Chương 90 - Lão gia tử bị bệnh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lục gia làm ầm ĩ một trận, lão bà tuy tiếc tiền nhưng vẫn không thể mặc kệ lão gia tử, đành phải tìm đại phu về cho lão gia tử.

Đại phu đi qua xem cho Lục lão gia tử cũng đành bất đắc dĩ lắc đầu.

Rất nhanh tin tức Lục lão gia tử liệt nửa người đã lan truyền khắp toàn thôn.

Lúc tin tức truyền đến tai Lục Lâm khiến Lục Lâm nhịn không được mà kinh hãi, có điều Lục Lâm ngẫm lại liền bình thường trở lại.

Người nơi này đa số là dinh dưỡng kém lại vất vả quá độ lâu ngày, tuổi thọ không lớn thường rất ngắn ngủi, nhiều người hơn bốn mươi đã ra đi, có thể sống đến sáu bảy mươi tuổi cũng đã được coi là thượng thọ, tuổi Lục lão gia tử cũng không còn nhỏ, trúng gió liệt nửa người cũng không kỳ lạ.

Không nghĩ đến việc Lục lão gia tử lại có thể bị liệt.

Lục Lâm từ khi bắt đầu tự gánh vác, đối với lão gia tử cũng không quá quan tâm, lão bà tuy ương ngạnh rất nhiều chuyện đều là chủ ý của lão bà, nhưng nếu như trước đây lão gia tử vì phụ thân nguyên chủ nói hai câu thì nhất định phụ thân nguyên chủ cũng sẽ không chết ở bên ngoài.

Trần Tiểu Mễ bĩu môi, nói: "Liệt rồi thì không làm được việc nữa rồi." Sau này, ăn uống tiêu tiểu đều cần người hầu hạ.

Lục gia vừa mới có thêm hai đứa nhỏ, đúng thời điểm rối ren mà sau khi lão gia tử ngã xuống, chỉ sợ càng thêm phiền toái.

Lục Lâm cười cười, nói: "Ngày ngày đều có thể trôi qua." Lạc đà gầy còn hơn ngựa béo*, Lục gia này tốt xấu cũng có của cải, người trong thôn có ngày tháng khổ sở hơn Lục gia còn rất nhiều.

*Lạc đà gầy còn hơn ngựa béo: dù lạc đà có gầy gò, nhưng khung xương của nó vẫn lớn hơn con ngựa. Ý nói: dù gia đạo có sa sút trở thành gia đình bình thường thì so ra vẫn hơn những gia đình vốn đã bình thường.

Vẫn là tâm lý thừa nhận của lão bà vô cùng mạnh mẽ!

Lục Lâm cảm thấy lão bà cả ngày mang một bộ dạng hận đời, biết bị Lý gia lừa tất nhiên chịu khổ sở, có điều lão gia tử lại là người ngã xuống.

Lão gia tử vừa ngã xuống, Thang thị còn có chút phát sầu, tiền thu hiện giờ trong nhà chỉ còn lại tiền lời từ ruộng đất.

Tiền lời từ ruộng đất chỉ đủ dùng để ăn, nhưng Lục Trình Ngọc còn muốn đến học đường, hiện giờ lão gia tử còn phải uống thuốc tự nhiên sẽ không đủ dùng.

Vương thị đau lòng tiền, sau khi mời đại phu đến một chuyến, phát hiện đại phu này cũng không có biện pháp nào tốt thì tiễn người đi luôn.

Lục Minh đợi ở trong phòng, có chút bất mãn nói: "Trình Ngọc sao lại thi rớt, bên chủ bộ đại nhân không ra sức sao?"

Thang thị thở dài, nói: "Hình như chủ bộ đại nhân cũng không ảnh hưởng được đến cuộc thi đâu."

"Làm sao lại có thể như vậy." Lục Minh kích động đứng lên, nếu không phải thấy đứa con dâu này có thể trợ giúp khoa cử cho đứa con nhà mình, hắn mới chướng mắt đứa con dâu này đấy.

Thang thị rầu rĩ nói: "Tỷ tỷ nàng có thể vốn không nói được." Dù sao chỉ là một tiểu thiếp.

Lục Minh tràn đầy phẫn uất nói: "Thật đen đủi."

Thang thị thở dài, nói: "Ngươi xem lão gia tử hiện tại lại bị bệnh, việc này nên làm gì bây giờ?"

Lục Minh cũng có chút khó xử, lão gia tử bị bệnh này, trấn trên cũng có một vài lão gia tử bị như thế, người nhà những đại lão gia đó tiêu rất nhiều bạc cũng chịu bó tay không trị được.

Lục Minh cảm thấy dù sao cũng không trị được thì nên dừng chữa, mời đại phu một chuyến tiêu cũng không ít bạc, có điều vẫn nên để mẹ quyết định.

"Đều do đứa em dâu kia, nếu không phải nàng cũng sẽ không để lão gia tử kích thích thành như vậy." Thang thị cắn chặt răng, nếu như lão gia tử không bị bệnh còn có thể giúp trong nhà làm chút việc, hiện tại lão gia tử bị liệt, không những không giúp được còn cần người chiếu cố, năm nay ruộng đất chỉ sợ là phải mời nhiều người đến làm hơn.

Không tiêu tiền ai cũng không muốn đến làm việc này, ruộng đất tổng cộng cũng không thu hoạch được bao nhiêu, mời nhiều người đến tiêu cũng nhiều hơn.

Lục Minh vô cùng tức giận, "Đứa em dâu này thực sự không biết chừng mực."

Vương thị nhìn thấy lão gia tử nằm ở trên giường, vô cùng tức giận nói: "Mệnh của ta sao lại khổ như vậy chứ!" Sau khi lão gia tử bị liệt, cơm cũng ăn không xong cần người bón, Vương thị còn phải tắm rửa lau mình cho lão gia tử, ngày đầu còn ổn, thời gian quá dài Vương thị liền cảm thấy lực bất tòng tâm.

Vương thị muốn để Thang thị hầu hạ lão gia tử, Thang thị nói thẳng không hợp quy củ.

"Ngươi xem ngươi cưới một đứa con dâu như nào, một chút tác dụng cũng không có." Vương thị gần đây không có việc gì hài lòng, tóm được đám Thang thị là mắng.

"Mẹ ơi ta cũng bị lừa gạt thôi."

"Loại chuyện này ngươi cũng không điều tra cho rõ, cưới về một cái sao chổi, chuyên môn đến khắc ta." Vương thị dài giọng mắng to.

Ngay từ đầu Vương thị luôn cố ý cửa hôn nhân này với chủ bộ, đối với Lý Phương Nguyệt có chút nhường nhịn, hiện giờ Vương thị là bất chấp tất cả, biết rõ Lý Phương Nguyệt đang ở phòng bên cạnh cũng không hề cố kỵ.

Vì cưới nàng mà trong nhà tiêu không ít bạc kết quả lại cưới về muội muội của một ả tiện nhân.

Trước kỳ thi mùa xuân, Vương thị vì đi quan hệ còn kiên trì đem phần lớn bạc ra để Lý Phương Nguyệt đi quan hệ một chút, nghĩ đến số bạc đã bỏ ra Vương thị hối hận đến tan nát cõi lòng.

Lý Phương Nguyệt gần đây không thiếu người mắng, có điều bởi vì đuối lý cũng chỉ có thể nhịn.

Vương thị nhìn thấy Thang thị, có chút sôi máu, "Ngươi rõ ràng đã sớm biết, lại còn dám lừa gạt ta."

Thang thị xấu hổ cười cười, nói: "Ta cũng không biết thôi." Cho dù là tiểu thiếp, chỉ cần có thể nói được là tốt, nào biết vốn không được chứ.

Bên trong nhà.

"Bà Thẩm, bà muốn về thôn à!" Lục Lâm hỏi.

"Đúng vậy, bà Lý đã chết, hàng xóm già mấy chục năm, ta vẫn nên về xem." Bà Thẩm nói.

Bà Thẩm và bà Lý đã mất vốn quan hệ không tệ, hai mẫu ruộng bà Thẩm cho bên ngoài thuê chính là cho con bà Lý thuê.

Lục Lâm gật đầu, nói: "Đã không từ chối được, ta để Tần Lãng đưa bà đi."

Bà Thẩm lắc đầu, nói: "Không cần, làm sao phải phiền toái như vậy."

Tần Lãng vội vàng nói: "Không phiền, bà à bà nghe lời Lâm ca nói đi, cũng đỡ khiến A Trì lo lắng."

Nghĩ đến Thẩm Trì, bà Thẩm cười cười, nói: "Vậy được rồi."

Bà Thẩm vừa về thôn đã bị thôn dân vây quanh, bà Thẩm đều đem ruộng đất trong thôn cho thuê, cả ngày ở trấn trên không thấy bóng người, khiến mọi người trong thôn cảm thấy rất thần kỳ.

"Bà Thẩm, ta nghe nói trong cửa hàng mới có hai công nhân nữ đến, không ảnh hưởng tới bà chứ."

Bà Thẩm gật đầu, nói: "Là mời hai người, có điều không ảnh hưởng đến ta." Mấy tháng trước Lục Lâm mới mua hai nha hoàn ký khế ước bán mình, bà Thẩm đoán thôn dân không biết nội tình, coi hai người kia là do Lục Lâm mời đến.

"Bà Thẩm, xem bà tinh thần không tệ nhỉ!"

Bà Thẩm cười cười, nói: "Nào có, nào có."

Mấy người hàn huyên một lúc, đề tài lập tức chuyển đến trên người Lục gia.

"Bà Thẩm, Lục gia gần đây vẫn luôn cãi nhau, ta nghe Vương lão bà cả ngày mắng cháu dâu là hàng lỗ vốn."

"Lão bà này cũng không biết giữ miệng, không sợ đắc tội với chủ bộ đại nhân, lần này Lục Trình Ngọc lại không thi đậu, lão bà kia không chừng còn đang tức giận."

"Aiz, nói đến khoa cử vẫn là việc phải dựa vào chính mình, có quan hệ gì cũng không dùng được."

"Lục Trình Ngọc này cũng thi rất nhiều lần rồi, mỗi lần Thang thị đều cam đoan thi đậu, nhưng lần nào cũng thi rớt, rốt cục đã đủ chưa nhỉ!"

"Cuộc thi này chứ!"

Chuyện Lục gia gần đây, bà Thẩm không phải quá rõ, có điều chuyện tỷ tỷ Lý Phương Nguyệt* là thị thiếp thì bà Thẩm đã sớm hiểu rõ trong lòng. Bà Thẩm nghe mấy thôn dân vui sướng khi người gặp họa, trong lòng đánh giá Lục gia bên này, lão gia tử chỉ sợ là biết chuyện Lý Như là một thị thiếp, cho nên mới có thể lập tức đổ bệnh vì tức giận.

*Chỗ này raw ghi là Lâm Tú Nhi, m sửa lại.

"Lục gia mấy ngày gần đây cũng không quá tốt!"

"Đúng vậy hình như còn muốn bán đất đấy."

"Làm sao lại bán đất, nếu bán đất đi còn có thể mua trở về sao!"

Bà Thẩm nhăn mày, thầm nghĩ: Lục gia thật sự là làm bậy lại muốn bán đất, đất này càng bán càng ít, ngày ngày trôi qua càng nghèo, về sau chỉ sợ cũng chỉ có thể như nhà bình thường.

"Lại muốn bán đất sao? Bán mấy mẫu thế!" Bà Thẩm hỏi.

"Hình như là hai mẫu."

Lâm Tú Nhi trốn trong phòng, tâm tình vô cùng buồn bực.

Lâm Tú Nhi luôn một mực chờ đợi thời cơ thích hợp đi vạch trần Lý Phương Nguyệt, trái mong phải chờ rốt cục chờ đến cơ hội này, chính là không nghĩ tới lão gia tử lại lập tức đổ bệnh, lão gia tử vừa đổ bệnh trong nhà ít đi một người làm việc, hơn một người uống thuốc, ngày lại ngày khổ sở vô cùng.

Lâm Tú Nhi nhìn thấy Lục An, nói: "Thế nào, có muốn mua đất không?"

"Lý chính nói, giá cả mẫu thân nói rất cao, nhất thời bán đi chỉ sợ không ai mua." Lục An nói.

Lâm Tú Nhi rầu rĩ nói: "Cũng không nhất định phải bán đất, chỉ cần tiền thu nhiều hơn là được, Trình Ngọc không phải người đọc sách sao, để cho hắn đi chép sách, ta nghe người ta nói chép sách cũng có thể kiếm không ít bạc, thi cử lâu như vậy cũng không đậu tú tài, còn như vậy thì trong nhà cũng không chu cấp nổi cho hắn."

Người biết chữ nơi này không nhiều lắm, giá cả sách vở vô cùng sang quý, cho nên một ít học sinh nhà nghèo vẫn đều dựa vào việc chép sách để mua thêm đồ dùng, nên chép sách cũng là một việc kiếm được không ít tiền.

Lục An nghĩ nghĩ, nói: "Trình Ngọc chỉ sợ sẽ không đồng ý."

Lâm Tú Nhi khinh thường nói: "Trong nhà vì hắn cùng vợ hắn tiêu rất nhiều bạc, không phải do hắn làm bộ làm tịch thì trong nhà còn là cái dạng này sao, hắn còn muốn coi mình là đại thiếu gia sao? Cũng không nhìn xem bản thân có mệnh này không."

"Ta đi tìm mẫu thân thương lượng một chút." Lục An nói.

Lục An cũng không rõ ý của lão bà, mẫu thân này của hắn vẫn đau lòng nhất là đứa cháu cả Lục Trình Ngọc, trong nhà dù khó khăn cũng không nỡ cắt bớt thức ăn của Lục Trình Ngọc, nhưng mà tình huống hiện tại không giống vậy, bạc trong nhà đã tiêu gần hết, Lục Trình Ngọc không muốn kiếm tiền thì trong nhà chỉ có thể không ngừng bán đất.

Thang thị vừa đem chuyện chép sách nói với Lục Trình Ngọc, Lục Trình Ngọc đã tức đến hộc máu.

Lục An đề nghị lão bà để Lục Trình Ngọc chép sách kiếm tiền, Vương thị lập tức đồng ý, Vương thị biết việc chép sách có thể ôn cái cũ học cái mới, lại có thể kiếm bạc không có gì là không tốt.

Thi tú tài lại thất bại, tâm tình Lục Trình Ngọc vốn không tốt, bởi vì khoảng thời gian này lời đồn đại trong thôn xuất hiện nhiều, Lục Trình Ngọc cũng lười ra ngoài, nhưng không nghĩ tới ở trong nhà cũng không được thanh tịnh.

Tâm khí Lục Trình Ngọc rất cao, việc chép sách kia Lục Trình Ngọc coi là chuyện mà đám học sinh không có tiền đồ làm.

Học trò trong học đường so bì vô cùng nghiêm trọng, học sinh kiếm tiền dựa vào việc chép sách đều bị trong trường xem thường, coi là quỷ nghèo, cho nên rất nhiều học trò dù chép sách kiếm tiền cũng phải làm lén lút.

Lục Trình Ngọc không nghĩ tới chính mình lại lưu lạc đến bước này, bà nội còn đồng ý.

Lục An vừa mở miệng, cũng không khuyên nhủ như thế nào Vương thị đã đồng ý, Vương thị tuy đau lòng cháu trai, nhưng hiện tại là do đại phòng gây ra, Vương thị không nghĩ tới Lục Trình Ngọc cưới một hàng lỗ vốn, trong nhà cưới nha đầu này còn phải bán vài mẫu đất, Vương thị mỗi lần nhìn thấy Lý Phương Nguyệt đều muốn bóp chết nàng cho xong.

Thang thị bất đắc dĩ nhìn con trai, nói: "Con trai à, trong nhà quả thực là không còn cách nào."

Thang thị gần đây đi ra ngoài, nghe được không ít thôn dân lấy Lục Trình Ngọc ra so sánh với Lục Lâm, có người nói, Lục Lâm bây giờ được đại lão bản giao cho trọng trách, có thể một mình đảm đương mọi việc, Lục Trình Ngọc lớn như vậy không thể kiếm tiền, còn không thi đậu tú tài, hiện tại so ra tiền đồ so với Lục Lâm càng tệ hơn.

Thang thị bị chọc giận đến sôi máu, Thang thị coi Lục Lâm cũng không đáng xách giày cho con mình, kết quả trong mắt thôn dân ngược lại lại thành kẻ có tiền đồ nhất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro