Chương 106 - Phơi bày ra ánh sáng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Nhà họ Trần.

Trần lão thái bà rầu rĩ không vui nói: "Trần Tiểu Mễ nghĩ như thế nào vậy, lại thực sự để Trần Tiểu Thái kết thân với Thẩm Trì, hắn chỉ là một song nhi, còn tìm cho đệ đệ một song nhi, cả nhà đều là loại hàng lỗ vốn."

Trần lão gia tử thở dài, nói: "Trần Tiểu Thái cảm thấy không thành vấn đề, ngươi cũng đừng quản."

Trần lão thái bà có chút kích động nói: "Nhưng mà sao có thể không quản chứ? Trần Tiểu Thái vốn không để ta vào mắt."

Trần lão thái vốn cho rằng, dù đã đoạn thân nhưng tốt xấu gì bà cũng là bà nội của Trần Tiểu Thái, chuyện trọng đại như vậy hẳn không thể thiếu bà được, cho nên chuyện Trần Tiểu Thái kết thân hẳn sẽ đến tìm bà, nên ngày Trần Tiểu Thái thành thân đó, Trần lão thái bà đã sớm thay quần áo tươm tất, đợi Trần Tiểu Mễ đến tìm mình.

Trần lão thái bà còn nghĩ, nếu Trần Tiểu Mễ tới, bà có thể giả bộ đắn đo một lúc, kết quả, Trần lão thái bà đợi ở nhà qua hẳn bữa trưa, cũng không có ai tới tìm mình, Trần lão thái bà có chút nguội lạnh phát hiện, huynh đệ Trần Tiểu Mễ này vốn không quay về tìm bà. Mấy huynh đệ này căn bản chưa từng nghĩ tới chuyện mời bà đến.

Nhưng lại có vài người dân trong thôn đến ăn tiệc ở Thẩm gia xong tìm đến cửa Trần gia, nói là đồ ăn Thẩm gia không tệ, phân lượng thịt rất nhiều, hẳn là đã tiêu không ít bạc.

Còn nói Thẩm Trì có phúc, đi theo Trần Tiểu Thái, về sau có thể không lo ăn lo mặc.

Trần lão gia tử châm điếu thuốc, trong lòng cũng có chút bàng hoàng phiền muộn.

Lão gia tử tuy không bày hết lên mặt như Trần lão thái bà, nhưng trong lòng cũng cảm thấy chuyện thành thân lớn như vậy, tất nhiên là phải mời đến người ông nội này, không nghĩ tới Trần Tiểu Thái vốn không để hắn làm trưởng bối, chỉ biết lấy lòng bà Thẩm, khiến Trần lão gia tử cảm thấy thật mất mặt.

Lão gia tử liếc mắt nhìn lão thái bà một cái, nói: "Vậy ngươi muốn quản, ngươi muốn quản như thế nào!" Lão thái bà bị lão gia tử hỏi đến, lập tức có chút rầu rĩ.

Trần Tiểu Thái cho sính lễ tuy không bì được với Lục Trình Ngọc năm đó, nhưng cũng không hề ít, Trần gia mấy năm nay vì chuyện đón dâu của Trần Hà Trần Cừ, lại tiêu đi không ít bạc, ngày qua ngày cũng chưa thấy khởi sắc.

Trần Hà, Trần Cừ hai người đều đang làm công ở trấn trên, nhưng mà tiền công thấp còn không bao cơm, so với công việc chỗ Trần Tiểu Mễ còn kém xa, đừng nói là Trần Tiểu Mễ, chỉ so với Trương Thụy cũng còn kém.

Không có ai so sánh còn tốt, có người để so thì việc của Trần Hà Trần Cừ cũng thực nhàm chán.

Lão thái bà nhìn lão gia tử, nói: "Trương Thụy đi theo Trần Tiểu Mễ đều phát tài, ngươi xem hắn có dùng A Hà A Cừ được không?"

Lão gia tử cau mày, phúc lợi của cửa hàng Hoa Hạ rất tốt, hắn còn có thể không rõ sao? Người trong thôn đều muốn đến cửa hàng Hoa Hạ làm việc, nhưng cửa hàng Hoa Hạ này không nhận đâu!

"Tiểu Mễ sẽ không nhận." Trần Tiểu Mễ tính toán như nào, lão gia tử vẫn hiểu rõ.

Lão thái bà khó chịu nói: "Cháu của chúng ta làm sao lại kém hơn Trương Thụy được."

Lão gia tử thở dài, nói: "Lời này ngươi đi mà nói với Tiểu Mễ đi!"

Lão thái bà biến sắc, nhất thời ngậm miệng.

"Nếu năm đó ngươi đối xử với nhà thằng hai tốt hơn một chút, thì hiện tại đã không xảy ra cục diện này." Lão gia tử tràn đầy phiền muộn nói.

Mặt lão thái bà đỏ bừng, trong ánh mắt bắn ra lửa hận bốn phía.

Trong khoảng thời gian này, có không ít người đến Trần gia, thường xuyên có người thổn thức nói chuyện với lão thái bà: "Nếu lúc trước ngươi đối xử tốt với nhị phòng thì hay rồi, bây giờ có thể vào thành cơm ngon rượu say."

Một đám người lặp đi lặp lại khen Trần Tiểu Mễ có tiền đồ.

Có người còn tới ca ngợi ba huynh đệ Trần Tiểu Mễ đều có tiền đồ, lão thái bà cảm thấy đây là đang nhục nhã bà trắng trợn, trào phúng bà có mắt không tròng.

Người khác nói như vậy còn chưa tính, nghe thấy lão gia tử cũng nói như vậy, lão thái bà tức giận ngút trời.

Lục gia.

"Không nghĩ tới bà Thẩm này sắp xuống lỗ rồi còn có thể diện như vậy." Lục lão thái bà hùng hùng hổ hổ nói.

Lục Minh rầu rĩ nói: "Mấy huynh đệ Trần gia này thật đúng là càn rỡ."

"Trình Ngọc à, nữ nhân kia còn gọi bà Thẩm là lão phu nhân, nhìn xem bà già đó phô trương thế nào." Người trong thôn đều kiếm ăn từ trong đất, chỉ có người trên trấn mới có thể nuôi một tiểu nha đầu trong nhà để sai bảo.

Chuyện này Lục thái bà nằm mơ cũng đều nghĩ đến, chờ đến lúc Lục Trình Ngọc làm quan, mua một tòa nhà lớn, để bà qua làm lão phu nhân, tìm mấy nha hoàn hầu hạ.

Mà lão thái bà không nghĩ tới, chính mình còn chưa được hưởng đãi ngộ này, lại để bà Thẩm hưởng trước rồi, lão thái bà không khỏi có chút bực mình. Lục Trình Ngọc cau mày, mấy người trong thôn nhìn Trần Tiểu Thái thành thân, chỉ biết xem qua sính lễ, Lục Trình Ngọc lại thấy được một vài thứ không giống vậy.

Tiệc rượu của Trần Tiểu Thái là đặt làm trong tửu lâu, hơn nữa lúc tổ chức còn có rất nhiều đại lão gia trấn trên đến dự, nở mày nở mặt không ít, tiệc rượu này còn uống không ít rượu, chỉ sợ riêng tiền rượu đã đến mấy lượng bạc.

Lục Trình Ngọc thầm nghĩ: quyền hành của Lục Lâm hình như rất lớn, nhân viên trong cửa hàng hình như đều rất nghe lời hắn.

Lúc trước Lục Trình Ngọc động tâm tư, muốn tra ra lão bản phía sau màn của cửa hàng Hoa Hạ, sau lại có chuyện nên chậm trễ, thấy chuyện thành thân của Trần Tiểu Thái rất vẻ vang lại động chút tâm tư.

Không đợi Lục Trình Ngọc tìm đến chủ bộ, vậy mà chủ bộ đại nhân lại chủ động hẹn hắn.

"Tỷ phu ngươi, hẹn gặp chúng ta ở tửu lâu Phú Nguyên?"

Lý Phương Nguyệt gật đầu, nói: "Đúng vậy, tỷ tỷ nói người một nhà đã lâu không gặp mặt, nên gặp nhau cùng ăn một bữa cơm."

Trước đây Lục Trình Ngọc không thi đỗ tú tài, đối với chủ bộ đại nhân vẫn rất tôn kính, sau này đã thi đỗ, Lục Trình Ngọc có tự tin, cảm giác với chủ bộ đại nhân đã khác đi nhiều, bởi vì cưới Lý Phương Nguyệt cũng không được hưởng chút ánh sáng nào từ chủ bộ đại nhân, sự kính trọng của Lục Trình Ngọc với chủ bộ cũng chỉ đến thế.

Có điều, biết chủ bộ đại nhân chủ động mời, Lục Trình Ngọc vẫn có chút tò mò.

Lục Trình Ngọc cũng không cảm thấy chủ bộ đại nhân mời hắn, là muốn liên lạc giữ quan hệ tình cảm, hay phân nửa là có chuyện gì.

Lục Trình Ngọc cảm thấy có thể vì chuyện hắn thi đỗ tú tài, có điều nghĩ lại thì chuyện hắn thi đỗ tú tài đã được một khoảng thời gian, hiện tại chủ bộ mới tìm đến hắn không khỏi có chút kỳ quái.

Ngày hôm sau, Lục Trình Ngọc cùng Lý Phương Nguyệt đến tửu lâu Phú Nguyên.

Chủ bộ đại nhân béo béo lùn lùn, tuổi cũng không ít, Lý Như bên cạnh lớn hơn Lý Phương Nguyệt mấy tuổi, lại bảo dưỡng rất tốt, nhìn ra có vài phần tư sắc, so sánh với Lý Phương Nguyệt tuy tuổi còn trẻ, nhưng ở nông thôn làm lụng vất vả, sao lại già hơn Lý Như mấy phần.

"Chúc mừng Lục huynh thi đỗ tú tài, Lục huynh tuy còn trẻ nhưng tiền đồ rộng lớn, sau này nếu có thể phải cố gắng hơn, từ nay về sau một bước lên mây cũng đừng nên quên huynh đây nhé."

"Chủ bộ đại nhân nói đùa, cái gì mà tiến thêm một bước, nào có dễ dàng như vậy chứ!"

Trong lòng Lục Trình Ngọc tất nhiên cũng nghĩ muốn tiến thêm một bước nữa, có điều hắn cũng rõ ràng, lời chủ bộ nói chẳng qua chỉ là khen tặng, rượu được mấy đợt, cuối cùng chủ bộ cũng nhắc tới chuyện chính, "Trình Ngọc, nghe nói Lục Lâm của cửa hàng Hoa Hạ là em họ ngươi?"

Trong lòng Lục Trình Ngọc nghi hoặc, không biết vì sao chủ bộ đột nhiên chuyển đề tài lên người Lục Lâm, "Đúng vậy, hắn thế nhưng không đơn giản đâu!" Chủ bộ ý vị thâm trường nói.

Lòng Lục Trình Ngọc có mấy phần nghi ngờ, Lục Lâm tuy tiền công cao, có điều cũng chỉ là làm thuê, làm sao để chủ bộ nói không đơn giản chứ. "Đứa em họ này của ta vẫn luôn làm công cho lão bản của hàng Hoa Hạ, nghe nói tiền công không tệ."

Chủ bộ cười cười, nói: "Làm thuê? Không đúng đâu, lão bản của cửa hàng Hoa Hạ là Trần Tiểu Mễ, Lục Lâm tuy ở rể nhưng cũng coi như người một nhà, Lục Lâm coi như nửa lão bản của cửa hàng rồi."

Lục Trình Ngọc bị dọa, Lý Phương Nguyệt ở bên cũng bị dọa sợ.

"Tỷ phu, ngươi không lầm chứ, sau lưng cửa hàng Hoa Hạ nghe nói có một đại lão bản, Trần Tiểu Mễ với Lục Lâm đều làm thuê cho người ta." Lý Phương Nguyệt không nhịn được nói.

Lý Phương Nguyệt thấy Trần Tiểu Mễ chỉ là người làm thuê cấp cao, làm sao cũng không tin được Trần Tiểu Mễ là lão bản, chủ bộ thấy dáng vẻ khiếp sợ của Lục Trình Ngọc và Lý Phương Nguyệt, không khỏi đoán được mấy phần, bất đắc dĩ nói: "Hai ngày trước ta ở nha môn sửa lại ít tài liệu, cửa hàng Hoa Hạ cùng tòa nhà này đều thuộc sở hữu của Trần Tiểu Mễ."

Lục Trình Ngọc thì thào nói: "Điều đó không có khả năng."

Chủ bộ có chút nghiền ngẫm nhìn hai người, "Tục ngữ nói thật đúng, tiền tài không thể để lộ, đại lão bản sau lưng này hẳn là vì giấu tai mắt người khác, không có căn cứ, Lục Trình Ngọc ngươi cũng quá thành thật, đừng để bị lừa quay vòng."

Lục Trình Ngọc đanh mặt, ngón tay run nhè nhẹ, trong đầu phảng phất có một tia sét đánh nổ tung khiến Lục Trình Ngọc không biết làm sao.

Chủ bộ nhíu mày, nói: "Lục Lâm không phải em họ ngươi sao? Ngươi một chút đều không biết chuyện gì sao?"

Chủ bộ đại nhân nhìn Lục Trình Ngọc, thầm nghĩ: kết quả hắn điều tra quả nhiên đúng, quan hệ của Lục Trình Ngọc với Lục Lâm thật sự không được tốt lắm đâu!

Năm đó lúc Trần Tiểu Mễ vừa mới mua cửa hàng Hoa Hạ, quy mô cửa hàng Hoa Hạ còn chưa lớn, chủ bộ cũng không để ý, mấy năm nay, việc làm ăn của cửa hàng Hoa Hạ càng lúc càng phát đạt, còn có không ít người bán rong nghe được danh tiếng của cửa hàng Hoa Hạ, từ ngàn dặm xa xôi chạy đến đây nhập hàng của cửa hàng Hoa Hạ, thậm chí độ nổi tiếng của Lục Lâm ngày càng được nâng cao, Lục Trình Ngọc và Lý Phương Nguyệt là người quan trọng của Lục gia, nhưng thực ra chủ bộ vốn không để Lục Trình Ngọc vào mắt, đối với chuyện Lục gia cũng không để ý, có điều gần đây Lục Trình Ngọc thi đỗ tú tài, chủ bộ đại nhân mới bắt đầu để ý đến đứa em rể này.

Sau khi tra ra liền không nghĩ tới quan hệ của Lục Trình Ngọc với Lục Lâm lại gần như vậy, Lục gia lại có một thân thích có tiền như thế, có điều, nhìn dáng vẻ này, Lục Lâm có tiền thì Lục gia cũng không được hưởng ké chút ánh sáng nào đâu.

Lục Trình Ngọc miễn cưỡng cười cười, nói: "Trong thôn đều nói, lão bản của cửa hàng Hoa Hạ ra ngoài, giao cửa hàng lại cho Trần Tiểu Mễ xử lý."

Chủ bộ lắc đầu, nói: "Cửa hàng chính là của Trần Tiểu Mễ, là Trần Tiểu Mễ bỏ ra hơn hai trăm lượng mua, quan hệ các ngươi gần như vậy, em họ ngươi cũng không nói qua gì sao?"

Lục Trình Ngọc: "..."

Lý Phương Nguyệt nắm chặt tay, nàng gả vào Lục gia nhiều năm như vậy, chuyện Lục Lâm và Lục Trình Ngọc nàng cũng biết một ít, Lý Phương Nguyệt nằm mơ cũng chưa từng nghĩ đến Lục Lâm lại phát đạt đến vậy, chỉ vì ân oán năm đó, mà mấy năm nay bọn họ chưa được hướng ké tí ánh sáng nào.

Từ trong tửu lâu bước ra, cả người Lục Trình Ngọc như bị lọt vào sương mù, cả đầu đều tràn ngập không dám tin.

Nếu cửa hàng Hoa Hạ là của Trần Tiểu Mễ, vậy Lục Lâm kia rốt cuộc có bao nhiêu bạc. Lục Trình Ngọc bỗng nhiên cảm thấy cả thế giới đều xong rồi, người dân trong thôn vẫn cảm thấy năm đó vì không có tiền nên Trần Tiểu Mễ mới bán nhà đi, Lục Trình Ngọc cũng nghĩ như vậy.

Trần Tiểu Thái thành thân với Thẩm Trì, còn có người nói chuyện phiếm, Trần Tiểu Thái mặc dù có tiền nhưng không có nhà, nhà trong trấn rất tốt nhưng rốt cuộc vẫn không phải của chính mình, ăn nhờ ở đậu, không biết khi nào chủ nhân trở lại sẽ bị đuổi đi.

Lục Trình Ngọc nắm chặt tay, không khó đoán, nếu nhà cửa ở Lâm trấn là của Trần Tiểu Mễ, thì đã có nhà ở trấn trên rồi, vậy còn ngốc ở nhà dưới thôn làm gì.

Chuyện này cũng khó trách, vì đã nhiều năm như vậy mà Lục Lâm cũng không có sửa nhà ở trong thôn.

Lục Trình Ngọc làm thế nào cũng không nghĩ đến, Lục Lâm không nói không rằng, lại đã trở thành người của trấn trên rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro