Chương 98 - Em họ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chuyện Trần Cảnh trôi qua được vài ngày, cửa hàng Hoa Hạ miễn cưỡng có thể nói là sóng yên biển lặng, Trần Tiểu Mễ bận rộn xử lý công việc, dần dần cũng quên đi chuyện của Trần gia.

"Tiểu Mễ ca, tiểu cô của ngươi đến đây." Tần Minh bước nhanh vào thông báo, thân thể của Tần Minh sớm đã bình phục, hiện tại vui vẻ, tinh lực tràn đầy.

Tần Minh vô cùng hâm mộ với công việc của ca ca Tần Lãng, hắn vẫn còn nhỏ, Lục Lâm cũng chưa để hắn đi giao hàng, Tần Minh muốn đi theo đưa hàng nhưng mọi người đều ngại hắn còn ít tuổi, cảm thấy hắn không giúp được gì mà còn có thể gây cản trở, cho nên không cho hắn đi.

Nhiều lần đành chịu, Tần Minh chỉ có thể ngóng trông bản thân mau lớn nhanh lên.

"Mau mời vào đi." Trần Tiểu Mễ nói.

Lúc trước Trần Xuân Nhi còn mượn hắn năm văn lộ phí, Trần Tiểu Mễ vốn muốn đưa nhiều hơn, có điều tiểu cô nhất quyết không nhận.

Trần Xuân Nhi mang theo một cái rổ đến.

Lục Lâm nhìn thấy đồ trong rổ, hơi bất đắc dĩ nói: "Tiểu cô, ngươi tới sao còn đem theo đồ làm gì."

Trong rổ của Trần Xuân Nhi có một miếng thịt lớn, nhìn thế nào cũng phải hơn năm cân, nông dân nhà ai đến thăm người thân mà mang theo miếng thịt lớn như vậy được coi là vô cùng khách khí.

Có điều, Trần Tiểu Mễ gần đây sống rất tốt, thật sự cũng không thèm thịt lắm.

Trần Xuân Nhi cười cười, nói: "Chú của ngươi giết heo cũng không thiếu một miếng thịt, nên mang cho ngươi một ít."

"Tiểu cô khách sáo rồi." Trần Tiểu Mễ vội vàng nói.

Trần Tiểu Mễ đánh giá một chút, vẻ mặt Trần Xuân Nhi hơi xấu hổ, hẳn là tiểu cô tìm hắn có việc cần giúp đỡ: "Tiểu cô tới là có chuyện gì sao?"

"Tiểu Mễ, ta nghe nói cửa hàng này bây giờ đều do ngươi quản lý?"

Trần Tiểu Mễ gật đầu, nói: "Đúng vậy! Không khác lắm đều do ta quản lý."

"Cửa hàng này của ngươi không nhỏ, còn thiếu người không?" Trần Xuân Nhi hỏi.

Trần Tiểu Mễ nhìn thấy dáng vẻ tiểu cô khẩn trương, trong lòng cũng khá hiểu, "Vẫn thiếu, còn thiếu vài người, có điều cũng không có người thích hợp, tiểu cô có đề cử người nào không?"

Cứ cách một khoảng thời gian cửa hàng phải đưa một chuyến hàng đến Liễu trấn, chuyện này đôi khi không đủ người, cũng chỉ có thể để Lục Lâm đi, Trần Tiểu Mễ đã sớm muốn mời người, có điều vẫn chưa tìm được người thích hợp, mắt thấy công việc trong cửa hàng càng làm càng lớn, nhân viên càng ngày càng thiếu nhiều.

Trong lòng Trần Xuân Nhi vui vẻ, nói: "Ngươi xem em họ của ngươi cũng sắp mười sáu, tuy người hơi ngốc, nhưng sức khỏe lại lớn, nếu ngươi thấy thích hợp thì để cho hắn một miếng cơm xem."

Trần Tiểu Mễ hơi bối rối, nói: "Hắn không đi theo chú giết heo sao?"

Theo hắn biết, đồ tể nhà Trần Xuân Nhi là Trương lão đại, người ta gọi là Trương dao sắc, công phu giết heo vô cùng tuyệt diệu, vô cùng nổi danh từ làng trên đến xóm dưới.

Thanh danh đồ tể tuy không tốt, nhưng kiếm tiền vẫn rất nhanh, tiểu cô sinh được một nam một nữ, theo lý mà nói thì Trương Thụy hẳn phải kế thừa nghiệp cha.

Trần Xuân Nhi thở dài, nói: "Tiểu tử này... sợ máu, cha hắn đã dạy hắn rất nhiều lần nhưng học không được, khoảng thời gian trước cùng người chạy thương bên ngoài, không kiếm được bao nhiêu bạc còn phải bù thêm bạc vào."

Nhắc tới đứa con, Trần Xuân Nhi nhịn không được hơi thở dài, đứa con này của cô cũng không phải biết vươn lên, chỉ là số phận thiếu vài phần may mắn.

Lúc trước chạy thương hàng hóa bị người ta trộm mất, mấy người đi chạy thương đều bị tổn thất không nhỏ, hình như cũng đều nhụt chí.

Trần Tiểu Mễ hơi giật mình trừng lớn mắt, con của đồ tể lại sợ máu, chuyện này cũng quá buồn cười rồi.

"A Thụy càng lớn, chuyện này cũng không thể mặc kệ được."

Mấy năm trước liên tục đánh giặc, dân chúng sống không quá tốt, Trương đồ tể cũng không tốt hơn là bao, gần đây vừa mới tốt hơn một chút, chồng cô bây giờ vẫn còn có thể làm việc, thật sự cũng không thiếu con cái một miếng ăn, nhưng mà một đứa con lớn như vậy cũng không thể cứ ở nhà không làm gì, mắt thấy lại sắp đến tuổi kết hôn, vốn là người nhà đồ tể đã không dễ tìm, nếu lại còn không có nghề nghiệp chính đáng, sợ là sẽ không có con gái nhà trong sạch nguyện ý gả vào.

Lần trước Trần Xuân Nhi đến cửa hàng Hoa Hạ một chuyến, cảm thấy cửa hàng Hoa Hạ rộng rãi, trong cửa hàng cũng sắp xếp khá tốt, nhịn không được có chút động tâm. Trở về suy nghĩ một phen liền tới cửa nhờ giúp đỡ.

Trần Tiểu Mễ gật đầu, nói: "Cũng có thể, nếu em họ bằng lòng thì để hắn đến đây đi, mới bắt đầu một tháng một lượng bạc, nếu làm tốt có thể sẽ tăng thêm."

Tần Nghị một tháng được hai lượng, có điều Tần Nghị có công phu, hơn nữa Tần Nghị đã làm lâu, Trương Thụy vừa mới đến cũng không thể trả tiền cao như Tần Nghị được.

Trần Xuân Nhi lập tức nói: "Một lượng bạc có hơi nhiều." Trần Xuân Nhi hơi do dự, nói: "Thực ra bạc có thể ít một chút, tốt nhất là bao cơm, em họ ngươi ăn uống có hơi nhiều."

Trần Tiểu Mễ cười cười, nói: "Chuyện này không sao."

Trần Tiểu Mễ kiếm được nhiều bạc, cũng không quá để ý đến một chút thức ăn, Trần Tiểu Mễ cảm thấy mình ăn cũng không ít đâu, Trương Thụy ăn uống chắc cũng không nhiều được bao nhiêu.

Lục Lâm biết Trần Xuân Nhi tới là muốn giới thiệu con mình đến đây làm việc cũng không quá để ý, quầy hàng của hắn càng lúc càng lớn lại càng cần nhiều người, nghe theo ý của Trần Tiểu Mễ thì con của Trần Xuân Nhi chắc cũng không tồi, con cô mà kém hẳn cũng không chạy đến đây nhờ giúp đâu. "Em họ của ngươi sợ máu." Lục Lâm thấy lạ nói.

Trần Tiểu Mễ gật đầu, nói: "Đúng vậy!"

Lục Lâm bĩu môi, thầm nghĩ: con của đồ tể sợ máu, chuyện này thật đúng là hơi kỳ lạ. Có điều, rất nhiều chuyện đều không có cách, kiếp trước của Lục Lâm có một nhà thật vất vả mới bồi dưỡng ra một người học y rất gỏi, kết quả đến cuối cùng mới phát hiện ra sợ máu đành phải thôi học.

Trương gia.

Trương đồ tể liếc mắt nhìn Trần Xuân Nhi vừa về đến nhà, nói: "Chuyện thế nào rồi?"

Trần Xuân Nhi gật đầu, nói: "Nói xong rồi, một tháng một lượng bạc, bao cơm."

"Vậy cũng không tệ." Trương đồ tể nhìn đứa con đang ngồi cạnh bàn ăn cơm, dường như có chút buồn hết cả ruột gan.

Tay nghề giết heo là tổ truyền, tuy không lên được mặt bàn nhưng nếu có thể, Trương đồ tể vẫn hy vọng con mình có thể kế nghiệp cha, cố tình đứa con có sức lớn, nhưng chỉ cần vừa nhìn thấy máu là hốt hoảng hụt hơi.

Năm đó Trương đồ tể cảm thấy con mình vừa thấy máu là choáng đầu, một chút chí khí đều không có, không giống đàn ông liền đem trói nó lên cây nhìn hắn giết heo.

Trương đồ tể nghĩ chỉ cần qua được lần này sẽ không sợ nữa, nào biết đứa con bị dọa đến mất mật, sau đó càng choáng váng lợi hại hơn, Trần Xuân Nhi nhìn thảm trạng của đứa con còn náo loạn một hồi với Trương đồ tể, bản thân Trương đồ tể cũng vô cùng hối hận, cuối cùng chuyện Trương Thụy học cách giết heo cũng không giải quyết được.

Trương Thụy bưng chén cơm, thở hổn hển ăn lấy ăn để, không nói gì đỏ bừng mặt.

Trần Xuân Nhi liếc nhìn Trương Thụy, nói: "A Thụy, ngày mai ngươi theo ta đến cửa hàng Hoa Hạ báo danh."

"Vâng, có điều mẹ ơi bên kia bao cơm thật sao?" Trương Thụy hỏi.

Trần Xuân Nhi nhìn Trương Thụy, bất đắc dĩ nói: "Yên tâm đi, đã nói rõ ràng, không thiếu ngươi miếng cơm đâu."

"Sang bên kia không thể so được như ở nhà, đừng nghĩ mỗi đến ăn, tay chân chịu khó một chút." Trương đồ tể căn dặn.

Trương Thụy gật đầu, nói: "Con biết rồi."

Trương đồ tể uống một ngụm rượu, do dự một chút, hỏi: "Chuyện cháu lớn nhà ngươi vay tiền, đã giải quyết xong chưa."

Trần Xuân Nhi gật đầu, nói: "Giải quyết xong rồi."

"Giải quyết được là tốt rồi." Nếu không giải quyết, con mình chạy sang bên kia làm việc, làm không tốt cũng không dễ ứng phó.

Trương đồ tể là người giết heo, người trong thôn ghét bỏ hắn mệnh cứng, cho nên không muốn gả cho hắn, năm đó Trương đồ tể vì để cưới Trần Xuân Nhi cũng phải bỏ ra hơn hai mươi lượng bạc, thực ra lúc Trần Xuân Nhi mới đến, Trương đồ tể vẫn nhìn ở mặt mũi Trần Xuân Nhi mà qua lại với người Trần gia bên kia.

Kết quả, sau khi hắn tặng thịt vài lần, bên kia cũng không đáp lễ, có lần hắn ở nhà vệ sinh, vô tình nghe thấy cha vợ nói với anh vợ bàn luận chuyện hắn mang sát khí quá nặng, ngồi ăn cơm cùng hắn sợ dính xui xẻo.

Trương đồ tể không khỏi tức giận, sau đó cũng không lui tới nữa.

Lần này Trần Cảnh gặp chuyện không may, Trần gia tìm tới cửa muốn mượn mười lượng bạc, Trương đồ tể tổng cộng cũng chỉ có mười mấy lượng, còn muốn giữ lại để Trương Thụy cưới vợ, tất nhiên không muốn cho mượn, Trương đồ tể liền tỏ ra hung ác dọa người Trần gia chạy mất.

Ngày hôm sau, Trương Thụy đến báo danh, diện mạo Trương Thụy hàm hậu, đôi mắt to mà có thần, nhìn vô cùng nhanh nhẹn.

Tuy thôn của Trương Thụy cách cửa hàng rất xa, có điều Trương Thụy cũng đã nghe qua thanh danh cửa hàng Hoa Hạ, Trương Thụy nghe người trong thôn nói cửa hàng Hoa Hạ là một hắc điếm, bên trong toàn đồ đắt tiền, quả thực là chỗ cướp tiền.

Tuy trong tiệm toàn đồ quý, có điều ông chủ của cửa hàng là một người rất thông minh, đồ trong cửa hàng không mua được ở chỗ khác, cho nên tuy cửa hàng này hố người một chút, nhưng vẫn không hề ít khách, hẳn là kiếm được không ít tiền.

Sáng sớm Trần Xuân Nhi đã dẫn Trương Thụy đến cửa hàng Hoa Hạ, lúc đến nơi đã là giữa trưa.

"A Lâm à đây là Trương Thụy con ta, sau này nhờ ngươi chiếu cố." Trần Xuân Nhi nói vô cùng thành khẩn.

Lục Lâm cười cười, nói: "Tiểu cô nói quá lời rồi."

Trương Thụy tràn đầy tò mò nhìn Lục Lâm, có chút mê man nói: "Lâm ca, ta nghe nói trong cửa hàng còn đại lão bản sao, chuyện trong cửa hàng hắn cũng mặc kệ sao?"

Bởi vì biết cửa hàng Hoa Hạ có tầng quan hệ như vậy với anh họ Trần Tiểu Mễ, Trương Thụy cũng rất chú ý đến chuyện của cửa hàng Hoa Hạ, Trương Thụy ở trong thôn, người trong thôn cũng không biết được mấy chuyện.

Chuyện Trần Cảnh lúc trước xảy ra, Trần Xuân Nhi không muốn quản, lại không quá yên tâm, để Trương Thụy trộm đến thôn Đại Thạch hỏi thăm tình huống, lúc Trương Thụy trộm đến, người cả thôn đang bàn luận chuyện của Trần gia.

Không ít người tỏ vẻ thương cảm đối với chuyện Trần Cảnh gây ra đại họa, cũng có không ít người tỏ vẻ hâm mộ với sự giàu có của Trần Tiểu Mễ.

Trương Thụy đối với chuyện anh họ lập tức bỏ ra ba mươi lượng bạc cũng khâm phục không thôi, cha hắn kiếm được không ít tiền, trong nhà cũng chỉ có hơn mười lượng bạc.

Trương Thụy vô tình biết, không ít thôn dân nói sau lưng Trần Tiểu Mễ ăn tiền hoa hồng, cho nên mới có thể dư dả như vậy.

Trần Xuân Nhi nhìn Trương Thụy, nói: "Tiểu tử thối, hỏi nhiều như vậy làm gì?"

Lục Lâm cười cười, nói: "Không sao, thực ra đại lão bản có chuyện lớn phải làm, cho nên không thường đến, chúng ta chỉ cần định kỳ mang sổ sách cùng lợi nhuận trong cửa hàng giao cho hắn là được."

Trương Thụy cái hiểu cái không gật đầu.

Lục Lâm nhìn sắc mặt Trương Thụy, mơ hồ cảm thấy Trương Thụy hẳn là đã nghe được điều gì.

Đối với lời đồn hắn cầm hoa hồng, Lục Lâm cũng đã sớm nghe được, lúc trước Lục An chính vì chuyện cầm hoa hồng mà bị đuổi việc, Lục Lâm cân nhắc lời đồn đã truyền rộng như vậy, hẳn là có người nhìn hắn không vừa mắt, hy vọng lời đồn truyền đến tai "đại lão bản", để hắn cũng bị đuổi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro