Chương 97 - Trần Cảnh xuống ruộng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lục gia.

Vài người ngồi quanh bàn ăn cơm, Lục An bỗng nhiên nói: "Mẹ, con nhìn thấy Trần Cảnh dưới ruộng, Trần gia ước chừng không tính để Trần Cảnh đọc sách nữa."

Vương thị nghe Lục An nói vậy thì nói: "Không đọc sách sao! Như vậy cũng là bình thường, Trần Cảnh lần này gây ra họa lớn như vậy, Trần gia vì hắn mà phải bán đi năm mẫu đất, chắc không còn tiền để đọc sách."

Trần gia vốn có hơn hai mươi mẫu đất, một hơi bán đi hơn mười mẫu như vậy, người Trần gia chờ ăn cơm cũng không ít đâu.

Lục An gật đầu, nói: "Đúng vậy!"

Lục Trình Ngọc liếc nhìn Lục An một cái, mơ hồ cảm thấy ý của Lục An nói chuyện Trần Cảnh cũng để cho hắn khỏi đọc sách, đỡ lãng phí tiền trong nhà.

Lục Trình Ngọc cảm thấy mình không giống Trần Cảnh, Trần Cảnh chính là kẻ không học vấn không nghề nghiệp, mà hắn chỉ là thiếu một chút vận khí, mặt Lục Trình Ngọc âm trầm, trong lòng lại nhiều hơn mấy phần thành kiến với Lục An, trong khoảng thời gian này, đại phòng và tứ phòng xung đột không ngừng, cơ bản đã muốn xé rách mặt.

"Trần Tiểu Mễ nhất định là có tiền hoa hồng, bằng không làm sao có thể ngay lập tức bỏ ra ba mươi lượng bạc được chứ." Vương thị rầu rĩ nói.

Lục An nghe vậy, tròng mắt xoay chuyển, bên trong cửa hàng Hoa Hạ hàng tháng hẳn là có đến mấy trăm lượng tiền sổ sách, đại lão bản sau lưng lại luôn giấu mặt, muốn tham ô một ít bạc thật sự rất đơn giản. "Nói không chừng, một tháng có thể tham ô được mấy chục lượng."

Vương thị nhìn Lục An, nói: "Thực sự có thể có nhiều tiền như vậy sao?"

"Một tháng mấy chục lượng, một năm chẳng phải có thể có mấy trăm lượng sao." Lục Lâm đây là phát tài rồi!

Vương thị thầm nghĩ: Lục Lâm thực sự là vô dụng, toàn bộ mọi chuyện đều do Trần Tiểu Mễ quyết định, Trần Tiểu Mễ phá của như vậy Lục Lâm cũng không hề ngăn cản.

Kỳ thi mùa xuân trôi qua không lâu, Lục Đồng lại quay về Lục gia.

"Ngươi làm sao lại quay về rồi." Lục Đồng luôn tay không về nhà, Thang thị vẫn luôn có chút không kiên nhẫn.

"Mẹ, ta tốt xấu gì cũng là con gái của ngươi, sao ngươi lại ghét bỏ ta như vậy." Lục Đồng bất mãn nói.

Thang thị rầu rĩ nói: "Lại cãi nhau cùng trượng phu sao."

Lục Đồng gật đầu, nói: "Còn không phải ư?"

Đợt này tất cả mọi người đều bận rộn gieo giống, sẽ phải xuống ruộng, lúc Lục Đồng còn ở nhà, ngay cả việc nhà cũng rất ít khi làm, lại càng đừng nói đến chuyện xuống ruộng, lão thái bà còn để Lục Đồng chọn phân, Lục Đồng kích động liền bỏ chạy về nhà.

Lục Đồng vốn nắm được nhược điểm của Lý Phương Nguyệt, Thang thị sợ Lục Đồng làm loạn lên để lão thái bà biết, cũng không dám nặng lời gì với con gái, bây giờ sự tình đều đã bung bét, Thang thị cũng không sao lại bị con gái bắt bí lâu như vậy, Thang thị cũng có một ít oán giận với Lục Đồng.

"Con gái à sao ngươi lại cãi nhau cùng trượng phu, ngươi cũng đã được gả đi, phải luôn tôn kính mẹ chồng, giúp chồng dạy con." Thang thị nói.

Lục Đồng bĩu môi, nói: "Tên nhóc đáng chết kia bị chiều đến không biết trời đất, làm sao ta quản được hắn chứ."

Thang thị thở dài, nói: "Nếu ngươi không quản được hắn, chỉ có thể tự mình sinh một đứa mà thôi."

Lục Đồng mặt lạnh lùng, thằng nhãi thối tha kia nói sợ tối, luôn quấn quít lấy đương gia muốn ngủ cùng, một tháng Lục Đồng có không đến mấy ngày cùng một chỗ với Lý Kế. Có điều đây là việc tư, Lục Đồng cũng không muốn nói rõ với Thang thị, Lục Đồng suy xét dù nàng nói đến, mẹ cũng chỉ mắng nàng vô dụng mà thôi.

"Mẹ à!" Lục Đồng nói.

Thang thị gật đầu nói: "Đúng vậy, là ba mươi lượng còn có nhà ở, Trần Tiểu Mễ này nhất định có tiền hoa hồng, lão bản của cửa hàng Hoa Hạ này cũng thực sự tốt tính, đều đã đến nước này lại chưa đuổi việc hắn."

"Ta nghe nói, lão bản của cửa hàng Hoa Hạ ở nhà, chắc cũng không biết chuyện đi." Lục Đồng nói.

Thang thị bĩu môi, nói: "Lão khốn hồ đồ."

Trương Tiến bận rộn trong đất, Liễu Nguyệt ở bên cạnh hỗ trợ.

Trong khoảng thời gian này Liễu Nguyệt dựa vào việc bán đồ thêu cho cửa hàng Hoa Hạ, cũng tích cóp được một ít bạc, lần này Trần gia bán đất, Trương Tiến liền lấy bảy lượng bạc mua hai mẫu đất.

Trong nhà có hai mẫu đất, cũng coi như là có chút của cải.

Ba mẫu đất khác của Trần gia đều bán cho ba nhà khác nhau, ba nhà này đều có người bán đồ thêu cho cửa hàng Hoa Hạ.

"Không nghĩ tới lần này Trần Cảnh lại gây ra họa như vậy."

Liễu Nguyệt gật đầu, nói: "Đúng vậy!"

Trương Tiến lắc đầu, vốn hắn còn cảm thấy Lục gia vẫn ổn sau khi Lục Lâm ra ở rể, tuy rằng bề ngoài có vẻ tốt nhưng trên thực tế mỗi ngày trải qua càng ngày càng nghèo hơn.

Không nghĩ đến Trần Cảnh vô thanh vô tức lại gây ra họa lớn như vậy, quả nhiên là người không thể chỉ nhìn tướng mạo, một trăm lượng bạc đấy, cũng tốt là Trần gia có của, chuyện này nếu đặt ở nhà người nghèo khổ bình thường thì cũng đến táng gia bại sản, không thể nào vực dậy nổi.

Liễu Nguyệt có chút nghi ngờ nói: "Trần Tiểu Mễ thật sự lợi hại nhỉ, lại có thể tùy tiện bỏ ra ba mươi lượng bạc."

Trương Tiến gật đầu, nói: "Đúng vậy!" Lúc tộc họ Trần họp tộc, Trương Tiến cũng đến xem, sau khi ký thư đoạn thân Trần Tiểu Mễ trực tiếp bỏ ra ba mươi lượng bạc, hiển nhiên là có chuẩn bị mà đến.

"Trần Tiểu Mễ rốt cuộc có bao nhiêu bạc chứ!" Liễu Nguyệt có chút hoang mang nói.

Trương Tiến lắc đầu, nói: "Không rõ nữa."

Trương Tiến cảm thấy Trần Tiểu Mễ có hơi kỳ lạ, muốn nói có bạc thì Trần Tiểu Mễ không nên bán nhà ở thôn đi chứ! Một khi đã bán nhà, lần sau có muốn mua lại cũng không dễ dàng, muốn nói không có bạc thì lúc Trần lão bà nói ba mươi lượng, Trần Tiểu Mễ vậy mà trực tiếp lấy ra được.

Liễu Nguyệt hơi do dự, nói: "Ta nghe nói, Trần Tiểu Mễ có tiền hoa hồng, còn có không ít."

Trương Tiến liếc nhìn Liễu Nguyệt một cái, thầm nghĩ: chuyện cầm tiền hoa hồng cũng không phải là chuyện rõ như ban ngày, lúc trước Lục An chính bởi vì cầm tiền hoa hồng mới bị đuổi về.

"Ngươi nghe tin này từ đâu vậy?" Trương Tiến hỏi.

Liễu Nguyệt lắc đầu, nói: "Không biết, có điều trong thôn thật ra có không ít người truyền ra tin như vậy."

Có điều, ban đầu hình như là truyền ra từ Lục gia bên kia, chuyện của cửa hàng Hoa Hạ hình như đều do Lục Lâm quản, lúc trước thôn Đại Loan còn đem khoai lang khô bán trong cửa hàng, Lục Lâm hẳn là bán kiếm lời không ít.

Trong lòng Trương Tiến cũng hơi nghi hoặc, "Cửa hàng Hoa Hạ gần đây hẳn là kiếm lời không ít đâu." Hắn thường xuyên nhìn thấy cảnh người đến kẻ đi trước cửa hàng.

Cửa hàng Hoa Hạ hình như bán được mấy thứ bảo vật trấn điếm, thực sự kiếm lời đến kếch xù, mỗi thứ đến mấy chục lượng, đấy mới chỉ là bảo vật trấn điếm, bên trong cửa hàng hẳn cũng thu vào được gần trăm lượng bạc nữa.

Trần Tiểu Thái ở nơi khác, nghe đến chuyện của Trần Cảnh đã là hơn mười ngày sau.

Vốn người phụ trách đưa hàng là Tần Lãng biết chuyện, nhưng Trần Tiểu Mễ không cho Tần Lãng nói, Tần Lãng cũng sẽ không nói với Trần Tiểu Thái.

Sau khi Trần Tiểu Thái biết chuyện, có chút kích động, cửa hàng cũng quản không nổi, ầm ĩ muốn trở về nhìn xem.

Thẩm Trì liền tỏ vẻ hắn có thể hỗ trợ trông coi cửa hàng, Tiểu Thái có thể về trước một chuyến.

Trần Tiểu Thái không kiềm chế được liền theo đoàn xe trở về.

Trần Tiểu Mễ nhìn thấy Trần Tiểu Thái phong trần mệt mỏi, hơi kinh ngạc, "Ngươi đã về rồi sao!" Trần Tiểu Thái gật đầu, đi theo Trần Tiểu Mễ vào phòng.

"Đại ca, Trần Cảnh gặp rắc rối sao?"

Trần Tiểu Mễ gật đầu, nói: "Đúng vậy, lúc trước thiếu nợ một trăm lượng bạc, vì trả nợ cho hắn, Trần gia lần này bỏ ra cả vốn rồi."

Trần gia bán năm mẫu đất, chỉ bán được ba mươi lăm lượng, hắn bên này coi như ra bốn mươi bảy lượng, tiền nợ bên kia sau đó lại tăng lên năm lượng, hơn hai mươi lượng còn lại đều là tiền riêng của lão bà, hình như còn chưa đủ phải vay mượn một ít.

Trần Tiểu Thái có chút khó chịu nói: "Đại ca, Trần Cảnh gây ra họa, vì sao ngươi phải ra tiền cho hắn chứ!"

Trần Tiểu Mễ thở dài, nói: "Bởi vì chuyện của cửa hàng, có khả năng không giấu mãi được, cho nên sớm ký thư đoạn thân, cũng đỡ phiền toái về sau."

Chuyện của cửa hàng, có thể giấu bao lâu liền giấu bấy lâu đi.

Trần Tiểu Thái cúi đầu, mơ hồ hiểu được chút ít, nhưng vẫn cảm thấy khó chịu, "Có lợi cho bọn họ rồi."

Trần Tiểu Mễ gật đầu, nói: "Quả thực là có lợi cho bọn họ."

"Đại ca, chuyện này chỉ cần chúng ta không nói, chắc cũng không có ai biết cửa hàng này là của chúng ta đâu." Trần Tiểu Thái nói.

Trần Tiểu Mễ lắc đầu, nói: "Có người có thể tra ra."

Lúc chuyển nhượng cửa hàng, bọn họ đã đến phủ nha làm công chứng, ruộng đất, khế ước mua bán nhà cùng đồ vật chuyển nhượng, đều phải đến phủ nha công chứng giao phí chuyển nhượng, mới có thể được quan phủ bảo hộ, nếu không sẽ không có hiệu lực pháp luật.

Trước đây lúc Trần Tiểu Mễ mua cửa hàng này, cũng không khiến cho vị chủ bộ đại nhân kia chú ý, có điều hiện tại cửa hàng ngày càng trở nên nổi tiếng, không chừng một lúc nào đó vị chủ bộ đại nhân kia cảm thấy có hứng thú với cửa hàng của bọn họ. Đến lúc đó, tùy tiện tra một cái thì sẽ không giấu được nữa.

Nếu như Lý Như vẫn được cưng chiều, chỉ sợ chủ bộ đại nhân đã sớm chú ý đến cửa hàng của bọn họ, may là chủ bộ đại nhân này có một vị tiểu thiếp mới mang thai, tâm tư sẽ không giống như đặt trên người Lý Như nữa.

Trần Tiểu Mễ cân nhắc, gần đây chuyện làm ăn của hắn càng làm càng lớn, "đại lão bản sau màn" của cửa hàng lại luôn giấu mặt, chỉ sợ đã có người nghi ngờ.

Trần Tiểu Thái cúi đầu, âm thầm cảm thấy có thân thích phiền lòng như vậy, làm chuyện gì cũng không thể sống yên ổn. Trần Tiểu Mễ liếc nhìn Trần Tiểu Thái một cái, nói: "Ngươi không cần xen vào chuyện này, kinh doanh tốt cửa hàng là được rồi."

Trần Tiểu Thái gật đầu, rầu rĩ nói: "Ta biết rồi."

Trần Tiểu Thái nhìn Nguyên Bảo trong nôi, nói: "Đại ca, Nguyên Bảo càng ngày càng mập nha!"

Trần Tiểu Mễ cười cười, nói: "Nó ấy à, ăn ngon uống tốt mà."

Bên trong quầy hàng của Lục Lâm có mấy núm vú giả, đêm muộn mà Nguyên Bảo không được ăn sẽ khóc, Lục Lâm cũng bị thằng bé đánh thức mấy đêm rồi.

Tình cờ có một lần, Lục Lâm nhét núm vú giả cho nó, kết quả cả đêm cũng không làm ầm ĩ.

Sau đó Lục Lâm phát hiện ra, Nguyên Bảo chỉ cần ngậm núm vú giả thì có thể ngủ yên cả tối, ngủ liền một mạch đến sáng.

Sau khi phát hiện ra điểm này, buổi tối Lục Lâm liền để Nguyên Bảo ngậm núm vú giả, mà Nguyên Bảo cũng vô tình ngủ luôn, uống hết một bình sữa cả người cũng được vỗ béo, Nguyên Bảo lớn lên rất nhanh.

Trần Tiểu Thái trở lại một chuyến rồi lại quay về Liễu trấn.

Thẩm Trì có chút lo lắng nhìn Trần Tiểu Thái, quan tâm nói: "Ngươi đã về rồi, đại ca nói như thế nào vậy?"

Trần Tiểu Thái xoay chuyển tròng mắt, nói: "Đại ca dặn ta coi cửa hàng cho tốt, về sau Trần gia hoàn toàn không còn quan hệ gì với ta."

Trần Tiểu Thái bĩu môi, hắn nhìn anh họ Trần Cảnh không vừa mắt, bởi vì tên này đọc sách nên đối xử với bọn họ luôn bày ra vẻ tài trí hơn người, tốn nhiều tiền như vậy cũng không làm nên tên tuổi gì, cố tình lão bà lại thích hắn nhất, muốn cái gì thì cho cái đó.

Có điều, hiện tại... Hắn sẽ không tin, trải qua chuyện lần này lão bà còn có thể thiên vị hắn ta nữa không, đương nhiên chuyện này cũng không có quan hệ gì với hắn.

"Nhà ở thôn đã không còn."

Thẩm Trì thấy cảm xúc của Trần Tiểu Thái hơi sa sút, nói: "Nhà ở thôn không còn cũng không sao, nhà của ta vẫn còn mà, nếu ngươi về thôn có thể ở nhà của ta."

Trần Tiểu Thái gật đầu, nói: "Ta biết."

Trần Tiểu Thái thầm nghĩ: nhiều người trong thôn nhìn hắn không vừa mắt, bán nhà đi cũng tốt, nhắm mắt làm ngơ, Trần Tiểu Thái biết trong nhà bây giờ có của cải, cũng không quá để ý đến căn nhà kia.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro