Chương 89 - Lại thất bại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mùa xuân vừa tới, mọi người đã nghỉ qua cả mùa đông lại bận rộn trở lại.

Học sinh bận khoa cử, người nông dân bận chăm sóc ruộng đất.

Thang thị ngày ngày thúc giục hỏi Lý Phương Nguyệt sự việc như thế nào, Lý Phương Nguyệt vẫn luôn không dám cam đoan.

Trong nhà mỗi ngày đều trôi qua vô cùng cấp bách, hy vọng bức thiết của Thang thị là Lục Trình Ngọc có thể thi trúng tú tài làm tăng thể diện cho nàng.

Lý Phương Nguyệt đâu dám cam đoan, đầu năm mới chủ bộ đại nhân lại nạp thêm một phòng tiểu thiếp, người đi ra từ hoa lâu, lớn lên chẳng ra gì lại lẳng lơ tận xương tủy, khiến chủ bộ đại nhân mê mẩn không biết trời đất, tỷ tỷ ở bên kia chủ bộ đại nhân cũng không thể nói được gì.

Chính tỷ tỷ còn sứt đầu mẻ trán, đối với chuyện của nàng cũng là lực bất tòng tâm.

Thang thị thấy Lý Phương Nguyệt ấp úng, không thể cho một cái tin chính xác liền làm ầm ĩ cùng Lý Phương Nguyệt, lúc này thời điểm khảo hạch càng ngày càng đến gần, Thang thị chất vấn có phải vì tỷ tỷ của nàng ta là thị thiếp cho nên vốn không nói được phải không.

Lý Phương Nguyệt làm sao có thể thừa nhận, chỉ có thể cáo mượn oai hùm, nói tỷ tỷ nàng ta rất được sủng ái, chỉ chờ sinh được con trai là có thể phù chính*.

*Thời xưa từ thiếp lên làm chính thê.

Mẹ chồng nàng dâu nháo nhào ầm ĩ không có chừng mực, đúng lúc Lâm Tú Nhi đi ngang qua vừa vặn nghe được chuyện khắc khẩu của Thang thị và Lý Phương Nguyệt thì cả người đều choáng váng, một hồi lâu Lâm Tú Nhi mới lấy lại được tinh thần đi vào trong phòng.

"Ngươi làm sao vậy?" Lục An nhìn thần sắc Lâm Tú Nhi không đúng, nhịn không được hỏi.

Một hồi lâu Lâm Tú Nhi mới bình phục tâm tình, nói: "Tỷ tỷ Lý Phương Nguyệt là thị thiếp."

Lục An sửng sốt một chút, bị lời nói của Lâm Tú Nhi làm chấn kinh, "Ngươi nói cái gì?"

Lâm Tú Nhi bình tĩnh lại, gằn từng chữ nói: "Tỷ tỷ Lý Phương Nguyệt là thị thiếp, chính miệng đại tẩu vừa nói."

Lục An trừng lớn mắt, nói: "Sao có thể như thế, nếu như Lý Như chỉ là thị thiếp thì Trình Ngọc cưới nàng làm gì?"

Lâm Tú Nhi suy tính một lát, thầm nghĩ: đúng vậy! Nếu Lý Như chỉ là một thị thiếp, Lục Trình Ngọc cưới Lý Phương Nguyệt làm gì chứ?

"Có lẽ, ngay từ đầu Trình Ngọc cũng không biết Lý Như là thị thiếp."*

*Chỗ này raw ghi là Lý Phương Nguyệt, m sửa lại.

Lâm Tú Nhi bỗng nhiên nghĩ tới, thời điểm lúc đầu Thang thị đối xử với Lý Phương Nguyệt vốn không tồi, có một khoảng thời gian lại đột nhiên tệ đi, Lâm Tú Nhi cảm thấy có thể tại thời điểm đó Thang thị đã biết chuyện, nhưng có thể do sợ mất mặt cho nên vẫn gạt lão bà, gạt người cả thôn.

Lục An đen mặt, tràn đầy oán giận nói: "Làm cả buổi, trong nhà tiêu nhiều tiền đến thế, hóa ra chỉ cưới về một muội muội của thị thiếp thấp hèn." Mệt cho hắn vẫn luôn nhường cháu dâu như vậy, kết quả... Hóa ra là như thế này.

Ở trong mắt rất nhiều người dân, thị thiếp của kẻ có tiền là một tồn tại có điểm đặc thù, người dân vốn hâm mộ nhà có tiền thị thiếp ăn trắng mặt trơn, lại cảm thấy những người này đắm mình trụy lạc.

Lục An nghĩ đến lúc Lục Trình Ngọc kết hôn đưa sinh lễ đến Lý gia, lại khiến cho đến bây giờ trong nhà chỉ vì một lượng bạc mà căng thẳng, lập tức có chút tức giận không thôi, sau khi cơn giận qua đi, cuối cùng Lục An dần bình tĩnh lại.

Lâm Tú Nhi nhìn Lục An, có chút khó hiểu nói: "Trước đây ngươi vẫn luôn ở trên trấn, không biết việc này sao?"

"Ta nghe người ta nói qua, khuê nữ Lý gia là phu nhân chủ bộ." Ai có thể ngờ chỉ là một tiểu thiếp.

Trong lòng Lâm Tú Nhi tràn đầy tức giận, gần đây Lý Phương Nguyệt sinh được một bé gái, dáng vẻ bệ vệ đã bớt đi một ít, nhưng mà lúc vừa mới vào cửa cũng không phải như vậy, lấy tỷ tỷ nàng ta làm ngụy trang, còn muốn bắt chẹt nàng, lúc trước nàng không biết rõ nội tình của Lý Phương Nguyệt cũng không dám đắc tội với nàng ta, náo loạn nửa ngày hóa ra là như vậy.

"Đương gia, ngươi nói việc này có nên để lão bà biết không?" Lâm Tú Nhi hỏi.

Trong đôi mắt Lục An xẹt qua một tia âm ngoan, trầm ngâm một lát nói: "Chờ Lục Trình Ngọc thi qua rồi nói sau."

Nếu Lục Trình Ngọc thi đậu, vậy hiện tại bọn họ nói ra chuyện của Lý Phương Nguyệt cũng là vô duyên vô cớ đắc tội với người, nếu Lục Trình Ngọc không thi đậu, vậy chuyện một nhà lão đại lấy cả nhà bọn họ ra đùa giỡn vẫn nên nói cho rõ ràng.

Lâm Tú Nhi gật đầu, nói: "Vậy chờ thêm đến sau kỳ thi mùa xuân nói sau, cũng không còn mấy ngày nữa."

Kỳ thi mùa xuân mỗi năm một lần, đối với không ít học sinh mà nói đều là chuyện đại sự liên quan đến sinh tử, còn có không ít học sinh vì khẩn trương quá độ mà té xỉu ở trường thi.

Ngày thi đến, Lục Lâm nhìn thấy học sinh đến dự thi hồi hộp, nhịn không được khẽ cong khóe miệng.

Trần Tiểu Mễ liếc nhìn Lục Lâm một cái, hỏi: "Chuyện gì mà vui vẻ như vậy!"

Lục Lâm cười cười, nói: "Không có gì, nhìn người đi thi là một chuyện rất vui vẻ."

Thời điểm năm đó Lục Lâm thi đại học, ngày đầu tiên vừa mới thi xong cảm thấy mình thi không tốt, cả đêm không ngủ được, vừa nhắm mắt lại liền hối hận lúc làm bài thi sao lại không cẩn thận một chút, đợi đến năm hai lúc nhìn thấy người thi đại học, trong lòng lập tức không giống như vậy.

Trần Tiểu Mễ nhìn Lục Lâm một cái, cảm thấy Lục Lâm có chút hứng thú quái ác.

"Ta nghe nói gà bông của chúng ta sau khi có người mua về, liền bày lên hương án mà cúng bái." Lục Lâm sờ mũi thực sự có chút không hiểu nổi người của thế giới này.

Trần Tiểu Mễ thở dài, nói: "Chúng ta bán thú bông của mình, khách mua thú bông muốn làm cái gì chúng ta cũng không quản được."

Lục Lâm gật đầu, nói: "Đúng thế!"

Nhờ cơn gió kỳ thi mang tới, mấy con thú bông có liên quan đến kỳ thi trong cửa hàng cũng được bán hết.

Trần Tiểu Thái ở trong cửa hàng sửa sang lại thú bông, gần đây thú bông trong cửa hàng bán ra mang thêm chút hơi thở văn nghệ, giống như con gấu bông này trong tay còn ôm một trái tim, trong lòng thêu hai chữ "Trạng Nguyên", bên cạnh cũng thêu "Bảng Nhãn", Thám Hoa".

Gần đây không ít người ghé đến mua hết gấu Trạng Nguyên, thỏ Trạng Nguyên... ngóng trông đề tên bảng vàng.

Liễu trấn gần đây cũng bán ra một con gấu bảo vật trấn điếm, bán được sáu mươi lượng bạc.

Nhìn thấy bạc trong ngăn tủ, Trần Tiểu Thái thường xuyên hết hồn, trước kia cảm thấy bạc này kiếm được đều là của đại lão bản, đôi khi Trần Tiểu Thái cảm thấy nhiều bạc như thế nhưng cũng chỉ là nhiều mà thôi, hiện tại đã biết bạc này đều là của nhà mình lại có chút không thấy như vậy nữa.

Đã từng có một khoảng thời gian, giấc mộng của Trần Tiểu chính là kiếm thật nhiều tiền, sau đó mua vài mẫu đất, trải qua những ngày tháng trong thôn như người thường, nếu có đất, đại ca sẽ không cần quá mạo hiểm vào núi săn thú, nhưng mà hiện tại chỉ cần bán được một con thú bông lớn đã có mấy chục lượng bạc, cũng đủ để mua nhiều hơn mấy mẫu đất rồi.

Thẩm Trì nghiêm mặt, nói: "Bảo vật trấn điếm thực sự kiếm được nhiều tiền quá, có điều Lâm ca không cho làm nhiều."

Trần Tiểu Thái rầu rĩ nói: "Lâm ca nói, vật hiếm mới quý, làm nhiều hơn lại bán không được."

Thẩm Trì nghiêng đầu, nói: "Tuy không hiểu quá rõ nhưng mà Lâm ca thực sự rất lợi hại đó! Lâm ca học chữ vô cùng nhanh."

Lục Lâm mời lão đồng sinh, luôn tự cao tự đại lại thường xuyên nghỉ dạy, có điều Lục Lâm chỉ cần lão đồng sinh kia đem chữ đọc hết một lượt, là có thể nhớ kỹ rồi dùng cách ghép vần tự đọc, chỉ là nếu học viết chữ cũng không khó, ngày thường nếu lão đồng sinh không tới chính Lục Lâm sẽ dạy hai người biết chữ.

Trần Tiểu Thái gật đầu, nói: "Lâm ca rất lợi hại." Trong tư tâm Trần Tiểu Thái đều bội phục Lục Lâm đến sát đất, có điều ở trước mặt Lục Lâm, hắn nhất quyết không thừa nhận điểm này.

Một đám học sinh bị dày vò bên trong, rốt cục cũng chờ được đến ngày yết bảng.

Ngày yết bảng đến, không ít người đều tới coi náo nhiệt, rất nhiều thôn dân không biết chữ nhưng cũng vây quanh tấm bảng, Lục Lâm đứng bên ngoài chỉ coi náo nhiệt bên trong, nhìn bộ dạng cả biển người vây quanh tấm bảng không khỏi có chút líu lưỡi.

"Ta đậu, ta đậu rồi!" Một tiếng kêu hưng phấn vang lên, người học trò kia cũng ngã xuống ven đường.

Lục Lâm thầm nghĩ: "Hóa ra Phạm Tiến trúng cử* là sự thực, lại thực sự có người vì kích động quá độ mà ngất đi.

*Là một cố sự. Phạm Tiến tham gia khoa cử bị trượt nhiều lần, nhà lại nghèo rớt mồng tơi, mãi đến hơn năm mươi tuổi rốt cuộc cũng đã trúng cử. Phạm Tiến nghe thấy vậy vui mừng khôn xiết, vui quá thành ra hóa điên. Vui mừng quá độ, dẫn đến phát bệnh điên, phải làm sao đây? Lúc này một người chỉ cách, tìm đến người bố vợ mà bình thường Phạm Tiến e sợ nhất, ông ta hét lớn vào tai Phạm Tiến: "Đồ súc sinh chết tiệt! Ngươi bị trúng cái quái gì rồi?", rồi tát cho Phạm Tiến khùng điên kia một cái trời giáng. Trung y dạy rằng "sợ thắng vui", Phạm Tiến vì vui quá mà hóa điên, cha vợ cho một cái tát, khiến Phạm Tiến sợ hãi, cái vui cũng bị kiềm hãm lại, chữa được khỏi bệnh điên.

Cái này tuy chỉ là một câu chuyện được sáng tác, nhưng tác giả Ngô Kính Tử đã vận dụng cả nguyên lý "liệu pháp hoảng sợ" trong Trung y. Trung y cho rằng, con người có ngũ tạng, hóa thành ngũ khí, sinh ra 5 loại trạng thái tình cảm: hỉ, nộ, bi, ưu, khủng (vui vẻ, tức giận, buồn bã, ưu lo, sợ hãi). Chúng ảnh hưởng lẫn nhau, cũng áp chế nhau: "Giận hại gan, buồn thắng giận. Vui hại tim, sợ thắng vui. Lo hại tỳ, giận thắng lo. Buồn hại phổi, vui thắng buồn. Sợ hại thận, lo thắng sợ". Lợi dụng quan hệ áp chế lẫn nhau đó, có thể dùng để trị các chứng bệnh phát sinh từ vấn đề tâm lý. Nói cách khác, khi một loại cảm xúc thất thường gây ra chứng bệnh, thì dùng một loại cảm xúc khác để điều tiết, sửa chữa. Điều này tạo nên liệu pháp tâm lý "dùng tình thắng tình" đặc biệt của Trung y.

Một thiếu niên mười ba, mười bốn tuổi ở ven đường, "oa" một tiếng khóc lên, "Không thi đậu, không thi đậu, ta làm sao còn mặt mũi trở về gặp phụ thân?".

Lục Lâm nhìn cách ăn mặc của thiếu niên, hoài nghi thiếu niên sinh ra trong gia đình thư hương thế gia, có thể quá tự tin vào lần thi này, kết quả lại thi rớt nên thất vọng.

Lục Lâm nhìn thấy thiếu niên, thầm nghĩ: mới lớn như thế cần thiết phải khóc như vậy sao, lần này thi không đậu về sau sẽ có cơ hội thôi, bên kia có một lão đồng sinh tóc bạc thi đến năm, sáu mươi năm còn chưa nhụt chí đâu, đương nhiên đối phương có khả năng đã sớm thành thói quen.

Lục Lâm nhìn lên bảng phát hiện không có tên Lục Trình Ngọc, không khỏi bĩu môi.

Trải qua một mùa đông học tập, Lục Lâm đã nhận biết được rất nhiều chữ, tên Lục Trình Ngọc Lục Lâm đã quen.

Lục Lâm lắc lắc đầu, âm thầm hoài nghi tâm thái của Lục Trình Ngọc khi thi có thể không tốt lắm, trước kia trong trường cũng có một số người như vậy, ngày thường thành tích không tồi, tới cuộc thi trọng đại lại hốt hoảng nhụt chí phát huy thất thường.

Lục Trình Ngọc lại thi rớt, khiến cho lời đồn đại trong thôn lại nổi lên loạn xạ.

"Có cưới một đại tiểu thư, vẫn là vô dụng thôi!"

"Thi tú tài vẫn là phải dựa vào thực tài chân chính, có sửa loạn thất bát tao lên gì đó cũng là vô dụng."

"Thi tú tài vẫn phí rất nhiều tiền đó, theo ta thấy còn không bằng thành thành thật thật tìm một công việc kiếm tiền đâu."

"Nếu thi đậu tú tài, tương lai chính là có thể làm quan, thương nhân dù có nhiều tiền cũng chỉ là một đám thương nhân hạ cửu lưu mà thôi."*

* Hạ cửu lưu: Trung Quốc cổ đại phân chia thân phận người khác theo chín ngành nghề, phức tạp hơn lại phân chia ra thượng, trung, hạ. Hạ cửu lưu gồm chín ngành nghề được cho là thấp kém, bao gồm: vu sư, ca kỹ, thầy cúng, phu canh, thợ cắt tóc, người thổi kèn, con hát, ăn mày, người làm đồ chơi bằng đường.

"Nếu có thể làm quan thì đương nhiên tốt, nhưng mà làm quan đâu phải chuyện dễ dàng như vậy."

Lục gia như một cái nồi đã nổ tung, Lâm Tú Nhi biết chuyện tỷ tỷ Lý Phương Nguyệt chỉ là một thị thiếp, đã được một khoảng thời gian, có điều vì phải chờ kết quả thi của Lục Trình Ngọc nên vẫn luôn chịu đựng, Lục Trình Ngọc lần này lại thất bại, Lâm Tú Nhi nhất thời nhịn không được.

Lão bà vốn đang nghĩ đến chuyện khoa cử lần này có thể nắm chắc, không nghĩ tới hóa ra vẫn là thi rớt, lúc này vô cùng thất vọng.

Vốn đang trông cậy vào việc thi đỗ tú tài, tiện thể được miễn thuế ruộng đất nên tâm tình lão bà vô cùng không tốt, sau đó Lâm Tú Nhi lại nói ra chuyện tỷ tỷ Lý Phương Nguyệt chỉ là thị thiếp, lão bà tức giận muốn đánh chết Lý Phương Nguyệt.

Lão gia tử khó thở đến công tâm lại ngất đi.

Lão gia tử vừa ngã, trong nhà nhất thời loạn thành một đám, Thang thị ngay từ đầu còn bị Lâm Tú Nhi nói ra nội tình có chút chột dạ, có điều lại quay qua mắng Lâm Tú Nhi không biết đúng mực làm lão gia tử giận đến hôn mê, lão bà thấy lão gia tử ngất đi gào khóc một trận.

Lâm Tú Nhi cũng không phải dễ chọc, hơn nữa Lục Trình Ngọc không thi đỗ tú tài, nàng cũng không sợ liền mắng Thang thị đến tung trời.

Lý Phương Nguyệt biết Lục Trình Ngọc lại thi không đậu, nhất thời thất vọng ôm con gái trốn sang một bên.

Bé gái được Lý Phương Nguyệt ôm trong lòng bị dọa sợ, bắt đầu khóc òa lên, Lý Phương Nguyệt có chút sốt ruột lấy tay che kín miệng cô bé.

Lý Phương Nguyệt cũng không thực sự thích bản thân sinh ra một bé gái, có điều cũng là đi ra từ bụng mình nên vẫn có vài phần thương tiếc, Thang thị lại không như vậy, cả ngày mắng chửi hàng lỗ vốn này, hàng lỗ vốn kia, sữa của Lý Phương Nguyệt lại không đủ, từ lúc bé gái được sinh ra luôn ăn không đủ no, đến tối vẫn luôn kêu khóc.

Lục Trình Ngọc thấy bé con khóc cũng không đau lòng, ngược lại còn cảm thấy con nhóc này rất đáng ghét.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro