Chương 87 - Tránh đông*

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

*Từ gốc là "Miêu đông", tiếng địa phương, chỉ việc trốn ở trong nhà qua mùa đông, không ra khỏi cửa. "Miêu" trong tiếng Đông Bắc nghĩa là "trốn", mang ý đó trong khoảng thời gian này.

Sau khi đợt tuyết thứ ba vào đông gần kết thúc, rốt cuộc Trần Tiểu Mễ cũng sinh xong, "Chúc mừng Lâm thiếu, là một tiểu song nhi, lớn lên sẽ tuấn lãng lắm đây." Bà đỡ vẻ mặt tươi cười nói.

Lục Lâm cười đến sáng lạn, "Đa tạ".

Lục Lâm theo quy củ đem bao tiền mừng hai trăm văn cho bà đỡ, bà đỡ nhận đến vừa lòng.

Bà đỡ thấy thần sắc Lục Lâm cao hứng, chợt thở phào nhẹ nhõm, rất nhiều người đều không thích tiểu song nhi, lúc trước bà đỡ có đến một nhà, sau khi gia chủ nghe nói sinh ra tiểu song nhi thì trực tiếp đen mặt, bỏ đi luôn ngay cả tiền lễ cũng không cho, tiểu song nhi khóc đến thở hổn hển cũng không có ai quản, nhìn thấy thật đáng thương.

Bà đỡ đánh giá sắc mặt vui mừng của Lục Lâm, cảm thấy Lục Lâm hẳn là rất thích tiểu song nhi.

Bà đỡ nghĩ tới lời đồn chính mình nghe được, cảm thấy Lục Lâm có thể không dám không thích, dù sao Trần Tiểu Mễ cũng không phải song nhi bình thường, nếu Lục Lâm không thích làm không tốt có thể còn bị đánh.

Trần Tiểu Mễ nằm trên giường, có thể bởi vì mệt quá đã mơ mơ màng màng ngủ.

Lục Lâm nhìn đứa nhỏ trong tã lót, trừng mắt nhìn.

Đứa nhỏ nhắm mắt lại, ngủ đến vô cùng ngọt ngào, tầm mắt xung quanh như hổ rình mồi cũng không làm ảnh hưởng gì đến nó, Lục Lâm đặt cho đứa nhỏ cái tên Trần Dục, nhũ danh Nguyên Bảo.

Trần Tiểu Mạch nhìn thấy đứa nhỏ trong bao tã, tràn đầy ưu sầu nói: "Cháu nhỏ trông thật xấu nha!"

Lục Lâm liếc mắt nhìn Trần Tiểu Mạch một cái, bất đắc dĩ nghĩ: Tiểu Mạch nói chuyện cũng thẳng thắn quá, có điều Tiểu Mạch nói cũng không sai. Da dẻ đứa trẻ nào mới sinh cũng nhiều nếp nhăn, phải vài ngày mới có thể nảy nở, mới đầu nhìn sẽ trông rất xấu, bà đỡ nói tuấn lãng cũng hoàn toàn là tâng bốc thôi.

"Qua hai ngày nảy nở là ổn thôi." Lục Lâm nói.

Trần Tiểu Mạch vỗ tay, nói: "Thật tốt quá, đệ còn nghĩ nếu cháu nhỏ lớn lên xấu như vậy thì làm sao mà gả ra ngoài được đây."

Lục Lâm liếc mắt nhìn Trần Tiểu Mạch, thầm nghĩ: thật không ngờ Tiểu Mạch còn mưu tính sâu xa đến vậy, thằng nhóc con nhà hắn vừa mới sinh mà giờ Tiểu Mạch đã lo lắng cho chuyện chung thân đại sự của con hắn rồi.

"Yên tâm đi, cháu nhỏ nhà đệ sẽ gả được tốt, Tiểu Mạch muốn tìm người kiểu gì thế?" Lục Lâm hỏi.

Trần Tiểu Mạch quét mắt nhìn Lục Lâm, ngẩng đầu ưỡn ngực nói: "Đệ muốn tìm một người giống như đại ca."

Lục Lâm: "..." Tìm người giống Tiểu Mễ sao, Tiểu Mạch sẽ không muốn tìm một song nhi đâu nhỉ.

Trần Tiểu Mạch nhìn Lục Lâm, hơi có chút ghen tị nói: "Huynh có thể tìm được đại ca của ta, vận khí thật tốt gì đâu."

Lục Lâm: "..." Có đôi khi thấy Tiểu Mạch không hề ngốc một chút nào.

Trong nhà nhiều hơn một đứa trẻ, bọn Lục Lâm thật sự vui mừng, Trần Tiểu Mạch cả ngày vây quanh lởn vởn, bà Thẩm cũng thỉnh thoảng tới nhìn xem.

Đứa nhỏ lớn lên rất mau, không quá vài ngày đã nảy nở, Nguyên Bảo nảy nở thật sự trở nên dễ nhìn không ít.

Một đôi mắt long lanh trong sáng, khiến người ta vừa nhìn đã thấy vui trong lòng.

"Bà nội, quần áo này của bà là làm cho Nguyên Bảo sao?" Thẩm Trì hỏi.

Bà Thẩm gật đầu, nói: "Đúng vậy, Lục Lâm thật tốt, hắn thực sự thích Nguyên Bảo đấy."

Chuyện nhà Lục Trình Ngọc sinh bé gái bà Thẩm cũng biết, nghe nói sau khi đứa nhỏ sinh ra Lục Trình Ngọc chẳng quan tâm, Lý Phương Nguyệt không đủ sữa chỉ có thể ôm ra ngoài xin mấy bà vú ngụm sữa, nghe nói bé gái kia lớn lên gầy gò, nhìn thấy rất đáng thương.

Bà Thẩm luôn lo lắng, Trần Tiểu Mễ sinh được song nhi, sẽ ảnh hưởng đến cảm tình của Lục Lâm và Trần Tiểu Mễ, có điều dù Nguyên Bảo là một song nhi nhưng Lục Lâm thực ra cũng không để ý chút nào.

Bà Thẩm liếc mắt nhìn Thẩm Trì một cái, tỷ lệ song nhi sinh con trai không cao, nhưng mà song nhi rất dễ sinh ra tiểu song nhi, bà Thẩm cũng lo lắng tương lai Thẩm Trì sinh song nhi bị ghét bỏ, nhìn thái độ của Lục Lâm ít nhiều cũng thả lỏng hơn.

Thẩm Trì hoàn toàn không biết bà Thẩm "mưu tính sâu xa", chỉ cảm thấy trong nhà nhiều hơn một đứa nhỏ cũng náo nhiệt không ít.

Chuyện Trần Tiểu Mễ sinh được một tiểu song nhi rơi vào tai Vương thị.

Vương thị nghe chuyện Trần Tiểu Mễ sinh được tiểu song nhi, nhịn không được vui sướng khi thấy người gặp họa, cảm thấy loại hàng lỗ vốn như Trần Tiểu Mễ cũng chỉ biết sinh được loại hàng lỗ vốn thôi.

Có điều, Vương thị nghĩ đến chuyện Lý Phương Nguyệt sinh con gái thì lại nhụt chí.

So với cái thai của Lâm Tú Nhi, Vương thị chú ý tới cái thai của Lý Phương Nguyệt hơn nhiều, vẫn luôn ngóng trông cháu trai, kết quả Lý Phương Nguyệt lại hạ sinh ra bé gái, địa vị ở nhà liền rơi xuống muôn trượng.

Vốn Lý Phương Nguyệt lớn lên không tốt lắm, sau khi sinh con lại càng tệ hơn.

Lục Trình Ngọc luôn lấy cớ muốn ôn sách trốn trong thư phòng, đối với con gái mới sinh cũng không để bụng.

Mâu thuẫn của người đại phòng cùng tứ phòng Lục gia càng ngày càng nhiều, lúc trước lão bà cũng lão gia tử thiên vị đại phòng, có điều bụng Lâm Tú Nhi không chịu thua kém, gần đây lão bà lại thiên vị tứ phòng hơn một chút.

Lục Trình Ngọc cảm thấy trong nhà lộn xộn vô cùng phiền lòng.

Trong nhà.

Lục Lâm nấu một ít sữa dê, đút cho Nguyên Bảo mới được sinh mấy ngày đã trông rất mập mạp uống.

Thức ăn của Nguyên Bảo là một vấn đề lớn, trước tiên Lục Lâm tìm cho Nguyên Bảo một bà vú, có điều bây giờ là mùa đông, thời tiết lạnh sẽ không có bà vú nào đồng ý đến, chỉ có thể dùng sữa dê đối phó.

Cũng may Nguyên Bảo không kén ăn, cho nhóc ăn gì chính là ăn cái đó, ăn uống rất tốt, mỗi ngày đều ăn ngủ rồi lại ngủ ăn, cũng không khóc nháo, quả nhiên nuôi vô cùng tốt.

Tiểu Mạch cũng vô cùng hứng thú với sữa dê, Lục Lâm sợ con mình không đủ dùng lập tức nuôi ba con dê mẹ.

Nguyên Bảo tuy ăn uống không tồi, nhưng mà dù sao cũng chỉ là một đứa nhỏ, còn có bà vú thường xuyên lại đây một chuyến, căn bản ăn không hết.

Cho nên lúc Lục Lâm rảnh cũng sẽ để cho đám Tiểu Mạch, Tiểu Thái, Thẩm Trì thử chút trà sữa dê.

Khẩu vị của trẻ con cùng người lớn không giống nhau, mấy trăm đồng một thùng sữa bột nấu ra hương vị khá tanh, Nguyên Bảo ăn sữa dê nấu xong bỏ chút đường là được.

Còn làm trà sữa dê cho Tiểu Mạch, Tiểu Thái lại cần cho thêm ít lá trà khử mùi tanh.

Giá cả lá trà cao thấp cũng khác nhau, lá trà ngon vô cùng quý giá có điều lá trà thường cũng được lợi hơn, Lục Lâm vẫn rất tiết kiệm, bình thường đều mua lá trà thường.

Lục Lâm thấy trà sữa dê là đồ bổ, hắn uống cũng chỉ sợ muộn nhưng Tiểu Thái, Tiểu Mạch uống một chút lại có vẻ cao lên không ít.

Hương vị ngọt ngào của trà sữa dễ chiếm được sự yêu thích của rất nhiều người trong nhà, Trần Tiểu Mễ ngay từ đầu cảm thấy sữa dê là để cho trẻ con uống, có điều thấy đám Tiểu Mạch uống đến cao hứng cũng thử uống theo một ít, vừa thử thì đã thành nghiện, trà sữa dê đối với cơ thể người cũng tốt, mùa đông uống một ít cả người cũng ấm áp lên, vô cùng thoải mái.

Lục Lâm thường xuyên có thể nhìn thấy, ba huynh đệ Trần Tiểu Mễ xếp hàng ngồi cạnh nhau, cùng nhau uống sữa dê.

Thức ăn vào đông đều là lương thực dự trữ, Lục Lâm trước tiên hấp một ít bánh hấp.

Hương vị ngọt ngào mềm mại của bánh hấp vô cùng mỹ vị.

Trong nhà nhiều hơn một đứa trẻ, Trần Tiểu Mạch có chút phấn chấn.

Trần Tiểu Mạch ở nhà tương đối nhỏ, người lớn hơn hắn đã bắt đầu làm việc nuôi gia đình, Trần Tiểu Mạch có chút sốt ruột, có điều rất nhiều chuyện hắn phản ứng chậm, giúp không được chỉ có thể lo lắng suông.

Trong nhà lại có một đứa nhỏ khiến Trần Tiểu Mạch có chút vui vẻ, nhất thời cảm thấy lo lắng cũng là người lớn.

"Nguyên Bảo, cháu xem, cháu xem, đây là lão hổ." Trần Tiểu Mạch giơ thú bông hình con hổ, không ngừng khoe với Nguyên Bảo.

Nguyên Bảo nhắm mắt lại, ngủ, phun bong bóng, ngẫu nhiên bị Trần Tiểu Mạch làm ồn ào, không kiên nhẫn mở mắt ra, liếc Trần Tiểu Mạch một cái rồi lại tiếp tục ngủ, Lục Lâm cảm thấy đứa con nhà mình tràn ngập cao lãnh.

Không khóc không nháo, bất động như núi, thong dong bình tĩnh, vừa thấy liền biết tiền đồ vô lương nha, Tiểu Mạch bị Nguyên Bảo không liếc đến cũng không tức giận, vẫn bất khuất như trước cùng tán gẫu với Nguyên Bảo về lão hổ.

Một mùa đông này, cả nhà Lục Lâm đều hòa thuận vui vẻ, những người khác ở trong nhà cũng giống như vậy.

Gió lạnh thấu xương, không ngừng gào thét, tiếng gió nghe có chút khiến người khác sợ hãi.

Ba người phụ tử Tần gia cầm một cái hỏa lò, ăn cháo nóng, trên mặt đều lộ vẻ tươi cười.

Đối với người miền núi mà nói, mùa đông rất khó chịu đựng, lương thực thiếu là một vấn đề, dã thú đói khát cũng là một vấn đề.

Thời điểm này thực vật cũng đủ, dã thú sẽ không rời đi phạm vi đi săn của mình, thực vật không đủ vậy sẽ không tốt.

"Cha, vẫn là những ngày xuống núi trải qua thật thoải mái!" Tần Minh nhịn không được nói.

Tần Nghị gật đầu, nói: "Đúng vậy!"

Có điều nếu không nhờ Lục Lâm và Trần Tiểu Mễ giúp đỡ, bọn họ muốn xuống nông thôn đứng vững gót chân, căn bản là không có khả năng.

Tần Nghị nhìn hai đứa con, trong lòng có chút an ủi, trước đây ở trong núi Tần Nghị đều cảm thấy đã bạc đãi hai đứa con, hiện giờ làm việc trong cửa hàng, cuối cùng Tần Nghị cũng thấy được vài phần hy vọng.

"Bên ngoài gió lớn như vậy, ở trong phòng lại không cảm thấy gì, phòng này rốt cuộc vẫn tốt hơn so với sơn động." Tần Minh nói.

"Phòng này sửa lại thật tốt, không hở chút nào." Người nghèo ở nông thôn, chính là không có điều kiện tốt như vậy, trời vừa mưa to là nóc nhà cũng dễ bị dột, bên ngoài mưa to thì trong phòng mưa nhỏ, nếu gặp mùa đông giá rét có người còn bị lạnh chết.

Tần Nghị tính toán mấy năm nay tích cóp chút tiền, nếu tương lai có cơ hội cũng sẽ xây một phòng tốt ở nông thôn.

Trong phòng, Vạn Thiết nhìn vợ cùng con, trên mặt nhiều hơn mấy phần tươi cười.

Vạn Tiểu Phàm ôm một con thú bông chơi đùa.

Trong cửa hàng làm nhiều thú bông, sẽ có một ít sản phẩm hỏng, những sản phẩm hỏng thường không bán được sẽ để lại cho mấy đứa nhỏ trong nhà chơi, Vạn Tiểu Phàm cũng được chia cho mấy con.

Ông chủ mới phúc hậu, mấy tháng gần đây nhà bọn họ trải qua cũng không tệ lắm, tính tình Vạn Tiểu Phàm cũng càng ngày càng sáng sủa, Vạn Thiết vô cùng cao hứng.

Vân Nương nhìn Vạn Tiểu Phàm chơi đùa trong lòng cũng có chút vui vẻ, trong nhà có hai thiếu gia là Trần Tiểu Thái, Trần Tiểu Mạch, có điều tính tình hai người cũng không tệ, cũng sẽ không ỷ vào thân phận mà gây khó dễ người khác, nếu mỗi ngày đều có thể trôi qua như vậy hẳn sẽ không tồi "Năm này ông chủ buôn bán lời không ít tiền, không biết năm sau thế nào."

"Sang năm hẳn cũng sẽ không tồi, năm nay trong cửa hàng thực sự buôn bán rất tốt." Vân Nương nói.

Vạn Thiết có chút sầu lo nói: "Cái này cũng không tốt, bây giờ thú bông bên ngoài cũng có chỗ làm theo rồi."

"Không cần lo lắng, lại ra sản phẩm mới là được." Vân Nương thực sự phục Lục Lâm, đối với các loại ý tưởng kỳ diệu của Lục Lâm cũng rất bội phục.

Vạn Thiết cũng tràn ngập khâm phục với Lục Lâm, nghe vậy nói: "Ông chủ chúng ta không phải người bình thường, năm sau hẳn sẽ càng ngày càng tốt hơn."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro