Chương 93 - Họp gia tộc Trần gia

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trong sân.

Trần Tiểu Mễ nhìn Lục Lâm, phồng quai hàm lên tức giận nói: "Ngươi muốn ta cho Trần Cảnh tiền, ta mới không muốn cho hắn tiền đấy."

Tự Trần Cảnh gây ra đại họa, dựa vào cái gì hắn phải hỗ trợ? Hắn không bỏ đá xuống giếng đã là may rồi.

"Ta nghe được chuyện Trần lão bà nói, nếu ngươi không cho hắn tiền thì bà ta sẽ treo cổ ở cửa hàng." Chuyện của Trần gia ầm ĩ rất lớn, đã lưu truyền hết trong thôn, gần đây có người trong thôn đến giao hàng đã nói một tiếng với Lục Lâm.

Trần Tiểu Mễ không để tâm nói: "Nếu bà ta đã muốn chết thì cứ để bà ta chết đi." Bà già chết tiệt, chết cũng tốt! Chết cho khuất mắt!

Lục Lâm bất đắc dĩ nói: "Nếu bà ta chết sẽ phiền toái đấy."

Lễ giáo nơi này cực nghiêm, nếu lão bà kia thực sự treo cổ chết ở cửa hàng của bọn họ, người bên ngoài cũng sẽ không quản những chuyện trước đây, chỉ biết nói Trần Tiểu Mễ bất hiếu.

"Bà ta cũng chỉ tùy tiện nói vậy mà thôi, ta còn không hiểu bà ta hay sao? Trước kia cha mẹ ta không nghe lời bà ta, cả ngày bà ta liền đòi chết đòi sống, trong một tháng bà ta tìm chết không dưới vài lần đâu." Cố tình cha hắn lại sợ bộ dạng này của bà ta, lão bà kia vừa ầm ĩ cha hắn liền hết cách.

Lục Lâm xoa trán, nói: "Ngươi cùng Trần gia chỉ đoạn thân bằng miệng, không có chứng cứ rõ ràng, lần này là một cơ hội, ngươi có thể lấy để uy hiếp họ viết thư đoạn thân." Có thư đoạn thân, quy định hai bên không can thiệp vào chuyện của nhau, sau này lão gia tử và lão bà có chuyện gì, cũng sẽ không ảnh hưởng đến bọn họ.

Ở chỗ nào tất nhiên phải tuân theo quy tắc chỗ đó, tuy Lục Lâm cảm thấy nơi này ngu hiếu là rất ngu xuẩn, nhưng hoàn cảnh chung là như thế, nếu không có năng lực khiêu chiến với loại quy tắc này, tạm thời chỉ có thể nhẫn nhịn.

Cửa hàng Hoa Hạ này thuộc danh nghĩa của Trần Tiểu Mễ, Lục Lâm luôn lo lắng việc này bị phơi bày ra, một khi chuyện này bị phơi bày tất nhiên sẽ gây nên sóng to gió lớn.

Trần Tiểu Mễ nghĩ nghĩ, nói: "Một trăm lượng cũng quá nhiều."

Lục Lâm bĩu môi, nói: "Đương nhiên không dùng đến một trăm lượng." Nếu như bọn họ thẳng tay bỏ tiền sẽ không tránh được việc bị người ta nghĩ họ coi tiền như rác. "Nhân cơ hội này đem nhà ở thôn xử lý luôn đi."

Trần Tiểu Mễ cau mày, nói: "Phải bán nhà sao?"

Lục Lâm gật đầu, nói: "Đúng vậy, nhà ở thôn chúng ta cũng không ở, vẫn để trống cũng không tốt."

Lục Lâm vài lần về thôn đã phát hiện nhà ở có chút vấn đề, hẳn là có người thừa dịp bọn họ không ở nhà đã từng trộm đến ở nhà của bọn họ.

"Lúc trước chúng ta tiêu không ít bạc vào nhà ở này đâu! Tùy tiện đã bán đi cũng quá đáng tiếc." Trần Tiểu Mễ nói thầm.

Trần Tiểu Mễ trừng mắt nhìn, lúc trước Lục Lâm vì tu sửa nhà ở cũng đã tiêu phí không ít sức đâu.

Lục Lâm thở dài, nói: "Nếu như tương lai chúng ta muốn ra ngoài phát triển, nhà ở thôn kia nhất định sẽ bị người khác vào ở đấy."

Lão tam Trần gia có hai đứa con, Trần Hà và Trần Cừ, Trần Hà lớn nhất hình như cũng sẽ rất nhanh đến tuổi lấy vợ.

Nhà của Trần gia không đủ chỗ ở, Trần lão tam hình như đã theo dõi nhà của bọn họ, trước mắt hắn còn chưa dám động đến, nhưng sau này nếu bọn họ luôn ở trấn trên phát triển, Trần lão tam mang người đến ở cũng là chuyện có thể xảy ra, đến lúc đó lão bà ở một phòng, hắn sao có thể cứng nhắc lôi người ra.

Cho dù hắn nhất thời đuổi được người đi, cũng không thể mỗi ngày về thôn nhìn, lão nhân gia đã lớn tuổi, nếu va chạm chút ít vậy thì thành phiền toái lớn.

Chuyện phiền lòng trong thôn còn nhiều, mấy người Lục gia và Trần gia cũng không dễ chọc, Lục Lâm cũng không quá thích ở nông thôn.

Lục Lâm cân nhắc đến phiền toái lúc đó, còn không bằng bán nhà đi là xong.

Trần Tiểu Mễ gãi đầu, nhà ở thôn là một đường lui của hắn, bỗng nhiên muốn hắn bán đi Trần Tiểu Mễ vẫn có chút không muốn.

"Chuyện này để ta suy nghĩ thêm một chút." Trần Tiểu Mễ thầm nghĩ: nhà ở này năm đó cũng là dùng không ít sức xây nên, sớm biết thành như này lúc trước đã không tiêu nhiều tiền lẫn công sức lớn như vậy.

Bà Thẩm biết Lục Lâm muốn bán nhà có chút kinh ngạc.

"A Lâm này các ngươi thiếu nhiều bạc vậy sao?" Bà Thẩm hỏi.

Lục Lâm lắc đầu, nói: "Không có đâu, chính là nhà ở thôn cũng không ở được, để trống cũng quá lãng phí."

Bà Thẩm gật đầu tán thành, nói: "Đúng vậy! Nhà này để không cũng không có tác dụng gì, nếu các ngươi về thôn muốn tìm chỗ ở có thể ở nhà bà."

Lục Lâm gật đầu, nói: "Cũng được."

Bà Thẩm do dự một chút, nói: "A Lâm này, nợ tiền chính là Trần Cảnh, không quan hệ gì đến các ngươi đâu."

Chuyện Trần Cảnh nợ tiền cũng sớm đến tai bà Thẩm.

Việc này hiện là đề tài thôn dân thích đàm luận nhất, gần đây có không ít thôn dân lúc đến đưa hàng cũng có ý thăm dò bà Thẩm, muốn biết Lục Lâm và Trần Tiểu Mễ có bỏ tiền ra cho Trần Cảnh không, Trần Tiểu Mễ và Lục Lâm rốt cuộc kiếm được bao nhiêu tiền, có thể bỏ ra bao nhiêu.

Có không ít người tỏ vẻ thổn thức với cảnh ngộ của Trần gia.

Lục Lâm gật đầu, nói: "Ta biết rồi bà ạ." Hắn cũng không định để Trần gia cần bao nhiêu thì cứ lấy, nhiều nhất cũng chỉ ra nửa tiền.

Lục Lâm híp mắt, trong lòng hiện lên vài phần cạn lời, thầm nghĩ: hai lão Trần gia thực đúng là bất công, Trần Cảnh gây họa lớn như vậy hai lão lại bằng lòng thu dọn cục diện rối rắm của hắn, trước đây cũng không phải là không sống được lại cứng rắn buộc con mình đi vào núi săn thú.

Trần Tiểu Mễ cân nhắc chuyện Trần Cảnh, hẳn là sẽ tới tìm hắn sớm, có điều Trần gia bên kia không tìm hắn, hắn cũng coi như không biết chuyện gì.

Không đợi Trần Tiểu Mễ nghĩ phải xử lý tốt chuyện Trần gia như thế nào, Trần gia bên kia đã truyền tới tin tộc trưởng cho mời hắn.

"Tộc trưởng Trần gia tới tìm ta sao?"

"Tộc trưởng đó!" Lục Lẫm gãi đầu, quyền lợi của tộc trưởng vẫn luôn lớn, nhiều ít cũng nên cấp cho hắn chút mặt mũi, có điều hiện tại bọn họ làm việc trên trấn, chuyện tộc trưởng quản cũng có hạn.

Không biết Trần gia làm thế nào lại có thể mời tộc trưởng Trần thị ra mặt, lão tộc trưởng đã lớn tuổi, hình như đã lâu rồi mặc kệ mọi chuyện.

"Trần gia muốn ở từ đường mở cuộc họp trong tộc." Trần Tiểu Mễ bĩu môi, tôn kính đối với tộc trưởng cũng có hạn.

Lục Lâm cau mày, nói: "Họp tộc thật đúng là chuyện huy động nhiều người đấy."

Trần Tiểu Mễ híp mắt, nói: "Nói không chừng lão gia tử tặng quà cho tộc trưởng, hẳn là tặng quà đấy." Hơn phân nửa người trong thôn này đều chỉ lo chuyện nhà mình, mặc kệ chuyện nhà người khác*, hắn không ở trong thôn, tộc trưởng còn đặc biệt nhờ người nhắn cho hắn, nhất định là đã nhận quà.

*Nguyên văn là mọi người tự quét tước trước cửa, mặc kệ tuyết trên mái nhà khác, ý tương đương nên m sửa lại cho dễ hiểu.

"Rất có khả năng." Lục Lâm thầm nghĩ: tộc trưởng cũng phải ăn cơm thôi. Tộc trưởng trong thôn cũng có vài người, nhiều nhà tộc trưởng cũng chỉ bình thường.

Chuyện Trần gia mở cuộc họp tộc lập tức lan truyền ở trong thôn.

Thôn dân đối với chuyện Trần gia họp tộc vô cùng tò mò.

"Sao đột nhiên lại họp tộc vậy nhỉ?"

"Chắc là vì chuyện của Trần Cảnh, Trần Cảnh này mượn nhiều tiền như vậy phải giải quyết thôi."

"Rốt cuộc vì sao Trần Cảnh mượn nhiều tiền như vậy chứ? Trần lão bà nói Trần Cảnh bị người ta lừa gạt, cũng không nói rõ ràng rốt cuộc bị lừa thế nào."

"Ta nói với các ngươi, các ngươi cũng đừng nói với người khác, Trần Cảnh mua phải đề thi giả nên mới thiếu nhiều bạc như vậy."

"Đề thi giả, gian lận kỳ thi mùa xuân sao?"

Mấy người nghe được chân tướng không khỏi thấy sợ hãi.

Lục gia và Trần gia oán hận chất chứa đã lâu, chuyện Trần gia xui xẻo Thang thị tự nhiên muốn dẫm lên một cước, từ khi nghe được suy đoán của Lục Trình Ngọc, Thang thị liền phơi bày chân tướng ra.

Việc này dù không nói công khai nhưng cũng đã ngấm ngầm lưu truyền trong thôn.

Ngày hôm sau.

Trần Tiểu Mễ và Lục Lâm cùng về thôn, trực tiếp đến từ đường của Trần thị.

"Tiểu Mễ, ngươi đến rồi."

"Tiểu Mễ ca, đã lâu không gặp."

Trần thị mời dự họp tộc, không ít người của tộc khác cũng đến xem náo nhiệt.

Bây giờ Trần Tiểu Mễ vẫn ở trên trấn, lời đồn hắn cứu đại lão bản trấn trên, trong thôn không ít người hiện tại đều kiếm sống dựa vào cửa hàng Hoa Hạ, cho nên Trần Tiểu Mễ vừa xuất hiện đã có người tiến đến lôi kéo làm quen.

Trần Tiểu Mễ vào phòng, thấy không ít người lớn tuổi trong tộc.

Trần lão bà nhìn thấy Trần Tiểu Mễ, ánh mắt sắc bén nhìn lại đây.

Trần Tiểu Mễ mặc một bộ trường bào màu lam nhạt, tóc dùng một cái phát quan buộc chặt lên, nhìn đầy sức sống.

Trong ấn tượng của Trần lão bà, Trần Tiểu Mễ vẫn là một thằng nhóc đáng ghét mặc một bộ quần áo rách nát, nhìn Trần Tiểu Mễ thay đổi lớn như vậy trong lòng không tiếp thu được.

Không gian trong từ đường có hạn, chỉ có mấy người lớn tuổi trong tộc có thể ngồi, mấy người khác đều đang đứng.

Trần Tiểu Mễ thuộc hàng tiểu bối, cũng chỉ có thể đứng.

"Tiểu Mễ à!" Trần thất gia ngồi một bên nhìn thấy Trần Tiểu Mễ liền gọi.

Trần thất gia đã hơn bảy mươi, là một ông lão lớn tuổi trong thôn, bối phận vô cùng cao, lần này họp tộc là ông ta mời đến.

Trần Tiểu Mễ thản nhiên nói: "Thất gia quá khen, ta cũng chỉ là đứa ăn cơm độn, miễn cưỡng chỉ đủ ấm no mà thôi."

"Tiểu Mễ, chuyện của anh họ ngươi, ngươi hẳn đã nghe nói đến, các ngươi dù sao cũng là người thân, huyết mạch tương liên, việc này vẫn chỉ có ngươi là có thể giúp." Trần Định nhìn Trần Tiểu Mễ nói.

Trần Tiểu Mễ liếc nhìn tộc trưởng một cái, ôn hòa nói: "Lời này của tộc trưởng, ta chợt nghe không hiểu, chuyện của Trần Cảnh ca là sao? Trần Cảnh ca từ nhỏ đã đọc sách thánh hiền, nhận dạy bảo của thánh nhân, so với ta hiểu biết nhiều hơn, làm sao lại cần ta hỗ trợ chứ!"

Trần lão gia tử thở dài, nói: "Tiểu Mễ à!"

Lục Lâm nghe thấy liền nhíu mày, Trần lão gia tử tâm cũng quá thiên vị, gán cho Trần Tiểu Mễ cái danh thấy chết mà không cứu, chuyện này thực sự quá phận.

Lục Lâm khó xử nói: "Lão gia tử, Trần Cảnh ca muốn chết sao? Nếu là bị bệnh phải tìm thầy thuốc, nếu có người muốn giết Trần Cảnh thì phải báo quan chứ!"

Trần lão thái nghe Lục Lâm nói chuyện, lập tức bùng nổ, "Câm miệng, nơi này có chuyện để ngươi nói sao?"

Trần Tiểu Mễ liếc mắt nhìn lão bà một cái, nói: "Bà nội, tinh thần vẫn không tệ nhỉ! Nhìn dáng vẻ vậy thì Trần Cảnh ca hẳn là không có chuyện gì đại sự, thật ra không cần ta bận tâm."

Tộc trưởng liếc mắt nhìn Trần lão bà một cái, có chút tức giận nói: "Ngươi bớt tranh cãi cho ta."

Tộc trưởng cau mày, bọn họ gọi Trần Tiểu Mễ đến còn muốn trông cậy vào việc Trần Tiểu Mễ bỏ tiền ra, kết quả lão bà vẫn tự cao tự đại như trước.

Tộc trưởng cũng nhìn ra Trần Tiểu Mễ đang giả ngu, Trần Định không tin chuyện Trần Cảnh xảy ra nhiều ngày như vậy Trần Tiểu Mễ cũng không biết gì, có điều, Trần Tiểu Mễ giả ngu nhưng tộc trưởng cũng không biết làm thế nào.

"Anh họ ngươi thiếu nợ một trăm lượng, ngươi giúp đỡ bỏ ra một ít đi, nếu không những người đó chỉ sợ muốn mạng của Trần Cảnh đấy!"

Trần Tiểu Mễ bực dọc nói: "Tộc trưởng, ta vừa mới sinh con, con nhà mình còn chưa nuôi nổi, chẳng lẽ ngươi muốn ta để con mình chết đói mà trợ cấp cho Trần Cảnh ca sao?"

"Một tiểu song nhi mà thôi." Lão bà nghe thấy Trần Tiểu Mễ nói đến đứa con, mơ hồ có chút khinh thường, ở cái nhìn của lão bà, tiểu song nhi căn bản không thể coi là con, lần này lão bà không lớn tiếng ồn ào chỉ nhỏ giọng nói thầm.

Trần lão gia tử khó chịu trừng mắt liếc lão bà một cái, bọn họ còn muốn tìm Trần Tiểu Mễ bỏ tiền ra đây, bạn già của ông lại làm bộ làm tịch ở phía sau, nếu Trần Tiểu Mễ mặc kệ, trong nhà thực sự phải bỏ ra một trăm lượng, những ngày sau này phải sống thế nào chứ!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro