Chương 102 - Chọn đồ vật đoán tương lai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Kỳ thi mùa xuân náo nhiệt một trận dần yên ắng lại, ngày ngày vẫn trôi qua như bình thường.

Tới mùa hè, Nguyên Bảo đã có thể ngồi được, Lục Lâm thả bé trên mặt đất bày toàn bộ chiếu trúc, cứ như vậy, Nguyên Bảo có thể bò khắp nơi trên chiếu.

Nguyên Bảo đã có thể cầm nắm đồ vật, vật nhỏ vô cùng hứng thú đối với các loại đồ này kia.

Trần Tiểu Mạch rất thích đứa cháu Nguyên Bảo này, Nguyên Bảo ném đồ đi, Tiểu Mạch sẽ tung ta tung tăng đến hỗ trợ nhặt về, hai đứa chơi rất vui vẻ, tuổi này của Nguyên Bảo đã bắt đầu sợ người lạ, có điều từ trước đến nay Nguyên Bảo có vẻ đã sớm quen.

Ai ôm cũng không khóc, đương nhiên vẫn có phần khác biệt, Nguyên Bảo tuy là một đứa nhóc mập ú, lại vô cùng rụt rè, ngày thường rất ít khi khóc nháo.

Người quen ôm thoải mái, Nguyên Bảo đôi khi sẽ bày ra khuôn mặt tươi cười, nếu người lạ ôm, Nguyên Bảo sẽ nhắm mắt ngủ, tuy mọi người trong nhà nói Nguyên Bảo rất ngoan, có điều Lục Lâm lại ẩn ẩn chút lo lắng, Nguyên Bảo ngoan như vậy liệu có bị lừa đi bán không.

Con nhà mình bình tĩnh thành thạo như thế, cho dù để bọn buôn người bắt được, chỉ sợ cũng không khóc nháo, Lục Lâm lại tưởng tượng, cảm thấy con mình tuy bình thường không nháo loạn gì, nhưng nếu cẩn thận nghĩ lại, khi bị đói nó giống như ma quỷ, tiếng khóc rung trời, muốn dỗ cũng phí rất nhiều công phu.

Lục Lâm vô cùng vừa lòng với cuộc sống nơi này, trong cửa hàng thường thường sẽ đẩy ra một ít hàng hóa mới mẻ, thu hút khách hàng.

Trẻ con lớn rất nhanh, chỉ chớp mắt, Nguyên Bảo đã tròn một tuổi.

Nguyên Bảo lớn lên chắc nịch, da trắng múp, cả người toàn thịt, ai nhìn thấy cũng không nhịn được phải nhéo một cái.

Tuy Nguyên Bảo mập mạp nhưng động tác vô cùng nhanh nhẹn.

Đến tiệc tròn một tuổi, Lục Lâm chuẩn bị cho Nguyên Bảo đồ vật chuẩn bị đoán tương lai.

Lục Lâm trải một cái chiếu trúc trong phòng, trên chiếu thả nào bút, mực, giấy, nghiên, tiền đồng, vàng bạc... Sau khi chuẩn bị xong xuôi, Lục Lâm thả Nguyên Bảo ngồi lên chiếu.

Nguyên Bảo đối với tình huống trước mắt, dường như hơi mê man, lười biếng ngáp một cái.

Trần Tiểu Mạch liếc nhìn Lục Lâm một cái, nói: "Lâm ca, Nguyên Bảo đều không có hứng thú đối với mấy thứ này đâu! Có phải bé đều không thích không?"

Lục Lâm nhìn Trần Tiểu Mạch liếc mắt một cái, nói: "Sao lại đều không thích được, Nguyên Bảo chỉ chưa hành động thôi." Nghe xem, cái gọi là không lên tiếng thì thôi, gáy một tiếng ai nấy cũng đều kinh ngạc, chắc con hắn chính là cái dạng này.

Trần Tiểu Mạch không cho là đúng nói: "Ta thấy bé không thích đâu."

Trần Tiểu Mạch chọn trong túi nửa ngày lấy ra một miếng bánh đặt lên trên chiếu, Lục Lâm thấy Trần Tiểu Mạch rút ra cái gì đó, chọn đồ đoán tương lai mà phân nửa lại chọn đồ ăn, cầm lên không phải chứng minh là đồ tham ăn sao?

Lục Lâm nhìn Nguyên Bảo, tim lập tức treo lên, Nguyên Bảo cắn ngón tay, nhìn xung quanh trái phải, dường như không bị miếng bánh Tiểu Mạch thả xuống dụ dỗ.

Lục Lâm nhìn bộ dạng Nguyên Bảo, nghĩ thầm rằng: con mình cũng không chịu thua kém đâu, lại còn không bị đồ ngon dụ dỗ, điều này là đương nhiên rồi.

Trần Tiểu Mễ thấy con mình chậm chạp không di chuyển, rốt cục thiếu kiên nhẫn, không ngừng kêu Nguyên Bảo đi chọn đồ, hồi lâu Nguyên Bảo dường như đã hiểu ra.

Nguyên Bảo di chuyển đôi chân béo múp, duỗi tay qua một dây tiền.

Ở đây chọn tiền đầu tiên cũng không phải tốt nhất, sẽ bị cho là sặc mùi tiền.

Lục Lâm lại cảm thấy Nguyên Bảo thích tiền không tồi, không có tiền trăm điều không thể làm được, xem ra con mình vẫn rất thực tế.

Nguyên Bảo lấy tiền xong liền ném ra ngoài.

Lục Lâm trừng mắt nhìn, thầm nghĩ: lại ném đi, đây chính là thái độ con nhà mình chăng, sẽ không thành loại phá gia chi tử đi.

Sau khi Nguyên Bảo ném tiền đi, lại duỗi tay lấy một thỏi bạc, Lục Lâm thấy thế có chút vui mừng, thầm nghĩ: con nhà mình đây là tâm cao khí ngạo, chướng mắt mấy đồng lẻ, xem chừng mệnh phải kiếm tiền lớn rồi.

Nguyên Bảo phất tay, cũng ném bạc đi.

Tần Lãng ở một bên nhìn không nhịn được nói: "Nguyên Bảo vừa nhìn đã biết có cá tính rồi! Đây là coi tiền bạc như rác đây."

Một thỏi bạc lớn như vậy lại tùy tiện ném đi, tiểu quỷ này có biết một thỏi bạc này có thể mua bao nhiêu bánh bao không hả, Nguyên Bảo phất tay, bút vứt hết ra ngoài, còn vừa vứt vừa cười haha, có thể là cảm thấy ném đồ rất thú vị.

Lục Lâm thấy Nguyên Bảo cầm một quyển sách, hồng hộc ném ra đất, tức khắc cảm thấy con mình chỉ sợ không phải người có thiên phú học tập.

Sau khi Nguyên Bảo ném hết đồ ra ngoài, cuối cùng lại ôm lấy một cái bàn tính.

Lục Lâm nhìn Nguyên Bảo, thầm nghĩ, Nguyên Bảo lại chọn bàn tính, hẳn là tương lai muốn kế nghiệp cha đây, trở thành một đại thương nhân.

Thời gian thấm thoát, chỉ chớp mắt, lại qua hai năm.

Lục Lâm đến đây đã là năm thứ tư, Lục Trình Ngọc rốt cục cũng thi đỗ tú tài.

Thang thị thấy Lục Trình Ngọc thi đỗ tú tài, nhất thời có loại cảm giác chờ được mây tan trăng tỏ, sống lưng cả một nhà Lục gia đều đứng thẳng.

Thang thị vô cùng hưng phấn nói: "Tốt lắm, tốt lắm, cái này rất tốt."

Tú tài có thể miễn trừ lao dịch, ruộng đất cũng có thể miễn thuế, còn có thể gặp quan không cần quỳ, mặt khác tú tài còn có trợ cấp, một năm có thể nhận hai lượng bạc, quan trọng hơn cả là có mặt mũi.

"Con à, con xem như được nở mày nở mặt rồi." Thang thị tràn đầy hưng phấn nói.

Lục Trình Ngọc hai năm trước không thi đỗ, trong thôn có không ít lời đồn đại, áp lực của Thang thị vô cùng lớn.

Lục Trình Ngọc lúc này cũng nhẹ nhõm thở một hơi, thật sự vất vả mới thi đỗ tú tài, nếu hắn ở lại thôn dạy học cũng không cần nghĩ đến chuyện cơm áo, có điều đây không phải là mục tiêu của hắn.

Kế tiếp chính là thi cử nhân, nếu thi đỗ cử nhân, hắn mới có thể làm quan, mới có thể hơn người, mới có thể dẫm Lục Lâm xuống dưới chân.

Việc làm ăn của cửa hàng Hoa Hạ mấy năm nay vô cùng ổn định, không ít người trong thôn bắt được thú hoang hay thổ sản vùng núi, đều sẽ mang đến bán cho Lục Lâm, Lục Lâm thấy là người cùng thôn cũng sẽ đưa ra giá không tệ, dựa vào Lục Lâm để kiếm tiền, nên thanh danh của Lục Lâm ở thôn càng ngày càng tốt lên.

Lúc trước, người trong thôn còn nghị luận chuyện Lục Lâm ăn hoa hồng, có điều, nghị luận được một khoảng thời gian cũng không thấy cửa hàng Hoa Hạ bên kia nói gì, mọi người chắc cũng thấy phiền, dần dần cũng không nhắc đến nữa.

Vài năm nay Lục Trình Ngọc phải nhận áp lực việc học không thuận, mặt khác còn phải nghe mấy lời tán dương Lục Lâm trong thôn, đã sớm nghẹn khuất trong lòng.

Trần Tiểu Mễ nhìn Lục Lâm, nói: "Lục Trình Ngọc thực sự đã thi đỗ tú tài rồi."

Lục Lâm gật đầu, nói: "Lục Trình Ngọc chắc cũng có chút trình độ, có điều cũng chỉ là tú tài thôi."

Tú tài có một ít đặc quyền, có điều cũng chỉ là thanh danh dễ nghe, đương nhiên nếu Lục Trình Ngọc chịu dạy học, bạc cũng sẽ không thiếu, nếu không trở thành tú tài nghèo cũng rất có khả năng.

Lấy tính tình của Lục Trình Ngọc, nhất định là muốn thi lên trên.

Trần Tiểu Mễ liếc mắt ngó Lục Lâm một cái, nói: "Tú tài cũng không dễ dàng gì, nếu không cẩn thận trúng cử, vậy thực sự có thể làm quan rồi."

Lục Lâm nhướng mày, uy tín của quan viên vẫn rất cao, nếu một người từ trong thôn có thể làm quan, thậm chí có thể ảnh hưởng đến vận mệnh của cả thôn.

Thi tú tài một năm một lần, cử nhân sẽ không đơn giản, ba năm một lần, cái khác không nói, nhưng phí tổn đến tỉnh thành thi cũng không thấp đâu, rất nhiều tú tài thậm chí không đến nổi trường thi đã thất bại trên đường.

Lục Lâm bĩu môi, thầm nghĩ: mấy năm này, hắn đã tích cóp được không ít bạc, đã hơn bốn ngàn lượng, có lẽ có thể nhanh mua được chức quan.

Việc làm ăn của cửa hàng Hoa Hạ không tồi, có điều, Lục Lâm không chỉ dựa vào mỗi cửa hàng Hoa Hạ để kiếm tiền.

Hai năm này, dựa vào ủ rượu, Lục Lâm cũng buôn bán lời không ít bạc, quầy quà vặt bên trong của Lục Lâm trừ bia ra, còn có một số ít rượu đế độ rất cao, Lục Lâm đem những loại rượu này ra pha chế bán cho tửu lâu, cũng kiếm được không ít bạc.

"Lục Trình Ngọc lần này, hẳn là được nở mày nở mặt một trận." Lục Lâm nói.

Trần Tiểu Mễ gật đầu, nói: "Hẳn là vậy rồi."

Ngay từ đầu, Trần Tiểu Mễ thường xuyên kéo xe, xuống ruộng thu đồ ăn, có điều bà Thẩm đã đem bán hết ruộng đất, Trần Tiểu Mễ ngại phiền, đồ ăn cũng đều là mua của thôn dân, gần đây về thôn, không ít chuyện nhắc đến Lục Trình Ngọc, có điều cũng không còn cách nào, Lục Trình Ngọc thi đỗ tú tài, thôn Đại Thạch cũng có thể dính chút vinh quang, chuyện có tú tài trong thôn là một chuyện rất có mặt mũi, thậm chí người dân trong thôn Đại Thạch gả cưới cũng rất có ích.

Lục Trình Ngọc thi đỗ tú tài, Lục gia cố ý bày tiệc rượu để chúc mừng, Thang thị mời những người có danh tiếng trong thôn lại đây, hung hăng nở mày nở mặt một phen.

Quan hệ của Lục Trình Ngọc với Lý Phương Nguyệt hai năm này rất căng thẳng, Lý Phương Nguyệt vốn nghĩ Lục Trình Ngọc thi đỗ tú tài sẽ tốt hơn một chút, lại không nghĩ rằng quan hệ của hai người càng thêm cứng nhắc.

Mấy năm trước, Lục Trình Ngọc không thi đỗ tú tài, thôn dân đồn đại, Lục Trình Ngọc cưới Lý Phương Nguyệt cũng vô dụng, nay Lục Trình Ngọc thi đỗ rồi, trong lúc nói chuyện phiếm người ta lại nói, "Lục Trình Ngọc có thể thi đỗ tú tài, tất cả là phúc do lấy Lý Phương Nguyệt, rốt cuộc cưới người nhà quan gia cũng rất tốt! Không phải thế mà thi đậu rồi sao?'

Lục Trình Ngọc cưới Lý Phương Nguyệt đến năm thứ hai, không thi đỗ tú tài liền hoàn toàn thất vọng với Lý Phương Nguyệt.

Kỳ thi mùa xuân lần này, Lục Trình Ngọc cũng không đi quan hệ, nên Lục Trình Ngọc cảm thấy hắn có thể thi đỗ tú tài, là dựa vào bản thân học tập cực khổ, không có chút quan hệ nào với Lý Phương Nguyệt, hắn cưới Lý Phương Nguyệt là sai lầm lớn nhất của cuộc đời.

Thang thị nấu canh gà cho Lục Trình Ngọc, có chút đắc ý nói: "Con à, con xem như đã cho mẹ được nở mày nở mặt có tiếng nói."

Lúc trước, Lục gia mở tiệc, tiêu không ít, có điều, thôn dân phần lớn đến tặng lễ, thật ra còn được lợi, Thang thị cảm thấy cuộc sống này cuối cùng cũng bắt đầu có hy vọng.

"Trình Ngọc, kế tiếp, ngươi có tính toán gì không?"

Lục Trình Ngọc ánh mắt kiên định nói: "Nếu thi đỗ tú tài, kế tiếp tất nhiên muốn thi lên cao." Nếu hắn có thể thi đỗ cử nhân, một chủ bộ có thể tính là cái gì.

Không dựa vào cánh cửa thân thích này, Lục Trình Ngọc thậm chí còn hận cả chủ bộ, một lòng muốn nổi bật hơn người, đem những người đã từng khinh thường hắn đều đạp dưới lòng bàn chân.

Thang thị có chút đáng tiếc nói: "Lục Lâm cũng quá kiêu ngạo, ở trên trấn cũng không thèm trở lại."

Lúc mở tiệc đãi khách khi trước, Thang thị còn nhờ người nhắn cho Lục Lâm, muốn Lục Lâm trở về ăn bữa cơm.

Sở dĩ Thang thị cho mời Lục Lâm, cũng là muốn khoe khoang một chút với hắn.

Mấy năm này, thôn dân không ít người khen Lục Lâm có khả năng, có bản lĩnh, sau này ắt có phúc, khiến Thang thị nghẹn khuất.

Thật vất vả Lục Trình Ngọc mới thi đỗ, Thang thị muốn nhân cơ hội này cho Lục Lâm biết, hắn cũng chỉ là làm thuê cho người ta, con nàng mới là người đọc sách, có tiền đồ lớn, có điều Lục Lâm lại từ chối.

Lục Trình Ngọc rầu rĩ nói: "Lục Lâm làm ở cửa hàng Hoa Hạ cũng lâu lắm rồi."

Thang thị gật đầu: "Đúng vậy!"

Năm đó, Trần Cảnh gây ra đại họa, Trần Tiểu Mễ lập tức bỏ ra ba mươi lượng đoạn tuyệt quan hệ với Trần gia, Thang thị vẫn canh cánh trong lòng.

Nhiều năm như vậy, lão bản của cửa hàng Hoa Hạ vẫn không xuất hiện, vị trí của Lục Lâm ngồi rất vững chãi, Thang thị hoài nghi mấy năm nay Lục Lâm ăn được không ít tiền hoa hồng.

Thang thị tính qua, Trần Tiểu Mễ cùng Lục Lâm mỗi người nếu được hai lượng tiền công, một năm cũng có hơn bốn mươi lượng, còn chưa kể tiền hoa hồng mấy năm, chỉ sợ cũng phải có đến hơn trăm lượng rồi.

Mỗi khi nghĩ đến Lục Lâm đi theo Trần Tiểu Mễ phát tài, trong nhà lại không được chỗ tốt nào, Thang thị liền cảm thấy tim như bị dao cắt, Thang thị nhìn Lục Trình Ngọc, nói: "Trình Ngọc à!"

Trình Ngọc có thể thi đỗ tú tài, Thang thị liền thả lỏng, nhịn không được cân nhắc đến chuyện khác.

Lục Trình Ngọc thành thân với Lý Phương Nguyệt đã vài năm, cũng chỉ có một tiểu nha đầu.

Thang thị cũng biết, đứa con này với Lý Phương Nguyệt mấy năm nay quan hệ cũng không tốt, cho nên vẫn luôn phân phòng ngủ, Thang thị cũng không thích Lý Phương Nguyệt liền không để ý, nhưng mà tuổi càng lớn, Thang thị càng muốn ôm cháu trai, dần dần cũng hơi sốt ruột.

Lục Trình Ngọc rầu rĩ nói: "Để nói sau!"

Lục Trình Ngọc gần đây nhìn thấy Lý Phương Nguyệt liền hết muốn ăn, nhưng thực ra gần đây cùng bạn học mở tiệc, bị lôi kéo đến thanh lâu, hồng tụ thiêm hương*, Lục Trình Ngọc nhịn không được động chút tâm tư khác.

*Hồng tụ thiêm hương: Chỉ việc thư sinh đọc sách có mỹ nữ bên cạnh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro