Chương 99 - Nhị ca rất lợi hại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Để chào đón Trương Thụy, Lục Lâm để Vân Nương làm thịt kho Đông Pha.

Thịt để làm món này chính là chọn loại thịt vừa nạc vừa mỡ, cắt thành hình vuông, thêm rượu, đường phèn, nước tương... Nấu đến khi thịt có màu đỏ đậm vàng óng, màu sắc như mã não, mềm mà không nát, béo mà không ngán, khiến người ta không dừng được đũa.

Tiểu cô Trần Xuân Nhi vô cùng lo lắng chuyện con mình tới đây ăn không đủ no, Lục Lâm cảm thấy hắn cần thiết phải trấn an Trần Xuân Nhi.

Phụ thân Trương Thụy là đồ tể, Trương gia không giống với người trong thôn cả năm cũng không thấy qua mấy lần thức ăn mặn, có điều, hương vị của thịt kho Đông Pha vẫn khiến Trương Thụy mê hoặc, Trương Thụy chưa từng ăn qua món thịt nào ngon như vậy, thế nên một hơi đánh bay tám bát cơm lớn.

Trần Tiểu Mạch rất tò mò với vị biểu ca mới đến này, thấy đối phương lập tức ăn tám bát cơm liền vỗ tay to.

"Biểu ca, ngươi thật lợi hại, ăn nhiều như vậy, Lâm ca lại kén ăn, thịt mỡ đều không ăn." Trần Tiểu Mạch liếc mắt nhìn Lục Lâm một cái, nhấp nháy mắt nói.

Lục Lâm bĩu môi, thầm nghĩ: "Tên tiểu quỷ Tiểu Mạch này lại ngại hắn kén chọn, nếu không phải hắn kén chọn, mấy người làm sao ăn được đồ ngon nhất."

Trương Thụy thấy Trần Tiểu Mạch vỗ tay, không khỏi có chút ngượng ngùng.

Trương Thụy hơi xấu hổ gãi gãi đầu, nếu là người bên ngoài nói như vậy, hắn phân nửa đã hoài nghi đối phương đang châm chọc, nhưng lời này là Tiểu Mạch nói ra, Trương Thụy biết Tiểu Mạch hẳn không có ý gì xấu, chỉ là hâm mộ hắn có thể ăn nhiều.

Lục Lâm gắp cho Trương Thụy miếng thịt lớn, cười tủm tỉm nói: "Có thể ăn là phúc, ăn nhiều một chút đi."

Trương Thụy có chút xấu hổ nói: "Lâm ca, ta chưa bao giờ biết, hóa ra thịt có thể ăn ngon như vậy."

Lục Lâm cười cười, thầm nghĩ: chỉ là thịt kho Đông Pha thôi mà, kiếp trước món ngon thực sự quá nhiều.

"Ăn ngon thì ăn nhiều một chút, yên tâm đi, nơi này cơm đủ ăn."

Lúc trước Trần Xuân Nhi đến có nói chuyện Trương Thụy sức ăn lớn, ăn cơm phải ăn no chừng này, hắn trịnh trọng gật đầu cam đoan với Trương Thụy, trước đây Trương Thụy đi chạy thương theo người ta, người trong thương đội ngại hắn ăn nhiều, tuy không nói rõ, nhưng phía dưới nghị luận không ít chuyện hắn là cái thùng cơm đấy.

Trương Thụy thầm nghĩ: nếu làm việc ở đây, thường xuyên có thể ăn thịt ngon như vậy, dù không cần tiền công cũng chẳng sao cả.

Trương Thụy tuy rằng đã cố gắng khắc chế, nhưng vẫn không quản được tay của mình, thật sự đến cuối cùng đem nước thịt chan cơm ăn hết, nếu không phải Lục Lâm cản lại, Trương Thụy còn muốn cầm bát liếm một lần.

Một bữa cơm này Trương Thụy ăn đến tràn đầy hưng phấn, thậm chí bắt đầu quyết một lòng với cửa hàng Hoa Hạ.

Mấy đứa nhóc đều thích đi theo mấy anh lớn chơi đùa, Trường Thụy gần đây đều bị Trần Tiểu Mạch quấn lấy.

Trương Thụy cảm thấy tiếc nuối cho người em họ này, có đôi khi em họ rất có tình cảm này chia cho hắn ít đồ ăn vặt, hai người ở chung coi như không tồi.

"Biểu ca, ngươi có người trong lòng sao?" Trần Tiểu Mạch dọn ra một băng ghế nhỏ, đối diện với Trương Thụy hỏi.

Trương Thụy xấu hổ cười cười, nói: "Vẫn chưa có đâu."

Trương Thụy gãi gãi đầu, hắn cảm thấy không cần thành thân quá sớm, có điều, cha mẹ hình như rất sốt ruột, lúc trước thật ra tiếp xúc qua hai người, đối phương nghe nói cha hắn là đồ tể, bị dọa đến mềm chân, chuyện cứ vậy mà chết từ trong trứng nước.

Trần Tiểu Mạch loạng choạng hai chân, có chút đắc ý nói: "Biểu ca, ngươi biết không? Nhị ca, có đối tượng đính hôn."

'Nhị ca ngươi rất lợi hại', Trương Thụy thuận miệng khen tặng một câu.

Chuyện Trần Tiểu Thái, Trương Thụy nghe nương nói qua, hình như Trần Tiểu Thái cùng một tiểu song nhi thường xuyên ở cạnh nhau, có một vài lời đồn đại không tốt truyền ra, vừa lúc, Tiểu Thái cùng tiểu song nhi kia có quan hệ không tồi, liền dứt khoát định ra chuyện.

Trần Tiểu Mạch gật đầu, có chút đắc ý nói: "Đúng vậy, nhị ca rất lợi hại, bàn tính của nhị ca cũng rất lợi hại."

Trương Thụy có chút nghi hoặc nói: "Nhị ca ngươi rốt cuộc là đi đâu vậy!" Trương Thụy đến đây đã rất nhiều ngày, có điều ngay cả mặt Trần Tiểu Thái cũng chưa thấy.

"Đi làm ăn buôn bán, Lâm ca nói, nhị ca phải kiếm tiền." Trần Tiểu Mạch nói.

"Có thể kiếm được sao?" Trương Thụy tò mò hỏi.

Trần Tiểu Mạch đương nhiên nói: "Kiếm được chứ! Lâm ca nói nhị ca có thể kiếm được rất nhiều tiền, tiền đồ vô lượng, mỗi lần nhị ca trở về, còn có thể mang đồ ăn cho ta đấy."

Trong lòng Trương Thụy có vài phần hâm mộ, là người đều sẽ có mộng được phát tài, mấy tháng trước Trương Thụy đi theo thương đội ra ngoài, kết quả mang hàng hóa ra ngoài nửa đường bị người của quan phủ đổ tội cho, một văn tiền cũng không kiếm được còn phải bồi thường một khoản, chuyện bồi thường tiền bị người trong thôn biết, hắn còn bị chê cười một hồi.

Nghe Trần Tiểu Mạch nói, Trương Thụy đối với em họ Trần Tiểu Thái không mấy khi được tiếp xúc qua có mấy phần khâm phục.

Sau khi thời tiết dần nóng lên, thú bông trong cửa hàng bắt đầu ế hàng.

Lúc trời lạnh, ôm thú bông là một loại hưởng thụ vô cùng, nhưng thời tiết dần nóng lên, món đồ chơi bằng bông này liền biến thành cực hình.

Mắt thấy món đồ chơi này bán không được, Lục Lâm tự nghĩ phải bán mặt hàng khác.

Trần Tiểu Mễ gõ bàn tính, nói: "Sổ sách gần đây nhập có chút thiếu."

Lục Lâm gật đầu, nói: "Đã nhìn ra."

Trần Tiểu Mễ thở dài, nói: "Việc làm ăn thực không dễ làm!" Lúc trước bán đồ rất tốt, giống như có một đám người thích sự mới mẻ, mới lạ qua rồi sẽ không thích nữa, thật khó hầu hạ.

Đừng lo lắng, còn có thể bán hết chỗ gạo trong hầm. Thời điểm mùa thu, lương thực trong đất được mùa, giá cả tương đối thấp, thời kỳ giáp hạt mùa xuân, giá cả lại đẩy lên cao.

Lục Lâm ở tòa nhà phụ cận đào một cái hầm lớn, thời điểm mùa thu mua không ít lương thực dự trữ, lúc vào xuân lục tục bán ra, cũng buôn bán kiếm lời không ít mười lượng bạc. Mười lượng bạc tuy không nhiều lắm, nhưng muỗi nhỏ cũng là thịt, nhiều bạc như vậy cũng là tiền mà nông dân cả năm mới kiếm được.

Lục Lâm phát hiện, quả nhiên sau khi có bạc, lại đi kiếm bạc liền đơn giản hơn nhiều.

Lục Lâm gặp vấn đề thú bông bán ế, Trần Tiểu Thái cũng giống như vậy.

Bên trong trấn Liễu Trần Tiểu Thái nghiêng đầu, nói: "Gần đây, thú bông hình như bán không được tốt lắm."

Thẩm Trì gật đầu, nói: "Chuyện này cũng không còn cách nào khác, hơn nữa cái gì cũng không có khả năng luôn bán được."

Giống như trồng trọt, cũng không có khả năng được mùa quanh năm, gặp mùa khô hạn ngập úng, có thể thu hồi vốn cũng đã tốt lắm rồi.

Thú bông gần đây cũng đã có hàng giả mạo, vẫn ra theo từng đợt, tuy rẻ hơn cửa hàng của hắn, có điều cửa hàng của bọn họ đã làm ra nhãn hiệu, thật ra mà nói vẫn là thú bông của cửa hàng bọn họ bán tốt nhất, gần đây dường như là tình trạng chung cả.

Cửa hàng giả mạo Hoa Hạ bọn họ trước đây phá giá, gần đây cũng có chút bán không nổi nữa.

Lão bản cửa hàng vì cái lợi trước mắt, làm thú bông hơi xấu, thú bông ổn định giá hơn thì loại giả mạo đó cũng không chiếm được ưu thế gì, gần đây luôn thâm hụt tiền không mở nổi nữa.

"Tuy không bán được đồ, nhưng một tháng vẫn phải thu vào năm, sáu mươi lượng." Lúc Trần Tiểu Thái mới tiếp nhận cửa hàng, trong tay có hơn mười lượng bạc đã hết hồn, có điều gần đây Trần Tiểu Thái rèn luyện thêm, trong tay cầm hơn trăm lượng bạc cũng không để tâm nhiều nữa.

Thẩm Trì ôm thú bông, nói: "Tới mùa hè rồi, quả nhiên nên bán quạt thôi."

Trần Tiểu Thái lắc đầu, trong cửa hàng còn tồn đọng mấy cây quạt đã mang ra bên ngoài, đều là mẫu cũ của năm ngoái, Trần Tiểu Thái dựa theo cách của Lục Lâm, bán ra nửa giá, có điều cho dù làm như vậy cũng không có mấy người mua, có thể giống như Lục Lâm nói, đạt tới trạng thái bão hòa, người cần mua cũng đã mua hết rồi.

Tuy việc làm ăn có kém hơn, có điều vốn vẫn thu hồi được.

Trần Tiểu Thái phồng quai hàm, nói: "Lâm ca đợt trước lại đây nói, nói việc buôn bán luôn có lời có lỗ, phải bình tâm xem xét."

Thẩm Trì chớp mắt, nói: "Lâm ca thực rộng lượng!"

Trần Tiểu Thái gật đầu, nói: "Có lẽ vậy."

Trần Tiểu Thái thầm nghĩ: Lục Lâm có lẽ không phải rộng rãi đâu, lúc trước Lục Lâm kiếm đủ nhiều rồi, cho nên không sao cả, cái khác không nói, nhưng bảo vật trấn điếm bạc bán được cũng đủ dùng rất lâu.

Trần Tiểu Mạch mặc một thân quần áo xinh đẹp, ngồi trong cửa hàng trông quán.

Nói là trông cửa hàng, cũng chính là ngồi ở đó làm linh vật mà thôi.

Lục Lâm cũng không trông cậy vào Tiểu Mạch có thể giống Trần Tiểu Thái, một mình đảm đương được một phía, nhưng vẫn hy vọng Trần Tiểu Mạch có thể làm được vài chuyện trong khả năng.

Việc làm ăn trong nhà càng làm càng lớn, Lục Lâm cảm thấy luôn để cho Trần Tiểu Mạch không ngó ngàng gì cũng không phải là chuyện tốt.

Trần Tiểu Mạch ở trong cửa hàng lâu cũng mưa dầm thấm đất, ít nhiều cũng có thể học được chút chuyện này nọ, giống như giá cả của các loại đồ, Trần Tiểu Mạch cũng giống bình thường có thể báo giá, cho dù khách mua nhiều đồ, Trần Tiểu Mạch không tính được rõ giá, có điều khách cần cái gì, Trần Tiểu Mạch vẫn rất nhanh có thể tìm ra.

Trần Tiểu Mạch lớn lên thực đáng yêu, trong cửa hàng có khách hàng nữ tới nhìn thấy Trần Tiểu Mạch ngẫu nhiên cũng sẽ đùa đôi câu.

"Ngươi muốn về thôn?" Trần Tiểu Mễ hỏi.

Lục Lâm gật đầu, nói: "Đúng vậy." Hai ngày trước trần Tiểu Mạch ở trong cửa hàng trông coi, gặp đứa nhỏ trong thôn Trương Đại Hổ, Trương Đại Hổ nói dâu dại trên núi đều đã chín tới, từng tảng từng tảng lớn ăn ngon lắm, hỏi Tiểu Mạch có muốn lên núi chơi không, còn nhờ Tiểu Mạch hỏi Lục Lâm xem có muốn thu mua dâu dại không.

Lục Lâm phỏng đoán chuyện Trương Đại Hổ hỏi Trần Tiểu Mạch lên núi chơi là giả, nhờ Tiểu Mạch hỏi hắn có thu mua dâu dại không mới là thật.

Năm đó, Lục Lâm tụ tập mấy đứa nhỏ trong thôn hái dâu dại, chính Trương Đại Hổ là đứa hái nhiều nhất, kiếm tiền cũng nhiều nhất.

Trần Tiểu Mễ nghe Lục Lâm nói đầu đuôi sự việc, nhịn không được lắc đầu, Tiểu Mạch thực sự là không có định lực gì, bị một thằng nhóc quỷ lừa dối đã muốn về thôn.

"Vẫn là trẻ con thôi, luôn có vài phần ham chơi, nói đến đây cũng đã lâu rồi không quay về thôn." Lục Lâm nói.

"Nếu không ngươi đi cùng Tiểu Mạch một chuyến."

"Được thôi." Lục Lâm tính toán, gần đây việc làm ăn trong cửa hàng cũng không khởi sắc, có lẽ có thể làm chút mứt trái cây để bán, có quầy quà vặt bên trong cũng có thể giải quyết vấn đề giữ tươi."

Trần Tiểu Mễ thởi dài: "Đáng tiếc nhà đã bán đi rồi."

Lục Lâm có chút ngượng ngùng, "Bà Thẩm đem chìa khóa nhà bà đưa cho ta, ta có thể trực tiếp ở nhà của bà." Lục Lâm dự đoán việc hắn về thôn thu thập đồ đạc, hẳn là rất nhiều người sẽ bằng lòng hỗ trợ mới đúng.

Trần Tiểu Mễ gật đầu, nói: "Được."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro