Chương 92 - Trần gia nội chiến

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trần gia.

"Cha, người cũng không thể thấy chết mà không cứu chứ!" Trần Thủ Tín có chút kích động nói.

Trần Thủ Nhân mặt lạnh lùng, nói: "Cha, ta đã nói từ sớm, cháu lớn không phải người có thiên phú học tập, hắn thi đồng sinh đã đến sứt mẻ làm sao có thể thi tú tài, lại càng không cần phải nói đến cử nhân lão gia."

Trần Thủ Tín tràn đầy buồn bực nhìn lão tam, nói: "Tam đệ, ngươi có ý gì? Sao lúc này lại nói như vậy."

Trần Thủ Nhân không cam lòng yếu thế nói: "Đại ca, lần này Trần Cảnh thiếu nợ cũng không phải mấy lượng bạc mà là một trăm lượng đấy, đất trong nhà chỉ sợ phải bán đi hơn phân nửa mới có thể trả đủ số bạc này, chỉ là nếu trong nhà thực sự bán đất đi thì sau này phải ăn cái gì? Đại ca, huynh muốn vì con của mình mà để cả nhà chết đói, để cha mẹ chết đói sao?"

Trần Thủ Tín không cho là đúng, nói: "Làm sao ngươi lại nói nghiêm trọng như vậy?"

"Một trăm lượng còn không nghiêm trọng sao lão đại, nếu huynh cảm thấy không nghiêm trọng, vậy tự huynh cho con mình tiền đi, đừng đến cầu cha mẹ."

"A Cảnh cũng là cháu ngươi, chẳng lẽ ngươi phải trơ mắt nhìn hắn bị người ta đánh chết sao? Sao lòng dạ ngươi lại tàn nhẫn như vậy!"

Trần Thủ Nhân bất mãn nói: "Đại ca, con huynh gặp phải chuyện, muốn giết chết cả nhà, huynh lại nói ta tàn nhẫn là sao?"

Trần lão gia tử nhìn hai đứa con đang đối chọi gay gắt, thở dài nói: "Được rồi, đừng ầm ĩ nữa, nếu không mọi người đi mượn tiền đi!"

Trần Thủ Tín tràn đầy bực mình nói: "Tứ muội cũng thật là, đến thăm cha lại chỉ mang theo hai trăm văn."

Trần Thủ Tín vẫn có chút sợ hãi đồ tể Trần Xuân Nhi gả đi, cho nên cũng không dám nói thẳng, chỉ nói: "Cha bị bệnh, để Trần Xuân Nhi trở về thăm."

Sau khi Trần Xuân Nhi tới đã thấy người Trần gia hỏi nàng mượn tiền, Trần Xuân Nhi chỉ cầm theo hai trăm văn, cuối cùng phải đưa toàn bộ cho người Trần gia mới có thể thoát thân, Trần Thủ Tín cảm thấy Trần Xuân Nhi chính là cố ý.

"Cha, người thực sự muốn bán đất sao?" Trần lão tam hỏi.

Trần lão gia tử thở dài, nói: "Vậy thì bán vài mẫu đi, lại đi tìm Tiểu Mễ."

Trần lão bà có chút kích động nói: "Trần Tiểu Mễ có rất nhiều tiền, nếu hắn chịu giúp chúng ta sẽ không phải bán đất."

Trần lão gia tử trừng mắt liếc lão bà một cái, nói: "Đừng nói bậy, tính tình Tiểu Mễ như thế nào ngươi không biết sao!"

"Bây giờ cũng không còn cách nào khác, nếu hắn không muốn ra tiền ta liền treo cổ ở cửa hàng của hắn, ta không tin mình không trị được hắn." Lão bà gào khan nói.

Trần Thủ Tín gật đầu, vội vàng nói: "Chính xác!"

Đối với chuyện của Trần Tiểu Mễ, Trần Thủ Nhân vẫn có thể nhất trí cùng Trần Thủ Tín, Trần Thủ Nhân rất không muốn ra số tiền này cho Trần Cảnh, nhưng trong nhà không có khả năng thấy chết mà không cứu, hơn nữa, cho dù Trần Cảnh chết thì lấy tác phong của đám người cho vay nặng lãi kia, cũng chỉ sợ sẽ không từ bỏ ý đồ.

Cho nên với tình hình trước mắt nếu Trần Tiểu Mễ tình nguyện bỏ tiền ra một chút, bọn họ có thể ra thêm một chút, còn nếu Trần Tiểu Mễ trả hết vậy thì lại tốt quá.

"Cha, ông bà nói như thế nào vậy!" Trần Hà nhìn thấy Trần Thủ Nhân vào nhà, vội không ngừng hỏi.

Trần Thủ Nhân thở dài, nói: "Ông bà tính toán bảo vệ A Cảnh."

Trần Hà bực dọc nói: "Cha, lần này anh họ cả thiếu chính là một trăm lượng bạc đấy! Là một trăm lượng đấy!" Người cả nhà vất vất vả vả trồng trọt, một năm cũng chỉ kiếm được hai mươi lượng tiền lời là nhiều, giờ anh họ lập tức thiếu nợ một trăm lượng, người cả nhà họ vất vả cực khổ làm việc là vì cái gì đây!

Trần Thủ Nhân thở dài, nói: "Ông bà ngươi muốn bảo vệ hắn cũng là không có biện pháp. Anh họ ngươi nợ tiền vay nặng lãi, không trả cũng không được, cho dù anh họ ngươi có chết, những người đó cũng sẽ không dễ dàng dừng tay."

Trần Hà cắn răng, trong đôi mắt xẹt qua vài phần hận ý.

Trần Cảnh bị người tìm đến tận cửa nhà đánh cho một trận, ầm ĩ đến ồn ào huyên náo.

Trong thôn có không ít người tò mò, Trần Cảnh đến tột cùng là chọc phải phiền toái gì lại bị người ta đánh như vậy.

"Trần Cảnh này hình như mượn người ta một trăm lượng bạc."

"Nghe nói vốn là năm mươi lượng, cái này là tiền lãi, lãi một cái lên một trăm lượng."

"Người ở trấn trên này lòng dạ cũng đen quá, lúc này mới được bao lâu chứ! Làm sao lại lên tới một trăm lượng rồi."

"Trần Cảnh rốt cuộc làm cái gì lại vay nhiều bạc như vậy chứ! Có phải nhiễm thói cờ bạc không, thôn bên cạnh có dân cờ bạc, lục thân không nhận, đem quan tài của cha mẹ đi gán nợ, cửa tan nhà nát đấy!"

"Ai ya, lại thiếu nợ một trăm lượng, phải làm thế nào đây!"

"Nghe nói Trần Xuân Nhi cũng bị gọi trở về, hẳn là trông cậy vào Trần Xuân Nhi hỗ trợ một ít đấy."

"Trần Xuân Nhi đã gả lâu như vậy, làm sao lại có thể trông cậy vào nàng bỏ tiền ra."

"Đây không phải là không còn cách nào sao, chính là một trăm lượng đấy!"

Chuyện Trần gia bị đồn ra, Thang thị thật ra lại sống dễ chịu hơn một chút, Trần gia và Lục gia vốn là nhà giàu trong thôn, hai nhà đều ngấm ngầm so bì, lần trước Lục gia vẫn luôn xui xẻo, Trần gia lại sóng yên biển lặng, trong lòng Thang thị không mấy dễ chịu, nghe nói Trần Cảnh thiếu một trăm lượng, Thang thị có chút vui mừng khi người khác gặp họa.

Trọng điểm bàn luận của thôn dân cũng từ việc thi rớt của Lục Trình Ngọc, chuyển sang chuyện thiếu nợ của Trần Cảnh.

"Trình Ngọc, ngươi có biết Trần Cảnh vì sao lại nợ tiền không?" Thang thị hỏi.

Lục Trình Ngọc đắn đo nói: "Có thể hắn đi theo con đường không chính đáng."

Thang thị hơi hoài nghi nói: "Con đường không đứng đắn?"

Lục Trình Ngọc gật đầu, nói: "Ta nghe nói, lúc trước có người ở kỳ thi mùa xuân trộm chào hàng đề thi, trò lừa bịp này không phải lần đầu tiên xuất hiện, mỗi lần đều có người mắc phải, chỉ sợ là Trần Cảnh tin lời người khác mua phải đề giả."

Hai năm trước Lục Trình Ngọc cũng gặp phải chuyện như vậy, hắn có một bạn học học tập cũng bình thường lại hay khoe mẽ, một lần say rượu người này tỏ vẻ lần này hắn chắc chắn phải đề tên bảng vàng, nếu vận khí tốt còn có thể đứng đầu danh sách tú tài.

Lục Trình Ngọc nghe người nọ nói năng khoác lác cảm thấy có chút thú vị, được bạn học kia nói mới biết người nọ mua đề thi, sau khi biết được Lục Trình Ngọc tuy cười nhạo hành vi của bạn học, lại ôm thái độ thà tin là có cũng không thể không tin, mà trộm đọc bài thi của bạn học kia.

Sau khi bước vào trường thi, Lục Trình Ngọc phát hiện đề thi bạn học mua lại râu ông nọ cắm cằm bà kia, sau khi ra khỏi trường thi, Lục Trình Ngọc phát hiện bạn học kia lại tức đến muốn chết, hùng hùng hổ hổ chửi đổng, có người khác hỏi hắn lại nói hàm hồ tránh đi.

Bạn học kia mua phải đề thi giả cũng không dám lộ ra, chỉ có thể âm thầm nuốt trái đắng xuống, trong nhà người nọ giàu có, năm mươi lượng tuy không ít nhưng thật ra cũng không tổn thất gì.

Lục Trình Ngọc phát hiện, dường như hàng năm đều có người âm thầm chào hàng "đề thi", đây là một trò lừa bịp cũ rích nhưng hàng năm đều có học sinh mắc phải.

Lần này Lục Trình Ngọc nghe thấy Trần Cảnh thiếu nợ năm mươi lượng, lại tăng lãi lên một trăm lượng liền nghi ngờ Trần Cảnh mắc mưu.

Thang thị nghe được suy đoán của Lục Trình Ngọc, không khỏi có chút vui mừng khi người khác gặp họa, cảm thấy Trần Cảnh chính là loại thích mơ tưởng hão huyền, vọng tưởng dùng chút phương pháp bàng môn tà đạo để đề tên bảng vàng. Thang thị hoàn toàn quên, Lục Trình Ngọc cưới Lý Phương Nguyệt cũng không mang ý tốt gì.

"Lần này Trần gia chỉ sợ khổ sở." Thang thị lắc đầu thầm nghĩ, lần này Trần gia chỉ sợ phải bán đất, trong khoảng thời gian này dựa vào làm giường đất và làm đồ thêu, trong thôn có không ít người kiếm được tiền, nếu Trần gia phải bán đất cũng không biết đất này sẽ rơi vào nhà ai.

Trần Cảnh ghé vào trên giường, trong lòng có chút sợ hãi, ngầm mắng người bán đề thi kia cho hắn không biết bao lần.

"Cha, ông bà khi nào cho con bạc vậy!"

Hai ngày trước Trần Cảnh bị đánh thật sự đau, nghĩ đến mấy người đó muốn chặt tay hắn, hắn càng sợ hãi không thôi.

"Ông bà ngươi đang nghĩ cách, tam thúc ngươi vẫn luôn ngáng chân." Vì chuyện Trần Cảnh nợ tiền mà gần đây mâu thuẫn của đại phòng và tam phòng ngày càng sâu.

Trong lòng Trần Cảnh hiện lên vài phần hận ý, Trần Thủ Nhân khoanh tay đứng nhìn khiến Trần Cảnh vô cùng tức giận.

"Làm sao ngươi không điều tra kỹ càng một chút lại tùy tiện mua phải đề thi giả." Kia là năm mươi lượng bạc đấy! Trần lão đại tuy đau lòng con mình nhưng đối với đứa con nợ một số tiền lớn như vậy cũng tức giận không thôi.

Trần Cảnh đen mặt, người bán đề thi cho hắn lúc trước nói bối cảnh sau lưng hắn ta thâm hậu, nếu không phải tình hình kinh tế trong tay eo hẹp nhất định sẽ không bán thứ này đi, còn miêu tả cho hắn đủ loại viễn cảnh tương lai tốt đẹp, khiến hắn sinh ra tâm ma.

Trần Cảnh mua đề thi cũng có chút quan hệ với Lục Trình Ngọc, vì Lục Trình Ngọc cưới Lý Phương Nguyệt, rất nhiều người trong thôn cảm thấy lần này Lục Trình Ngọc nắm chắc việc thi đậu tú tài, thời điểm Trần Cảnh biết có đề thi liền nghĩ thầm rằng, nếu hắn thi đậu mà Lục Trình Ngọc không thi đậu, vậy hắn nở mày nở mặt biết bao nhiêu!

Kết quả là hắn thi không đậu, Lục Trình Ngọc cũng thi rớt.

Trần lão đại nhìn Trần Cảnh, thở dài một tiếng, nói: "Đấy chính là một trăm lượng bạc đấy!" Trần lão đại chính là một nông dân sống nhờ đất đai, một trăm lượng bạc đối với Trần lão đại mà nói cũng là một số tiền quá lớn, nhưng mà tình huống trước mắt cũng không còn cách nào.

Trần lão bà ngồi trên kháng, nhỏ giọng khóc thút thít.

Trần lão gia tử nhìn Lý thị, nói: "Được rồi, khóc cái gì mà khóc?"

Lão bà có chút bực mình nói: "Đây chính là một trăm lượng bạc đấy!"

"Bán đất đi."

Lão bà có chút kích động nói: "Làm sao có thể tùy tiện bán đất chứ?" Khoảng thời gian trước Lục gia cũng bán đất, Trần lão bà cũng vui sướng khi người khác gặp họa, không nghĩ tới nhanh như vậy lại đến phiên nhà mình.

"Không bán đất thì có thể làm gì bây giờ?" Lão gia tử thở dài nói.

Lão bà chỉ cảm thấy trước mắt một mảnh tối đen, đây là một trăm lượng bạc, dù thế nào cũng phải bán đi mười mẫu đất, phải bán đi nhiều đất như vậy, về sau bọn họ chính là hộ nghèo trong thôn.

Lão gia tử rầu rĩ nói: "A Cảnh như vậy là không có chừng mực, lại ầm ĩ ra loại chuyện như này."

Lão gia tử cảm thấy đầu óc Trần Cảnh linh hoạt nhất, nếu trong nhà có người có thể trở nên nổi bật vậy tất nhiên là Trần Cảnh, cho nên hắn nơi chốn thiên vị đại phòng, thậm chí năm đó sau khi lão nhị chết, lão đại muốn bán Tiểu Thái đi hắn cũng cam chịu, cũng không nghĩ tới Trần Cảnh lại đào cho hắn một cái hố lớn như vậy.

Tuy rằng như thế, hắn cũng không thể mặc kệ, gần đây lão gia tử nghe không ít lời người ta đàm luận trong thôn về Trần Tiểu Mễ.

Bây giờ Trần Tiểu Mễ đang làm việc ở trấn trên, rất nhiều nhà trong thôn đều dựa vào việc thêu thùa cho cửa hàng Hoa Hạ kiếm tiền, vì thế đánh giá Trần Tiểu Mễ rất cao, nhìn thấy đứa cháu đã sớm phân gia ra ngoài quá chói lọi, Trần lão gia tử cũng không nói lên lời đây là cảm giác gì.

✿◕ ‿ ◕✿

Một lưu ý nhỏ là, nếu một ngày đẹp trời chúng mình lạc mất nhau, các bạn biết tìm mình ở đâu rồi đấy? Mình chỉ hoạt động trên w.a.t.t hoặc w.p hoặc f.b kèm l.i.n.k ngoài trang chủ thôi, mn có thể theo dõi nếu lỡ lạc nhau trong thời buổi bão tố bất chợt này nhé (▰˘◡˘▰)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro