Chương 86 - Biết chữ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong phòng.

Lục An nghiêm mặt, cắn răng ken két.

"Đây là làm sao vậy?"

Lục An tràn đầy khó chịu nói: "Còn không phải mẹ ta sao, lại có thể khuyên ta đi phục dịch, không phải ta đã mất việc sao? Mẹ lại muốn ta đi phục dịch, trong nhà sao lại ra nông nỗi này, không phải chỉ là một lượng bạc sao?"

Lâm Tú Nhi có chút buồn bực nói: "Mẹ cũng quá bất công với Trình Ngọc."

Lục An thở hổn hển nói: "Chính là vì cưới Lý Phương Nguyệt, trong nhà tiêu mấy chục lượng, mẹ cũng chưa chớp mắt lấy một cái mà bây giờ lại cùng ta so đo một lượng bạc."

Trong lòng Lâm Tú Nhi cũng không vui, sau khi Lục An mất việc, Thang thị thường xuyên oán trách nàng, Lâm Tú Nhi dường như không dám ngẩng đầu.

"Lão bà cùng lão gia tử thương yêu nhất vẫn là Lục Trình Ngọc!" Lâm Tú Nhi nhịn không được oán giận nói.

Trước đây khi còn nhị phòng, Lâm Tú Nhi cũng không cảm thấy bà bất công, bây giờ nhị phòng không còn Lâm Tú Nhi cảm thấy nhiều chuyện đều bất đồng.

"Lục Lâm này rốt cuộc là làm việc cho ai nhỉ, bây giờ rất nhiều người trong thôn đều dựa vào hắn phát tài, người trong thôn cũng đánh giá hắn khá cao." Lâm Tú Nhi ghen tức nói.

Bây giờ trong thôn có rất nhiều người dựa vào bán đồ thêu cho cửa hàng Hoa Hạ kiếm tiền, Lâm Tú Nhi lén lút thêu vài thứ trộm nhờ người khác bán cho cửa hàng Hoa Hạ.

Lâm Tú Nhi trước kia cực kỳ chướng mắt Lục Lâm, hiện tại lại không thể không dựa vào Lục Lâm kiếm tiền, việc này làm cho Lâm Tú Nhi mơ hồ có chút xấu hổ, nếu không phải thực sự không còn cách nào Lâm Tú Nhi sẽ tuyệt đối không làm vậy.

Lục An rầu rĩ nói: "Ai biết được."

Lục An đã sớm biết Lục Lâm cùng Trần Tiểu Mễ ở trấn trên làm việc, thời điểm hắn chưa mất việc trên trấn, người trong thôn cũng thích đem hắn ra nói chuyện cùng đám Lục Lâm Trần Tiểu Mễ, trước đây Lục An cảm thấy hai người là hậu bối sẽ mặc kệ, bây giờ lại cảm thấy không bỏ qua được mặt mũi nên cũng lười hỏi thăm.

"Ta nghe nói, không ít người thôn Đại Loan làm khoai lang khô để Lục Lâm lấy về cửa hàng làm quà tặng cho thú bông." Khoai lang khô không thể so sánh với giá của thú bông, nhưng lại bán được nhiều, tóm lại vẫn lời không ít.

Lục An đen mặt, nói: "Được rồi, được rồi, đừng nói nữa."

Lục An đã mất việc, ghét nhất là lâu lâu lại nghe được tin tức nói Lục Lâm "có bản lĩnh".

Lục Lâm trốn trong phòng đang suy nghĩ tới kiểu dáng mới của thú bông.

Lục Lâm vốn nghĩ chuyện lao dịch chỉ cần bỏ ra một lượng bạc có thể được miễn trừ, nào biết hiện tại mọi người trong thôn cảm thấy hắn là người giàu có, hiển nhiên có không ít người chạy đến tìm hắn vay tiền.

Lục Lâm thực sự được một phen lĩnh ngộ cái gọi là "người sợ nổi danh, heo sợ béo."*

*Người xưa có câu: "Người sợ nổi danh, heo sợ béo", làm người phải luôn khiêm tốn, thận trọng, đừng vì cao ngạo, ham nổi danh mà gặp phải tai họa, quá khoa trương thì dễ hỏng việc.

Một đám người bám víu bằng được quan hệ thân thích tới nói chuyện, mở miệng ra là mấy trăm văn.

Đối với Lục Lâm mà nói chút tiền ấy hắn thực sự không để trong mắt, nhưng mà việc này cũng không thể hiện hắn nguyện ý coi tiền như rác, huống chi việc này một khi đã bắt đầu về sau càng không dễ làm, giúp cái này giúp cái kia sẽ luôn bị người lấy việc này ra mà nói.

Lúc nào cũng bị người ta tóm được ở trên đường, Lục Lâm liền trốn tránh không gặp người.

Bà Thẩm nhìn thấy tình huống của Lục Lâm cũng thổn thức một hồi, vốn bà còn muốn về nhà nhìn xem nhưng nghe đến chuyện lao dịch thì không đi nữa.

Chuyện lao dịch này xảy ra, trong thôn cũng dễ dàng lưu hành chuyện vay tiền, bà Thẩm biết rõ hiện giờ trong mắt thôn dân, bà là người gặp may buôn bán lời nhiều, nếu những người này cầu đến cửa mà bà không cho mượn thì thanh danh nhất định sẽ bị phá hỏng.

Sau khi hạ qua thu đến một hồi, mùa đông rốt cục cũng tới.

Trần Tiểu Mễ ngồi trên kháng, nói: "Người trên trấn quả thực rất tinh tế nhỉ!"

Thời điểm Trần Tiểu Mễ ở nông thôn, sưởi ấm đều dựa vào đốt củi, đến nơi này lại dựa vào đốt than, củi ở trên núi tùy tiện có thể kiếm được nhưng than trên trấn đều mua bằng tiền, đôi khi Trần Tiểu Mễ cảm thấy đốt lò sớm quá cũng có chút lãng phí, có điều sau khi đốt lò trong phòng ấm áp hơn nhiều, thực sự rất thoải mái.

Lục Lâm đi đến, nói: "Thời tiết hôm nay lập tức sẽ lạnh bây giờ!"

Trần Tiểu Mễ gật đầu, nói: "Đúng vậy, việc làm ăn của cửa hàng trong thời gian này hình như cũng kém hơn một chút."

Lục Lâm ôm hai tay, nói: "Có thể vì trời trở lạnh, tất cả mọi người không thích ra ngoài."

Thời tiết này mùa đông rất lạnh, nếu không cẩn thận cũng dễ bị cảm lạnh, vậy thì lại phải tiêu một khoản tiền, thôn dân gần đây cũng ít lên trên trấn hơn.

Lâm Tú Nhi mang thai so với Lý Phương Nguyệt sớm hơn lại sinh con trai, người dân vốn thích con trai hơn, Lâm Tú Nhi sinh được thằng nhóc này khiến lão gia tử cùng lão bà thật sự vui mừng, có điều trong nhà đã có một đứa Lục Tùng Chi, đứa nhóc Lâm Tú Nhi sinh ra cũng chỉ có thể coi như dệt hoa trên gấm.

Lâm Tú Nhi sinh được con trai khiến Thang thị cũng nhiều thêm vài phần chờ mong với bụng của Lý Phương Nguyệt.

Gần đây Thang thị đối với Lý Phương Nguyệt không tệ, nên rất trông ngóng Lý Phương Nguyệt sinh được một đứa con trai, Lâm Tú Nhi sinh con trai nên tạo áp lực không ít cho Lý Phương Nguyệt.

Chờ mãi mong mãi, rốt cuộc cũng đợi đến ngày Lý Phương Nguyệt sinh.

Lão bà gửi gắm kỳ vọng rất cao với Lý Phương Nguyệt, sau khi Lý Phương Nguyệt mang thai cũng chu cấp bồi dưỡng cho Lý Phương Nguyệt không ít, khả năng không cẩn thận tẩm bổ quá mức, kết quả Lý Phương Nguyệt khó sinh, chịu đựng một ngày một đêm gây sức ép mất nửa cái mạng cuối cùng lại hạ sinh ra một bé gái.

Lão bà nhìn thấy sinh ra bé gái sắc mặt không thể nào đẹp được.

Thang thị cũng thất vọng, tuổi Lục Trình Ngọc ở nông thôn cũng không còn nhỏ, Thang thị vẫn luôn hy vọng cái thai này là con trai, Lục Trình Ngọc cũng không quá thích con gái, sau khi con gái được sinh cũng chỉ liếc mắt nhìn một cái không hề ôm một lần.

Lý Phương Nguyệt biết mình sinh ra con gái cũng không quá cao hứng, có điều cũng không thể làm gì được.

Trong nhà.

Trần Tiểu Mễ có chút nhàm chán gặm khoai lang khô, "Lý Phương Nguyệt sinh được một bé gái đấy."

"Lục Trình Ngọc sợ là phải thất vọng rồi." Lục Lâm nói.

Trần Tiểu Mễ trừng mắt nhìn, nói: "Chắc là vậy."

"Có điều Lục Trình Ngọc và Lý Phương Nguyệt còn trẻ, sớm muộn gì cũng có thể sinh được một bé trai." Nghe nói cái thai này của Lý Phương Nguyệt bồi bổ không tồi, dưỡng đến trắng trẻo mập mạp, vốn Lý Phương Nguyệt lớn lên chẳng ra gì lại dưỡng ra một thân thịt, tư sắc càng trở nên tệ hơn.

Trần Tiểu Mễ liếc mắt nhìn Lục Lâm một cái, nói: "Ngươi thích con trai hay con gái!"

Lục Lâm cười cười, nói: "Đều được, đều được." Là một người hiện đại, Lục Lâm đối với chuyện sinh con trai hay gái cũng không quá nặng nề. Kiếp trước Lục Lâm là đồng chí, cũng không nghĩ tới có con nối dõi, đến thế giới này có thể có một đứa con của chính mình đã khiến Lục Lâm rất vui mừng. Trần Tiểu Mễ bĩu môi, trong lòng cảm thấy Lục Lâm chắc chắn vẫn thích con trai hơn.

Lục Lâm nhìn sắc mặt Trần Tiểu Mễ, nói: "Ta nói thật mà, ngươi không cần tạo áp lực."

Trần Tiểu Mễ nhìn vẻ mặt Lục Lâm, gật đầu.

Tiến vào tháng mười một, Lục Lâm để Trần Tiểu Thái đóng cửa hàng trở về ăn Tết.

Sau một khoảng thời gian thú bông bùng nổ, phong trào rầm rộ đã qua đi có điều thỉnh thoảng trong cửa hàng vẫn có thể bán ra mấy con thú bông, Lục Lâm đột nhiên cho đóng cửa hàng quay về, Trần Tiểu Thái có chút không muốn nhưng nghĩ cũng đã lâu chưa gặp được đại ca và Tiểu Mạch, lại cảm thấy tiền về sau từ từ kiếm cũng được, trước mắt vẫn nên trở về trước.

Trần Tiểu Thái treo biển đóng cửa hàng lại khiến vài người trên trấn sốt ruột, có không ít người lo cửa hàng đóng không mua được thú bông liền chạy nhanh tới tranh nhau mua một đợt, kể từ đó thú bông trong cửa hàng được bán ra không ít, thu vào được ba mươi lượng.

Sau khi Trần Tiểu Thái đến làm Tiểu Mạch kích động đến muốn hỏng.

Trần Tiểu Mạch ôm đùi Trần Tiểu Thái, gào hừ hừ rất lâu, Lục Lâm nhìn thấy gọi to mấy tiếng, cảm thấy Tiểu Mạch kiếp trước chính là họ nhà sói.

Lục Lâm đem tiền công kết toán cho Tần Nghị và Tần Lãng, ngoài ra còn thưởng thêm ba lượng bạc khiến Tần Nghị khá ngại ngùng.

"Lâm ca, chúng ta ở nhà này qua mùa đông không có vấn đề gì sao? Chủ nhân ngôi nhà này không có ý kiến gì hả?" Tần Nghị có chút khẩn trương hỏi.

Lục Lâm tỏ ý chủ nhân đã đến nơi khác làm quan, trong một khoảng thời gian ngắn sẽ không trở về.

Sau khi Tần Nghị nghe được lúc này mới thực sự yên tâm.

Tâm tư Tần Nghị cũng không quá muốn quay về trong núi, trước vẫn luôn ở trong núi rất tốt, sau khi ra khỏi núi rồi lại không muốn trở về, mùa đông trong núi có chút ẩm ướt, gió thổi vào tận sơn động có thể cảm thấy rét lạnh, ngẫm lại khiến người ta cảm thấy thật đau đầu.

Bà Thẩm thấy Thẩm Trì trở về đã kích động rất lâu, bà cháu hai người đã lâu không gặp, ở trong phòng lải nhải một hồi lâu.

Trần Tiểu Thái đi vào phòng, nhìn thấy trên bàn có một đống sách và giấy bút, không khỏi có chút khó hiểu: "Lục ca, đây là làm sao?" Trần Tiểu Thái hỏi.

Lục Lâm có chút đắc ý nói: "Ta mua cho đệ."

Trần Tiểu Thái khó hiểu nói: "Mua thứ này làm gì chứ, ta cũng không nghĩ sẽ thi khoa cử." Tương lai hắn muốn làm ông chủ lớn, kiếm thật nhiều tiền giàu nhất một vùng.

Lục Lâm có chút khinh thường nhìn Trần Tiểu Thái, nói: "Thằng nhóc nhà ngươi như thế nào không có lòng tiến thủ vậy?"

Trần Tiểu Thái nhìn Lục Lâm, nói: "Lâm ca, tuổi ngươi cũng không lớn! Bây giờ ngươi nỗ lực phấn đấu, nói không chừng có thể đỗ Trạng Nguyên đấy!"

Lục Lâm: "..." Thằng nhóc xấu xa Tiểu Thái này còn biết ăn nói lại dám chế giễu hắn.

Lục Lâm đã nhìn qua sách nơi này, nơi này dùng chữ tương tự với chữ Hán phồn thể, nhưng thật ra khác biệt cũng rất lớn.

Lục Lâm cảm thấy bản lĩnh của mình, học được chữ viết nơi này còn chắp chắp vá vá, muốn học văn vẻ chi hồ giả dã kia sẽ không đơn giản, người đọc sách nơi này từ nhỏ đã luyện chữ bằng bút lông còn chữ bằng bút lông của hắn thật sự có chút không nhìn ra hình thù.

"Lâm ca nhà ngươi thiên tư có hạn đành bất lực, chỉ có thể đem hy vọng gửi gắm trên người ngươi." Lục Lâm nói.

Trần Tiểu Thái có chút khó hiểu nói: "Lâm ca, ngươi mua sách này cũng không dùng được! Lại không ai muốn dạy ta."

Lục Lâm nhìn Trần Tiểu Thái, nói: "Chuyện này ngươi cứ yên tâm, có tiền còn sợ không mời được tiên sinh sao? Ta sẽ tìm cho ngươi một tiên sinh dạy ngươi biết chữ, cũng không trông cậy vào ngươi học được nhiều thứ, chỉ là muốn ngươi biết chữ, Thẩm Trì có thể cùng học với ngươi."

Trần Tiểu Thái gật đầu, nói: "Vậy thì được!"

Biết chữ vẫn là chuyện rất lớn trong mắt nông dân, người có thể biết chữ sẽ không giống người khác, lúc trước Trần Tiểu Mễ cũng muốn cho Trần Tiểu Thái đến học đường, có điều học đường bên kia không nhận, ngoài miệng Trần Tiểu Thái nói không để ý nhưng thực ra trong lòng vẫn có chút mất mát nho nhỏ.

Lục Lâm để Trần Tiểu Thái và Thẩm Trì cùng chuẩn bị giấy bút, sau khi bà Thẩm biết tin lại là một hồi cảm động.

Nghĩ muốn học để biết chữ cần phải tiêu tốn rất nhiều bạc, hơn nữa nơi này chú trọng nữ tử không tài mới có đức, trừ phi là người đặc biệt có tiền nếu không trong nhà sẽ không cho nữ tử và song nhi đi học.

Thẩm Trì cũng rất tò mò với chuyện đi học cùng Trần Tiểu Thái.

Lục Lâm tìm cho hai người một lão đồng sinh năm, sáu mươi tuổi đến dạy, lão đồng sinh thi khoa cử cả đời đến tuổi già trong nhà càng ngày càng nghèo khó, bất đắc dĩ mới đến nông thôn mở một gian học đường, dựa vào việc dạy học sinh sống qua ngày, lão đồng sinh trình độ cũng có hạn cũng chỉ có thể dạy vỡ lòng cho đám nhóc nhỏ tuổi.

Lục Lâm không có yêu cầu cao với lão đồng sinh, chỉ cần hắn dạy Trần Tiểu Thái và Thẩm Trì biết chữ là được.

Lục Lâm chỉ mua giấy bút cho Trần Tiểu Thái và Thẩm Trì, có điều nói với đám nhóc còn lại trong nhà, nếu muốn đi dự thính cũng có thể đến.

Tiểu Mạch không có hứng thú với chuyện học hành, huynh đệ Tần gia vừa bắt đầu có chút tò mò cũng đi nghe một lúc, sau đó không còn hứng thú nữa.

Lục Lâm cầm trong tay một quyển sách, trên sách đầy chỗ đánh dấu ghép vần.

Lục Lâm để lão đồng sinh đọc một lượt mấy trang chữ, tiện nhớ lại đánh dấu ghép vần, như vậy chỉ cần đối chiếu một chút Lục Lâm có thể đọc một lượt bài.

Trần Tiểu Mễ hoàn toàn không biết ghép vần là gì, xem Lục Lâm đánh dấu này nọ chỉ biết là chữ gì đó, cảm thấy vô cùng thần kỳ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro