2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 2: Dương Ba

Sau ngày uống xong chầu rượu, Diệp Thanh Tiêu cũng chưa thấy Ôn Lan, từ lúc hắn từ chức Hoàng Thành Tư đã mấy tháng, dường như một người biến mất, có tin đồn nói rằng hắn rời khỏi kinh thành, chẳng qua là không biết vì lý do gì mà không cùng đồng sự, thượng quan chào tạm biệt.

Diệp Thanh Tiêu gặp người của Hoàng Thành Tư, sau khi chuyện trò vài câu mới phát hiện, có lẽ do thường ngày Ôn Lan đối với người nhà cũng ác, lúc đối phương nhắc tới chuyện Ôn Lan rời đi, trong giọng nói dường như có chút mừng rỡ. Vốn dĩ hai bên nhìn nhau thấy ghét, nhưng lại ở chuyện này thật là ăn ý.

Nhưng mà sau khi tan đi háo hức ban đầu, Diệp Thanh Tiêu lại cảm thấy có chút không vui, dù sao thì tự Ôn Lan bỏ chạy, cũng chưa làm gì xả giận được.

Cảm xúc không vui này tồn tại suốt mấy tháng, cho đến một ngày, Diệp Thanh Tiêu hưu mộc, bị bắt mang theo mấy người làm đi đón người.

Tam thúc của Diệp Thanh Tiêu là Diệp Khiêm, ở bên ngoài nhậm chức nhiều năm, hiện giờ đến lúc chuyển chức, công trạng phấn đấu đầy đủ, chuyển làm kinh quan, mấy ngày gần đây về kinh. Diệp gia tổ mẫu mong con sốt ruột, gọi cháu trai đi nghênh đón chú ruột.

Trước khi ra cửa, mẫu thân Diệp Thanh Tiêu còn dặn dò hắn không được thất lễ, Diệp Khiêm lần này trở về còn dẫn theo vợ mới.

Trước đây Diệp Khiêm vốn là góa vợ, nửa năm trước nghị hôn, cưới quả phụ Từ thị ở nơi nhậm chức. Từ thị dưới gối có một nữ, chưa chồng, cũng cùng nhau lên kinh, bởi vậy lúc nghênh đón phải chú ý có nữ gia quyến.

Diệp Khiêm thành hôn ở nhà vợ, nên Diệp Thanh Tiêu chưa gặp vợ mới cũng như là kế nữ của hắn, nhưng mà cha Từ thị là Từ Cảnh Sơn cũng là một vị có công danh trên người. Bởi vì Diệp Khiêm muốn cưới Từ thị, tổ phụ của Diệp Thanh Tiêu liền tìm ra được văn chương của Từ Cảnh Sơn.

Tổ phụ Diệp Thanh Tiêu xem vài lần, nhìn văn như thấy người, cảm thấy Từ tiên sinh tài hoa xuất chúng, phẩm tính thanh đạm, chắc hẳn dạy dỗ con cái cũng là thơm lây.

Diệp Thanh Tiêu ra cửa, vừa lúc nhị thúc Diệp Huấn trở về, hai người gặp mặt.

"Nhị thúc". Diệp Thanh Tiêu chào hỏi một tiếng.

Diệp Huấn nheo mắt nhìn Diệp Thanh Tiêu từ trên xuống dưới, giọng điệu tế nhị: "Đi ra khỏi thành?" Lại quan sát đám người làm, đếm đếm, sau lầm bầm: "Chỉ đem năm người? Á à."

Diệp Thanh Tiêu giả vờ không hiểu, "Tổ mẫu kêu cháu ra sớm trông chừng."

Mỗi nhà có cái khó của mình, nhị thúc tam thúc không ưa nhau, hắn là tiểu bối cũng khó nói gì tốt.

Cũng may Diệp Huấn cũng chẳng trông mong Diệp Thanh Tiêu nói thêm được cái gì, thong thả rời đi. Hắn nghĩ lão tam cưới vợ kế không phải danh môn vọng tộc, cũng chẳng đem vạn quán (bạc triệu) của hồi môn, chẳng qua là một quả phụ chốn thâm sơn cùng cốc, trong lòng có phần sảng khoái.

Diệp Thanh Tiêu chỉ dây dưa ở đây một chút, nhanh chóng giục ngựa đi hướng ngoại thành.

...

Diệp gia vốn đã tính toán thời gian, gọi Diệp Thanh Tiêu đi sớm, ai ngờ hắn mới đến trạm dịch, đã thấy từ trong đi ra mấy chiếc xe, người dẫn đầu là một người hầu quen mặt, chỉ một thoáng hắn liền nhận ra đó là quản sự năm đó theo Diệp tam thúc ra cửa.

Quản sự cũng mơ hồ nhận ra Diệp Thanh Tiêu, nhanh chóng gọi người đánh xe dừng lại, "Tứ thiếu gia!" Hắn mừng rỡ quay đầu lại nói: "Lão gia, là tứ thiếu gia!"

Sau một lát, Diệp Khiêm vén mành đi ra, Diệp Thanh Tiêu cũng tung người xuống ngựa, chú cháu hai người xa cách lâu ngày gặp lại, đều vô cùng xúc động.

Diệp Khiêm nhận cháu bái kiến, sau đó cầm tay hắn hồi ức người xưa, lần trước hắn nhìn thấy Diệp Thanh tiêu là lúc đứa nhỏ này còn đang học hành, bây giờ đã lăn lộn qua hai cái nha môn, chẳng trách điềm tĩnh hơn nhiều.

Diệp Thanh Tiêu vẫn còn nghi hoặc: "Thúc phụ làm sao đến nhanh như vậy? Ta tính toán là còn cần một ngày nữa mới đến, nếu như vậy suýt chút nữa đã bỏ lỡ."

Diệp Khiêm vừa nghe bật cười ha ha, chỉ chỉ xe ngựa: "Thật ra lúc đi ta còn nán lại mấy ngày, là con gái của ta tìm được một thợ khéo, đem phục thố và đương thố thay đổi hình dạng, lại đem bánh xe dùng da bao lại, giúp hành trình của chúng ta càng nhanh, càng vững chắc."

Như vậy nghe ra, nếu không phải lúc trước Diệp Khiêm dây dưa mấy ngày thì đến càng sớm. Diệp Thanh Tiêu nhìn kỹ, đặt trên trục xe phục thố, cùng với đương thố bên ngoài, hình dáng và cấu tạo đều cùng loại bình thường có chút thay đổi, càng dài, càng kiên cố hơn.

Cải biến giống như vậy, Diệp Thanh Tiêu đã thấy từ tháng trước ở kinh thành, là sáng chế của quân tượng (thợ thủ công của quân đội), theo lý thuyết thì thời gian không đủ một tháng làm sao truyền đến Khương Châu, một địa phương xa như vậy. Chẳng lẽ thợ thủ công ở Khương Châu với bọn họ có thần giao cách cảm?

Chẳng qua, đây chỉ là cải biến nhỏ, Diệp Thanh Tiêu cũng không để ý nhiều.

Lúc này, từ xe ngựa một người phụ nữ đi xuống, dáng người nhỏ khéo, vén lên mũ có rèm lộ ra một khuôn mặt ôn nhu xinh đẹp, mặc dù đã có tuổi vẫn không mất thanh nhã, chính là vợ kế của Diệp Khiêm, Từ Tinh.

Diệp Thanh Tiêu vốn nghe nói vị thím này còn lớn hơn tam thúc một chút, nhưng từ vẻ bề ngoài thì chẳng thấy dấu vết gì.

Từ Tinh từ trước đó đã nghe quản sự gọi tứ công tử, liền gọi nữ tì đi qua xe sau mời cô nương, bọn họ gặp bất ngờ, không có chuẩn bị, sợ là phía sau còn chưa biết.

Đợi Từ Tinh đi tới, Diệp Khiêm liền giới thiệu giúp nàng: "Đây là ấu tử nhà đại ca của ta, tên là Thanh Tiêu, hiện giờ ấm bổ (*) chủ bộ, vừa là tiến sĩ trung đệ, hiện được phân công ở Đại Lý Tự."

(*): nhận chức quan nhờ ân trạch của cha ông để lại cho con cháu.

Diệp Thanh Tiêu vội vàng gọi tiếng thẩm thẩm, Từ Tinh cũng ấm giọng đáp lại, khẽ cười: "Đã được ấm bổ thụ quan (nhận chức quan nhờ tập ấm) mà còn có thể học hành cực khổ thi đỗ, có thể thấy được cháu cần cù hiếu học hơn người."

Diệp Thanh Tiêu lăn lộn ở Đại Danh Phủ và Đại Lý Tự, cũng xem như luyện được chút mắt nhìn người, vị thím mới đến này chỉ nói dăm ba câu, nhưng có thể thấy được nhẹ nhàng văn nhã, có vẻ ở chung dễ dàng. Còn nữa, dù cho hắn không dám nhìn thẳng mặt thẩm thẩm, chỉ là nhìn qua vẫn thấy vị thím này có chút quen mắt, giống như đã gặp ở đâu.

Lại nhìn lại sau, nữ tì chạy đi thông báo xe dừng phía sau, mành lay động, một bàn tay đem mành kéo ra, bàn tay đó trắng nõn nhỏ dài, đầu ngón tay thấm màu hồng nhạt, trông rất đẹp mắt. Chắc là con gái của Từ Tinh muốn xuống.

Chợt nghe một hồi chuông dồn dập, hắn phục hồi tinh thần: "Mã chuyển (ngựa truyền thư tín)."

Bọn họ còn trên dịch đạo (đường chuyển thư tín), tiếng chuông này là của quân sĩ lúc qua lại truyền thư tín quan trọng mới có thể rung vang chuông, chủ yếu để nhắc nhở xe đang chạy tránh ra cùng với người thay thế ở trạm kế tiếp chuẩn bị trước. Vừa nghe tiếng, người đánh xe đều vội vàng đem xe tránh ra. Chỉ là hết mấy cái là người Chương Khâu, không từng gặp chuyện như vậy, không khỏi có chút hoảng sợ.

Diệp Thanh Tiêu thấy bọn họ luống cuống chân tay, vội vã lên trước giúp học một tay, mã chuyển nhanh như chớp xẹt qua dịch đạo, người đánh xe phía sau, không biết từ lúc nào đến gần phía trước, bởi vì tránh quá nhanh, có chút không vững, nghiêng về bên cạnh.

Con gái Từ Tinh trước đó đã dừng lại không xuống, lúc này thân xe lay động, bất thình lình một tay vươn ra trước vịn cửa xe, thân thể cũng theo đó trượt ra, làm cho Từ Tinh kêu lên một tiếng hoảng sợ.

Người làm vội vàng chạy đi đỡ xe, Diệp Thanh Tiêu theo bản năng một tay cũng chạy đi đỡ xe, một tay kia tưởng đỡ muội muội.

Chẳng qua là một dáng người nhỏ nhắn đã từ trên xe nhảy xuống, trên đầu mũ có rèm rũ xuống cũng không ảnh hưởng động tác của nàng, không cần Diệp Thanh Tiêu trợ giúp đã vững vàng rơi xuống đất, làn váy màu xanh nhạt dệt nổi bị gió thổi lung lay, cũng không bay rất cao vì bị khuyên ngọc bên hông áp xuống.

Diệp Thanh Tiêu thoáng sửng sốt.

Hình như đối phương cũng thấy ngượng ngùng với cử chỉ to gan của chính mình, lùi một bước, nhẹ giọng nói: "Thất lễ."

Thanh âm êm dịu mềm mại, mang theo một chút làn điệu phương nam, thật sự êm tai, chỉ là Diệp Thanh Tiêu luôn cảm thấy có chút quen thuộc, rất có thể là âm sắc này giống với người quen nào đó của hắn, nhưng người hắn biết cũng không ai có dạng này giọng nói mềm mại.

Diệp Thanh Tiêu nhanh chóng lắc đầu.

"...Cẩn thận chút." Giọng điệu Từ Tinh cũng không trách móc rõ ràng, chỉ có chút lo lắng, diễn đạt súc tích.

Diệp Khiêm lại có vẻ không để ý, không chừng còn cảm thấy không sai, "Dương Ba, tới đây, gặp mặt một cái, này là tứ ca của con Thanh Tiêu."

Diệp Thanh Tiêu thầm nghĩ "Trùng phong chí hề thủy dương ba"(Sở Từ - Cửu Ca - Thiếu Tư Mệnh), cùng tính tình của đường muội mới nhận này thật ra tương xứng; mềm mại, nhã nhặn, lịch sự, lại có hoạt bát.

"Tứ ca." Dương Ba nhu thuận hành lễ, ngón tay sắp sửa vén mũ có rèm, quản sự lại tới nói: "Lão gia xe đẩy được rồi, cũng không hư hao gì. Lúc này gió lớn, chúng ta đi về thôi ạ?"

Diệp Khiêm nghĩ đến xa cách đã lâu nhà cùng người thân, lập tức gật đầu: "Đi thôi, mau mau trở về."

Dương Ba liền lui tay trở về, trong một chớp mắt, Diệp Thanh Tiêu lại tự nhiên sinh ra một chút thất vọng.

...

Xe đã qua cải tiến phục thố cùng đương thố so với kiểu cũ quả nhiên nhanh hơn, vững vàng hơn, giờ Mùi đã đến hoàng thành. Diệp Thanh Tiêu có thể thấy, xe Diệp Khiêm mành đều vén lên - Từ Tinh là lần đầu tới kinh sư, thủ đô một quốc gia phồn hoa thì Chương Khâu sao có thể sánh bằng, đô thành cao cao, người buôn bán qua lại vai chen gót chạm, cờ quán rượu hai mặt đong đưa vẫy gọi trong gió, giống như sóng lớn nhấp nhô.

Từ Chương Khâu mang đến người hầu nữ tì càng là cầm lòng không đậu nhìn trái phải, quản sự vội vã hạn chế, gọi bọn hắn kiềm chế để tránh đụng xe. Đô thành trên đường ngựa xe như nước, thường có người vật va chạm vào nhau.

Nhưng thật ra màn xe bên Dương Ba vẫn không nhúc nhích, có lẽ là mệt mỏi, ngay cả kinh sư náo nhiệt cũng không đoái hoài xem.

Sau khi vào hoàng thành, Diệp Thanh Tiêu liền sai người làm chạy vội trở về báo tin, đợi lúc bọn hắn đến nhà thì cửa phủ đã mở rộng.

Người hầu và nữ tì xách rương hòm hành lý mang đi, Diệp Khiêm dù gió bụi mệt nhoài cũng phải dắt thê tử đi trước bái kiến cao đường, Từ Tinh có chút khẩn trương, lúc ở trên xe liền đơn giản sửa soạng lại một chút.

Diệp Khiêm và Từ Tinh nắm tay nhau đi phía trước, Dương Ba đi sau mấy bước. Sau khi vào cửa Diệp Thanh Tiêu thường xuyên liếc nhìn Dương Ba, vào trong nhà rồi Dương Ba cũng không tháo xuống mũ có rèm. Bị Dương Ba phát hiện, nghiêng đầu nhìn sang.

Diệp Thanh Tiêu ngượng ngùng cười, "...vật này, ở trong nhà rồi..."

Hắn cũng không nói tiếp nữa, luôn cảm thấy lời nói, mặc dù không có gì là không đúng, nói ra lại có điểm là lạ.

Dương Ba tiếp thu ý của hắn, nhẹ giọng nói: "Tứ ca, ta tháo xuống mũ có rèm được không?"

Diệp Thanh Tiêu một lúc cũng không có nghĩ ra, tại sao muốn hỏi ý kiến của hắn, trong giọng nói của Dương Ba thậm chí còn mang chút không rõ ý cười, không biết từ đâu, hắn chỉ theo bản năng đáp: "A? Được..."

Dương Ba bước chân không dừng, chỉ nhấc nhẹ mũ có rèm, tháo xuống.

Màn vải tím theo động tác của nàng bay lên, rốt cuộc không che dung nhan của Dương Ba. Đúng là hiện ra một khuôn mặt tuyệt trần, nàng có một đôi mắt sắc sảo, tròng mắt nhạt màu, đạm mạc tựa như hàm chứa tuyết đọng, môi đỏ nhạt còn mang một nụ cười, làm ngũ quan bộc lộ xuất sắc.

Diệp Thanh Tiêu tim đập mạnh hai cái, tâm hồn rung động, sau đó mới bỗng nhiên phát hiện bất thường, so sánh người trước mắt cùng một người mang danh mang hiệu nào đó, trong nháy mắt suýt hoảng sợ buột miệng kêu lên.

Ngũ quan xinh đẹp mà quen thuộc này, rõ ràng là thuộc về người mà hắn ghét vô cùng, là nhân vật đã biến mất mấy tháng, chỉ là đối phương chưa bao giờ ăn mặc như vậy, hắn sững sờ, một lát mới phản ứng được, không dám tin mà tự hỏi: Đây là Ôn Lan a!? Mẹ ơi, chính là Ôn Lan á!? !

Diệp Thanh Tiêu mắt tối sầm, mấy tháng trước câu nói kia hắn chửi Ôn Lan như quanh quẩn bên tai: "Đi đến đâu, xui đến đó!".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro