Chương 95 - Lông gà đầy đất

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dưới sự công chính của mọi người trong tộc, Trần Tiểu Mễ cùng Trần gia chính thức ký thư đoạn thân.

Thư đoạn thân quy định Trần Tiểu Mễ dùng ba mươi lượng bạc đoạn tuyệt quan hệ cùng Trần gia, sau này Trần gia lại xảy ra chuyện gì cũng không được tìm đến ba huynh đệ Trần Tiểu Mễ.

Lão bà đen mặt, không ngừng mắng xui xẻo.

Từ lâu trong tộc cũng không xảy ra chuyện như vậy, không ít người đứng ngoài vây xem ngửi được mùi ngon.

Sau khi nhận được thư đoạn thân, Lục Lâm và Trần Tiểu Mễ liền rời khỏi thôn Đại Thạch.

Lục Lâm nhìn mấy lần thư đoạn thân, nói: "Có thứ này, về sau nếu lão bà kia thực sự treo cổ ở nhà chúng ta cũng không liên quan gì."

Trần Tiểu Mễ rầu rĩ nói: "Không sai, năm mươi lượng bạc đấy."

Trần Tiểu Mễ cảm thấy chỉ vì lá thư đoạn thân này mà phải trả một cái giá quá lớn.

Nhà ở thôn trong chốc lát cũng không xử lý được, Trần Tiểu Mễ sẽ giao cho tộc trưởng xử lý.

Lục Lâm liếc mắt nhìn Trần Tiểu Mễ một cái, nói: "Có đôi khi, đầu tư cũng là điều cần thiết."

Trần Tiểu Mễ gật đầu, nói: "Mấy hôm trước, mấy tên đầu trộm đuôi cướp cho vay nặng lãi trên trấn tìm Trần Cảnh nói là một trăm lượng, có điều qua lại vài ngày, chỉ sợ không chừng đã lên hơn một trăm rồi."

Lục Lâm gật đầu, nói: "Đúng vậy!" Loại chuyện dính đến vay nặng lãi, không có con số chính xác chỉ sợ nhà tan cửa nát, có điều đã lấy được thư đoạn thân, mọi chuyện cũng không còn liên quan gì đến bọn họ.

Lục gia.

Vương thị tràn đầy buồn bực nói: "Trần Tiểu Mễ lại đem bán nhà ở thôn, còn ra ba mươi lượng bạc, Lý thị quả nhiên là loại người không biết xấu hổ."

Vương thị hùng hùng hổ hổ, cũng không phải thực sự bất bình thay cho Trần Tiểu Mễ mà là đau lòng bạc.

Ba mươi lượng bạc đấy, Lục gia gần đây trải qua những ngày khổ sở, Vương thị cũng xem trọng dù chỉ là một lượng bạc, trước đây vì một lượng bạc Vương thị còn muốn để con mình đi phục dịch, chọc Lục An đến mức oán khí nặng nề.

Trần Tiểu Mễ vì trả nợ thay cho Trần Cảnh lại có thể bỏ ra ba mươi lượng bạc, thực sự làm cho Vương thị tim đau như bị đao cắt, trong mắt Vương thị thì bạc của Trần Tiểu Mễ cũng chính là bạc của Lục Lâm, số bạc kia của Lục Lâm là nên lấy đến để hiếu kính bà, làm sao lại có thể đưa cho người Trần gia dùng được.

Trong lòng Vương thị bất bình, đi ra thôn mắng Trần Cảnh là loại vô liêm sỉ, mua đề thi đến nỗi mắc nợ, còn muốn một tiểu song nhi ra tay giải quyết.

Trần Cảnh thiếu nợ một trăm lượng bạc, nhiều bạc như vậy, trong mắt thôn dân là một con số khổng lồ.

Thôn dân cũng rất tò mò, rốt cuộc Trần Cảnh vì sao lại thiếu nợ, người Trần gia bên kia lập lờ thôn dân lại càng tò mò, Vương thị lập tức tuồn ra "tin tức" chọc thôn dân nghị luận sôi nổi.

Trên thực tế, trước đây Thang thị lén lút tung tin ra ngoài, có điều bởi vì làm lén lút nên còn rất nhiều người không biết.

Bây giờ Vương thị gióng trống khua chiêng tuồn tin ra có hiệu quả, thực sự là chuyện kinh người.

Việc làm rối loạn kỉ cương này nếu bị bắt chẳng những bị cấm thi vĩnh viễn, không tốt còn có thể bị ngồi tù.

Chuyện này Trần lão bà vốn đang muốn gạt đi, kết quả lại bị tuồn tin ra, không khỏi bị chọc tức đến sùi bọt mép.

Có điều, Trần gia vội vàng thu dọn hậu quả cho Trần Cảnh, cũng không có thời gian tìm người Lục gia gây chuyện.

Nhà của Trần Tiểu Mễ cuối cùng cũng do tộc trưởng Trần Định làm chủ, bán được mười bảy lượng, bởi vì bán tương đối gấp thôn dân cũng không ra giá quá cao.

Trần Tiểu Mễ còn bỏ ra ba mươi lượng, tổng cộng lại được bốn mươi bảy lượng.

Trần lão bà đem hơn hai mươi lượng bạc áp đáy hòm ra, còn thiếu ba mươi lượng, hơn ba mươi lượng này Trần gia phải bán ba mẫu đất.

"Nhà này của Trần Tiểu Mễ sao chỉ bán được mười bảy lượng?" Trần lão bà khó chịu nói.

"Nhà kia không phải có chút cũ sao? Cho nên bán có hơi rẻ." Trần lão gia tử nói.

"Ta thấy nhà này là tộc trưởng bán cho cháu hắn, hẳn là đã trừ bớt đi." Trần lão bà rầu rĩ nói.

Trần lão gia tử thở dài, nói: "Được rồi, bây giờ không phải là lúc đặc biệt sao, chỉ có thể như vậy thôi!"

Trần lão bà tràn đầy tức giận nói: "Đúng rồi, đúng rồi, người cả thôn bây giờ đều đang chê cười ta, lúc trước mấy mẫu ruộng hạ đẳng của Lục gia còn bán được chín lượng bạc một mẫu, đến lượt ta những người đó chỉ nguyện trả sáu lượng, đây không phải vô cớ ức hiếp người sao?"

Trần lão gia tử hít sâu một hơi, chuyện nợ nần đâu đợi được mình, cũng không còn cách nào khác, bị chiếm hời cũng chỉ đành chịu vậy thôi.

Lão gia tử bán nhiều đất như vậy cũng không dễ dàng, trong lòng cũng thực sự đau đớn.

Trần lão bà còn đang tính chuyện thiếu hơn mười lượng, muốn tìm nhà con gái để mượn.

Lần trước Trần Xuân Nhi bị lừa trở về Trần gia, biết lão gia tử không có chuyện gì, chỉ là Trần Cảnh gây ra họa lớn, sau đó Trần Xuân Nhi liền trở về nhà.

Trần Xuân Nhi thấy Trần Cảnh có thể gây ra họa lớn như vậy, Trần gia kia chính là cái động không đáy, điều khiến hai vị lớn tuổi Trần gia bất mãn chính là đang muốn lấy tiền của con gái, kết quả căn bản lại không thấy người đâu.

"Đương gia, Xuân Nhi hẳn là không trở lại." Trần lão bà rầu rĩ nói.

Lần trước Trần Xuân Nhi trở về, lão bà vốn muốn lấy một phần trên người Tràn Xuân Nhi, kết quả Trần Xuân Nhi chỉ mang theo hai trăm văn khiến lão bà thất vọng, "Ta xem nó là không quản sống chết của cả nhà, trông cậy vào nàng mang tiền đến là không có khả năng, chúng ta tới nhà để mượn đi."

Trần lão gia tử có chút khó xử nói: "Xuân Nhi chính là gả cho tên đồ tể đó."

Lão bà lơ đễnh nói: "Đồ tể thì làm sao? Xuân Nhi là từ trong bụng ta đi ra, Xuân Nhi đã gả đi nhiều năm như vậy, ngày lễ ngày tết người này cũng không biết tới đây hiếu kính một chút."

Trần lão gia tử ngẫm lại trong nhà quả thực đang rất khó khăn, nói: "Ta tìm vài người đi cùng."

Thời điểm mấy người Trần gia đến, đồ tể kia của Trần Xuân Nhi đang giết heo.

Một con heo lớn đang bị mổ bụng, một lượng máu lớn trào ra, trên người Trương đồ tể toàn là máu.

Diện mạo Trương đồ tể thô kệch, cả một thân lại toàn là máu, nhìn thấy sát khí bức người, khiến mấy thôn dân đi theo xem náo nhiệt đang phong trần mệt mỏi hoảng sợ.

Đồ tể kia cầm cây đao giết heo cao ba thước lên, trên đao còn đang dính máu, hai vị cao tuổi còn đang muốn làm tiền chỉ đành xám xịt chạy đi.

Mấy thôn dân đi theo hai người Trần gia cũng biết là xui xẻo.

Hai vị cao tuổi Trần gia đến nhà con rể đòi tiền, kết quả lại xám xịt trở về, chuyện này bị đồn ra trong thôn, người trong thôn lại chê cười một trận.

Trần lão gia tử này cũng chỉ bắt nạt kẻ yếu, nghe nói con rể đồ tể kia cầm đao giết heo bóng loáng đã dọa cho lão mềm chân.

"Ta nghe nói, đương gia kia của Xuân Nhi nói với lão bà, bạc không có, muốn thịt thì nói, có thể xẻo một cân lấy về, Trần lão bà bị dọa đến mức không dám muốn."

Thời điểm Xuân Nhi gả đi cũng không mang nhiều bạc, đã nhiều năm như vậy, vì chuyện của cháu trai còn làm phiền đến con gái đã gả đi, cũng là không hợp lý!

"Để ta nói, việc này là Trần Cảnh gây ra, lại không thấy hắn lộ diện, người này cũng không có trách nhiệm."

"Ngày thường nhìn còn thấy có tiền đồ, vừa đến thời khắc mấu chốt đã lòi ra ngay."

"Hai vị cao tuổi của Trần gia kia cũng không biết nghĩ thế nào, lại chiều chuộng đứa cháu vô trách nhiệm như vậy lên tận trời."

Trần gia lại bán đất cuối cùng mới giải quyết được vấn đề, vì chậm vài ngày nên tiền đã tăng lên một trăm lẻ năm lượng, lão bà nghe thấy lại chửi ầm lên, những kẻ cho vay lãi lại không phải dễ chọc.

Mấy kẻ cao to vừa đi ra đã dọa Trần lão bà một trận, rơi vào đường cùng chỉ có thể tìm đến nhà mấy thân thích mượn tiền khẩn cấp.

Lần này Trần gia đem toàn bộ của cải ra, lại bán mất năm mẫu đất, còn thiếu nợ một ít bên ngoài, đã thương gân động cốt.

Bởi vì chuyện này, đại phòng và tam phòng hoàn toàn trở mặt.

Lão gia tử tuy bảo toàn tính mạng của Trần Cảnh, nhưng cũng hoàn toàn thất vọng với Trần Cảnh, cũng không muốn đưa Trần Cảnh đến trường nữa.

"Của cải của Trần gia thật sự nhiều nhỉ!"

"Đúng vậy, có điều bán năm mẫu đất đi, ngày sau sẽ khó khăn hơn chút ít."

"Trong tay lão bà nhiều bạc như vậy còn luôn than khóc, thời điểm Trần Tiểu Mễ rời nhà chính là ngủ trên núi đấy!"

"Lão bà nhiều tiền như vậy, lúc trước còn muốn bán mấy đứa cháu đi làm hạ nhân, lòng dạ cũng quá độc ác rồi."

"Trần gia vốn còn muốn tìm con gái ra một phần tiền đấy, có điều đương gia kia của Trần Xuân Nhi là đồ tể hung dữ lắm."

"Thực sự hung dữ đấy, ta nghe nói ngày đó Trần gia tới, đồ tể kia còn đang giết một con heo hơn trăm cân kìa, cả đất đầy máu dọa cho hai vị Trần gia sợ đến không dám mở miệng."

"Nhà của Trần Tiểu Mễ ở thôn đều đã bán đi, sau này có phải không tính trở về thôn không?"

Một đám thôn dân vốn còn đang đồng tình với tai họa bất ngờ của Trần gia, có điều mắt thấy hình như Trần gia không thương gân động cốt mấy đã giải quyết xong chuyện, lại ghen ghét mỉa mai.

Trần gia.

"Cha, Trần Tiểu Mễ đã bán nhà sao?" Trần Hà hỏi.

Trần Thủ Nhân gật đầu, nói: "Đúng vậy, giao cho tộc trưởng xử lý."

Trần Hà có chút kích động nói: "Cha, bà nội vốn đáp ứng ta sẽ để ta ở nhà đấy."

Trần Thủ Nhân cũng có chút bất bình, "Chuyện này không phải do xảy ra chuyện của anh họ ngươi sao, không còn cách nào khác."

Trần Hà tràn đầy tức giận nói: "Rất không công bằng, ông bà cũng quá bất công, anh họ tự mình gây ra họa, vì sao hắn không tự giải quyết."

Trần Hà nhìn trúng một nha đầu thôn bên, gần đây hai nhà đang nghị thân, chuyện này vốn đã bàn bạc ổn thỏa, nhưng mà chuyện Trần Cảnh bị tuồn ra, nhà gái bên kia đã nói sẽ xem lại, trên thực tế cho dù nhà gái đồng ý tiếp tục hôn sự, Trần gia cũng không lấy ra được tiền sính lễ.

Vốn Trần lão gia tử đã đáp ứng cho Trần Hà tám lượng bạc làm sính lễ, nhưng vì chuyện Trần Cảnh gây ra, trong nhà vì giải quyết vấn đề cho Trần Cảnh đã đem bạc ra dùng hết.

Trần Thủ Nhân nhìn con mình cũng có chút áy náy, nhưng mà bạc trong nhà đã dùng hết cũng không thể biến đâu ra bạc.

Đối với hôn sự của con mình, Trần Thủ Nhân cũng có chút sốt ruột, dựa theo tình huống vốn có nhiều người nguyện ý gả vào, nhưng mà bây giờ xảy ra chuyện của Trần Cảnh, nguyên khí đại thương, trong thôn đều đã biết rõ, sau này hẳn không có ai nguyện ý gả vào nữa.

Nếu phải đợi vài năm nữa, con mình nhiều tuổi, đã không thể tìm được người tốt.

Trần Thủ Nhân lo lắng cho hôn sự của con, đối với Trần Cảnh lại càng hận đến nghiến răng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro