Chương 107 - Trong thôn chấn động

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lục Trình Ngọc cùng Lý Phương Nguyệt ngồi xe trâu trở về thôn, hai người một đường không nói chuyện.

Lục Trình Ngọc dọc cả đường đi đều là mơ màng hồ đồ.

"Con trai, chủ bộ tìm ngươi có chuyện gì thế?" Thang thị thấy vẻ mặt Lục Trình Ngọc chịu đả kích, không khỏi có chút bối rối.

Lục Trình Ngọc liếc mắt nhìn Thang thị một cái, nói: "Chủ bộ tìm ta trò chuyện ít việc."

Thang thị vô cùng tò mò hỏi: "Chuyện gì thế?"

Lục Trình Ngọc nhìn Thang thị, nói: "Lão bản cửa hàng Hoa Hạ, là Trần Tiểu Mễ."

Thang thị kích động nhảy dựng lên, "Không có khả năng."

Lục Trình Ngọc đanh mặt, lẩm bẩm nói: "Tuy rất khó tin, có điều chắc là sự thật."

Lão bản nào có thể yên tâm giao cả cửa hàng cùng nhà cửa cho một song nhi, mấy năm không để ý tới, mấy nhân viên trong cửa hàng Hoa Hạ đều ký khế bán mình cho Trần Tiểu Mễ, cửa hàng thuê bao nhiêu tiền công cũng đều do Trần Tiểu Mễ quyết định.

Trước kia Lục Trình Ngọc chỉ cảm thấy lão bản của cửa hàng Hoa Hạ rất hồ đồ, không để ý tới công việc, bị người ta tham ô tiền tài cũng không biết, nào nghĩ được Lục Lâm và Trần Tiểu Mễ thực sự che giấu chuyện đó.

Chuyện như vậy lại có thể che giấu bao năm trời.

Lục Trình Ngọc bỗng nhiên hiểu ra, năm đó Trần Tiểu Mễ vì sao lại sảng khoái ra tiền cho Trần Cảnh như vậy.

Lục Lâm đã đi ở rể, ở rể chính là người ngoài, là người của Trần gia, chuyện tình của ông bà đến tay cũng sẽ không bị nói là bất hiếu, Trần Tiểu Mễ lại không giống vậy, tuy năm đó Trần Tiểu Mễ đã phân gia, nhưng nếu lão bà Trần gia quyết tâm, đến quan phủ cáo trạng Trần Tiểu Mễ bất hiếu, vậy thì Trần Tiểu Mễ có thể bị bắt giam, có thư đoạn thân lại là chuyện khác rồi.

Một khi đã ký thư đoạn thân, hai ông bà Trần gia thế nào cũng không có chút quan hệ gì với Trần Tiểu Mễ.

Ba mươi lượng bạc đối với Trần Tiểu Mễ mà nói cũng thực sự không đáng là bao.

Năm đó, nếu người Trần gia biết Trần Tiểu Mễ thực ra là lão bản của cửa hàng Hoa Hạ, nhất định sẽ không chỉ có ba mươi lượng bạc đã buông tha cho hắn. Lục Trình Ngọc thầm nghĩ: Trần Tiểu Mễ còn mưu tính rất sâu xa, đã đem tai họa về sau giải quyết triệt để, mấy năm này, Trần Tiểu Mễ ở trấn trên cơm ngon rượu say, những ngày này của Trần gia lại vẫn không có khởi sắc gì.

Bởi vì chuyện rắc rối năm đó của Trần Cảnh, huynh đệ Trần gia đối với Trần Cảnh có oán khí rất lớn, mấy huynh đệ không ít lần đánh nhau.

Lục Lâm này lại có thể là lão bản.

Thang thị hận đến ngứa răng, mấy năm nay nhìn thấy ngày tháng Lục Lâm trôi qua càng ngày càng tốt, Thang thị vẫn luôn chờ lão bản của cửa hàng quay về, đem đám người Trần Tiểu Mễ làm xằng làm bậy trong cửa hàng đuổi đi, đánh cho hai người hắn hiện nguyên hình, kết quả, náo loạn nửa ngày, cái gọi là "đại lão bản" kia không tồn tại, Trần Tiểu Mễ chính là đại lão bản đó.

"Trần Tiểu Mễ, sao hắn có được bản lĩnh đó, mua được nhà trên trấn chứ." Thang thị thấy có thể ở trên trấn đều là người có bản lĩnh lớn.

Trần Tiểu Mễ trong cảm nhận của Thang thị, vẫn là một thằng ngốc chỉ có sức lực, Lục Lâm càng không cần phải nói, lão thái bà nói Lục Lâm là đứa vô phúc, ai tới gần hắn sẽ bị xui xẻo, Thang thị cũng cho là vậy, kết quả, Lục Lâm cùng Trần Tiểu Mễ lại là lão bản của cửa hàng Hoa Hạ, sự chênh lệch lớn như vậy không khỏi khiến Thang thị cảm thấy không thể tiếp thu được.

Lục Trình Ngọc đanh mặt, không nói gì, việc làm ăn của cửa hàng Hoa Hạ kiếm được không ít tiền, nếu cửa hàng kia thực sự là của Lục Lâm, mấy năm nay Lục Lâm tự nhiên tích cóp được không dưới ngàn lượng bạc.

Lục Trình Ngọc bỗng nhiên phát hiện, tuy bản thân đã thi đỗ tú tài, nhưng chênh lệch so với Lục Lâm càng ngày càng xa, Lục Lâm sớm đã đứng trên độ cao mà hắn không dễ dàng với tới. Tú tài cũng chỉ có cái danh là dễ nghe, bạc mới là thứ thực sự.

Mấy năm nay, nhiều người trong nhà ăn cơm, tiền ít, ăn càng ngày càng kém. Tuy trong nhà vẫn luôn tính toán cho Lục Trình Ngọc, nhưng cũng phải rất nhiều ngày Lục Trình Ngọc mới có thể ăn chút thịt.

Nghĩ đến Lục Lâm mà hắn chướng mắt có thể hô mưa gọi gió ở trấn trên, Lục Trình Ngọc liền cảm thấy hoảng hốt.

Từ lúc Lục Trình Ngọc nói cho tin tức hắn nghe được, tâm tình Thang thị vẫn luôn không yên.

Thang thị nhất thời không nhịn được liền cùng lão thái bà nói chuyện của Lục Lâm, lão thái bà nghe xong không khỏi kích động dị thường, lớn tiếng ồn ào muốn đi tìm Lục Lâm đòi tiền.

Chuyện Trần Tiểu Mễ là lão bản thực sự của cửa hàng nhanh chóng lan truyền ra trong thôn, Lục Trình Ngọc chủ trương trước hết nghĩ ra ít cách đối phó, suy nghĩ có nên truyền tin ra hay không, nhưng khi lão thái bà biết được thì vô cùng tức giận nổi giận lôi đình, ở trong thôn mắng to Lục Lâm bất hiếu, chỉ lo bản thân phát đạt căn bản mặc kệ sự sống chết trong nhà. Lão thái bà Lục gia náo loạn như vậy, trong thôn lập tức nổ tung lên.

Cửa hàng Hoa Hạ này là của Trần Tiểu Mễ, không có khả năng đi, không phải của đại lão bản trấn trên sao. Người trong thôn muốn tạo ra tiền đồ cũng không dễ dàng, đại lão bản trên danh nghĩa của cửa hàng Hoa Hạ, trong cảm nhận của mọi người là người sâu không lường được, kết quả, người sâu không lường được, đột nhiên biến thành Trần Tiểu Mễ, cả đám người trong thôn đều không thể tin được.

"Ta thấy cửa hàng này, cũng thực sự là của Trần Tiểu Mễ, từ lúc khai trương đến giờ, đại lão bản đã đi mất, hình như hắn chưa từng xuất hiện."

"Không phải là Trần Tiểu Mễ có ân cứu mạng với đại lão bản trấn trên sao? Nói không chừng là đã đưa cửa hàng cho Trần Tiểu Mễ đấy."

"Cửa hàng này chính là ôm gà đẻ trứng vàng đấy!"

"Nếu cửa hàng thực sự là của Trần Tiểu Mễ thì cũng không đúng. Lần trước Trần Tiểu Thái thành thân, Trần Tiểu Mễ cũng chỉ ra hơn mười lượng bạc sính lễ, cái này thì không thể nào nói nổi."

"Hơn mười lượng bạc cũng không ít đâu, đều là người một nhà, sính lễ này chỉ đi ngang qua sân khấu, Thẩm Trì thật có phúc đi theo Trần Tiểu Thái được ăn cơm ngon uống rượu say."

"Lục gia có không ít người tài ba nhỉ, Lục Trình Ngọc thi đỗ tú tài, không nghĩ tới Lục Lâm lợi hại hơn, trở thành lão bản rồi."

"Lục Lâm lợi hại thì có ích gì, đã sớm ra ngoài ở rể, cũng không tính là người Lục gia."

Chuyện lão bản của cửa hàng Hoa Hạ là Trần Tiểu Mễ bạo phát, hôn sự của Thẩm Trì và Trần Tiểu Thái cũng bị bàn luận sôi nổi, trong nhất thời, Thẩm Trì trở thành người may mắn được mọi người trong thôn hâm mộ, nếu Trần Tiểu Mễ là chủ nhân của cửa hàng Hoa Hạ, Trần Tiểu Thái chính là thiếu đông gia rồi.

Cửa hàng Hoa Hạ có tiền như vậy, Thẩm Trì trở thành phu nhân của ông chủ, thế nào cũng có thể dính chút ánh sáng. Mấy nhà năm đó coi trọng Trần Tiểu Thái, kết quả lại bỏ dở giữa chừng thì hối hận không thôi, mấy nhà này thấy nếu năm đó kiên trì một chút, không chừng khuê nữ nhà mình cùng thành sự với Trần Tiểu Thái, cửa hàng Hoa Hạ lớn như vậy, chỉ cần được chia cho chút lợi cũng đủ để cả gia đình nông thôn cơm ngon rượu say.

Mọi người đều cảm thán bà Thẩm thật có phúc, tuy con trai con dâu mất sớm, lại không nghĩ cháu rể khiến bà mở mày mở mặt, một tiểu song nhi lại có thể tìm được một nhà chồng tốt như vậy.

Người một nhà Trần gia ngồi cạnh nhau, trên mặt đều có chút khó coi.

Trần Thủ Tín có chút kích động nói: "Cha à, Trần Tiểu Mễ là đại lão bản còn giấu rất kỹ, hắn rõ ràng là đề phòng các người đấy!" Trần Thủ Nhân cũng có chút kích động, hắn không nghĩ ra tại sao Trần Tiểu Mễ lại đột nhiên trở thành lão bản cửa hàng.

Trần Cảnh cũng kích động nói: "Trần Tiểu Mễ có tiền, tên này có tiền còn giả nghèo giả khổ."

Trần Cảnh mấy năm nay bị tra tấn không nhẹ, chuyện Trần Tiểu Mễ là lão bản cửa hàng truyền đến tai Trần Cảnh, Trần Cảnh vừa kinh ngạc lại tức giận.

"Lúc trước còn lấy ít quá!" Trần lão bà cũng ân hận.

"Ông xem, ông còn nói hắn vì không có tiền mới phải bán nhà, này sao lại không có tiền chứ! Rõ ràng là vì hắn đã có nhà ở trấn trên, cho nên mới chướng mắt nhà ở nông thôn."

Trần lão gia tử trong lòng thở dài, năm đó sau khi Trần Cảnh gặp chuyện, Trần Tiểu Mễ ra một nửa tiền, một nửa còn lại đã khiến người một nhà họ lăn lộn không ít, nếu Trần Tiểu Mễ là lão bản, vậy một trăm lượng kia đối với Trần Tiểu Mễ căn bản không tính là gì.

"Cha à, Trần Tiểu Mễ phát tài, vốn mặc kệ trong nhà, hắn cũng thật quá đáng." Trần Thủ Nhân nói.

Trần lão gia tử thở dài một tiếng, nói: "Thư đoạn thân đã ký rồi, tiền hắn có nhiều hay không cũng không có quan hệ gì với Trần gia."

Lúc trước, Trần Tiểu Mễ ra tiền với điều kiện tiên quyết là phải ký thư đoạn thân, mà trên thư đoạn thân cũng xác thực quy định hai bên từ đây không liên quan gì đến nhau, Trần Tiểu Mễ chẳng sợ đói chết cũng sẽ không muốn tiền của Trần gia, mà nếu Trần gia đói chết, Trần Tiểu Mễ cũng không cứu giúp.

Lão thái bà có chút kích động nói: "Tên tiểu tử kia chắc chắn là cố ý, ta nói mà không dưng sao hắn lại sảng khoái ra tiền như thế, hóa ra là để lừa gạt ta."

Trần lão gia tử cũng cảm thấy Trần Tiểu Mễ chỉ sợ đã sớm đoán trước ngày này sẽ đến, cho nên lúc trước mới có thể tìm bọn họ ký thư đoạn thân.

Trần Thủ Nhân nhìn lão thái bà, có chút kích động nói: "Nương à, lúc trước ngươi không nên lấy ba mươi lượng, phải lấy mấy trăm lượng."

Lão thái bà đanh mặt, nói: "Ba mươi lượng đã muốn đoạn thân, quá có lợi cho hắn."

Trần Cảnh run rẩy thân mình, năm đó vì chuyện hắn thiếu tiền, người một nhà đều oán trách hắn, hắn từ bỏ khoa cử, từ bỏ tiền đồ gấm vóc, trở nên tầm thường nhiều năm như vậy, Trần Cảnh bỗng nhiên phát hiện, hắn căn bản không cần chịu khổ nhiều như vậy.

Năm đó, Trần Tiểu Mễ hoàn toàn có thể trả hết nợ cho hắn, chỉ là Trần Tiểu Mễ cố tình thấy chết không cứu, nhìn hắn nghèo túng, nhìn hắn từ một người đọc sách trở thành kẻ chân lấm tay bùn.

Trần lão gia tử đanh mặt, biết Trần Tiểu Mễ là lão bản của cửa hàng Hoa Hạ, Trần lão gia tử cũng có chút kích động tâm tình.

Trần Tiểu Mễ này có bản lĩnh lớn như vậy, Trần lão gia tử cũng không nghĩ tới, Trần lão gia tử nhịn không được nghĩ: Lúc trước nếu hắn đối xử với nhị phòng tốt hơn một chút, nếu lúc lão thái bà buộc con trai vào núi hắn có ngăn lại, vậy thì hiện tại nhị phòng vẫn sống tốt, Trần Tiểu Mễ cũng đối xử tốt với hắn, hắn liền trở thành lão thái gia ở trấn trên, nơi nào còn giống như bây giờ, phát sầu vì củi gạo mắm muối, trong nhà còn mệt đến không ngừng nghỉ.

Hắn nghe người trong thôn nói, mấy năm nay bà Thẩm ở trấn trên, trong tay còn có mấy nhân viên, mấy nhân viên kia đều nghe bà phân phó, ngày qua ngày sống rất tự tại.

"Trần lão gia tử, cửa hàng Hoa Hạ là của Trần Tiểu Mễ, có phải thật không?" Trần lão gia tử vừa đi ra ngoài, đã bị mấy người dân trong thôn vây quanh.

"Ta cũng không biết."

"Lão gia tử, sao ngươi lại có thể không biết chứ?"

Trần lão gia tử đen mặt, chuyện của Trần Tiểu Mễ, đều là hắn nghe người trong thôn nói, rất nhiều thôn dân tò mò về chuyện này, sôi nổi chạy tới hỏi hắn, khiến Trần lão gia tử mất mặt.

Trần lão gia tử rầu rĩ nói: "Chuyện của tên tiểu tử thối kia, ta đều không biết."

Mấy thôn dân thấy sắc mặt Trần lão gia tử không tốt, cũng không gặng đuổi theo hỏi.

"Ta đã sớm nói, hỏi hắn cũng vô dụng, quan hệ của Trần Tiểu Mễ với người Trần gia vốn đã nguội lạnh, ngươi không biết sao?"

"Nhưng Trần Tiểu Mễ tốt xấu gì cũng là người Trần gia mà!"

"Lão nhị Trần gia chết như thế nào? Ngươi không biết sao?"

"Trần gia lão nhị đã chết, Trần gia lão đại còn muốn đem bán Trần Tiểu Thái, việc này ai mà không biết chứ!"

"Không nghĩ tới Trần Tiểu Mễ này lại là lão bản, sớm biết vậy năm đó lúc hắn nghèo túng giúp đỡ một phen, vậy cũng có thể làm việc trong cửa hàng rồi."

"Nghe nói tiền công ở cửa hàng Hoa Hạ không ít đâu!"

Mấy thôn dân nghị luận một trận, sôi nổi cảm thán năm đó có mắt không tròng, không thấy Trần Tiểu Mễ lại có mệnh đại tài chủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro