Chương 103 - Lục Trình Ngọc trúng cử

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cửa hàng Hoa Hạ.

Trần Tiểu Thái theo xe la về, hai năm trước vì xe không đủ dùng, Lục Lâm đã mua một chiếc cho Trần Tiểu Thái.

"Đại ca." Trần Tiểu Thái trở về cửa hàng Hoa Hạ, đầu tiên là đi gặp Trần Tiểu Mễ.

Trần Tiểu Mễ liếc mắt nhìn Trần Tiểu Thái một cái, nói: "Trở lại rồi à! Tiểu Thái càng ngày càng giỏi giang rồi."

Trần Tiểu Thái đã hơn mười bốn tuổi, ở niên đại này, tuổi này đã có thể coi là lớn.

Trần Tiểu Thái cười có chút ngại ngùng, nói: "Đại ca, quá khen."

Lục Lâm đi đến, Trần Tiểu Thái gật đầu với Lục Lâm.

Lục Lâm nhìn thấy Trần Tiểu Thái, cảm thấy Trần Tiểu Thái càng làm bộ làm tịch, nhìn giống điệu bộ người thành công vậy.

Năm đó, vì Lục Lâm quá mức thiếu người, chỉ có thể lừa dối Trần Tiểu Thái thành "lao động trẻ em" mà làm chưởng quầy, vài năm này Trần Tiểu Thái lại rèn luyện ra hình ra dạng, Trần Tiểu Thái làm ăn ở Liễu trấn khá tốt, còn kết giao được với một ít đại nhân vật ở Liễu trấn.

"Bà Thẩm có khỏe không?" Lục Lâm hỏi.

Lúc trước bà Thẩm vẫn luôn làm việc ở chỗ Lục Lâm, sau đó nhân viên nữ trong nhà đã đủ, Lục Lâm ngẫm lại, đã để bà Thẩm đến Liễu trấn.

Bà Thẩm đến Liễu trấn cũng có thể giúp nấu cơm, Lục Lâm cũng sẽ không lo lắng Trần Tiểu Thái với Thẩm Trì bận quá cơm nước không xong.

"Bà rất tốt." Bà Thẩm tuy hơi lớn tuổi, nhưng tâm tình tốt nên nhìn người vẫn rất có tinh thần.

"Lâm ca, ta nghe nói Lục Trình Ngọc đã thi đỗ tú tài." Trần Tiểu Thái hỏi.

Lục Lâm gật đầu, nói: "Đúng là đã đỗ." Vòng đi vòng lại cũng đã nhiều năm, Lục gia đã tiêu không ít tiền trên người Trình Ngọc, nếu lại không đỗ cũng không xong."

"Thực ra, tú tài cũng không có gì ghê gớm."

Lúc Trần Tiểu Thái còn ở nông thôn, chưa từng thấy chuyện bên ngoài, cũng hiểu được tú tài thực sự có thể diện, có điều mấy năm nay vẫn luôn ở trấn trên, gặp qua không ít đại nhân vật, cũng gần như là một mình đảm đương công việc, tú tài trong mắt Trần Tiểu Thái cũng không còn thần kỳ như vậy nữa.

Lại nói tiếp, tú tài thì vẫn là học sinh ở trấn trên đỗ nhiều hơn, điều kiện học tập tốt thì xác suất đỗ cũng cao hơn.

Mấy năm nay Trần Tiểu Thái cũng thấy không ít tú tài khốn cùng thiếu thốn.

Lục Lâm liếc mắt nhìn Trần Tiểu Thái một cái, thầm nghĩ: Tiểu Thái không giống xưa, Lục Lâm thấy tú tài tương đương với tốt nghiệp đại học, muốn học cao hơn cũng không dễ dàng, học cao học lúc tìm việc làm cũng có ưu thế rất lớn.

Có điều, những người bước ra từ trường đại học danh tiếng này chưa chắc đã có thể hòa nhập tốt.

Trần gia.

Lục Trình Ngọc đỗ tú tài, là kích thích không nhỏ với Trần Cảnh.

Mấy năm trước Trần Cảnh gây ra đại họa, đã bị cưỡng ép đuổi học, mấy năm này, Trần Cảnh làm việc vất vả quá độ cũng đã tiều tụy đi rất nhiều.

Nghe thấy Lục Trình Ngọc thi đỗ tú tài, đường làm quan rộng mở, Trần Cảnh nhịn không được nghĩ đến, nếu năm đó hắn còn đi học, nói không chừng cũng có thể thi đỗ tú tài.

Trần Cảnh nghĩ đến đây, nhất thời cảm thấy đã hết cơ hội, uổng phí tài hoa của hắn.

Trần lão bà không phục lắm, Trần lão bà rất hiếu thắng, cùng lão bà Lục gia không đội trời chung, năm đó Trần Cảnh xảy ra chuyện, Vương thị không ít lần chê cười Trần Cảnh, sau đó Lục Trình Ngọc không thi đỗ tú tài, Trần lão bà nói không ít lời đồn đại trong thôn, không ngờ Lục Trình Ngọc lại xoay người được, Trần lão bà thở dài, mơ hồ hoài nghi không biết năm đó không cho Trần Cảnh tiếp tục đọc sách có phải là lựa chọn sai lầm không, nếu năm đó Trần Cảnh tiếp tục đọc sách, có khi cũng làm bà mở mày mở mặt một phen, từ trước đến nay Trần lão bà luôn cảm thấy cháu mình không kém gì so với Lục Trình Ngọc.

Trần lão bà nhìn tình hình trong nhà gần đây, lại có chút nhụt chí, chuyện Trần Cảnh gây ra năm đó quá lớn, tuy đã qua vài năm nhưng Trần gia cũng chưa trở lại được bình thường.

"Nghe nói, tiểu tử Trương Thụy đã định thân rồi!" Trần Xuân Nhi gả xa, hai nhà cũng không lui tới, lão bà cũng không chú ý tới đứa cháu ngoại này.

Có điều, sau khi Trương Thụy đi theo Lục Lâm, lão thái bà vậy mà rất để bụng.

Trần lão bà rất tò mò, Trần Tiểu Mễ cùng Trần Tiểu Thái hai huynh đệ có thể kiếm bao nhiêu tiền, trong thôn thường xuyên có người nhắc với Trần lão bà, tránh không được khoe mấy câu, nói huynh đệ Trần Tiểu Mễ hiện tại rất vẻ vang, ăn mặc cũng không giống nông dân.

Trần lão bà không thể tìm Trần Tiểu Mễ hỏi, muốn đi tìm Trương Thụy hỏi thăm, tuy Trương Thụy không phải quá khôn khéo, có điều ít nhiều cũng biết đến ân oán giữa Trần Tiểu Mễ và Trần gia, hắn còn phải dựa vào anh họ để ăn cơm, tất nhiên không thể vươn tay ra ngoài, nên cái gì cũng không nói, trên thực tế Trương Thụy cũng không biết quá nhiều, chỉ cảm thấy Trần Tiểu Mễ rất lợi hại mà thôi.

"Hình như là vậy." Trần lão đại nói.

Trần lão bà bĩu môi, nói: "Một đứa hai đứa đều là kẻ bất hiếu, sớm muộn gì báo ứng cũng đến."

Trần lão bà không tìm hiểu được tin tức gì từ phía Trương Thụy bên kia, liền cho Trương Thụy cùng một giuộc với đám Trần Tiểu Mễ, lúc nói đến cũng không có lời gì hay.

Lục gia.

"Tốt lắm, tốt lắm, cuối cùng cũng được ngẩng đầu." Lão thái bà có chút hăng hái.

Lão thái bà mấy năm nay bị nghẹn khuất, nay Lục Trình Ngọc thi đỗ tú tài, lão thái bà cố ý đi dạo quanh thôn một vòng.

Chuyện Lục Trình Ngọc thi đỗ tú tài với chuyện này vẫn là chuyện không giống nhau, trong thôn có không ít người khen lão thái bà, khiến lão thái bà hung hăng đắc ý một phen.

"Nương à ta đã sớm nói, Trình Ngọc sẽ khiến ngươi nở mày nở mặt mà." Thang thị nói.

Lão thái bà gật đầu, nói: "Cũng đúng, Lục Lâm này có kiếm được nhiều tiền cũng chỉ là làm công cho người ta, Trình Ngọc mới thực sự có tiền đồ lớn."

Thang thị đắc ý cười cười, nói: "Cũng phải."

Ngoài miệng Thang thị nói như vậy, nhưng trong lòng vẫn luôn hâm mộ công việc của Lục Lâm, Tần Nghị là người miền núi đấy, ban đầu còn không có chỗ ở, đi theo Lục Lâm mấy năm đã mua được nhà trên trấn trên, cả hai đứa con cũng đi theo Lục Lâm hẳn là kiếm được không ít tiền.

Tên em họ ngốc nghếch Trương Thụy của Trần Tiểu Mễ, cha hắn là đồ tể, trong nhà cũng không dư giả, không có người nguyện ý gả qua đó, nghe nói Trương Thụy làm việc cho Lục Lâm mấy năm, một năm có thể kiếm hơn mười lượng, còn cưới được vợ.

Thuộc hạ của Lục Lâm đều sống tốt như vậy, bản thân Lục Lâm sao có thể không tốt, Thang thị tuy rất vừa lòng với chuyện Lục Trình Ngọc thi đỗ tú tài, nhưng cũng chỉ là tú tài chưa thi đỗ cử nhân, người đầu nói thì dễ nghe nhưng cũng không kiếm được bao nhiêu bạc, tuy nói có thể miễn thuế, nhưng năm rộng tháng dài có thể tiết kiệm được bao nhiêu, có điều chuyện này vẫn là chuyện về lâu về dài.

Trương gia.

Trương Cầm thấy Trương Thụy trở về, có chút cao hứng.

"Đại ca, đại ca đã về rồi, đã về rồi."

Trần Xuân Nhi thấy Trương Thụy trở về, nói: "A Thụy, đã về rồi, lần này có thể nghỉ ngơi mấy ngày nhỉ!"

"Lâm ca nói, cho con nghỉ mười ngày, bảo con không cần vội quay lại, xử lý tốt chuyện hôn sự đã." Trương Thụy hơi xấu hổ gãi đầu nói.

Trần Xuân Nhi nhịn không được nói: "A Lâm này cũng quá khách khí rồi."

Trần Xuân Nhi ngoài miệng nói như vậy, trong lòng cũng âm thầm thở dài nhẹ nhõm, công việc không thể bỏ, chuyện hôn sự cũng không thể chậm trễ, con nàng cũng không còn nhỏ, mắt thấy đã 18, còn trễ nữa đã phải nộp thuế rồi, lần này nhà gái cũng đã gặp qua, là một tiểu nha đầu diện mạo không tồi, mọi chuyện trong nhà cũng có thể lo toan, hẳn là cũng hiền huệ.

Trương Thụy cũng đã làm khá lâu ở cửa hàng Hoa Hạ, lúc đầu một tháng được một lượng bạc, về sau một tháng lĩnh được một lưỡng rưỡi, ngoài tiền công thi thoảng Trương Thụy còn có một ít tiền thưởng, hiện tại một năm cũng được gần hai mươi lượng bạc.

Trương Thụy gật đầu, nói: "Vậy cũng phải."

Công việc của hắn có không ít người hâm mộ đấy. Trương Thụy thấy tiền công là một chuyện, quan trọng nhất là ở cửa hàng Hoa Hạ được ăn ngon.

"Ở bên kia có quen không?" Trần Xuân Nhi hỏi.

Trương Thụy gật đầu, nói: "Rất tốt, việc làm ăn của cửa hàng rất tốt."

Trương Thụy gãi đầu, thầm nghĩ: đồ gì trong cửa hàng cũng quý giá, tuy tiền công của hắn không thấp, nhưng đồ trong cửa hàng cơ bản đều không mua được. Có điều, hắn là nhân viên trong cửa hàng, có thể lấy được giá nội bộ, Trương Thụy nghĩ, giờ hắn muốn thành thân, có thể mua một đôi thú bông trong cửa hàng để thêm không khí vui mừng.

Cửa hàng Hoa Hạ có không ít thú bông chuyên dùng cho việc vui, những gia đình có tiền đều thích mua một đôi.

Trần Xuân Nhi nhìn Trương Thụy, có chút vui vẻ nói: "Con ở bên đó làm cho tốt vào."

Trần Xuân Nhi nhìn Trương Thụy ẩn ẩn có chút vui mừng, con của nàng giờ đây cũng coi như làm được việc, lúc trước hắn nhìn thấy máu bị ngất đã có không ít người trong thôn chê cười rồi.

Có những người cực kỳ khắc nghiệt, nói Trương Thụy lớn như vậy mà nhìn thấy máu liền ngất, không giống đàn ông con trai gì cả, còn có người nói, do nhà bọn họ sát sinh nhiều, dính nhiều sát khí cho nên gặp phải báo ứng.

Liễu trấn.

Trần Tiểu Thái nhìn Thẩm Trì, nói: "Trở lại rồi sao?'

Mấy ngày trước là tới ngày giỗ của phụ thân Thẩm Trì, Thẩm Trì cùng bà Thẩm trở về thôn tảo mộ.

Thẩm Trì gật đầu, nói: "Đúng thế."

Trần Tiểu Thái: "Không mấy khi về thôn nên ở thêm mấy ngày chứ."

"Không có gì hay mà ở lại cả." Thẩm Trì nhíu mày nói.

Lần này Thẩm Trì về quê, có không ít người túm được Thẩm Trì hỏi hắn tình hình gần đây, còn có không ít người nói với Thẩm Trì chuyện Lục Trình Ngọc thi đỗ tú tài.

Có người nói với Thẩm Trì, Lục Trình Ngọc thi đỗ tú tài có tiền đồ lớn, nếu lòng dạ Lục Lâm đủ rộng lượng, trở về qua lại một chút, tương lai sau này Lục Trình Ngọc nếu phát đạt, nói không chừng còn có thể kéo Lục Lâm một phen, nói cho cùng, máu mủ tình thâm, dù sao cũng là anh em họ, gãy xương thì còn da.

Thẩm Trì nói mấy lời nghe được trong thôn với Trần Tiểu Thái.

Trần Tiểu Thái ngiêm mặt, nói: "Là chủ ý xấu của ai thế, lại còn qua lại một chút với Lục gia." Trần Tiểu Thái thấy Lục Trình Ngọc là kẻ ngụy quân tử luôn làm ra vẻ đạo mạo, người này vì tiền đồ của bản thân mà có thể tùy tiện đem em họ trong nhà đi ở rể, làm cho chi thứ hai tuyệt hậu, còn có thể để muội muội gả cho một người góa vợ, người như vậy thì tốt nỗi gì, trông cậy vào hắn giúp người trong nhà chỉ sợ là đang nằm mơ.

Thẩm Trì lắc đầu, nói: "Lục Trình Ngọc ở thôn rất nở mày nở mặt."

Chỉ là một tú tài thôi, còn chưa phải cử nhân lão gia đâu.

Hai năm trước, Trần Tiểu Thái mời một lão đồng sinh đến dạy hắn cùng Thẩm Trì đọc sách biết chữ, sau đó thì tự học, tự mình mua sách nghiên cứu, kiến thức đã sớm hơn người trong thôn, Thẩm Trì cũng không còn bộ dạng ít nhiều kính sợ đối với người đọc sách nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro