào lãnh cung, không rời đi, dù cho không sống với hắn, tối thiểu cũng sống chung dưới bức tường hoàng cung, cùng ngắm trời xanh mây trăng, cùng cảm nhận bốn mùa hoa nở?

Phần thăm dò thử của Doanh Chính chưa có thử lòng nàng xong, ngược lại hắn tự đem bản thân thử vào.

Thậm chí hắn nghĩ đến việc đày nàng vào lãnh cung, sau đó không gặp được nàng, khiến hắn cảm thấy rất khó chịu. 

Nếu như khi ấy nàng vẫn tuân thủ nghiêm ngặt thân phận mật thám của mình thì liệu hắn có thể nhẫn tâm diệt trừ nàng hay không?

"Nàng bệnh nặng mới khỏi, cần nghỉ ngơi nhiều hơn, lời nàng nói ban nãy, cứ xem như...bổn vương chưa từng nghe qua",

Doanh Chính chỉ cảm thấy trong lòng ngọt bùi cay đắng lẫn lộn, hắn lại là người đầu tiên không chịu được cái thăm dò này, vội chuyển đổi đề tài,

"Trưa nay muốn ăn cái gì? Bổn vương cùng nàng dùng bữa."

Nội tâm Mạn Sa như mặt hồ lặng tĩnh, trên mặt lại thờ thẫn, một bộ dáng vô dục vô cầu,

"Tùy ý đi, thân thể bẩn thỉu của ta không xứng với đồ ăn thượng hạng."

Doanh Chính nghe xong lời này, lập tức không đáp ứng,

"Không được phép nói bậy! Nàng là người của bổn vương, lại có công to lớn như vậy, nên được thưởng sơn trân hải vị."

Nói xong, hắn liền để ngự trù đem tất cả thức ăn ngon trình lên.

Cả bàn đầy thức ăn ngon, nhưng tay nàng không động một chút, thần sắc mệt mỏi ngay cả đũa đều không sờ qua, dáng vẻ rất không có hứng thú, thậm chí còn nhíu mày chán ghét.

Bạch Hổ lo lắng,

[Chủ nhân, noãn ngọc đã vỡ, ngài đừng buồn nữa mà...]

Nó biết, miệng chủ nhân nó tuy muốn quăng cái noãn ngọc hồ ly kia đi, nhưng trong tâm nàng, luôn trân quý nó như bảo vật, Bạch Hổ nó biết... nó biết tất thảy, vì noãn ngọc hồ ly đó là do...

Bạch Hổ như nghẹn lại, xoa xoa móng nhỏ, lắc đầu không nói gì thêm.

Còn nam chủ bên này đang tức giận, sắc mặt nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn kẹp một đũa bún thịt, liền nhét vào trong miệng nàng, thậm chí vì để cho nàng ăn, còn quyết tâm nhẫn nhịn, ôn nhu dụ dỗ,

"Ngoan, ăn một miếng..."

Nhìn Mạn Sa không tình nguyện đem đũa thịt kia nhai nuốt, Doanh Chính thì thấy nàng nể mặt hắn mà ăn một chút thịt, đắc chí đến mức liên tục dùng đũa đút cho nàng, còn cảm thấy phi thường có cảm giác thành công.

Bạch Hổ trong thần thức mừng thầm,

Quả nhiên...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro