Chương 91 - Trần Cảnh mượn tiền

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sau khi kỳ thi mùa xuân trôi qua, cửa hàng của Lục Lâm lại bạo phát một trận, lúc trước có viên ngoại dùng năm mươi hai lượng mua gà trống trấn điếm của bọn họ, vừa lúc người cháu của viên ngoại kia thuận lợi thi đậu tú tài.

Người cháu của viên ngoại kia vừa mới mười lăm tuổi, giữa những người thi đậu lần này hắn là trẻ nhất, cũng coi như thiếu niên được toại nguyện.

Cháu của viên ngoại còn trẻ đã đậu tú tài, mọi người đều sôi nổi khen người này có tài học, tương lai nhất định sẽ đề tên bảng vàng, phong hầu bái tướng không phải không thể.

Vị viên ngoại này hưng phấn, tổ chức đại yến mời khách ngay ở nhà, bày mấy bàn tiệc mất vài ngày.

Trong tiệc rượu viên ngoại đem khoe bảo vật trấn điếm, còn nói là nhờ phúc của bảo vật trấn điếm, cháu của ông mới có phúc vận như vậy, tỏ vẻ tuy năm mươi hai lượng có quý giá nhưng cũng coi như tiền nào của nấy.

Lần này mọi người đều đồn đại bảo vật trấn điếm xác thực có hiệu quả, loại đồn đại này thậm chí lan tràn tới cả thôn trấn xung quanh, không ít người nghe danh đều đến mua thú bông, các loại thú bông lại bạo phát một trận.

Bà Thẩm làm thú bông ở trong phòng, tâm tình vô cùng sung sướng.

Gần đây công việc trong của hàng vô cùng tốt, cho nên phải đẩy nhanh tốc độ cả ngày lẫn đêm, tuy có chút vất vả có điều trong lòng đã đoán được.

Hỉ Thước và Lâm Xuân đã hoàn toàn có thể tự làm, bà Thẩm bây giờ chỉ cần phụ trách trợ giúp là được.

Thú bông gà trống đã bị đoạt hết sạch, đã không có gà bông mọi người đành phải chuyển dời ánh mắt đến các loại thú bông khác.

Lục Lâm tuyệt đối không cảm thấy mấy con thú bông trong cửa hàng của mình có thể có hiệu quả thần kỳ trợ giúp người như vậy, chỉ thấy trùng hợp mà thôi, có điều mọi người lại rất vừa lòng vô cùng vui vẻ.

Bảo vật trấn điếm tên tuổi quá lớn, thậm chí còn truyền tới quê nhà.

Thú bông và kỳ thi mùa xuân đều là đề tài đứng đầu, thôn dân cũng rất thích nghị luận về cái này.

"Lần này thi cử có một tú tài mười lăm tuổi, khó lường nhỉ!"

"Là nhà Từ viên ngoại ở trấn trên sao, nghe nói cháu của viên ngoại kia lúc hơn ba tuổi thì Đại lão gia đã tìm một sư phụ cho hắn học vỡ lòng, rốt cuộc là học sinh ở nông thôn chúng ta không giống như vậy."

"Đúng vậy giấy bút giá cả cũng đắt, tiểu tử nông thôn dùng một tờ giấy cũng cẩn thận, công tử nhà giàu trấn trên không cần băn khoăn nhiều như vậy."

Thôn dân nghĩ đến Lục Trình Ngọc, lại là một trận thổn thức, vốn nghĩ lần này Lục Trình Ngọc có thể thi đậu, không nghĩ tới lại vẫn thi rớt.

"Ta nghe nói, lần này cháu của Từ viên ngoại có thể thi đậu, tất cả đều nhờ phúc của bảo vật trấn điếm kia đấy."

"Bảo vật trấn điếm này không phải chỉ là một con thú bông lớn hơn một chút sao, nhìn cũng không có gì đặc biệt."

"Như thế nào lại không đặc biệt, trị giá năm mươi hai lượng đấy."

"Cũng chỉ có viên ngoại lão gia có tiền không có chỗ tiêu, một con thú bông lớn như vậy, làm sao phải tiêu nhiều tiền như thế chứ?"

"Nghe nói, lúc bảo vật trấn điếm vừa ra đã bị mấy viên ngoại tranh nhau mua đấy."

Vạn Thiết tiếp khách trong cửa hàng, nhìn thấy một người phụ nữ đứng xa xa nhìn chằm chằm vào cửa hàng, thần sắc có chút cổ quái.

Qua một hồi lâu, người phụ nữ kia cũng đi đến trước mặt Vạn Thiết, tỏ vẻ nói nàng ta là cô của Trần Tiểu Mễ, muốn gặp Trần Tiểu Mễ.

Vạn Thiết hơi kinh ngạc, liền sai Tần Lãng đi vào thông báo.

Sau khi thông báo Tần Lãng được Trần Tiểu Mễ dặn đưa Trần Xuân Nhi vào hậu viện gặp Trần Tiểu Mễ.

Trần Xuân Nhi đứng thứ tư, là tiểu cô của Trần Tiểu Mễ.

Trần lão gia tử có chút trọng nam khinh nữ, đối với con gái cũng không để ý.

Trần Tiểu Mễ lúc còn rất nhỏ, Trần Xuân Nhi đã gả đi, ấn tượng của Trần Tiểu Mễ với tiểu cô này cũng không quá sâu đậm.

Trần Xuân Nhi năm đó gả xa, đó là một đồ tể, sính lễ cũng không thấp.

Đồ tể kiếm tiền vẫn rất nhanh, nhưng mà rốt cuộc vẫn dính đến máu, cả ngày mang dao trắng ra lại thu dao đỏ về, người bên cạnh thấy sát khí đồ tể quá nặng, cũng không phải quá tốt.

Năm đó, sau khi tiểu cô gả đi được hơn hai mươi lượng sính lễ, sau khi ra ngoài tiểu cô cũng không còn liên hệ với người trong nhà.

Sau khi phụ thân của Trần Tiểu Mễ gặp chuyện không may, tiểu cô từng trở về Trần gia một lần, khóc lớn một hồi, trước khi tiểu cô gả đi hình như quan hệ với cha hắn cũng thực không tệ.

Tiểu cô thấy ba huynh đệ bọn hắn đáng thương, trộm một trăm văn tiền cho hắn, dặn hắn bảo trọng, đừng bạc đãi bản thân.

Lúc đó đối với Trần Tiểu Mễ mà nói một trăm văn tiền cũng là một số tiền không nhỏ, vì chuyện này mà ấn tượng của Trần Tiểu Mễ với tiểu cô không mấy khi tiếp xúc quả thực không quá tệ.

"Cô, sao cô lại tới đây?" Trần Tiểu Mễ hoang mang nói.

Trần Xuân Nhi do dự một lát, nói: "Ông bà của ngươi hai ngày trước có tìm đến nhà ta."

Trần Tiểu Mễ hơi nghi hoặc nói: "Vì sao thế?"

Trần Xuân Nhi gả cho đồ tể, lúc ấy Trần Tiểu Mễ còn nhỏ, ấn tượng đối với người nọ cũng không quá sâu, có điều từ trong miệng thôn dân biết được, người này mặt mũi dữ tợn râu ria xồm xoàm, vừa thấy chính là một người không dễ ở chung. Nghe nói, rất nhiều đồ tể tính tình nóng nảy thích đánh người.

Trần Xuân Nhi năm đó cũng không mang nhiều đồ cưới ra ngoài, vì nguyên nhân cách khá xa, hai nhà cũng không đi lại mấy.

Khoảng thời gian trước Trần Cảnh quen một người, người này nói có thể tìm được đề thi nội bộ thi tú tài, năm mươi lượng một phần.

Trần Tiểu Mễ kinh ngạc nói: "Còn có loại chuyện này?" Đề thi là phủ đài bên kia ra, nếu thực sự có người bên trong tiết lộ ra, một khi chuyện này truyền ra sẽ ầm ĩ lớn. "Là giả sao." Thực sự loại đề thi nội bộ này cũng không tới lượt Trần Cảnh đâu.

Trần Xuân Nhi gật đầu, "Quả thực là giả."

Trần Tiểu Mễ thầm nghĩ: quả nhiên, nếu bài thi này thực sự truyền ra ngoài, vậy chính là chuyện lớn.

"Chẳng lẽ Trần Cảnh tin?"

Trần Xuân Nhi gật đầu, "Trần Cảnh tin, trở về tìm mẹ muốn bạc, mẹ không đồng ý, Trần Cảnh liền gạt người nhà ra ngoài mượn tiền."

Trên thực tế, Trần lão bà nghe nói Trần Cảnh có biện pháp mượn năm mươi lượng có thể kiếm được đề thi cũng vô cùng hưng phấn, có điều thời gian lúc đấy khá vội, Trần gia cũng không dư nhiều tiền, muốn mau chóng mượn năm mươi lượng phải bán đất, trừ phi bán rẻ đất nếu không đất này nhất thời cũng không cách nào bán được, sẽ chậm trễ.

Lão bà sợ nguy hiểm liền nhịn đau cự tuyệt.

Trần Cảnh bị kẻ lừa đảo kia miêu tả tương lai triển vọng đến mờ mắt, cảm thấy thành bại tại ngay lúc này liền gạt người nhà đi mượn tiền.

Trần Tiểu Mễ cau mày, nói: "Hắn điên rồi à!" Tiền cho vay lãi sao dễ mượn như vậy hả? Tiền kia vừa mượn được, hai tháng đã phải trả gấp đôi.

Trần Xuân Nhi lắc đầu, nói: "A Cảnh hắn xác thực là tin."

Sau khi Trần Cảnh mượn năm mươi lượng mua đề thi, liền cảm thấy mọi sự thuận lợi, chỉ có chờ sau khi thi đoạt danh hiệu tú tài, từ nay về sau một bước lên mây, sẽ tìm lão bà mượn tiền trả lại.

Kết quả, sau khi phát bài thi, Trần Cảnh mới phát hiện bản thân bị lừa, nội dung thi cùng đề thi Trần Cảnh mua lúc trước vốn không giống nhau.

Trần Cảnh ý thức được bản thân bị lừa, chờ hắn trở lại tìm người bán đề thi kia thì người nọ đã sớm trốn không còn bóng dáng, bản thân chính là đang đầu cơ trục lợi, nếu bẩm báo quan phủ không chừng bản thân còn đi trước, bên trên đối với chuyện làm rối loạn kỉ cương tra cứu cũng rất nghiêm, nếu bị phát hiện nhẹ thì ngồi tù nặng có khi bị chém đầu.

Trần Cảnh bất đắc dĩ, chỉ có thể cắn răng nuốt quả đắng này vào.

Kết quả kỳ thi mùa xuân đã tới, Trần Cảnh quả nhiên vô danh trên bảng, người trong nhà vì hắn thi rớt thất vọng vô cùng, Trần Cảnh vẫn không dám nói chuyện mượn năm mươi lượng kia.

Ban đầu là Trần Cảnh sợ hãi, có thể bởi vì thế lực cho hắn vay tiền vẫn không tìm hắn phiền toái, sau đó Trần Cảnh lại được ngày nào hay ngày đấy, chủ ý đơn giản muốn quỵt nợ.

Có thể ở bên ngoài cho vay nặng lãi cũng không phải người thường, nếu vay không trả đối phương tất nhiên sẽ không từ bỏ ý đồ.

Mấy ngày trước, có mấy người vừa thấy là không dễ chọc tìm đến Trần gia đòi tiền.

Vài người còn đánh Trần Cảnh một chút, cũng uy hiếp người Trần gia nếu trong mấy ngày này không giao ra một trăm lượng bạc sẽ chém đứt tay Trần Cảnh.

Trần lão bà luôn ương ngạnh, nhưng mà đối mặt với mấy gã đàn ông cao lớn vạm vỡ, cũng liều lĩnh không dám vùng lên chỉ biết gào khan.

Trần Tiểu Mễ bình tĩnh nói: "Phải không? Mượn cũng không sao, ông bà hẳn sẽ thay hắn trả tiền," Trong nhà còn hơn hai mươi mẫu đất, nếu toàn bộ đất này bán đi cũng đáng giá hơn hai trăm lượng, chỉ cần bán ra một nửa, trả xong nợ nần Trần Cảnh thiếu cũng vẫn dư dả.

Trần Xuân Nhi thở dài, nói: "Cái này gọi là chuyện gì?"

Trần Xuân Nhi cùng Trần gia đã lâu không liên hệ, trừ phi Trần gia xảy ra chuyện đại sự, bình thường sẽ không báo cho Trần Xuân Nhi, nhưng hiện tại quả thật Trần gia đã xảy ra chuyện lớn, lão đại Trần gia liền gọi Trần Xuân Nhi trở về, đương nhiên lão đại Trần gia chưa nói Trần Cảnh gặp rắc rối mà nói lão gia tử bị bệnh.

Trần lão gia tử đã lớn tuổi, Trần Xuân Nhi nghe thấy lão gia tử bị bệnh cũng không nghi ngờ.

Trần Xuân Nhi trở lại Trần gia mới biết, lão gia tử vốn không bị bệnh vẫn sinh long hoạt hổ, ngược lại là Trần Cảnh, vì bị người ta đánh mà đang hấp hối.

Trần Xuân Nhi vốn đang thấy lạ, người trong nhà vẫn ổn nhưng sao lại nhớ đến người đã gả đi như nàng, sau đó mới biết trong nhà sở dĩ gọi người đã gả như nàng về là để nàng nghĩ biện pháp cho đại ca, cho nên cái gì cũng có thể thử khi tuyệt vọng, chính là muốn nàng cũng phải ra một phần tiền.

Lúc Lục Lâm trở về, Trần Xuân Nhi đã đi rồi.

"Tiểu Mễ, ta nghe nói tiểu cô đến đây." Lục Lâm đi vào hỏi.

Trần Tiểu Mễ gật đầu, nói: "Đúng vậy!"

"Cô tới làm gì, không giữ nàng lại ăn bữa cơm sao?"

"Đã giữ có điều cô nói phải trở về sớm một chút, nếu không trời tối đi không an toàn."

Trần Tiểu Mễ đem chuyện Trần Cảnh kể ra, Lục Lâm nghe mà tấm tắc thấy kỳ lạ.

"Tiểu cô hỏi mượn ta năm văn tiền xe." Trần Tiểu Mễ nói.

"Năm văn tiền?" Lục Lâm hơi kinh ngạc nói.

Trần Tiểu Mễ gật đầu, "Toàn bộ tiền của cô đã cho người Trần gia vay", cho nên Trần Xuân Nhi nghe được lão gia tử bị bệnh cũng không nghĩ nhiều, trực tiếp trở về Trần gia, kết quả tới Trần gia, người một nhà lại đòi tiền, Trần Xuân Nhi mới biết đã bị lừa.

Trần Tiểu Mễ kể chuyện Trần Xuân Nhi tới nơi đó, kể lại lần nữa cho Lục Lâm.

Lục Lâm trở mình xem thường, mơ hồ có chút không biết nói gì.

"Trần Cảnh mua đề thi, nơi này có người nhân cơ hội đầu cơ trục lợi không ít, cũng không ít người mua đề gì, hơn phân nửa cũng không phải thứ gì tốt, người mua loại đồ này tất nhiên sẽ không lộ ra, chờ đến lúc phát hiện đề thi không đúng cũng chỉ có thể tự nhận bản thân xui xẻo."

Lúc Lục Lâm ở trong trường cũng nghe nói qua chuyện mua đề thi, có đôi khi có thể mua được thật, đương nhiên vận khí không tốt mua phải đề giả cũng càng nhiều.

Trần Tiểu Mễ bĩu môi, nói: "Đứa ngốc này, lại có thể tin loại chuyện tốt từ trên trời rơi xuống này."

Lục Lâm thầm nghĩ: vì sao không tin, đây là tâm lý riêng gặp được may mắn, kiếp trước còn có không ít người tin tưởng, sáu vạn tám có thể biến thành mấy trăm vạn, mấy nghìn vạn.

"Nếu Trần Cảnh thực sự nợ một trăm lượng, vậy ông bà ngươi hẳn sẽ đến nháo chúng ta bên này." Lục Lâm nói.

Trần Tiểu Mễ gật đầu, nói: "Hơn phân nửa là thế."

Một trăm lượng bạc, đối với thôn dân mà nói cũng không phải là số tiền nhỏ, lấy của cải Trần gia, muốn đem số tiền này trả nợ cũng không phải việc khó, nhưng nếu thật sự lấy ra tất nhiên sẽ đả động đến gân cốt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro