Chương 104 - Mệt mỏi vì trứng gà

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lúc Thang thị tìm đến cửa hàng của Lục Lâm, Lục Lâm đang trông cửa hàng.

Nguyên Bảo đang cưỡi trên một con ngựa bập bênh, chơi đùa rất vui vẻ trong cửa hàng.

Mấy năm này, trong cửa hàng của Lục Lâm, đã bán ra không ít đồ chơi cho trẻ em, con ngựa bập bênh này chính là một trong số đó, bé con ngồi lắc lư trên ngựa, có thể rung lắc cả trước lẫn sau.

Nguyên Bảo quen thuộc cách chơi của tất cả mấy món đồ chơi này, còn có tác dụng chơi làm mẫu đến vô cùng tốt.

Trong thời đại mà điện thoại di động và máy tính bảng phổ biến ở đời trước, con ngựa bập bênh này cũng không được coi trọng, có điều ở thời đại thiếu ăn thiếu mặc hiện tại, sau khi Lục Lâm làm ra ngựa bập bênh, có không ít viên ngoại thương yêu con cháu trong nhà, đều nguyện ý mua một cái cho chúng.

Sau khi Lục Lâm nghiên cứu ra các món đồ chơi, người vui mừng nhất chính là Trần Tiểu Mạch.

Tiểu Mạch cảm thấy vô cùng có hứng thú đối với các loại đồ chơi, nhất là các món đồ chơi cho trẻ con, Tiểu Mạch thích nhất chính là mấy món đồ chơi của Nguyên Bảo, Lục Lâm vì nghiên cứu cách làm mấy món này mà làm ra không ít thành phẩm, đều đặt hết trong phòng Nguyên Bảo.

Tuy thích đồ chơi nhưng Tiểu Mạch cũng không giật đồ của Nguyên Bảo, chờ sau khi Nguyên Bảo đi ngủ, Tiểu Mạch sẽ trộm chạy tới chơi mấy món đồ của Nguyên Bảo.

Thang thị nhìn thoáng qua Nguyên Bảo, Nguyên Bảo mặc một bộ quần áo màu xanh rất đẹp, trên quần áo còn thêu một túi tiền, trong túi tiền đựng mấy món đồ ăn vặt.

Cánh tay Nguyên Bảo mập mạp, trên tay còn đeo hai cái vòng bạc, trên cổ còn đeo một cái khóa vàng, khuôn mặt bụ bẫm.

Thang thị nhìn bộ quần áo và đồ trên người Nguyên Bảo, trong lòng ghen tị, nha đầu nhà bà gầy teo nho nhỏ, so sánh cùng tiểu quỷ trước mặt quả thực như ở trên trời với dưới đất, lại nói tiếp nha đầu nhà bà còn lớn hơn nhóc một chút.

Thang thị chua xót một trận, lại nghĩ chỉ là một tiểu song nhi mà thôi, lại chiều thành như vậy cũng không sợ chiều quá mức, hao hết phúc khí của tiểu tử này.

"Bác gái đến."Lục Lâm cười nói.

Thang thị có chút đắc ý nói: "Đúng vậy, con ngựa bập bênh kia cũng không rẻ nhỉ."

Lục Lâm cười, nói: "Cũng ổn."

Ngựa bập bênh bán hai lượng một con, giá cả hơi đắt, nhưng cách chế tạo tương đối rườm rà, bán rẻ quá thì lợi nhuận không cao.

"Anh họ ngươi ngày trước, đã thi đỗ tú tài."

"Đã nghe được, anh họ quả nhiên là có bản lĩnh."

Thang thị cười cười, nói: "Anh họ ngươi tất nhiên là có tiền đồ, A Lâm à, không phải ta nói ngươi chứ, ngươi làm việc cho người ta tuy kiếm được nhiều tiền, nhưng nói cho cùng vẫn chỉ là làm thuê cho người khác, đọc sách mới có thể làm rạng danh cửa nhà, anh họ ngươi thi đỗ tú tài, gặp quan có thể không cần quỳ."

"Bác gái nói đúng." Lục Lâm lạnh lùng nói.

Thang thị đưa cái rổ trong tay cho Lục Lâm, nói: "A Lâm này, tuy ngươi đã đi ở rể bên ngoài, nhưng rốt cuộc vẫn là người Lục gia, gãy xương thì còn da, đồ này cho ngươi, anh họ của ngươi có chuyện vui, ngươi cũng có thể dính chút không khí vui mừng."

Lục Lâm nhìn thoáng qua tám trái trứng gà đỏ trong rổ, nhíu mày, trứng gà đối với gia đình bình thường cũng không phải đồ vật gì hiếm lạ, rất nhiều gia đình nuôi gà trứng còn không ăn, lấy đi bán đổi muối.

Lục gia năm đó tương đối dư giả, Lục Trình Ngọc thường xuyên có thể ăn trứng, Lục Lâm lại không giống vậy, lão thái bà nhìn chằm chằm hắn, có thể ăn ngụm cháo đã là không tồi rồi.

Khi nguyên chủ còn nhỏ, thấy Lục Trình Ngọc ăn trứng gà thì cũng thèm, đã trộm trứng gà ăn, sau đó bị lão thái bà phát hiện thiếu trứng đã chửi mắng Lục Lâm một trận, nguyên chủ còn bị đánh, nếu không phải cha nguyên chủ ngăn cản, lão thái bà không biết còn làm muốn làm ầm ĩ đến mức nào.

Lục Lâm tuy chướng mắt mấy cái trứng gà này, có điều, đánh giá Thang thị hẳn là đã bỏ ra khá nhiều.

Lúc Lục Lâm vừa mới xuyên qua, ba huynh đệ Trần Tiểu Mễ còn rất nghèo, ăn trứng gà cũng là một chuyện xa xỉ, có điều, khi đó trong quầy bán quà vặt của Lục Lâm có hai sọt trứng gà, cho đến bây giờ cũng không thèm thứ này.

"Bác gái cũng khách sáo quá, thứ này vẫn nên để lại bồi bổ cho anh họ đi." Lục Lâm thản nhiên nói.

Tặng lễ cho người ta tất nhiên có việc cần nhờ, Lục Lâm không muốn vì mấy quả trứng gà mà thiếu Thang thị một phần nhân tình.

"Hả, không phải chỉ là mấy trái trứng thôi sao, ngươi còn khách sao với ta."

Lục Lâm bĩu môi, nói: "Ta cũng không dám khách khí, trước đây ta ăn một trái trứng, thiếu chút nữa đã bị lão thái đánh chết, chỗ này còn có mấy trái, ta còn muốn sống lâu thêm mấy năm nữa đấy." Chuyện năm đó nguyên chủ ăn trộm trứng gà, bị lão thái bà phát hiện thiếu trứng, hình như là do Thang thị đi mách lại.

Thang thị xấu hổ cười cười, nói: "Mọi việc đã qua lâu như vậy, ngươi sao còn ghi thù mãi đến vậy chứ."

Lục Lâm thản nhiên nói: "Ta cũng coi như người đã từng chết một lần, sao lại có thể quên được."

Thang thị thấy lời Lục Lâm nói châm chọc, sắc mặt không khỏi có chút khó coi.

Trần Tiểu Mễ từ trong phòng đi ra, liếc mắt nhìn Thang thị một cái, ôn hòa nói: "Là bác gái à? Mấy khi bác gái qua, sao ngươi lại đến đây?"

Thang thị cười cười, nói: "Ta đến tặng trứng gà, tiểu tử Lục Lâm này còn khách khí với ta, vẫn không nhận."

"Trứng gà ăn có gì ngon, ngày nào cũng ăn, đều ăn đến phát ngán, trong nhà gần đây đều ăn thịt, bác gái vẫn nên cầm về thôi." Trần Tiểu Mễ nói.

Thang thị nhìn thấy bộ dạng khinh thường của Trần Tiểu Mễ, không khỏi tức giận đến đỏ mặt. Thang thị cảm thấy mình lấy tám trái trứng gà đã đủ cất nhắc Lục Lâm, kết quả thái độ Trần Tiểu Mễ cũng như thế.

Thang thị thấy Lục Lâm không biết điều, hùng hùng hổ hổ xách trứng gà rời đi.

Trần Tiểu Mễ thấy Thang thị đi rồi, bĩu môi, nói: "Bà ta tới làm gì thế?" Lục Lâm cười cười, nói: "Đại khái là tới mượn bạc." Có điều, bị Tiểu Mễ chọc giận, còn chưa kịp mở miệng đã bị đuổi đi rồi.

Thang thị nổi giận đùng đùng về đến nhà, Lục Trình Ngọc nhìn thấy Thang thị, nói: "Nương, ai chọc ngươi giận vậy?"

Thang thị tràn đầy tức giận nói: "Còn không phải Lục Lâm kia sao, người này trước kia thấy suy nhược, không nghĩ tới trong bụng toàn ý xấu, trước kia thực sự đã xem thường hắn."

Trần Tiểu Mễ thực đúng là tùy tiện, lại còn nói trứng gà ăn ngán, ngay cả trứng gà còn không ăn, cũng không biết Trần Tiểu Mễ đó muốn ăn gì, chỉ ăn gà vịt thịt cá thôi sao!

Lục Trình Ngọc nắm chặt tay, trong lòng cũng có chút khó chịu.

Lục Trình Ngọc làm sao cũng không nghĩ đến, năm đó đưa Lục Lâm đi ở rể, ngược lại lại thành toàn cho Lục Lâm.

"Tên Lục Lâm kia, hẳn là kiếm được không ít tiền, mấy năm trước Trần Tiểu Mễ sinh được một tiểu song nhi, đang ở trong tiệm chơi, trên người tiểu quỷ kia đeo vòng tay bạc cùng khóa vàng, nhìn thế nào cũng đến hai lượng bạc." Đồ quý như vậy, chỉ là một tiểu song nhi mà thôi, làm sao phải dùng đồ tốt như thế chứ.

Lục Trình Ngọc nghe được mà trong lòng chua xót, có chút buồn bực nói: "Lục Lâm này, cũng quá đắc ý rồi."

Lục Trình Ngọc thầm nghĩ: cũng không biết lão bản của cửa hàng Hoa Hạ này là ai, Lục Lâm cùng Trần Tiểu Mễ có thể phất nhanh như vậy, cũng không quản được không biết có tra ra được gì không.

Lục Lâm cùng Trần Tiểu Mễ nói chuyện, Dương Hằng Chi đã tới.

"Lục thiếu, việc làm ăn của cửa hàng nhà ngươi càng ngày càng tốt nhỉ, mỗi ngày đều có nhiều người như vậy."

Lục Lâm cười cười, nói: "Dương thiếu quá khen, việc làm ăn trong cửa hàng ta kỳ thực cũng không nhiều vậy đâu, phần lớn mọi người chỉ xem chứ không mua."

"Ghế bập bênh ta đặt đến chừng nào mới có?" Dương Hằng Chi hỏi.

Lục Lâm tràn đầy bất đắc dĩ nhìn Dương Hằng Chi một cái, nói: "Ngươi muốn làm nhiều quá, đã làm được hai cái rồi."

Nếu nói Lục Lâm bày bán ngựa bập bênh rất thu hút mấy đứa trẻ, mà ghế bập bênh trong cửa hàng lại thu hút không ít lão thái gia.

Ghế bập bênh trong kho còn hơn hai mươi cái, Lục Lâm mới lấy ra bán được một ít, một cái ghế bập bênh bán giá hai lượng bạc.

Đồ vật bán ra ngày đó toàn bán cho một công tử nhà giàu, một hơi đã mua hết tất cả ghế bập bênh, đến lúc truyền đến tai mấy vị công tử khác thì ghế bập bênh đã bán hết, đành phải quay về mua lại từ tay vị công tử kia, kết quả vị công tử kia ra giá năm lượng, lại có thể bán đi mấy cái, mọi chuyện đã xảy ra, Lục Lâm không thể không cảm thán một câu nhân tài.

Dương Hằng Chi một hơi đặt mười cái ghế bập bênh, nghĩ trừ nhà mình dùng còn muốn đem đi tặng người khác.

Dương Hằng Chi nhìn Lục Lâm, tràn đầy khâm phục nói: "Lục thiếu thật có đầu óc, thực sự khiến người ta theo không kịp."

Mấy năm nay, cửa hàng Hoa Hạ liên tục bày ra bán không ít đồ, mỗi lần sản phẩm mới ra, cửa hàng Hoa Hạ nhất thời đều nổi lên làn gió mới, có thể kiếm được một đợt.

Lục Lâm cười cười, nói: "Dương thiếu quá khen, ta cũng chỉ nghĩ đến chút chuyện kiếm miếng cơm thôi, nói đến cùng vẫn là người đọc sách như các ngươi có tiền đồ hơn, chỉ cần thi đỗ cử nhân là có thể làm quan phụ mẫu tạo phúc một phương."

Dương Hằng Chi cười khổ, nói: "Nói dễ hơn làm đó!'

Trương Thụy không ở đây, Lục Lâm liền bận rộn hơn một chút.

Trần Tiểu Mạch ngồi trên ghế bập bênh, nhìn Nguyên Bảo, nói: "Nguyên Bảo, ngươi biết không? Trương Thụy ca ca muốn thành thân đấy."

Nguyên Bảo liếc mắt nhìn Trần Tiểu Mạch một cái, nói: "Thành thân ta biết, phụ thân nói, thành thân chính là có người ngủ cùng, ta mới không cần người bồi, giường của ta quá nhỏ, một mình ta ngủ còn thấy chật chội đây."

Trần Tiểu Mạch trừng mắt nhìn, nói: "Bồi ngủ á!"

Giống như vẫn luôn là như thế, có điều, đến tột cùng là kiểu gì, hắn cũng không rõ lắm.

"Không nghĩ tới anh họ lại thành thân sớm như vậy." Trần Tiểu Mạch thầm nghĩ: lúc anh họ này vừa tới, ngay cả đối tượng còn chưa có đâu, lúc ấy nhị ca đã đính hôn cùng Thẩm ca, giờ anh họ cũng đã thành thân, nhị ca cùng Thẩm Trì ca vẫn như cũ, Trần Tiểu Mễ chợt nghe Trần Tiểu Mạch cùng Nguyên Bảo thảo luận chuyện Trần Tiểu Thái bị Trương Thụy 'vượt mặt' tâm tình nhịn không được có chút khác thường.

"Chỉ mới chớp mắt, A Thụy đã thành thân rồi." Trần Tiểu Mễ vào phòng, nói với Lục Lâm đang tính sổ.

Lục Lâm gật đầu, nói: "Đúng vậy."

"Lúc nào tìm thời gian để bàn chuyện thành thân của Tiểu Thái và Thẩm Trì đi." Trần Tiểu Mễ nói.

Lục Lâm cau mày, nói: "Cũng quá nhanh đi."

Lục Lâm thầm nghĩ: Trần Tiểu Thái này cùng Thẩm Trì vẫn là hai tên quỷ nhỏ, dựa theo ý Lục Lâm, năm đó để hai tên nhóc này đính hôn đã quá sớm, nhưng mà cũng không còn cách, chuyện của Thẩm Trì năm đó nháo đến ồn ào huyên náo, nếu không để hai đứa đính hôn, khó có thể khiến mấy bà cô trong thôn ngậm miệng được.

Trần Tiểu Mễ thở dài, nói: "Chuyện viên phòng có thể nói sau, có thể thành thân trước, dù sao tuổi của bà Thẩm cũng lớn rồi."

Lục Lâm ngẫm lại cũng đúng, Trần Tiểu Mễ đã đoạn thân cùng Trần gia, trưởng bối hai nhà chỉ còn mỗi bà Thẩm. Bà Thẩm tuổi cũng cao rồi, quả thực cũng cần nhân lúc thân thể bà Thẩm còn tốt, tiến hành chuyện hôn sự, nếu không về sau Thẩm Trì không nơi nương tựa, so ra cũng phiền toái.

Lục Lâm nghĩ bà Thẩm cũng hy vọng chuyện của Tiểu Thái cùng Thẩm Trì mau được định ra.

Lục Lâm gật đầu, nói: "Thành thân trước cũng được, có một viên ngoại vừa sinh con xong, liền tìm ngay con dâu nuôi từ bé. Tính đi tính lại, Trần Tiểu Thái cũng không còn nhỏ." Trong khoảng thời gian này, cũng không đặc biệt bận rộn chuyện gì.

Trần Tiểu Mễ nghĩ nghĩ, nói: "Cũng không vội, trước tiên ta tìm người tính ngày đã."

Lục Lâm gật đầu, nói: "Cũng được, cứ từ từ đã."

Lục Trình Ngọc vừa mới thi đỗ tú tài, đúng lúc mở mày mở mặt, cũng không nhất thiết phải tranh với Lục Trình Ngọc, có điều thành thân tốt xấu gì cũng là chuyện lớn, dù sao cũng phải chuẩn bị đầy đủ một chút.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro