Chương 101 - Lại bán mứt trái cây

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lục Lâm về thôn thu mua dâu dại, Trần lão bà từ xa chạy tới nhìn, nhìn thấy Trương Thụy, lão thái bà có chút giận sôi máu.

Lúc trước, Trần lão bà cùng lão gia tử chạy đến nhà con rể đòi tiền, bị cây đao lớn dọa sợ trở về, đã bị mất mặt, lão thái bà liền chán ghét thằng con rể này, cũng vì thế mà hận Trương Thụy.

Mắt thấy cháu ngoại có quan hệ với Lục Lâm, lão thái bà lại cảm thấy đứa con gái này cùng Trần Tiểu Mễ cũng khốn nạn như nhau, chuyên môn đến khắc bà.

Trần lão bà ngồi trên giường đất, rầu rĩ nói: "Rốt cục con gái gả chồng như bát nước hất đi, không nghĩ tới Xuân Nhi lại nhẫn tâm như vậy."

Trần lão gia tử cũng có chút buồn bực, Trần Cảnh gặp chuyện lớn như vậy, Trần lão gia tử vẫn hy vọng con gái có thể chia sẻ một ít.

Nếu Trần Xuân Nhi gả cho người bình thường, hai lão đến nháo một hồi, Trần Xuân Nhi tất nhiên cũng phải xuất ra ít máu, có điều Trần Xuân Nhi gả cho một tên đồ tể, hai lão Trần gia bị dọa sợ phải quay trở về.

Lục Lâm thu mua dâu dại trở về trấn trên, ý tưởng của người Trần gia cũng không ảnh hưởng chút gì đến Lục Lâm.

Sau khi Trần Tiểu Mạch về nhà, tìm tới Trần Tiểu Mễ hiến vật quý.

"Đại ca, ngươi xem, có rắn này."

"Không tồi, một con rắn rất lớn, nhìn mập quá nhỉ!" Khác với Lục Lâm, Trần Tiểu Mễ vẫn rất nể tình.

Trần Tiểu Mễ từng kiếm ăn ở trong núi một khoảng thời gian, thường có thể bắt được rắn.

Nếu Trần Tiểu Mễ bắt được rắn, ba huynh đệ có thể ở trong núi nướng ăn thịt, cho nên trong mắt Trần Tiểu Mạch, loại đồ như rắn cũng không khác gì gà vịt, đều có thể ăn được.

Trần Tiểu Mạch nghiêng đầu, nói: "Ta đưa cho Lâm ca xem, hắn cũng không muốn xem, Tần Minh nói Lâm ca sợ rắn, Lâm ca lợi hại như vậy sẽ sợ rắn sao?"

Trần Tiểu Mễ: "..." Lục Lâm, hẳn là sợ rắn đi. Trước đây nhìn thấy rắn, còn nhất định phải chặt đầu rắn xuống, xác nhận nó đã chết mới dám tới gần.

Trần Tiểu Mễ xoa xoa mũi, nói: "Lâm ca không thích thứ này, về sau bắt được đừng đưa cho Lâm ca nhà ngươi xem."

Trần Tiểu Mễ nghiêng đầu, nói: "Hóa ra Lâm ca thực sự sợ rắn, không ngờ Lâm ca lại vô dụng như vậy."

Trần Tiểu Mễ: "..."

Lục Lâm vội vàng kéo một xe lớn dâu dại vào trong viện, hoàn toàn không biết hình tượng cao lớn uy mãnh của hắn đã sụp đổ trong lòng Trần Tiểu Mạch, Trần Tiểu Mễ đi ra, nhìn thấy dâu dại trong viện, cau mày nói: "Có phải quá nhiều hay không?"

Lục Lâm gật đầu nói: "Đúng vậy, nên phải mau đi xử lý mới được." Xử lý không tốt cũng chỉ có thể đặt trước quầy để bán. "Bình đựng mứt trái cây chỉ sợ không đủ, ngươi đi mua thêm một ít đi."

Trần Tiểu Mễ không cần nghĩ ngợi vội đáp lời: "Được."

Trương Thụy cùng Tần Minh ngồi trong viện rửa sạch dâu dại, Trần Tiểu Mạch* cũng rửa, vừa rửa còn vừa ăn...

*Chỗ này bản gốc là Trần Tiểu Thái, nhưng theo mạch truyện thì TTT hiện đang ở Liễu trấn nên m nghĩ phải là TTM.

Trương Thụy có chút đau đầu nói: "Lão đại, dâu dại rửa xong càng giữ không lâu đâu!"

Tần Minh liếc mắt nhìn Trương Thụy một cái, nói: "Không cần lo lắng, Lục ca có thể bán được hết sạch."

Tần Minh có điểm sùng bái mù quáng với Lục Lâm, từ khi Lục Lâm đem bán mấy con thú nhồi bông được mấy chục lượng bạc, thậm chí là còn sớm hơn, Tần Minh đã bội phục Lục Lâm sát đất, trong mắt Tần Minh, Lục Lâm làm cái gì cũng đều đúng. Lục Lâm tuyệt đối sẽ không làm chuyện lỗ vốn.

Lục Lâm cùng Trần Tiểu Mễ chui vào bếp một vòng, đuổi hết người khác ra ngoài.

Trước đây Lục Lâm đã nấu một ít mứt trái cây, đường bên trong quầy quà vặt vẫn còn, dùng cũng không bao nhiêu, đường đang dùng là Lục Lâm mua nên phí tổn làm ra cũng đắt hơn.

Trần Tiểu Mễ nhìn mấy sọt dâu dại đã rửa xong, nói: "Thật sự không ít đâu, muốn bán hết một lần cũng không dễ gì!"

Lục Lâm gật đầu, nói: "Đúng vậy, nhiều dâu dại như này cũng hơi phiền, nếu không đem một ít qua Liễu trấn bán đi."

"Trước tiên cứ làm mứt trái cây đi đã." Trần Tiểu Mễ nói.

Trần Tiểu Mễ liếm môi, lần trước Lục Lâm làm mứt trái cây đã khá lâu rồi, nhớ đến thật sự có hơi nhớ.

Lục Lâm gật đầu, nói: "Được thôi."

Lục Lâm đổ phần lớn dâu dại vào trong nồi, Trần Tiểu Mễ trông lửa giúp.

Sau khi mứt trái cây làm xong, Lục Lâm trực tiếp bày trong tiệm bán, một lọ một lượng bạc.

Cũng đưa ra một ưu đãi, mua ba lượng đồ trong cửa hàng thì được tặng một lọ mứt trái cây, Lâm trấn không ít người lúc trước đã nếm thử mứt trái cây Lục Lâm gửi bán ở tửu lâu, cho nên mức độ tiếp nhận mứt trái cây cũng tương đối lớn, mứt trái cây vừa ra mắt đã có rất nhiều người đến mua.

Bởi vì mua ba lượng hàng sẽ được tặng một lọ mứt, cho nên doanh số các mặt hàng trong tiệm cũng tăng lên rất nhiều.

Dương Hằng Chi nhìn mấy lọ mứt trong cửa hàng, phất tay liền mua tám lọ, "Lục huynh, cuối cùng ngươi cũng bắt đầu bán mứt trái cây."

Lão thái thái Dương gia là người hâm mộ mứt trái cây, lúc trước trong tửu lâu có bán mứt rất được lão thái thái yêu thích.

Lục Lâm thở dài, nói: "Không còn cách nào, việc làm ăn vắng vẻ, không cho ra sản phẩm mới thì không có gì ăn."

Dương Hằng Chi bất đắc dĩ cười cười, nói: "Lời này của Lục huynh lại không có sức thuyết phục, ai ai cũng biết trên cả con phố này cửa hàng của ngươi buôn bán tốt nhất, khách đông như mây."

Lục Lâm cười cười, nói: "Quá khen rồi."

Ba ngày sau, Lục Lâm đi theo đoàn xe chở hàng, Lục Lâm sợ mứt trái cây bị hỏng trên đường, đặt mấy lọ không trên xe che giấu tai mắt, để mấy lọ mứt chân chính trong quầy quà vặt giữ lạnh bên người, cùng xe hàng đến Liễu trấn.

Trần Tiểu Thái thấy Lục Lâm tới, vô cùng hưng phấn.

"Lâm ca, ngươi mang mứt trái cây đến sao?" Trần Tiểu Thái hỏi.

Lục Lâm liếc nhìn Trần Tiểu Thái một cái, có chút nghi ngờ nói: "Làm sao ngươi biết chuyện mứt trái cây?"

"Bởi vì Lâm trấn bên kia có hoạt động mua nhiều đồ được tặng mứt trái cây, cho nên hôm qua có người đến hỏi ta có bán mứt trái cây hay không." Trần Tiểu Thái nói.

Lục Lâm nhíu mày, thầm nghĩ không ngờ tin tức còn truyền đến rất nhanh, đều đã truyền đến đây rồi.

"Mang cho ngươi một ít, có điều mứt trái cây có hạn dùng nhất định, nếu trong ngày quy định bán chưa hết cũng không được để lại, phải ném hết đi." Lục Lâm dặn dò.

Trần Tiểu Thái gật đầu, nói: "Ta biết rồi."

Trần Tiểu Thái thầm nghĩ: ném đi? Mệt cho Lục Lâm nghĩ ra, nếu trong ngày quy định bán không hết, tất nhiên là phải ăn luôn rồi.

Lục Trình Ngọc kỳ thi mùa xuân này lại thất bại, trong nhà làm một trận ầm ĩ, sau đó lại đến học đường.

Lục Trình Ngọc đọc sách nhiều năm như vậy, trong nhà đều trông cậy vào hắn thi đỗ tú tài, vinh quang cửa nhà, dưới loại tình huống này, chỉ cần không đến lúc thực sự khó khăn, Lục gia nhất định sẽ không từ bỏ.

Có điều, Lục gia gần đây cũng không thể so với lúc trước, lão thái bà tuy yêu thương Lục Trình Ngọc, có điều tiền tiêu vặt của hắn cũng bị giảm đi một ít.

Ở trong học viện không có tiền thực sự mất mặt, tính tình Lục Trình Ngọc âm trầm hơn so với lúc trước rất nhiều.

"Lục huynh, lâu rồi không thấy Trần huynh, ngươi có biết hắn thế nào không?" Lưu Phong hỏi.

Trần Cảnh thường xuyên lừa tiền Trần lão thái bà, cùng đám bạn xấu đi lêu lổng, Lưu Phong chính là một trong số đó, nay Trần Cảnh mất tích, khiến cho mấy đám bạn của Trần Cảnh có chút tiếc nuối.

Lục Trình Ngọc thản nhiên nói: "Nhà hắn xảy ra biến cố, không học nữa."

Lưu Phong thở dài, nói: "Quả nhiên vì chuyện hắn nợ nần trước kia sao?"

Trần Cảnh trước đây cũng đã từng hỏi mượn bạc của Lưu Phong, Lưu Phong với Trần Cảnh cũng chỉ là bạn nhậu, lúc thực sự muốn mượn bạc tất nhiên sẽ né tránh.

Lục Trình Ngọc gật đầu, nói: "Đúng vậy."

Lục Trình Ngọc vốn cảm thấy Trần Cảnh khiến người ta chán ghét, nhưng Trần Cảnh đột nhiên nghỉ học, trong thôn không có người làm nền cho mình, ngược lại khiến Lục Trình Ngọc hơi bất an.

Lưu Phong thở dài, nói: "Không nghĩ tới Trần Cảnh lại từ bỏ như vậy, Trình Ngọc huynh, nghe nói ngươi có người em họ là Lục Lâm, ở rể cho em họ song nhi nhà Trần Cảnh."

Nghe Lưu Phong nhắc tới Lục Lâm, Lục Trình Ngọc nhịn không được có hơi khó chịu, trong thôn hiện tại đều nói đến Lục Lâm, cơ bản đều là khen ngợi, khiến cho Lục Trình Ngọc không tiếp thu được.

"Trong thôn chúng ta có một lão đồng sinh, thi cử cả đời cũng không thi đỗ tú tài, người này mở một học đường trong thôn, dạy người ta chữ, quà nhập học thu rất cao, không mấy người trong thôn đến học được, ta nghe nói, mùa đông năm trước hắn được mời đến cửa hàng Hoa Hạ."

Lục Trình Ngọc nghi hoặc nói: "Hắn đến cửa hàng Hoa Hạ làm gì?"

Lưu Phong thưởng thức cái quạt trong tay, nói: "Hình như là dậy vỡ lòng cho mấy tiểu quỷ trong cửa hàng Hoa Hạ, lão đồng sinh kia nói, chủ yếu là dạy Trần Tiểu Thái còn có một tiểu song nhi học, gia chủ trả rất nhiều tiền, còn để một song nhi biết chữ, chuyện này không phải quá ẩu rồi sao?"

Lục Trình Ngọc có chút hoài nghi nói: "Tiểu song nhi, có phải rất ngốc không?"

Lưu Phong lắc đầu, nói: "Nghe nói là có đứa ngốc, nhưng cũng chỉ nghe ké thôi, thường xuyên nghe được một nửa thì chuồn ra ngoài, là một song nhi, hình như đã đính hôn cùng tiểu tử trong nhà, cho nên cùng bồi dưỡng."

Lục Trình Ngọc nghĩ một chút liền nghĩ tới Thẩm Trì, trong thôn có rất nhiều người bàn luận chuyện Thẩm Trì có gian tình với Trần Tiểu Thái, mắt thấy thanh danh Thẩm Trì sắp bị hủy, kết quả Trần Tiểu Thái cùng Thẩm Trì thực sự đính hôn, nghe nói không ít nha đầu trong thôn đều hâm mộ Thẩm Trì được đổi đời, mấy năm trước Lục Trình Ngọc tuyệt đối không tưởng tượng được, Trần Tiểu Thái có mẹ sinh không có mẹ dưỡng, lại có thể trở thành mặt hàng nóng bỏng tay.

Lưu Phong lắc đầu, nói: "Song nhi sao, muốn biết chữ làm cái gì, lão đồng sinh kia nói, gia chủ kia không ổn lắm, có điều quà nhập học lại không ít, đành phải cố mà làm, Trình Ngọc, đệ đệ này của ngươi rất có tiền sao? Lại có thể có tiền đến mức mời người đến dạy một song nhi."

Lục Trình Ngọc rầu rĩ nói: "Ta cũng không rõ, ta chỉ nghe nói hắn làm việc ở cửa hàng Hoa Hạ, làm việc cho một đại lão bản, đại lão bản cũng rất lâu không quay về."

Lục Trình Ngọc thầm nghĩ: Lục Lâm cùng Trần Tiểu Mễ quả thực nhận không ít tiền hoa hồng, nếu không Lục Lâm sao có thể gây ra nhiều chuyện như vậy, lại có thể tìm người dạy chữ cho Trần Tiểu Thái, chuyện này khiến cho Lục Trình Ngọc không nhịn được hơi kinh ngạc.

Lục Trình Ngọc luôn lấy chuyện mình có thể đọc sách làm vinh quang, mắt thấy Trần Tiểu Thái với Thẩm Trì cũng được đãi ngộ như vậy, trong lòng không khỏi rầu rĩ.

Lưu Phong ghen tị nói: "Cửa hàng Hoa Hạ này hẳn là buôn bán kiếm lời không ít bạc, lão bản phía sau thật rộng lượng, lại yên tâm giao cho một song nhi."

Lục Trình Ngọc thầm nghĩ: trong thôn đã lan truyền lời đồn về việc Lục Lâm ăn hoa hồng, đã truyền thành như vậy mà cũng không đến tai lão bản sau màn kia, cũng không biết đã có chuyện gì xảy ra.

Nghe nói trong nhà Trần Tiểu Mễ có nuôi dê, lại còn nuôi đứa nhỏ, dường như là cả một tay che trời.

Thẩm Trì ngồi đối diện với Trần Tiểu Thái, ăn mứt trái cây, trên mặt hiện lên vài phần khó xử.

"Chúng ta ăn mứt trái cây như này có sao không? Thứ này rất quý đấy!" Thẩm Trì có chút khó xử nói.

Trần Tiểu Thái vẫy tay, nói: "Ăn đi, ăn đi, Lâm ca đã nói trước, ăn không hết thì phải ném đi, đồ tốt như vậy tất nhiên không thể lãng phí rồi."

Thẩm Trì có chút khó xử nói: "Thực ra giảm giá một chút là có thể bán được."

Trần Tiểu Thái lắc đầu, nói: "Giảm giá không được, Lâm ca nói chúng ta bán hàng theo con đường cao cấp." Huống chi, mứt trái cây Lục Lâm để lại cũng không nhiều, cho dù không giảm giá cũng rất nhanh sẽ bán hết, Trần Tiểu Thái nói như vậy với Thẩm Trì, cũng là hy vọng Thẩm Trì có thể ăn một ít mứt mà không cần có gánh nặng mà thôi.

Thẩm Trì vét một thìa mứt, đưa vào miệng, có chút vui vẻ nói: "Ăn ngon thật."

Trần Tiểu Thái ăn một miếng, thầm nghĩ: ăn rất ngon, có điều hình như hơi ngọt, Trần Tiểu Thái phát hiện khẩu vị của mình lại càng ngày càng giống với Lục Lâm kén cá chọn canh, không khỏi kinh hãi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro