Phiên ngoại : Vị diện 1 - Đệ tử tiểu bạch thỏ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Mạn trưởng lão lại say nữa rồi."

Nhìn Mạn Sa nằm bất tỉnh nhân sự trên bàn, Chu Phong không khỏi phì cười. 

Mạn trưởng lão xưa nay thích uống rượu, nhưng tửu lượng của nàng thì...lại không ra làm sao. 

Lúc này ánh trăng đã lặn về tây, Chu Phong cùng Nhạc Lâm đang định dìu thân thể say xỉn kia về Đà La điện như thường lệ, thì bỗng thiếu niên bên cạnh từ đâu xuất hiện, nửa ôm nữa kéo đỡ nàng: 

"Sư huynh, để ta đưa sư phụ trở về phòng nghỉ ngơi."

Tư Hàn quay sang cúi đầu,

"Nhạc sư tỷ, tỷ cũng về sớm đi."

"Ừm...được rồi, Mạn trưởng lão, giao cho đệ." 

Nhạc Lâm nhịn không được bật cười, Chu Phong lắc đầu, ôn tồn nói,

"Vất vả cho đệ rồi. Ta cùng Nhạc Lâm cáo từ trước."

Bóng dáng cả hai quẹo qua một khúc cua, biến mất trong màn đêm. 

Trong điện im lặng cực kỳ, chỉ còn lại Mạn Sa đang ngủ say cùng với đồ đệ nàng – Tư Hàn.

"Ra đi."

Hắn chậm rãi mở mắt, liếc mắt nhìn con hổ trắng xuất hiện dưới dạng nhân thú - Bạch Hổ.

Bạch Hổ cúi người cung kính, trong lòng còn có chút thấp thỏm nói.

"Điện hạ...ngài đã khôi phục thần lực rồi sao?"

Hắn gật đầu, sau đó lạnh lùng ném ra hai chữ,

"Không hẳn."

Bạch Hổ còn muốn nói thêm cái gì đó, nhưng nhìn đôi mắt dị sắc ấy liếc nó một cái, nó đành phải lại khép miệng lại, mang theo một mặt lo lắng lui xuống, niệm chú phong tỏa Đà La điện.

Căn phòng lúc này, bắt đầu trở nên yên tĩnh, đôi mắt hoàng kim sắc của hắn mới chậm rãi nhìn nữ nhân trong lòng.

Gương mặt trắng nõn của nàng hơi phiếm hồng, giống như đoá phù dung nở rộ sau cơn mưa, lộ ra cổ điềm đạm đáng yêu, an tĩnh rúc vào trong lòng hắn, không một chút phòng bị, đáy mắt hắn càng thêm u tối...

Vẫn là gương mặt đó, vẫn là thân thể đó, nhưng khí chất lại toát lên bậc đế vương, nắm quyền tam giới.

Thái tử Thiên giới - Sa Tạp.

"Mạn Sa..." 

Nam nhân thấp giọng nỉ non, ngón tay nhẹ nhàng di chuyển trên mặt nàng. 

Đầu ngón tay dừng trên trán, từ cánh mũi khéo léo một đường đi xuống, cuối cùng dừng ở hai cánh hoa hồng phấn của nàng, 

"Mạn Sa..." 

Hắn nhẹ nhàng vuốt ve môi anh đào.

"Ưm..." 

Mạn Sa cảm giác được trên môi hơi ngứa một chút, theo bản năng khẽ nhếch cái miệng nhỏ nhắn, liền ngậm ngón tay đang làm loạn mà mút.

Sa Tạp ngay lập tức cứng người, trên đầu ngón tay truyền tới cảm xúc ấm nóng làm cho hạ thân của hắn nổi lên biến hóa. 

Hắn thở dốc nặng nề, lý trí bảo rằng nên rút tay ra, tầm mắt dừng trên gương mặt ngây thơ của nàng, hóa chốc những ý niệm tà ác âm u mà hắn đã chôn dưới đáy lòng, lại điên cuồng gào thét, càng ngày càng mãnh liệt.

Mạn Sa của hắn, tiểu công chúa của hắn.

Hắn nhớ nàng, nhớ sắp phát điên.

Có trời mới biết, nhân lúc thân thể Tư Hàn có tâm ma, hắn đã nhân cơ hội đó, điều khiển thân xác.

Lúc hắn mở mắt ra nhìn thấy gương mặt mình luôn nhớ mong, thì hắn phải cố gắng lắm mới có thể kiềm lại được xúc động muốn hôn môi nữ nhân trước mặt.

Bây giờ còn chưa phải lúc, đợi cho đến khi hắn hoàn toàn có thể điểu khiển được thân thể này, hắn sẽ không cần phải tiếp tục kiềm chế nữa.

Nam nhân hít một hơi thật sâu, định lấy tay ra nhưng tiểu nữ nhân này lại không muốn buông tha hắn!

Đầu lưỡi phấn nộn lấp ló giữa hai cánh môi, liếm dọc theo viền môi, đảo qua ngón tay Sa Tạp, sau đó từ từ thu về. 

Hắn kìm lòng không đặng từ trong cổ họng phát ra một tiếng thở gấp trầm thấp, một tay ôm nàng đặt lên giường, hắn cũng không do dự nằm lên người nàng.

Môi hắn chạm vào môi nàng, trong khoảnh khắc đó Sa Tạp xúc động đến mức muốn rơi lệ. 

Đây là cảnh tượng luôn xuất hiện trong giấc mộng hàng đêm của hắn, hắn hôn nhẹ người mình thương yêu nhất, ngọt ngào như vậy, mềm mại như vậy, tựa như đang ăn kẹo đường, lâng lâng như trên mây. 

Ban đầu chỉ là chạm nhẹ nhưng dần dần hắn càng không thõa mãn khi chỉ chuồn chuồn lướt nước như vậy. 

Đầu lưỡi tách hai cánh môi ra, lướt qua răng nanh, tiến thẳng vào trong miệng nàng, quấn quýt lấy cái lưỡi trơn trợt.

"Mùi vị vẫn như vậy, thật ngọt..." 

Hắn thấp giọng nỉ non, liều mạng hút lấy nước bọt như mật đường đó, lại đưa lưỡi mình đi thật sâu vào, bắt nàng cho dù đang ngủ say, cũng phải nuốt lấy.

"Ưm, hah..." 

Mạn Sa lúc này mơ mơ màng màng, cảm thấy hình như có cái gì đó ở trong miệng mình khuấy đảo, phát ra tiếng rên khẽ, hắn sớm đã niệm thuật chú pháp khiến nàng ngủ say, cho dù nàng muốn tỉnh dậy cũng không được.

Sa Tạp cuối cùng vẫn còn nhớ bản thân không nên quá phận, nếu bị nàng phát hiện ra dấu vết thì không ổn. 

Tuy hắn hận không thể nuốt lấy cái miệng nhỏ nhắn này, nhưng vẫn lưu luyến không rời rút đầu lưỡi ra, lại liếm sạch chỉ bạc trên khóe môi nàng, rồi mới chịu đứng dậy.

Lửa nóng dưới thân đã cứng rắn đến mức muốn nổ tung, Sa Tạp nhìn vạt áo của tiểu nữ nhân bị hành động của mình làm cho lộn xộn, bàn tay to kìm lòng không đặng đưa tới, xoa xoa bầu ngực nàng.

Chỉ là sờ một chút thôi, hắn nhắc nhở bản thân. 

Ngón tay luồng vào cổ áo thuận tiện đẩy xuống, cho đến khi bộ ngức trắng nõn như ngọc lộ ra trước mắt hắn.

Bàn tay thô ráp nắn bóp thô bạo, môi mỏng ngậm lấy một bên ngực, chỉ mới hút nhẹ một cái, vừa mềm mại vừa co dãn này đã run rẩy đứng lên, lăng lộn trong miệng hắn. 

Nam nhân dùng dáng vẻ lang thôn hổ yết liếm cắn, đầu vú nho nhỏ trong tay hắn không ngừng biến đổi hình dạng.

Lúc thì bị ép lại tạo thành khe rãnh sâu, lúc lại bị hắn tách ra, sau đó chôn gương tuấn tú vào giữa hai đỉnh phong, từng ngụm từng ngụm, hít vào hương thơm ngọt ngào trên cơ thể nàng.

"Dâm đãng, hôm nay nàng dám để tên Hứa Lâm kia chạm vào nàng, lần sau không lẽ nàng muốn hắn sờ ngực nàng, rồi cùng hắn hoang dâm?"

Từng câu từng chữ vừa thốt lên, tát xuống ngực nữ nhân đang ngủ say.

Hai bên vú đỏ bừng lên, nhưng cơn giận của hắn vẫn chưa thể nào nguôi đi.

Hắn hôn một đường từ khe rãnh giữa hai vú xuống phía dưới, hôn qua vùng eo thon, cái bụng bằng phẳng, đầu lưỡi liếm vòng vòng quanh cái rốn tinh xảo, cuối cùng dừng ở trước hạ thể của nàng.

Sa Tạp vươn tay tách đùi ngọc thon dài của nàng, nhìn một mảng dâm dịch đã ướt ở giữa. 

Hắn giống như bị ma nhập, nhìn chằm chằm vào dâm dịch từ lỗ lồn chảy ra, lấp lánh ánh nước, cũng không biết là bởi vì do nam nhân mới vừa trêu chọc nên động tình, hay nàng vốn dĩ đã trở nên dâm đãng, thèm khát nam nhân!

Hư hỏng.

Ý nghĩ này quẩn quanh trong đầu, khiến hắn điên cuồng, gần như muốn ghé miệng vào lỗ lồn, bắt đầu liếm láp. 

"A..." 

Mạn Sa không kiềm được run rẩy.

Dị vật lửa nóng lúc trước ở trong miệng nàng tưởng như đã rời đi, thế nhưng không ngờ nó lại đang nằm giữa hai chân nàng. 

Cơ thể nàng dần quen với khoái cảm đó, lỗ nhỏ ngay lập tức há ra đón lấy đầu lưỡi dày rộng thục vào.

Cả người run rẩy, ngón chân nàng không kìm lòng đặng co rúc lại, 

Mắt hắn hơi híp lại, tham lam đưa cái lưỡi kia tiến vào ngày càng sâu, đâm vào vách tường thịt mềm, vừa liếm vừa hút, khiến nàng không tự chủ, nâng eo nhỏ lên, cả người co quắp lại, có một lượng lớn gì đó ẩm nóng trào ra.

Sa Tạp bất ngờ không đề phòng, hưởng trọn dâm dịch phun ra, há to miệng ngậm lấy chất lỏng sềnh sệch chảy ra không ngừng, hắn điên cuồng liếm sạch, hận không thể hút khô tiểu dâm oa vừa dâm đãng vừa nhạy cảm này.

"Tiết nhiều một chút, Mạn Sa... Nhiều hơn nữa đi..." 

Hắn tham lam hút hết dâm thủy cao trào của nữ nhân, một giọt cũng không chừa, ngay cả tiểu cúc hoa tinh xảo cũng không buông tha.

Mạn Sa cứ như vậy không chút phản kháng bị hắn đùa bỡn, quần áo tán loạn, trên cái vú mềm mại còn đọng lại nước bọt của nam nhân, trên gương mặt nhỏ nhắn một mảnh ửng hồng. 

Sa Tạp đem cái lưỡi rút ra khỏi lồn nàng, miệng lồn co bóp như thể đang muốn tiểu đệ của hắn, hung hăng chà đạp nàng. 

Nhưng bây giờ còn chưa phải lúc.

Cố gắng ổn định lửa dục khó nhịn, hắn cởi bỏ đai lưng, phóng ra cự vật đã sớm căng cứng, bàn tay to phủ lên thân cặc đầy gân guốc, hai mắt nhìn chằm chằm vào cơ thể trần trụi của nàng trên giường, bắt đầu chuyển động.

Hắn thở dốc, mới vừa được thưởng thức cơ thể nàng sao ngần ấy năm, chỉ thủ dâm như vậy sao có thể thỏa mãn hắn!

Sa Tạp càng bắt buộc bản thân nhanh chóng bắn ra, nhưng côn thịt lại càng căng lớn, đôi mắt quỷ dị nhìn chằm chằm nàng, như muốn ăn sạch, 

"Chết tiệt! Không nhịn nữa!" 

Hắn mạnh mẽ bỏ tay ra, chân dài bước qua liền đặt thân thể nàng dưới thân, bàn tay lớn nâng hai chân nàng lên cao, khép chặt cặp đùi ngọc thon dài lại, mạnh mẽ động thắt lưng một cái, liền đem con cặc cắm vào giữa đùi nàng.

Gậy thịt cứng rắn luật động trong kẽ hở trơn trợt giữa hai đùi, ma sát với lồn non, đỉnh quy đầu chạm vào âm hạch sưng đỏ, thỉnh thoảng quy đầu còn bị miệng lồn hút lấy, tràn ra dâm dịch, làm ướt cả gậy thịt giữa hai chân.

"Ưm, ah~hah~" 

Mạn Sa nhẹ giọng rên rỉ, cái mông nhỏ lơ lửng giữa không trung, theo động tác luật động của cây gậy thịt kia mà lay động...

Hắn hạ người xuống, đưa cặc đâm thẳng vào cái lỗ lồn ướt át đang thèm ăn kia, cảm nhận tường thịt của nàng đang quấn chặt lấy hắn.

Sa Tạp chống tay, mồ hôi hột lớn bằng hạt đậu không ngừng từ trên trán chảy xuống, hắn thở dốc nặng nề như dã thú.

Nhìn lồn dâm tham ăn đang nuốt chặc con cặc của hắn, một màn dâm mĩ như vậy, hắn không thể khống chế bản thân, thúc hông thật nhanh khiến cho lồn nàng chảy dâm dịch đến mức cao trào.

"Mạn Sa, nàng nhớ kĩ, nếu nàng còn dám thân mật với Hứa Lâm dù chỉ một chút, thì đừng trách ta..."

Nhưng một chút lý trí còn sót lại nhắc nhở hắn, nhìn quy đầu còn đang nằm trong lồn non, bỗng nhiên hắn thở ra một hơi, lưu luyến không rời từ bên trong lồn dâm rút ra. 

Hạ thân nàng bây giờ là một mảnh hỗn độn, lồn nhỏ đáng thương cũng bị chà đạp đến uể oải, vì hắn mới rút ra, nên miệng lồn vẫn còn chưa khép lại hoàn toàn, mật nước tràn ra càng thêm dâm mỹ.

Sa Tạp biết bản thân hắn không thể tiếp tục nữa, nếu hắn lưu lại dấu vết gì trên người nàng, nàng chắc chắn sẽ hoài nghi.

Cho nên, để lần sau....lần sau hắn nhất định sẽ không tha cho nàng.

Tay hắn quệt lấy dâm thủy giữa hai chân nàng, thoa lên lên cặc, tưởng tượng chính mình đang rong đuổi bên trong nàng:

 "Mạn Sa, làm chết nàng... ha, làm chết nàng...Mạn Sa, Mạn Sa..." 

Hắn đè nén tiếng gầm nhẹ, cuối cùng cũng bắn ra. 

Tinh dịch bắn đầy trên mặt đất, hắn quét lấy bạch dịch nhẹ nhàng thoa lên môi nàng, 

"Mạn Sa, ăn tinh dịch của đồ đệ, có cao hứng không?"

Nam nhân thấp giọng cười, trên gương mặt tuấn mỹ là si mê cùng điên cuồng, là chấp niệm đâm sâu tận xương tủy, vĩnh viễn đắm chìm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro