Chương 94 - Thư đoạn thân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tộc trưởng, anh họ vì sao lại nợ đến một trăm lượng, có phải có hiểu lầm hay không?" Trần Tiểu Mễ nói.

Đối với chuyện vì sao Trần Cảnh lại nợ một trăm lượng thì tộc trưởng Trần Định cũng không rõ ràng lắm, lão bà nói Trần Cảnh bị người ta lừa, nhưng cũng chỉ là những lời hàm hồ, cũng không nói rõ ràng là bị lừa như thế nào, trong thôn ngày càng đồn đại nhiều chuyện Trần Cảnh nghiện cờ bạc.

Chỉ có thể xác định Trần Cảnh quả thật là nợ tiền, hơn nữa quá hạn không trả có thể sẽ bị người ta đánh chết.

Trong thôn đã có không ít người biết chuyện Trần Cảnh nợ tiền vì mua đề thi giả, nhưng tất cả mọi người đều ăn ý gạt người của tộc họ Trần, cho nên Trần Định vẫn không biết rõ chuyện này.

Trần lão bà có chút tức giận nói: "Ngươi quản nhiều như vậy làm gì, bạc này ngươi ra cũng phải ra, không ra cũng phải ra, nếu ngươi không ra ngày mai ta sẽ đến treo cổ ở cửa hàng của ngươi."

Trần Tiểu Mễ liếc mắt nhìn Trần lão bà một cái, nói: "Thời điểm năm đó cha ta vào núi, bà cũng nói như vậy, chỉ chớp mắt cha ta đã chết nhiều năm như thế. Bà nội, nếu bà vì anh họ cả tức giận muốn treo cổ, ta cũng tuyệt đối không ngăn cản bà."

Tộc họ Trần mở từ đường, trong thôn có không ít người lại đây xem náo nhiệt.

Sau khi Trần Tiểu Mễ nói xong, không biết người ngoài tộc nào lại bật cười, Trần lão bà nhất thời tức giận đến run cả người: "Ngươi, ngươi, cái này."

"Bà nội ngươi nói bậy." Trần lão gia tử tiến đến giảng hòa, "Tiểu Mễ, ngươi giúp đỡ hỗ trợ đi, ông nội biết ngươi có bản lĩnh, nếu ngươi không hỗ trợ trong nhà thực sự không có gì ăn."

"Mọi người tạo nghiệp một người gánh, họa này là từ Trần Cảnh mà ra, đương nhiên chính hắn phải chịu trách nhiệm, tìm ta thì có ích gì?" Trần Tiểu Mễ nói.

"Trần Cảnh là anh họ ngươi, không phải ngươi có bản lĩnh sao? Chuyện này cũng không phải chuyện kiếm tiền, với tiền đồ bây giờ của Tiểu Mễ ngươi cũng chỉ là vài lượng bạc thôi." Trần lão đại nói.

Trần Tiểu Mễ liếc mắt nhìn Trần Thủ Tín, nói: "Đại bá, ta nào có tiền đồ như anh họ Trần Cảnh chứ, ngươi không phải thường nói anh họ là người làm đại sự sao? Ta làm sao so sánh được chứ!"

Trần Thủ Tín lập tức quỳ xuống trước mặt Trần Tiểu Mễ, nói: "Tiểu Mễ à, trước kia là đại bá của ngươi không phải, nhưng mà lần này ngươi không giúp, trong nhà thực sự khó qua được."

"Đại bá, không phải ngươi nói săn thú kiếm tiền nhanh sao? Các ngươi vào núi săn mấy cái đầu gấu bạc không phải vào túi sao." Trần Tiểu Mễ bĩu môi nói.

"A Cảnh không phải thợ săn, làm sao vào núi được? Cái đồ vô liêm sỉ nhà ngươi là muốn anh họ ngươi chết sao?" Lão bà kích động nói.

"Ai mà không có lần đầu tiên, năm đó cha ta cũng không phải hộ săn bắn sao? Còn không phải vào núi sao?" Trần Tiểu Mễ lạnh lùng nói.

Mấy thôn dân nhịn không được mà nghị luận, năm đó Trần lão bà làm ầm ĩ trong nhà không chịu nổi nữa, cứng rắn buộc con mình vào núi, nếu không thực sự chịu đựng nổi nữa có mấy ai nguyện ý vào núi chứ.

Trần lão bà oán hận nhìn Trần Tiểu Mễ, có chút tức giận Trần Tiểu Mễ lôi chuyện cũ ra.

"Tiểu Mễ à, chuyện trước kia đã qua, hiện tại ngươi sống mỗi ngày càng tốt hơn..." Trần Định nói.

Trần Tiểu Mễ liếc nhìn tộc trưởng, nói: "Tộc trưởng, ta thực sự không có tiền, lại nói đây không phải do Trần Cảnh chọc phải hay sao? Làm sao còn chưa nhìn thấy người anh họ."

Trong lòng Tiểu Mễ có chút khinh thường, Trần Cảnh gây ra họa lại núp phía sau như con rùa rụt cổ, để người khác xông pha ở bên ngoài, đây là đạo lý gì.

"Anh họ ngươi không dậy nổi, Tiểu Mễ à ngươi thương xót cho anh họ của ngươi đi." Trần Thủ Tín thở dài một tiếng nói.

Lục Lâm nhìn Trần Thủ Tín, biết người nọ là một người lòng dạ độc ác, lúc trước muốn bán Trần Tiểu Thái đi chính là chủ ý của người này, có điều trơ mắt nhìn sang thật ra lại rất biết co dãn.

Lục Lâm nhìn Trần Định, giả bộ mê man nói: "Tộc trưởng, Trần gia mở họp tộc rốt cuộc là vì cái gì thế?"

Trần Định nhíu mày, sắc mặt có chút xấu hổ, họp tộc bình thường đều là thảo luận đại sự trong tộc, mà lần này họp tộc lại thảo luận việc riêng của Trần Cảnh.

Trần Định vốn cũng không muốn mở họp tộc vì chuyện này, nhưng mà người một nhà Trần gia cầu đến cửa, Trần Định nể mặt cũng có chút băn khoăn.

"Đây không phải vì chuyện nhà Trần Cảnh đang gặp khó khăn sao, mọi người tụ tập lại một chỗ cũng nghĩ ra được biện pháp tốt, tộc trưởng thực sự là người phúc hậu sáng suốt, vậy ngươi tính bỏ ra bao nhiêu bạc để Trần Cảnh vượt qua cửa ải khó khăn này!" Trần Tiểu Mễ tùy tiện hỏi.

Trần Định ẩn ẩn có chút đen mặt, sắc mặt mấy người lớn tuổi trong tộc ở đây cũng có chút khó coi.

Trần Định chỉ đáp ứng với người Trần gia sẽ hỗ trợ khuyên Trần Tiểu Mễ ra tiền, không hề tính toán để bản thân bị cuốn vào.

Trần Thủ Tín quỳ trên đất, nhìn Trần Tiểu Mễ không để ý đến hắn, tiếp tục quỳ cũng không được mà đứng lên cũng không xong.

"Tiểu Mễ, tuy ngươi đã tách ra ngoài, nhưng dù sao cũng là người Trần gia, hiện tại Trần gia thực sự không xong rồi." Một người lớn tuổi trong tộc tiến ra hòa giải.

Trần Tiểu Mễ bĩu môi, nói: "Anh họ cả không phải có con trai sao, thật sự không xong có thể bán thằng bé đó đi cũng có thể được mấy lượng bạc."

"Tên nhãi thối tha, ngươi nói bậy bạ cái gì đấy?" Trần lão bà nói.

Trần Tiểu Mễ bĩu môi, năm đó cha hắn chết, đại bá liền dự định bán Tiểu Thái và Tiểu Mạch, đây cũng không phải là không thể chịu nổi sao? Nếu không chịu nổi thì bán tiểu quỷ kia đi còn có thể có miếng cơm ăn, ở lại nhà sẽ chết đói, năm đó đại bá bán Tiểu Thái chính là vì thế đấy.

Phần lớn thôn dân đều biết chuyện năm đó của Trần Thủ Tín, sau khi nghe thấy Trần Tiểu Mễ nhắc đến chuyện này không khỏi cảm thấy có loại phong thủy luân chuyển.

Trần Thủ Tín cúi đầu, bị cơn giận của Trần Tiểu Mễ làm cho chết khiếp không thể trở mặt.

"Tiểu Mễ à mọi chuyện đều đã qua, hiện tại ngươi sống ngày càng tốt đẹp, sẽ không quá để ý đến những chuyện này, Trần Cảnh dù sao cũng là anh họ ngươi." Trần Định nói.

Trần Tiểu Mễ bĩu môi, Trần Cảnh chưa từng coi hắn là đệ đệ.

"Ta không có tiền, có điều ở nông thôn ta không phải còn nhà trống sao? Vốn lúc mua đã tiêu hơn mười lượng bạc, sau đó lại tu sửa một chút tiêu hơn mười lượng bạc, hẳn cũng đáng giá hai mươi lượng, nếu trong thôn có ai muốn thì bán rẻ một chút." Trần Tiểu Mễ nói.

"Không được, nhà không thể bán." Trần lão bà đột nhiên nói.

Nhà ở kia của Trần Tiểu Mễ, lão bà đã trộm qua xem vài lần, Trần Tiểu Mễ và Lục Lâm vẫn luôn ở trấn trên không trở lại, lão bà đã sớm coi nhà đó thành nhà mình, chỉ còn chờ cơ hội thích hợp mà cạy khóa ra dọn vào.

Trần Định liếc nhìn Trần lão bà một cái, nói: "Tiểu Mễ, nếu bán nhà này thì ngay cả một nơi để ở ngươi cũng không có, vẫn là suy xét lại một chút đi."

Không có nhà này, nếu về sau Trần Tiểu Mễ mất việc thì ngay cả một nơi để ở cũng đều không có.

Vốn tộc trưởng nghĩ Trần Tiểu Mễ có tiền, nhìn thấy Trần gia khó khăn cho nên muốn để Trần Tiểu Mễ ra một ít, thôn dân vốn đều cảm thông với kẻ yếu.

Trong thôn đồn đại Trần Tiểu Mễ với Lục Lâm bây giờ kiếm được mấy chục lượng một năm, hai người còn kiếm được không ít thứ béo bở, Trần gia lại đột nhiên thiếu nợ một trăm lượng, tất cả mọi người đều cảm thấy bây giờ Trần Tiểu Mễ có tiền thì nên giúp đỡ một ít.

Nhưng mà nghe thấy Trần Tiểu Mễ nói phải bán nhà, tộc trưởng lại cảm thấy không nên bức một tiểu song nhi quá mức.

Dù sao Trần Tiểu Mễ còn đang nuôi một đệ đệ ngốc, còn có một đứa con cái gì cũng không hiểu.

Trần Tiểu Mễ liếc nhìn tộc trưởng, tâm tình hiện lên vài phần khác thường, Trần Tiểu Mễ rất rõ lão bà kia nói không cho bán nhà, đấy không phải là đau lòng hắn mà giống như những gì Lục Lâm đoán vậy, đã sớm đánh chủ ý lên nhà của hắn, mà tộc trưởng lại không muốn hắn bán vì suy nghĩ cho hắn.

Bỗng nhiên Trần Tiểu Mễ cảm thấy tộc trưởng vẫn còn có chút lương tri, đương nhiên Trần Tiểu Mễ cảm thấy cũng chỉ một chút mà thôi, mà mấy người vây xem đều đang nghị luận.

"Phải bán nhà đó!"

"Trần Tiểu Mễ thực sự không có tiền sao?"

"Vẫn là tiêu phí quá lớn đi, Trần Tiểu Mễ đang nuôi mấy đứa nhỏ đấy."

Lão bà nghe thấy tộc trưởng không cho Trần Tiểu Mễ bán nhà lại là một trận kích động, Trần lão bà mới vừa nói không cho bán xong liền hối hận.

Trần lão bà đã sớm coi nhà của Trần Tiểu Mễ là nhà mình, nếu Trần Tiểu mễ phải bán nhà, giống như Trần lão bà bán đi chính miếng thịt trong nồi của mình vậy, cho nên không cần nghĩ ngợi đã tỏ vẻ phản đối.

Có điều lão bà vừa mới phản đối xong đã nghĩ đến chuyện nhà này vẫn là của Trần Tiểu Mễ, có thể đến tay hay không khó mà nói được, đổi thành bạc trong túi mới là yên tâm.

"Bán nhà thì bán nhà đi." Lão bà lại hét lên.

Mấy thôn dân nghe được lão bà sửa miệng, lại lần nữa nghị luận ồn ào.

Mấy thôn dân xem ra cũng đoán được lão bà có chủ ý gì, ánh mắt nhìn Trần lão bà cũng hơn vài phần châm chọc.

Trần Định có chút tức giận nhìn lão bà nói: "Lúc thì bán lúc lại không, ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì?"

Trần lão bà bị Trần Định mắng đến rụt cổ, Trần gia vất vả lắm mới mời được tộc trưởng ra mặt, lão bà vẫn có chút sợ hãi đối với tộc trưởng.

"Tiểu Mễ à, nhà ở này ngươi cũng không ở, nếu không vẫn là bán đi." Trần lão gia tử nói.

Trần lão gia tử chú ý tới sau khi mình nói ra, ánh mắt nhiều người nhìn hắn cũng không thích hợp.

Trần lão gia tử cũng không có biện pháp, Trần Cảnh nợ không phải là mấy lượng bạc, mà là một trăm lượng, toàn bộ số bạc này mà bỏ ra vậy thực sự trong nhà sẽ táng gia bại sản.

Nhà ở kia của Trần Tiểu Mễ, sau khi sửa lại rất không tồi, hẳn là có thể bán được ít bạc.

"Cho dù nhà ở trị giá hai mươi lượng, còn tám mươi lượng ở đâu chứ?" Trần lão bà nói.

Trần Định có chút tức giận nói: "Trần Cảnh gây ra họa, cũng không thể để Tiểu Mễ chịu toàn bộ trách nhiệm."

Người Trần gia lúc trước khóc đến thảm, Trần Định không thể tránh được mới có thể đồng ý hỗ trợ khuyên nhủ Trần Tiểu Mễ.

Trong tư tâm Trần Định cảm thấy Trần Tiểu Mễ có chút lệch lạc, ảnh hưởng đến thanh danh của tộc họ Trần, nhưng xem ra lão bà kia đem tất cả mọi chuyện đổ lên người Trần Tiểu Mễ mà thôi, lại cảm thấy lão bà làm quá khó coi. Người Trần gia nhiều như vậy, đem toàn bộ sự tình đẩy lên một tiểu song nhi đã tách riêng là suy tính cái gì.

Nhiều người ngoại tộc đang ở bên ngoài nhìn chằm chằm kia kìa, nếu hắn đẩy tất cả lên người Trần Tiểu Mễ, sau này thôn dân cảm thấy hắn như thế nào.

Trần Tiểu Mễ liếc nhìn Trần Định, nói: "Trừ nhà ở ta có thể ra nhiều nhất mười lượng bạc, có điều ta có một điều kiện."

Trần Định liếc nhìn Trần Tiểu Mễ một cái, nói: "Điều kiện gì?"

"Thư đoạn thân, ta muốn ký thư đoạn thân, từ nay về sau ta cùng Trần gia chính là người lạ, Trần gia xảy ra chuyện gì ta tuyệt đối mặc kệ, cả nhà Trần gia chết hết ta cũng không quản, về sau ta có thành cái dạng gì cũng không quan hệ gì đến Trần gia, làm phiền tộc trưởng chứng kiến."

Lão bà nhìn Trần Tiểu Mễ, có chút kích động nói: "Tộc trưởng, hắn trù ta đấy lão nhị, ngươi xem ngươi sinh ra cái loại con gì lại đương nhiên trù ta như vậy chứ!"

"Cha ta đều bị ngươi bức chết, ngươi còn mặt mũi mà cáo trạng sao, không sợ nửa đêm hắn tới tìm ngươi à?" Trần Tiểu Mễ khinh thường nói, sắc mặt Trần Định hạ xuống, mơ hồ cảm thấy lời này của Trần Tiểu Mễ quá khó nghe, nhưng nghĩ đến tác phong ngày thường của Trần Tiểu Mễ cũng hiểu được.

Trần Định nhìn Trần Tiểu Mễ, nói: "Tiểu Mễ à, nhất định phải như vậy sao?"

"Không ký thư đoạn thân, một lượng bạc đều không có, nếu tộc trưởng ngươi cảm thấy Trần Cảnh bị đánh chết rất thảm, ngươi giúp đỡ ra một ít đi." Trần Tiểu Mễ lưu manh nói.

Trần Tiểu Mễ thầm nghĩ: chuyện hắn sớm ra ở riêng, mọi người trong tộc họ Trần đều biết, chuyện năm đó hắn đoạn thân cùng Trần gia người trong thôn cũng biết, nhưng Trần Cảnh gặp chuyện không may vẫn tới tìm hắn, vì cái gì chứ, còn không phải vì không có bằng chứng sao.

Trần Định có chút nổi giận, dựa vào đâu hắn phải ra bạc cho Trần Cảnh.

Trần Định có thể giúp Trần gia đòi tiền, nhưng mà trơ mắt nhìn lửa bén lên người mình lại có chút không được tự nhiên.

"Đoạn thân thì đoạn thân, mười lượng bạc không đủ, ít nhất ba mươi lượng." Lão bà nhảy dựng lên nói.

Ba mươi lượng thêm nhà ở, gần năm mươi lượng, có năm mươi lượng này, còn thiếu năm mươi lượng cũng dễ vay hơn.

"Ba mươi lượng sao!" Thôn dân vây xem lập tức nghị luận sôi nổi.

Trần Tiểu Mễ nhìn chằm chằm lão bà một hồi lâu, nói: "Được."

Lão bà nhìn thấy Trần Tiểu Mễ đáp ứng sảng khoái, mơ hồ cảm thấy không có lợi, còn muốn nói liền bị lão gia tử trừng mắt nhìn không dám nói nữa.

Không ít người cảm thấy lần này Trần Tiểu Mễ chảy máu nhiều, cũng có người cảm thấy Trần gia hơi quá đáng, rõ ràng là tai họa Trần Cảnh gây ra lại muốn Trần Tiểu Mễ chịu trách nhiệm.

Trần Tiểu Mễ là một tiểu song nhi, vốn nuôi sống gia đình đã không dễ dàng, bây giờ còn phải bán nhà.

Mấy người vây xem nghị luận vô cùng lớn tiếng, Trần lão bà hoàn toàn không nghe mọi người nói gì, Trần lão bà xem việc giải quyết một trăm lượng bạc mới là vấn đề khẩn cấp, Trần Tiểu Mễ ra năm mươi lượng, năm mươi lượng còn lại có thể nghĩ cách khác.


________

(◕︵◕)

Bộ Ảnh Đế từ những chương tới quá dài, gấp 3-4 lần mấy chương trước nên tiến độ của toàn bộ các truyện sẽ bị chậm lại, vì m k muốn ngắt chương, nếu độ dài bình thường m sẽ ráng up như cũ, còn nếu vẫn tiếp tục dài hơi như này tiến độ sẽ chậm hơn, mong mn thông cảm v(ಥ ̯ ಥ)v        

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro