Chương 88 - Khoa cử và thú bông

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đông qua xuân tới, trong lúc vô thức thời gian đã trôi qua như vậy.

Qua Tết âm lịch, Trần Tiểu Thái liền ồn ào muốn về Liễu trấn chuẩn bị khai trương.

Cửa hàng ở Lâm trấn vẫn luôn mở tới tận gần lúc năm mới đến, hàng bán ra vô cùng đắt hàng khiến Trần Tiểu Thái nhìn mà thấy thèm vô cùng.

Thời điểm ăn Tết, Trần Tiểu Mễ gọi Trần Tiểu Thái vào trong phòng, nói cho hắn biết cửa hàng ở cả Lâm trấn và Liễu trấn đều là của chính bọn họ, ở sau lưng căn bản không tồn tại cái gọi là đại lão bản gì cả.

Ngay từ đầu Lục Lâm cảm thấy Trần Tiểu Thái còn quá nhỏ, cũng không dám nói chuyện này với Trần Tiểu Thái, có điều Trần Tiểu Mễ cảm thấy đệ đệ đã đính hôn, còn làm chưởng quầy lâu như vậy, không còn giống như trước kia, chủ yếu muốn tự mình nói ra ngọn nguồn với Trần Tiểu Thái.

Trần Tiểu Thái mơ hồ cũng đoán được một ít, có điều vẫn chỉ là đoán không có chứng cứ nên vẫn có chút ít mơ hồ.

Trần Tiểu Mễ nói với Trần Tiểu Thái, chờ thêm hai năm nữa hắn chính thức thành thân với Thẩm Trì, sẽ đem chuyển nhà cửa cùng cửa hàng ở Liễu trấn cho bọn hắn.

Trần Tiểu Thái không nghĩ tới đại ca sẽ đột nhiên nhắc đến chuyện này, không khỏi đỏ mắt liên tục từ chối.

Trần Tiểu Thái cũng đi lên từ những ngày còn khổ cực, đối với chuyện kiếm tiền có một loại cảm giác cấp bách mà Thẩm Trì cũng như thế, mùa đông này Thẩm Trì ở cùng với bà Thẩm tại trấn trên, điều kiện trên trấn tốt hơn nhiều, có điều Thẩm Trì cảm thấy ở trấn trên ăn cơm trắng sẽ dễ miệng ăn núi lở, Trần Tiểu Thái nói muốn đi khai trương sớm một chút, cùng với ý tưởng của Thẩm Trì không hẹn mà nên.

Trần Tiểu Mễ biết Trần Tiểu Thái phải đi, có chút không muốn cuối cùng vẫn phải cho đi.

Trần Tiểu Thái đến cửa hàng ở Liễu trấn, gấp rút mở cửa hàng, bận đến kinh khủng.

Thẩm Trì nhìn Trần Tiểu Thái, có chút nghi hoặc nói: "Tiểu Thái, ngươi rất vui vẻ sao?"

Thẩm Trì nhìn thần sắc Trần Tiểu Thái, cảm thấy Trần Tiểu Thái thoạt nhìn có vẻ phấn khởi đến mức khó hiểu.

Trần Tiểu Thái cười cười, nói: "Không có gì, ta chính là cảm thấy phải lập tức khai trương cửa hàng một lần nữa, có tiền kiếm lời có chút cao hứng."

Vốn Trần Tiểu Thái nghĩ cửa hàng là của người khác, bọn họ chỉ là người làm thuê, làm việc cũng rất tận tâm, hiện tại lại biết đây chính là cửa hàng của mình, tâm tình chung quy cũng không giống nhau.

Trần Tiểu Thái làm chưởng quầy tự nhiên sẽ biết trong cửa hàng thu được bao nhiêu tiền, Trần Tiểu Thái tính toán đại khái một chút, trên tay đại ca có đến mấy trăm lượng bạc, chung quy cũng có loại cảm giác không chân thực.

Thẩm Trì gật đầu, nói: "Đúng vậy, khai trương sớm một chút, kiếm tiền cũng sớm một chút."

Thời điểm năm mới, Lục Lâm làm ra không ít đồ ăn ngon, Thẩm Trì cảm thấy mình không làm việc không nên ăn quá nhiều, nhưng mà Lục đại ca làm ra món này món nọ thật sự ngon quá, nhất là cái lẩu kia, lúc vừa bát đầu ăn miệng giống như phát hỏa, chỉ là đã ăn sẽ càng muốn ăn thêm, không nghĩ qua là ăn đến mức căng cả bụng.

Thẩm Trì mỗi lần đều nghĩ nên ăn ít đi một ít, cuối cùng lại luôn không khống chế được.

Mùa đông vây quanh bếp lò ăn một nồi lẩu đến độ đổ mồ hôi, thực sự cực kỳ thoải mái, Thẩm Trì mơ hồ cảm thấy chính mình hình như đã béo lên.

Nghĩ đến vẻ mặt lo lắng của bà nội, Thẩm Trì còn có chút xấu hổ.

Thẩm Trì gãi gãi đầu, thầm nghĩ: gần đây nên ăn ít đi một chút, ăn đến tròn quay sẽ không được tốt lắm.

Trần Tiểu Thái liếc nhìn Thẩm Trì như đang đi vào cõi tiền, nói: "A Trì, đang nghĩ cái gì vậy?"

Thẩm Trì đỏ mặt, lắc lắc đầu, nói: "Không có gì."

Trần Tiểu Thái mở cửa hàng liền nghênh đón một làn sóng ồ ạt, cửa hàng ở Lâm trấn vẫn mở, cho nên việc làm ăn trong cửa hàng vẫn luôn ổn định, Liễu trấn thì không giống vậy, Trần Tiểu Thái đóng cửa hàng, những người muốn mua đồ vật này nọ trong cửa hàng lại không có chỗ mua, cửa hàng vừa mở ra thì khách hàng đã chen chúc tới.

Trần Tiểu Thái không nghĩ tới một khi khai trương còn có chuyện tốt như vậy, không khỏi hưng phấn mãi, hai người bận việc cả ngày thẳng cho đến lúc chạng vạng, người đến mua thú bông mới vãn đi một ít.

Lục gia.

Thang thị nhìn Lý Phương Nguyệt ôm bé gái trong lòng, khó chịu nói: "Đứa nhỏ kia sao khóc hoài vậy?"

"Ăn không đủ no nên mới khóc đấy."

Thang thị khó chịu liếc nhìn Lý Phương Nguyệt, nói: "Ăn nhiều thứ tốt như vậy cũng không có sữa, thật sự là để cho chó ăn hết mất rồi."

Lý Phương Nguyệt rầu rĩ bị Thang thị mắng, nàng cũng không biết có chuyện gì xảy ra, chính là không ra sữa chỉ có thể để đứa nhỏ chịu đói. Lâm Tú Nhi hẳn là có thể giúp cho sữa, có điều mỗi lần nàng mở miệng đều bị đẩy trở lại, nói nàng ta còn để dành cho con, con của nàng ta còn chưa đủ ăn đâu.

Lý Phương Nguyệt chỉ có thể ôm con ra ngoài xin người khác cho ăn, ngẫu nhiên trộm nấu một ít nước cháo loãng đối phó, nhưng mà làm như vậy mỗi lần bị lão bà nhìn thấy còn nói nàng lãng phí, mắng nàng sinh ra một đứa bé gái vừa yếu ớt vừa bị chiều hư.

Song nhi không có sữa, một vài song nhi sau khi sinh con chỉ có thể ôm ra ngoài để bà vú giúp cho ăn một ít, Thang thị cũng khá tò mò, Trần Tiểu Mễ sẽ chăm con như thế nào.

Từ những người dân thường xuyên đến trấn trên, Thang thị nghe được Trần Tiểu Mễ mời một bà vú, như vậy còn chưa đủ, còn mua ba con dê mẹ.

Một con dê mẹ đã mấy trăm văn, ba con dê ít nhất cũng phải hơn một lượng bạc.

Thang thị cảm thấy Trần Tiểu Mễ cũng quá kiêu ngạo, cho dù Trần Tiểu Mễ có ân cứu mạng với lão bản của tòa nhà trên trấn kia, nhưng mà ở trong nhà lại nuôi dê, lại thu nhận một đám người kỳ quái, chờ khi chính chủ trở lại tất nhiên sẽ muốn nổi giận.

Sau khi vào xuân, Lục gia liền bận việc, Thang thị khuyến khích Lý Phương Nguyệt đi chạy một ít quan hệ, Lý Phương Nguyệt không khỏi có chút khó xử, nhị ca của Lý Phương Nguyệt là Lý Hồng cũng là người đọc sách, còn chưa có thi đậu tú tài.

Phụ thân cũng đi tìm đại tỷ để đại tỷ giúp hỗ trợ, nhưng đại tỷ đã nói qua chuyện khoa cử triều đình nhìn chằm chằm rất kỹ, việc làm rối loạn kỷ cương nếu bị bắt được là bị chém đầu, hơn nữa chuyện khoa cử này là người ở trên xuống giám thị, cho dù tri huyện đại nhân có biện pháp cũng là vô ích, lại càng không nói đến tỷ phu chỉ là một chủ bộ.

Trấn trên có nhiều công tử nhà giàu như vậy, nếu thực sự có thể chạy quan hệ cũng không tới phiên Lục Trình Ngọc, Lục gia ở nông thôn coi như không tồi cũng không thể so với người trên trấn, vẫn là còn kém quá xa.

Có điều trong lòng Lý Phương Nguyệt nghĩ như vậy cũng không dám nói ra, Lục gia tiêu tốn tiền cưới nàng, chính là vì công danh của Lục Trình Ngọc, hiện tại tình thế này, nếu để người ta biết nàng vốn không có cách, những ngày sau này còn không biết sẽ phải trải qua như thế nào, Lý Phương Nguyệt chỉ có thể hy vọng vào chính bản lĩnh của Lục Trình Ngọc thi cử sẽ đỗ tú tài.

Trong lòng Lý Phương Nguyệt tràn ngập hối hận, lúc trước chỉ nhìn vào sính lễ của Lục Trình Ngọc, lại thấy hắn lớn lên tuấn tú lịch sự nên mới gả cho hắn, lại không nghĩ rằng những ngày gả lại đây lại là thế này.

Lão bà ngang ngược, mẹ chồng cũng không phải người hiền lành, chú thím cũng không để nàng vào mắt.

Sau khi vào xuân, trên trấn có nhiều cửa hàng bán thú bông hơn, có điều thú bông trong cửa hàng của Lục Lâm có nhiều chủng loại nhất, có nhiều kiểu dáng mới mẻ độc đáo nhất, bán đồ vẫn luôn tốt nhất.

Tuy Lục Lâm vẫn luôn cho rằng cửa hàng nên đi theo con đường cao cấp, có điều bình thường cũng sẽ làm một vài hoạt động đẩy mạnh tiêu thụ, cứ như vậy việc buôn bán trong cửa hàng cũng rất tốt.

Trải qua một mùa đông, Nguyên Bảo đã có thể đong đưa cánh tay cẳng chân.

Lục Lâm cảm thấy khí lực cục cưng nhà mình so với mấy đứa nhóc cùng tuổi có lớn hơn, lúc đong đưa chân tay vô cùng có lực.

Nguyên Bảo còn chưa biết bò, có điều lúc ngẫu nhiên nằm sấp có thể ngẩng cái đầu nho nhỏ, Lục Lâm cảm thấy lúc con mình ngẩng đầu, ánh mắt đặc biệt sắc bén, có loại ý tứ như giật điện, có điều bởi vì đang bọc trong tã, ánh mắt dù sắc bén cũng không có lực uy hiếp gì.

Việc buôn bán trong cửa hàng của Lục Lâm sau khi đi vào quỹ đạo cũng dần ổn định trở lại.

Gia tài của Lục Lâm cùng Trần Tiểu Mễ vô tình từng bước tăng lên đến một ngàn ba trăm lượng, Lục Lâm cuối cùng cũng cảm nhận được cái gọi là "phần tử trí thức" thật có chỗ tốt.

Trần Tiểu Mễ cẩn thận đem bạc cất đi, "Bạc này vẫn có chút thiếu."

Lục Lâm nâng cằm, nói: "Đúng vậy! Muốn mua một chức quan vẫn là kém một ít." Thời đại này tuy rằng có thể mua quan, nhưng đa số là đi đến nơi man di, địa phương tương đối hỗn loạn có thể mua, còn cần rất nhiều bạc, bằng không sẽ lộn xộn, quan viên nếu có thể tùy tiện mua sẽ làm cho thể diện của rất nhiều học sinh không có chỗ để nhìn vào.

Trần Tiểu Mễ liếc nhìn Lục Lâm một cái, phát hiện Lục Lâm đối với chuyện mua quan này vẫn vô cùng chấp nhất.

"Chuyện mua quan vẫn cần bàn bạc kỹ hơn."

Lục Lâm gật đầu, thầm nghĩ: từ từ sẽ đến đi, tuổi của hắn và Trần Tiểu Mễ cũng không lớn, cái còn có chính là thời gian, kiếp trước hắn ở tuổi này, vẫn còn đang ở trường học không có lý tưởng. Mà hiện tại, hắn ở đây đến tuổi này, đã có vợ có con có nhà có cửa hàng, có thể coi như nửa đời người đã đủ đầy, Lục Lâm đối với cuộc sống hiện tại vẫn rất vừa lòng.

Sau khi thời tiết ấm áp hơn, trên trấn liền náo nhiệt lên, học đường cũng một lần nữa mở cửa trở lại.

Chuyện kỳ thi mùa xuân lại trở thành chủ đề sôi nổi trên khắp đầu đường cuối ngõ.

Trong cửa hàng Lục Lâm còn đẩy ra thú bông gà trống, thú bông trong cửa hàng của Lục Lâm rất nhiều, có điều gà trống gần đây mới nghĩ đến.

Cái gọi là gà trống gáy mọi lúc, gà gáy lúc sáng sớm, trời tối cũng gáy, gà trống còn tượng trưng cho khoa cử của trường học.

Tuy Lục Lâm cảm thấy người nơi này đem gà trống thành biểu tượng tượng trưng cho trường học có chút cổ quái, có điều vẫn làm không ít thú bông. Thú bông vừa được bày ra đã bị tranh mua hết sạch.

Không ít học sinh và người nhà học sinh đều thích mua một con thú bông gà trống để ở nhà, Lục Lâm lại cảm nhận được trình độ điên cuồng vì khoa cử của cổ nhân.

Dương Hằng Chi đến chỗ Lục Lâm, nói: "Lâm thiếu, việc buôn bán không tồi nhỉ!"

Lục Lâm vội vàng chắp tay, nói: "May mắn thôi, may mắn thôi."

"Lâm thiếu, suy nghĩ này là không tồi đâu!"

Có điều cũng có người cảm thấy đem hy vọng học hành ký thác trên một con thú bông giống như một trò đùa, chỉ là từ Dương Hằng Chi biết, một số người bên ngoài khinh thường một con thú bông gà trống, nhưng sau lưng lại trộm để người nhà đến mua.

Thú bông gà trống trong cửa hàng bán chạy là bất ngờ với Lục Lâm, thú bông này rất dễ bán, khiến cho Lục Lâm gần đây khá lo lắng, để bảo vật trấn điếm đổi thành một con gà trống thật lớn, Lục Lâm đã để cho hai công nhân nữ trong nhà làm.

"Khoa cửa này là chuyện đại sự còn phải bắt kịp thời gian."

Dương Hằng Chi cười cười, nói: "Lục thiếu có tâm."

Bảo vật trấn điếm trong cửa hàng, chú gà trống lớn vừa xuất hiện đã bị mấy lão viên ngoại theo dõi.

Thú bông gà trống lớn vừa mới bày ra một ngày, đã có một vị viên ngoại tỏ ý ra giá ba mươi lượng mua về.

Bảo vật trấn điếm vừa khai trương không lâu, đã bán ra một con ba mươi lượng.

Sau đó bảo vật trấn điếm trong cửa hàng cũng có người coi trọng, có điều người coi trọng bình thường đều chỉ ra giá hơn mười lượng, một con thú bông hổ lớn, bị một viên ngoại yêu thích lão hồ cuồng nhiệt ra ba mươi lượng mua đi, có điều con thú kia cũng đã bày ra hơn nửa tháng mới được mua.

Thú bông gà trống không giống thế, vừa bày ra một ngày đã lập tức có người tỏ ý muốn mua.

Đến lúc mấy vị viên ngoại nghe thấy, còn xảy ra tình huống cạnh tranh.

Lục Lâm chỉ có thể cảm thán, đáng thương thay cho tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ, trong nhà vì đứa con vì đứa cháu chuẩn bị thi cử, lão nhân không thể giúp gì cũng chỉ có thể tìm một vài con đường khác này thôi.

Sau khi gà trống lớn trong cửa hàng xuất hiện, giá trị không ngừng tăng lên, cuối cùng bị một vị lão viên ngoại giàu có dùng năm mươi lượng mua về.

Lập tức lên đến năm mươi lượng, Lục Lâm không khỏi có chút hưng phấn.

"Kẻ có tiền thật đúng là kỳ quái!" Trần Tiểu Mễ cầm năm mươi lượng, luôn có chút không nghĩ ra suy nghĩ của những người trấn trên này.

Lục Lâm cười cười, nói: "Quản bọn họ nghĩ như thế nào, bọn họ chỉ cần tiêu nhiều tiền như vậy là đủ rồi."

Trần Tiểu Mễ: "..." Nói như vậy, hình như cũng đúng.

"Lục Trình Ngọc, vừa muốn thi khoa cử đấy!" Trần Tiểu Mễ nói.

Lục Lâm gật đầu, nói: "Đúng vậy!"

Trần Tiểu Mễ bĩu môi, nói: "Trần Cảnh thi không đậu, Lục Trình Ngọc nói ra vẫn có khả năng."

Lục Lâm trở mình xem thường, nói: "Chuyện này có thể không được."

Vị Dương đại thiếu gia Dương Hằng Chi này, cũng phải tốn hai năm mới thi được công danh tú tài, Dương Hằng Chi chưa được bao tuổi, trong nhà đã mời tiên sinh tư thục đến dạy, chính là vậy mà còn phải kéo dài tới mấy năm trước mới trở thành tú tài.

Trần Tiểu Mễ chống cằm, nói: "Năm trước Thang thị cam đoan nói Lục Trình Ngọc năm nay có thể trúng, nếu không trúng thì những ngày của người nhà Lý gia sợ là không dễ chịu."

Lục Lâm trợn mắt, gần đây hắn từng hỏi qua Dương Hằng Chi, Dương Hằng Chi nói cho Lục Lâm biết quan hệ của chủ bộ với huyện lệnh rất bình thường, lấy mặt mũi của chủ bộ, nghĩ muốn ảnh hưởng đến khoa cử là chuyện không thể. Cho dù chủ bộ có quan hệ tốt với huyện lệnh, muốn ảnh hưởng khoa cử cũng không có khả năng, khoa cử hình như là người của phủ đài bên kia lại đây thu xếp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro