Chương 105 - Trần Tiểu Thái thành thân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Cách mấy ngày sau Trương Thụy mới về tới cửa hàng.

Trần Tiểu Mạch với Nguyên Bảo tò mò vây quanh hắn, "Anh họ, ngươi thành thân rồi!"

Trương Thụy gãi đầu, hơi xấu hổ nói: "Đúng vậy!"

"Chú họ, vợ chú trông có đẹp không!"

"Đẹp!"

Trương Thụy vừa mới thoát khỏi thân phận trai tân, đã bị hai người Tiểu Mạch và Nguyên Bảo quấn lấy hỏi đông hỏi tây, không khỏi có chút xấu hổ.

Trần Tiểu Mạch nhìn thấy Trương Thụy, nói: "Đại ca nói, thành thân rồi chính là người lớn, chỉ là thoạt nhìn ngươi cũng không khác gì, ngươi có cảm thấy có gì khác đi không!"

Trương Thụy đỏ mặt, nói: "Vẫn là có điểm không giống nhau."

Trần Tiểu Mạch có chút kích động nói: "Thật không? Thật không? Khác nhau như thế nào, ta cũng muốn trở thành người lớn."

Trương Thụy: "..."

"Tiểu Mạch, đừng nói hươu nói vượn." Lục Lâm đi ra, xụ mặt nói.

Trần Tiểu Mạch banh mặt, trừng mắt liếc Lục Lâm một cái, xoay người chạy đi mất hút.

Trương Thụy: "..."

Lục Lâm đến Liễu trấn đón bà Thẩm về, cùng thương lượng bàn chuyện hôn sự với bà Thẩm.

Bà Thẩm nghe được Lục Lâm với Trần Tiểu Mễ muốn sắp xếp chuyện của Thẩm Trì với Trần Tiểu Thái, vô cùng cao hứng.

Trần Tiểu Thái và Thẩm Trì cũng đã dốc sức ở Liễu trấn được vài năm, coi như đã đứng vững gót chân ở Liễu trấn, ở Liễu trấn có rất nhiều người kính trọng Trần Tiểu Thái, một vài viên ngoại ở Liễu trấn khi gặp Trần Tiểu Thái cũng sẽ chào một tiếng, Trần chưởng quầy hoặc Trần tiểu lão bản.

Có một người cháu rể có tài như vậy, trong lòng bà Thẩm tất nhiên sẽ vui mừng, có điều, vui thì rất vui, nhưng vẫn không tránh khỏi có vài phần lo lắng.

Trần Tiểu Thái cùng Thẩm Trì đính hôn cũng được vài năm, tình cảm của hai người vẫn luôn tốt, có điều vẫn chưa thành thân, trong lòng bà Thẩm ít nhiều cũng lo lắng.

Trần Tiểu Thái cùng Thẩm Trì năm đó vội vội vàng vàng đính hôn, là vì lời đồn đại trong thôn, mà tuổi của Trần Tiểu Thái và Thẩm Trì nếu để thành thân lại còn nhỏ, bà Thẩm cũng ngại thúc giục.

Bên Lục Lâm vừa nhắc đến, bà Thẩm liền vừa lúc thuận nước đẩy thuyền.

Trước đây không thành thân thì không nói đến, nhưng giờ tính thành thân rồi, chuyện nhà ở cũng thành vấn đề, bà Thẩm hỏi Lục Lâm nếu Trần Tiểu Thái thành thân với Thẩm Trì vậy phải làm ở đâu?

Nếu nhà ở thôn còn chưa bán đi, tất nhiên sẽ làm ở trong thôn, nhưng giờ nhà ở thôn đã bán đi rồi, vậy cũng không ổn lắm.

Lục Lâm liền nói chuyện với bà Thẩm, nếu vậy thì khi Trần Tiểu Thái và Thẩm Trì thành thân, liền giao cho bọn hắn hai cửa hàng bên Liễu trấn.

Mấy năm nay bà Thẩm đã sớm hoài nghi, có điều khi thực sự nghe Lục Lâm nói vậy, bà Thẩm vẫn thấy kinh hãi.

Quy mô của cửa hàng Hoa Hạ bên Liễu trấn đã mở rộng không ít, hai năm trước Lục Lâm đã thu mua hai cửa hàng xung quanh, diện tích của cửa hàng mới so với lúc mới mua đã lớn hơn hai ba lần.

Vốn cửa hàng Hoa Hạ bên Liễu trấn nằm ở đoạn đường khá hẻo lánh, giá cả mấy cửa hàng xung quanh cũng không quá đắt, có điều, danh tiếng của cửa hàng Hoa Hạ càng lúc càng lớn, thực ra cũng khiến cho việc làm ăn của mấy cửa hàng xung quanh dần dần tốt lên theo. Khiến cho giá cả cửa hàng trên cả con phố đều tăng lên một đợt.

Bà Thẩm thì thào nói: "Là cửa hàng sao!" Tuy bà Thẩm đã từng hoài nghi cửa hàng là của Trần Tiểu Mễ và Lục Lâm, nhưng một cái cửa hàng thế nào cũng phải hơn trăm lượng bạc, hơn nữa là cả một dãy thì càng không cần nói đến, bà Thẩm chỉ ẩn ẩn cảm thấy khó mà tưởng tượng nổi.

Lục lâm cười cười, nói: "Đúng vậy, có điều chuyện cửa hàng chỉ mình bà biết là được rồi, đừng nói với người trong thôn, tránh người ta gây ra chuyện phiền toái."

Bà Thẩm vội vàng gật đầu không ngừng, nói: "Đúng đúng đúng, đây là điều đương nhiên."

Trong tư tâm bà Thẩm muốn khoe ra một chút, con người sống ở đời, nói trắng ra còn không phải muốn khoe khoang ra mặt sao? Có điều nghĩ đến Lục gia và Trần gia trong thôn cũng không phải là đèn cạn dầu, bà Thẩm lại kiềm chế xuống, đừng vì muốn nở mày nở mặt nhất thời mà đem con át chủ bài lộ ra, đấy là chuyện vô cùng không sáng suốt.

Có điều, đạo lý này nghe thì rất đơn giản, nhưng đến lúc làm lại không mấy dễ dàng, bà Thẩm nhìn Lục Lâm, trong lòng không khỏi dâng lên vài phần khâm phục, bà thầm nghĩ: Lục Lâm thực sự là khó lường, vô thanh vô tức có một phần gia nghiệp như vậy, mà sau khi có một gia nghiệp lớn như vậy hắn vẫn luôn trầm ổn.

Lục Lâm tìm Lâm Xuân đưa bà Thẩm về thôn, bà Thẩm liên tục từ chối tỏ vẻ không cần, có điều Lục Lâm vẫn quyết định để Lâm Xuân đi theo cùng.

Sau khi bà Thẩm trở về thôn, cùng Lâm Xuân sửa sang lại nhà cửa một chút.

"Bà Thẩm, đã về rồi sao!" Mấy thôn dân nhìn thấy bà Thẩm đều sôi nổi đến chào hỏi.

Bà Thẩm cười ha hả cùng mọi người hàn huyên.

"Bà, ai cùng về với bà thế!"

"Là nhân viên nữ trong cửa hàng, trở về hỗ trợ một chút." Bà Thẩm nói.

"Là Trần Tiểu Mễ cho đi theo sao."

Bà Thẩm cười cười, không nói gì.

"Bà, sao ngươi lại đột nhiên quay về thế?" Sau khi bà Thẩm đến Liễu trấn, cũng rất ít khi quay về thôn, cho nên lần này quay về đã khiến nhiều người chú ý tới.

"Tiểu Thái và Thẩm Trì muốn thành thân, ta trở về thu xếp một chút." Bà Thẩm nói.

Mấy thôn dân có chút tò mò nói: bà Thẩm, nhà của Trần gia đều bán rồi, vậy Trần gia tính thành thân ở đâu được, Trần gia cũng không còn nhà mà.

Bà Thẩm cười cười, nói: "Trần gia không có nhà, không phải ta có sao." Mấy thôn dân gượng cười, nói: "Nếu thành thân ở Thẩm gia, vậy không phải là đi ở rể sao."

Mặc kệ là như thế nào, bà Thẩm quay về thôn, chuyện Trần Tiểu Thái và Thẩm Trì muốn thành thân cũng đã được lan truyền khắp thôn. Chuyện Lục Trình Ngọc đón dâu đã qua được mấy năm, có điều, năm đó Lục Trình Ngọc cưới Lý Phương Nguyệt vẫn là chuyện phô trương nhất trong thôn, người trong thôn cũng khá tò mò chuyện Trần Tiểu Thái cưới Thẩm Trì sẽ ra sao, năm đó chuyện Trần Cảnh gây họa, Trần Tiểu Mễ đã lấy ra ba mươi lượng để giải quyết vấn đề đấy.

Chuyện đã xảy ra được mấy năm, người trong thôn làm sao cũng cảm thấy hiện tại Trần Tiểu Mễ cũng kiếm được khá nhiều.

"Bà Thẩm, Trần Tiểu Thái có nói chuyện tính sính lễ với bà hay không?"

Bà Thẩm cười cười, nói: "Ai da, nói chuyện tiền bạc làm gì, sống cho tốt là được rồi."

Chuyện thành thân vừa định ra, Trần Tiểu Mễ đã đem cửa hàng ở Liễu trấn giao lại cho Trần Tiểu Thái, căn nhà giao cho Thẩm Trì, nhà cùng cửa hàng kiểu gì cũng được gần ba trăm lượng, việc này không thể để người trong thôn biết, nếu biết được nhất định sẽ bị ganh ghét đến chết.

"Bà Thẩm, hình như Tiểu Thái làm chưởng quầy một năm cũng kiếm được không ít bạc đi." Mấy năm nay Trần Tiểu Thái vẫn luôn ở Liễu trấn, có điều người trong thôn vẫn hay nghe được mấy lời đồn thổi.

Bà Thẩm cười cười, nói: "Hắn chỉ là một tên nhóc choai choai, có thể kiếm được ít bạc cũng chỉ là đủ sống thôi."

Mấy thôn dân đều nghị luận sôi nổi, cũng ồn ào không rõ bà Thẩm khiêm tốn, hay là huynh đệ Trần gia cũng chỉ được mẽ ngoài, sau lưng thực ra cũng không có bao nhiêu tiền.

Lục Trình Ngọc thi đỗ tú tài, hiện giờ nở mày nở mặt trong thôn, có điều, việc này đã trôi qua mấy tháng, sự hứng thú của thôn dân cũng đã qua.

Bà Thẩm quay về, thu xếp chuyện thành thân của Thẩm Trì, lập tức đã đem đề tài của thôn dân dời qua.

Người Trần gia sau khi nghe được chuyện Trần Tiểu Thái muốn thành thân, phản ứng lại không giống nhau.

Hai huynh đệ Trần Hà và Trần Cừ, mấy năm nay đều lục tục đón dâu, tuổi của hai người lớn hơn một chút so với Trần Tiểu Thái, trì hoãn đến 18 tuổi là không tốt.

Trần gia vốn là phú hộ trong thôn, rất nhiều người tới cửa giới thiệu khuê nữ, có điều sau chuyện của Trần Cảnh, khiến cho Trần gia đại thương nguyên khí, hai huynh đệ Trần Hà tuy muốn cưới vợ nhưng người vợ lại phải có điều kiện, không thể kém hơn so với lúc chưa xảy ra chuyện được.

Người người trong thôn đều nghị luận chuyện sính lễ của Trần Tiểu Thái, Trần lão bà nghe thấy rất hụt hẫng.

Trần Tiểu Mễ đã thương lượng xong với bà Thẩm, hôn sự cũng không làm quá lớn, chỉ làm hai bàn tiệc rượu, bà Thẩm mời mấy bàn, còn bên bọn họ thì làm ở tửu lâu, sẽ mời mấy người quen biết làm mấy bàn.

Bà Thẩm không cần nghĩ ngợi đã đồng ý ngay, bà Thẩm thấy làm cho cháu mình, cũng không cần thiết phải làm mạnh tay chọc người đỏ mắt.

Chuyện Trần Tiểu Thái đón dâu, Trần Tiểu Mễ không muốn gióng trống khua chiêng, có điều vẫn tạo ra chấn động không nhỏ.

Bên Trần Tiểu Mễ, tiệc rượu đặt ở tửu lâu, mà tửu lâu này chuyên mở tiệc nên giá cả cũng cao hơn mấy lần, tiệc rượu mở bên trong tửu lâu Hồng Vận, lão bản tửu lâu vốn có quan hệ không tồi với Lục Lâm.

Hai năm trước Lục Lâm có bán mấy công thức đồ ăn cho lão bản tửu lâu, khiến việc làm ăn của tửu lâu tăng lên không ngừng, lão bản vẫn luôn rất cảm kích Lục Lâm.

Lần này lão bản nghe được chuyện Trần Tiểu Thái thành thân muốn bày tiệc rượu, Vương chưởng quầy chủ động ưu đãi nửa giá cho Lục Lâm, về phần rượu thì tự Lục Lâm mang đến.

Lục Lâm mời mấy viên ngoại có giao tình không tệ trong thành đến, cùng mấy nhân viên trong cửa hàng, có điều cũng chưa mời người Lục gia và Trần gia, tuy Trần Tiểu Mễ muốn làm đơn giản, nhưng vẫn bị thôn dân sôi nổi nghị luân một phen.

Không ít người cảm thấy lần này Trần Tiểu Mễ bày tiệc tốn không ít bạc.

Trần Tiểu Thái đưa sính lễ đến Trần gia, cũng coi như theo quy củ, nhưng so với người thường trong thôn thì có thể diện hơn, bạc hơn mười lượng, còn lại đều là một ít quần áo, giày, chăn, đệm, còn có mấy con thú bông mua lần trước, khế ước mua nhà giao cho Thẩm Trì được đặt trong ngăn bí mật của hộp trang sức, đấy mới là đồ giá trị nhất trị giá hơn trăm lượng bạc

"Sính lễ của Trần gia cũng không nhiều lắm cũng chỉ cho hơn mười lượng bạc."

"Lúc đính hôn, không phải đã cho nhiều rồi sao, thêm cũng không ít."

"Tuy thế nhưng mấy năm nay Trần Tiểu Mễ cũng kiếm được không ít, vẫn là hơi thiếu."

"Thẩm Trì chỉ là một tiểu song nhi, cho hơn mười lượng đã do tổ tiên phù hộ rồi."

"Cũng do Thẩm Trì và Trần Tiểu Thái đính hôn sớm, chiếm tiện nghi, mấy năm nay Trần Tiểu Thái lại có tiền đồ, nếu đổi lại cũng không nhất định sẽ xem trọng Thẩm Trì."

Chuyện Trần Tiểu Mễ quá keo kiệt, sính lễ chỉ cho một ít đã đồn đại lan khắp thôn, lời nói cũng tự nhiên đến tai bà Thẩm.

Mấy bà quen biết bà Thẩm tìm tới bà, trong tối ngoài sáng muốn dò hỏi, có phải Trần Tiểu Mễ bất mãn với Thẩm Trì nên cho sính lễ ít không, bà Thẩm đành phải nói vì hai đứa kiếm được không bao nhiêu cho nên sính lễ mới ít thế, có điều chỉ cần sống tốt với nhau, sính lễ nhiều ít cũng không quá quan trọng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro