Chương 96 - Xuống dốc không phanh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trần gia.

Lão bà nhìn lọ tiền rỗng tuếch, ai thán nói: "Mạng của ta sao lại khổ như vậy!" Lúc trước vội vã giải quyết vấn đề của Trần Cảnh, lão bà cũng không kịp khó chịu, sự việc được giải quyết xong, lão bà lại bắt đầu đa cảm.

Hơn năm mươi lượng không phải số tiền nhỏ, lão bà phải đem tiền áp đáy hòm ra, giờ nhìn lọ tiền rỗng tuếch mới cảm thấy tối tăm.

Lão bà vốn thích Trần Cảnh nhất, giờ cũng phải oán giận. Cảm thấy Trần Cảnh không đàng hoàng, lại tìm đến đám người hung ác như vậy để vay tiền, vừa cảm thấy Trần Cảnh hơi quá đáng, nếu vay tiền cũng không nói sớm một chút, không nên đợi đến khi tiền lãi gấp đôi mới nói ra, nếu Trần Cảnh nói sớm, trong nhà cũng không cần phải bán đất.

Lão gia tử châm thuốc, cả người đã già hơn mấy tuổi.

Lão bà nhìn lão gia tử, nói: "Lão gia tử, ngươi nói bây giờ phải sống qua ngày như thế nào đây!"

Lão gia tử thở dài, "Sống như thế nào? Nên sống như nào thì phải sống như thế, trước mắt mọi người đều bận gieo trồng vụ xuân, để A Cảnh thu thập một chút cũng xuống ruộng đi." Cảnh ngộ trong nhà đã gặp biến cố lớn, Trần lão gia tử cũng có chút mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần.

Lão bà kinh sợ thất thanh nói: "Để A Cảnh xuống ruộng sao, A Cảnh phải làm quan lớn chứ!" Trần Cảnh học chẳng ra gì, chuyện dỗ người lại làm rất lưu loát, Trần Cảnh không ít lần nói nhỏ với lão bà chuyện đề tên bảng vàng, để lão bà được nở mày nở mặt.

Lão bà nghe vậy, đôi khi cũng sẽ nghĩ là thật.

Lão gia tử đen mặt nghiêm khắc nói: "Được rồi, thi nhiều năm như vậy rồi, cũng không thi ra trò trống gì, lại còn như thế là muốn đem cả nhà này thua hết tiền sao? Trong nhà bây giờ chỉ còn hơn mười mẫu đất, nhiều tàu há mồm chờ cơm như vậy cũng không cung cấp nổi cho hắn."

Lão bà nghĩ đến chuyện lần này Trần Cảnh gây ra, nói: "Vậy đi, tiểu tử Trần Tiểu Mễ kia nhất định còn tiền, sớm biết vậy đã lấy nhiều hơn một chút."

Lão bà ra giá ba mươi lượng tưởng là nhiều, sau đó thấy Trần Tiểu Mễ đáp ứng sảng khoái lại hối hận.

Lão gia tử thở dài, nói: "Thư đoạn thân đều đã ký rồi, ngươi ít gây chuyện đi."

Trong lòng lão gia tử cũng có chút tiếc nuối, tuy trong thôn rất nhiều người nói Trần Tiểu Mễ có tiền đồ, ở trấn trên buôn bán kiếm rất nhiều tiền, nhưng trong lòng lão gia tử thực ra vẫn không tin tưởng, Trần Tiểu Mễ là song nhi, lão gia tử vẫn cảm thấy song nhi không làm ra được chuyện gì lớn.

Cho dù đại lão bản trấn trên trả công cao, nhưng Trần Tiểu Mễ cũng không thể làm được bao lâu.

Lão gia tử không nghĩ tới, Trần Tiểu Mễ thực sự có bản lĩnh không tồi, ba mươi lượng bạc nói một câu đã lấy ra được.

Đừng nói lão bà hối hận, trong lòng lão gia tử thực ra cũng không có tư vị gì, nhưng mà đều đã đoạn thân, hối hận cũng không kịp nữa rồi.

Trần Định đợi ở trong phòng, tâm tình có chút hỏng bét.

Trần Tiểu Mễ sợ phiền toái, đã đem chuyện bán nhà giao cho tộc trưởng họ Trần là Trần Định xử lý, Trần Định hấp tấp đem bán nhà được mười bảy lượng đã là không ít, có điều Trần lão bà cảm thấy hắn ăn tiền lời, cho nên mới đem nhà bán rẻ.

Thôn dân lại cảm thấy Trần Định nhận tiền của Trần gia cho nên làm khó một tiểu song nhi. Trong lén lút nghị luận chuyện Trần Tiểu Mễ thật vất vả mới có thể sống tốt lên từng ngày, Trần Định lại ép một tiểu song nhi phải bán nhà, rõ ràng là họa Trần Cảnh gây ra, Trần Cảnh lại như chẳng chịu ảnh hưởng gì, Trần Định xử lý quá bất công.

Vì chuyện Trần gia, Trần Định bị náo loạn đến không ra người.

"Cha, một nhà Trần gia kia chướng khí mù mịt, người không nên quản, giờ thì hay rồi, bỗng nhiên lại bị gây rối, lão bà kia nói nhà này ít nhất cũng phải bán được hai mươi lượng, chỉ bán được mười bảy lượng, còn ba lượng bạc nói đã bị người nuốt mất." Trần Dương nói.

Trần Định thở dài, nói: "Ta không phải không nghĩ tới một nhà bọn họ đều là tính tình này sao."

"Cha, Trần Cảnh vì mua đề của kỳ thi mùa xuân, mới thiếu nhiều bạc như vậy, việc này nếu bị quan phủ biết thì rất phiền toái." Trần Dương rầu rĩ nói.

Thời đại này là tội liên đới, nếu Trần Cảnh gian lận bị bắt, nếu nghiêm trọng thì mọi người trong tộc họ Trần không còn được tham gia khoa cử, Trần Định cau mày nói: "Ngươi chắc chắn?"

Trần Dương lắc đầu, nói: "Không chắc, có điều trong thôn truyền ra tin như vậy." Chuyện này vốn thôn dân còn gạt người trong tộc họ Trần, nhưng một khi đã rò rỉ ra thì cũng không giấu được. "Đây là chuyện lão bà kia che che giấu giấu, hơn phân nửa là sự thật."

Trần Định nghiêm mặt, nói: "Trần Cảnh cũng không có chừng mực." Vốn Trần Định nghĩ Trần Cảnh thích bài bạc, nhiều người trong thôn cũng bị sòng bạc trên trấn hãm hại, không nghĩ tới là chuyện này.

Trần gia.

Trần Cảnh nhìn Trần Thủ Tín, nói: "Cha, ông nội muốn ta xuống ruộng sao? Sao có thể đi được chứ, ta chính là người đọc sách."

Trần Thủ Tín thở dài, nói: "Bạc trong nhà sẽ không cấp cho ngươi đọc sách, sau này ngươi đi theo xuống ruộng đi."

Trần Cảnh tràn đầy kích động nói: "Cha, ta sao có thể không đọc sách được nữa chứ?"

Trần Cảnh vốn không thích đọc sách, mỗi khi nhìn thấy đống sách lung tung rối loạn kia đều có cảm giác choáng váng đầu óc, có điều đọc sách có rất nhiều chỗ tốt, hắn có thể thường xuyên lấy danh nghĩa của sư phụ đòi tiền ông bà. Hơn nữa nếu hắn đọc sách thì ông bà cũng không bắt hắn làm việc, ngày qua ngày so với thôn dân trồng trọt ở thôn cũng thoải mái hơn.

Trần Thủ Tín nhìn Trần Cảnh, có chút buồn bã nói: "Trong nhà không có tiền cho ngươi đọc sách nữa."

Tuy Trần Thủ Tín đau lòng đứa con, nhưng Trần Cảnh gây ra chuyện lớn như vậy, Trần lão đại cũng lạnh lòng không thôi.

Trần Cảnh có chút kích động nói: "Không phải Trần Tiểu Mễ có tiền sao? Đến vay hắn là được!"

"Vì chuyện lần này của ngươi, đã cùng Trần Tiểu Mễ viết thư đoạn thân, sau này chúng ta hoàn toàn không còn quan hệ gì nữa." Nghe Trần Thủ Tín nói Trần Cảnh như thì thầm: "Sao có thể như vậy chứ, ta đi tìm ông bà."

Trần Thủ Tín bất mãn nói: "Được rồi, ông bà ngươi đang rất phiền, vì chuyện lần này của ngươi, trong nhà đã đắc tội với nhà tộc trưởng, con trai tộc trưởng đã chạy tới nói, chuyện của Trần gia sau này đừng tìm cha hắn, cha hắn không tham dự."

Trần Cảnh hơi buồn bực nói: "Sao đang tốt đẹp lại đi đắc tội với tộc trưởng chứ?"

Trần Thủ Tín lắc đầu, cũng không muốn nói thêm gì, chỉ nói: "Nhanh đứng lên đi! Trần Tiểu Mễ cùng Trần gia vốn đã đoạn thân, vì chuyện lần này của ngươi mà gọi Trần Tiểu Mễ về, cứng rắn ép buộc tiểu song nhi người ta bán đất, không ít người nói tộc trưởng họ Trần làm không thỏa đáng, hai người lớn chi thứ hai Trần gia đều đã chết, Trần Tiểu Mễ vốn là một tiểu song nhi phải nuôi lớn hai đệ đệ cũng không dễ dàng, giờ còn ép buộc người ta bán nhà."

Trần Định vốn cảm thấy Trần Tiểu Mễ sống không tồi, hiện giờ Trần gia lại gặp phải họa như vậy, Trần Tiểu Mễ tốt nhất là có thể hỗ trợ, kết quả nháo ra sự tình, Trần Định lại làm không ra hồn người.

Nhà kia của Trần Tiểu Mễ là Trần Định xử lý, nếu từ từ bán thì bán được hai mươi lượng cũng không thành vấn đề.

Có điều chủ nợ không đợi được, Trần Định ra tay có hơi gấp, toàn bộ thôn dân cũng biết Trần gia vội vã bán nhà đi, cho nên giá cả ép xuống cũng hơi thấp, chỉ trả mười bảy lượng, đây vẫn là còn nhìn vào mặt mũi của Trần Định, nếu là người khác giá cả có khi còn bị ép thấp hơn.

Nhưng mà Trần lão bà không nghĩ được như vậy, lão bà cảm thấy tộc trưởng thấy bọn họ xui xẻo, cho nên bỏ đá xuống giếng cầm tiền của người ta bán rẻ nhà đi.

Lão bà đã sớm đánh chủ ý lên căn nhà kia, coi nhà đấy như của mình.

Lão bà cũng không giữ được mồm miệng, còn không sợ thiên hạ đại loạn mà truyền tin này ra ngoài.

Trần Định biết chuyện Trần lão bà nói ra, tức giận đến ngã bệnh, sau đó liền nói nếu như Trần gia còn xảy ra chuyện gì hắn nhất định sẽ mặc kệ.

Trần lão gia tử biết đã đắc tội với tộc trưởng, đặc biệt tới cửa nhận lỗi, có điều Trần Định không gặp, Trần lão gia tử chỉ đành xám xịt trở về.

Giữa trưa, Trần lão gia tử ngồi trên bàn chờ cơm.

Sau đó bọn Trần Thủ Tín ngồi xuống, lại truyền đến một loạt âm thanh lách cách vang lên.

Lão gia tử cau mày, nói: "Lại chuyện gì nữa vậy?"

Cả đám người lão gia tử chạy tới phòng của Trần Cảnh, mới phát hiện ra Trần Cảnh cùng Trần Hà, Trần Cừ đang đánh nhau, hai huynh đệ Trần Hà Trần Cừ tuổi tác so với Trần Cảnh nhỏ hơn, có điều lấy hai địch một thành ra Trần Cảnh yếu thế.

Lão gia tử thấy ba người đánh nhau, tràn đầy tức giận nói: "Ba người các ngươi đang ầm ĩ cái gì?"

Trần Cảnh hơi kích động nói: "Ông nội, ông xem A Hà hắn điên rồi, hắn muốn đánh chết ta."

Trần Hà đỏ mắt nói: "Ngươi nên sớm chết đi, ngươi chết trong nhà cũng không cần trả tiền, đồ khốn kiếp nhà ngươi, moi nhiều tiền trong nhà như vậy chưa đủ, còn muốn ra ngoài vay tiền, đều đem tiền cưới vợ của ta vứt ra ngoài, ta liều mạng với ngươi."

"Ông nội, ông xem hắn đi, vì một cô gái lại muốn hại ta."

Lão gia tử thở dài, nói: "Được rồi, chuyện đã vậy, thôi bỏ đi."

Lão gia tử cũng rất thất vọng với Trần Cảnh, tuy rằng trả tiền thay Trần Cảnh, nhưng nhìn thấy Trần Cảnh trong lòng luôn có chút chán ghét.

Lão bà nhìn thấy Trần Hà Trần Cừ trong lòng cũng không chịu nổi, nhà bọn họ vốn điều kiện cũng không tồi, người tới cửa cầu hôn cũng khá nhiều, nhưng mà hiện giờ lại xảy ra chuyện như vậy, trong một thời gian ngắn sợ là sẽ không ai tới cửa cầu hôn, lão bà cũng có chút lo lắng, Trần Hà Trần Cừ cứ như vậy lại kéo ra một chuyện.

Trần Cừ còn ổn, nhưng Trần Hà đã mười bảy, không bao lâu nữa cũng phải nộp thuế.

Trần Cảnh ngồi trên giường, che lại khóe miệng bị đánh chảy máu, trong lòng vô cùng buồn bực.

Trần Cảnh nhìn sắc mặt của ông bà, trong lòng mất mát không thôi, vốn Trần Cảnh còn đợi ông bà đến thay hắn ra mặt, nhưng ông bà vào cửa một câu cũng không nói cho hắn, ẩn ý còn trách cứ hắn.

Vì đánh nhau với Trần Hà Trần Cừ, không chiếm được lợi gì, Trần Cảnh nghẹn một hơi trong lòng, nói không muốn ăn cơm.

Kết quả, Trần Cảnh nói không ăn, Trần lão gia tử cũng không quản hắn.

Trần Cảnh nằm trên giường một hồi lâu cũng không thấy ai đến an ủi hắn, ngược lại đã đói đến xẹp lép, đi đến phòng bếp nhìn kết quả cái gì cũng đều không còn.

Nhất thời Trần Cảnh cảm giác được mức độ chênh lệch không tả nổi, từ trước đến giờ chẳng sợ hắn về nhà muộn lúc nào, trong nhà lão bà cũng đều phần cho hắn một phần cơm canh, còn giữ lại cho hắn một quả trứng, hiện giờ cái gì cũng không có.

Trần Cảnh thấy người trong nhà đã hoàn toàn thay đổi, trước kia hai huynh đệ Trần Hà Trần Cừ còn đối xử với hắn rất khách khí, không dám động thủ với hắn. Ánh mắt luôn thiên vị hắn trước kia của lão gia tử giờ cũng chỉ toàn là thất vọng.

Trên thế giới này không có bức tường nào không lọt gió, chuyện huynh đệ Trần gia đánh nhau đã lan truyền ra khắp thôn.

Chuyện Trần gia không phải đã giải quyết xong rồi sao? Làm sao lại còn đánh nhau nữa.

Chuyện hôn sự của Trần Hà hình như là thất bại, lão bà đem sính lễ của Trần Hà đều bù cho cái động không đáy của Trần Cảnh.

Trần gia so với trong thôn tương đối dư giả, nhưng mà Trần Cảnh gây ra chuyện cũng không phải số lượng ít, lần này chỉ sợ Trần gia đại thương nguyên khí.

"Nghe nói, Trần Cảnh mượn năm mươi lượng, lãi đã nhảy lên năm mươi năm lượng, người cho vay tiền cũng quá độc ác."

"Cho nên mới nói không thể dính vào cái này, Trần Cảnh đọc sách như vậy lại không biết chừng mực."

"Trần Cảnh gây ra chuyện này, hôn sự của Trần Hà với Trần Cừ thực sự là vấn đề."

"Trần gia một lúc bán liền năm mẫu đất, những ngày này của Trần gia chỉ sợ trải qua không tốt."

"Nếu không phải Trần Tiểu Mễ ra một nửa, lần này Trần gia càng phiền toái."

"Trần lão gia tử cũng thật là, Trần Tiểu Mễ đã ở riêng nhiều năm như vậy, giờ xảy ra chuyện còn muốn Trần Tiểu Mễ một tiểu song nhi đứng ra giải quyết."

"Nói đúng là năm đó Trần Tiểu Mễ từ Trần gia tách ra ngoài tự lập, lúc đó cũng từng ở trong sơn động."

"Tộc trưởng họ Trần cũng thực sự là lão hồ đồ."

"Nhất định là đã thu tiền, nếu không cần gì phải tích cực như vậy chứ?"

"Trần Tiểu Mễ đã bán nhà đi, có phải tính toán không quay lại thôn nữa không?"

Mấy thôn dân nhắc tới Trần Tiểu Mễ, nhất thời thổn thức không thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro