Chương 85 - Lao dịch

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lúc Lục Lâm trở về, đám người Lưu Quý Dũng đã rời đi.

"Tâm trạng ngươi rất tốt nhỉ!" Lục Lâm vừa bước vào nhà đã nhìn thấy Trần Tiểu Mễ tìm kiếm cái gì đó trong đống sọt trước mặt, trông mừng ra mặt.

Trần Tiểu Mễ gật đầu, "Lý chính thôn Đại Loan đến cùng Lưu đại thúc, tặng ít đồ nói là cảm ơn nhân tình của ngươi đã hỗ trợ bán khoai lang, ngươi xem tất cả chỗ này đều là thôn họ đem tới."

"Lưu đại thúc cũng khách khí quá, lý chính thôn Đại Loan cũng đến tận đây."

Trần Tiểu Mễ gật đầu, "Lý chính thôn Đại Loan thật sự khách khí." Đối phương dường như rất tôn kính với Trần Tiểu Mễ, người từ trước đến nay vẫn luôn bị người ta xem thường khó được mấy ai tôn kính.

Lục Lâm cười cười, nói: "Phải không? Lý chính thôn Đại Loan làm người cũng không tồi."

Lục Lâm đi ngang qua thôn Đại Loan vài lần, cũng đã từng tiếp xúc qua với lý chính thôn Đại Loan, cảm thấy vị lý chính này đúng là người bình dị gần gũi.

"Xem ra cũng không làm ra vẻ gì." Trần Tiểu Mễ nói.

Chuyện khoai lang ế của thôn Đại Loan cũng truyền tới thôn Đại Thạch, hai thôn ở cạnh nhau, không ít người thôn Đại Thạch có quan hệ thông gia với thôn Đại Loan.

Vấn đề khoai bị tồn của thôn Đại Loan, người thôn Đại Thạch cũng biết, vốn người thôn Đại Thạch nghe nói khoai lang của thôn Đại Loan nhỏ quá bán không được, không ít người còn tỏ vẻ cảm thông, có điều rất nhanh mọi người lại nghe nói khoai lang thôn Đại Loan đắt hàng.

Khoai lang khô làm từ khoai của thôn Đại Loan vô cùng ngon, không ít người trấn trên thích chọn mua khoai nho nhỏ của thôn Đại Loan, giá khoai của thôn Đại Loan cũng nhờ thế mà tăng cao lên.

Người thôn Đại Thạch hỏi thăm qua lại phát hiện sự việc hóa ra có quan hệ với Lục Lâm, là Lục Lâm đem phơi khô khoai lang của thôn Đại Loan làm thành quà tặng, khiến khoai lang thôn Đại Loan bỗng trở nên có tiếng, khoai lang nhỏ của thôn Đại Loan hiện giờ còn cung không đủ cầu.

Thực ra thôn Đại Thạch cũng có mấy nhà đi nhân giống trồng khoai lang thôn Đại Loan, vốn mấy nhà này đang phát sầu, hiện tại lại phát hiện khoai lang nhỏ không đủ cung cấp, người mấy nhà này thấy an tâm hẳn.

Khoai lang trong thôn Đại Loan vẫn còn nhiều, muốn bán đi toàn bộ cũng có chút khó khăn, sau khi lý chính cân nhắc đã kêu gọi toàn bộ thôn làm thành khoai lang khô đem đi bán.

Sau khi Lục Lâm biết chuyện thì trực tiếp đến thôn Đại Loan mua khoai lang khô để bán trong cửa hàng.

Sau khi sự tình được truyền ra, người trong thôn đều cảm thấy Lục Lâm lợi hại, vấn đề tồn đọng khoai của thôn Đại Loan hóa ra đã được giải quyết tùy tiện như thế.

Lúc này trong thôn truyền miệng nói Lục Lâm không hổ là người có tiền đồ ở trấn trên.

Thang thị đi đến đâu cũng đều có thể nghe đủ loại khen ngợi của thôn dân với Lục Lâm, thôn dân đa phần dựa vào đất mà kiếm cơm, chuyện tồn đọng lương thực là cả một vấn đề, Lục Lâm lại giải quyết nó nhanh gọn như thế bỗng dưng khiến địa vị của Lục Lâm ở trong lòng mỗi người dân càng tăng cao.

Lục Lâm vẫn luôn ở trấn trên, hoàn toàn không hay biết danh tiếng của bản thân được lưu truyền ở quê nhà.

Trương gia.

Trương Thành nhả khỏi, nói: "Tiểu tử Lục Lâm này thật đúng là có bản lĩnh."

Khoảng thời gian trước, Trương Thành gặp được lý chính thôn Đại Loan, vốn đối phương vẫn mặt mày ủ dột thì nay lại vui vẻ ra mặt.

Khoai lang khô của thôn Đại Loan hình như rất được hoan nghênh, đã bán được rất nhiều. Tuy làm khoai lang khô có chút khó khăn, nhưng sau khi làm xong bán đi được khá nhiều, còn có thể bán được trên trấn, không ít người thôn Đại Loan buôn bán lời không ít.

Nghe nói không ít người sau khi kiếm được tiền lời liền tặng một ít đồ cho Lục Lâm.

Trương Tiến gật đầu, nói: "Đúng vậy, nếu không nhờ Lục Lâm thì lần này mấy nhà bên thôn Đại Loan khó mà trụ được qua mùa đông."

"Hắn có bản lĩnh như vậy cũng không kéo mấy người trong thôn, lại quan tâm đến chuyện của thôn Đại Loan, cũng không ngẫm lại chính bản thân mình đến từ nơi nào."

Trương Tiến nghĩ thầm: Lục Lâm tuy là người thôn Đại Thạch, nhưng không phải sống trong thôn không được tốt sao? Huống chi có không ít người trong thôn đều bán đồ thêu cho Lục Lâm, tay nghề mấy người phụ nữ trong thôn vẫn còn kém xa so với người thêu trên trấn, Lục Lâm thu mua của họ hơn phân nửa là nhìn ở việc cùng thôn.

Liễu trấn.

Trần Tiểu Thái nhìn thấy khoai lang khô, có chút cao hứng nói: "Hương vị này thật ngon."

Thẩm Trì gật đầu, nói: "Đúng vậy, trước kia ta đã nếm qua khoai lang khô cũng không được ngọt như này đâu.

"Lâm ca hình như đã lâu không tới." Trần Tiểu Thái gãi đầu nói.

Thẩm Trì gật đầu, nói: "Thời điểm lần trước Lâm ca tới làm bánh khoai lang ăn ngon thật."

Trần Tiểu Thái gật đầu, nói: "Tay nghề của Lâm ca tốt lắm."

Thời điểm ở nông thôn trước đây Lục Lâm thường xuyên xuống bếp, sau khi lên trấn trên thì không mấy khi xuống bếp nữa, có điều nếu đại ca muốn ăn gì hơn phân nửa Lục Lâm sẽ làm.

Trần Tiểu Thái cảm thấy rất nhiều món Lục Lâm làm đều mới mẻ mà đầu bếp nữ bình thường làm không được.

Sau khi người thôn Đại Loan bán khoai lang khô, quà tặng khoai lang khô trong cửa hàng dường như cũng bán đi ít hơn.

Lục Lâm mua một ít cầu gai về làm thành hạt dẻ rang đường, tính làm quà tặng kèm.

Sau khi sao xong hạt dẻ, Lục Lâm tìm vài người ăn thử.

Trần Tiểu Mạch đối với hạt dẻ rang đường vô cùng ủng hộ, vừa ăn vừa không ngừng vỗ tay.

Tần Lãng bưng một chén hạt dẻ rang ăn cùng Tần Minh.

"Lâm ca, không nghĩ tới trong đám cầu gai đó có thứ ăn thật ngọt, trước kia ta thấy thứ này không biết có thể ăn, thực là lãng phí."

Tần Minh gật đầu, nói: "Ta cũng đã nhìn thấy, còn thấy rất nhiều, sớm biết thứ này có thể ăn đã mang hết về rồi."

Tần Minh nghĩ đến phạm vi trong địa bàn của phụ thân có mấy cây cầu gai, bản thân mình trước đây không biết có thể ăn thật sự sai quá sai, không phải không có đồ vật không thể ăn mà do hắn không biết cách làm thế nào mà thôi.

Tần Lãng thầm nghĩ: nếu có thời gian trở về núi nhất định phải kiếm thật nhiều thứ tốt.

Lục Lâm nhìn thấy bộ dạng chưa từng gặp qua của Tần Lãng và Tần Minh, khóe môi nhếch lên một nụ cười, cửa hàng của bọn hắn vừa nổi tiếng một phen, trước kia Trần Tiểu Mễ là hộ săn bắn đã quen biết mấy người, Tần Nghị là người miền núi, hai người họ nói chuyện thu mua cầu gai cùng mấy người trên núi đã có vài người đáp ứng rồi, mấy nhà đi săn cùng người trên núi đều kiếm rất ít tiền, Lục Lâm đồng ý thu mua cầu gai cũng là cho bọn họ một cách kiếm tiền.

Không lâu sau liền có cầu gai được thu đến tận tay Lục Lâm, Lục Lâm làm một ít hạt dẻ rang đường làm quà tặng.

Khoai lang khô rất dễ tìm, hạt dẻ rang đường thì khác, không nhiều người trên trấn chưa từng nhìn thấy hạt dẻ, người ở thôn quê thực ra đã thấy rồi có điều lại không biết thứ này có thể ăn được.

Có thể ăn thứ mà trước đây chưa từng nhìn thấy là một loại cảm giác mới lạ.

Sau khi lấy hạt dẻ rang đường làm quà tặng còn xuất hiện một ít người vì nó mà đến mua đồ này nọ.

Dương Hằng Chi nhìn Lục Lâm, nói: "Lâm tiểu ca, quà tặng của cửa hàng các ngươi thật sự rất được hoan nghênh nhỉ!" Khoảng thời gian trước đã giải quyết được vấn đề khoai tồn đọng của thôn Đại Loan, hạt dẻ rang đường trong khoảng thời gian này cũng dấy lên một đợt sóng mới.

Lục Lâm cười cười, nói: "Chuyện này đều phải cảm tạ mọi người nể tình động viên."

Dương Hằng Chi nhìn lục Lâm, nói: "Bán ít hạt dẻ cho ta đi."

"Được thôi!"

Dương Hằng Chi thấy Lục Lâm đáp ứng sảng khoái thì có chút ngoài ý muốn, đợi đến lúc Lục Lâm lấy ra một túi hạt dẻ nhỏ lại có chút nhụt chí. "Chỉ có vậy thôi à!"

"Thứ này không có nhiều, còn để làm quà tặng, chỉ có thể bán cho ngươi một ít." Lục Lâm cười làm lành nói.

Dương Hằng Chi rầu rĩ nói: "Được rồi."

Hạt dẻ rang đường của cửa hàng Hoa Hạ gần đây thật sự nổi tiếng, trong học viện có không ít người vì hạt dẻ mà đến cửa hàng mua đủ thứ đồ. Dương Hằng Chi đợi đến lúc nhóm học sinh tụ tập, ai có thể lấy ra một túi hạt dẻ rang đường dù nhỏ cũng đã rất có mặt mũi.

Sau khi Lục gia bán lương thực, khấu trừ thuế má với trả tiền những người làm giúp, chỉ còn lại chưa đến mười hai lượng.

Vương thị nhìn đến bạc trong tay, nói: "Năm nay chính là năm được mùa! Sao tôi lại thấy hoa màu trong đất chẳng lớn gì cả!"

Lục lão gia tử thở dài, nói: "Đất này là phải dưỡng tỉ mỉ, nếu ngươi không lừa gạt nó nó sẽ không lừa gạt ngươi, những thứ này trong đất cũng không có người tưới nước bón phân tự nhiên phát triển không tốt."

Phân nước để nâng cao độ phì nhiêu của đất nhưng lại quá bẩn, người trong nhà này không muốn làm như vậy, lại càng không nói gì tới phân tro tăng độ màu mỡ, trong ngày thường cũng không ai muốn đi tưới nước cho hoa màu hay làm cỏ, điều này sao có thể làm chúng tốt tươi.

Vương thị cắn chặt răng, nói: "Con dâu với cháu dâu đều phải sinh, muốn mời bà đỡ lại phải bỏ tiền."

Lục lão gia tử liếc mắt nhìn Vương thị một cái, cảnh cáo nói: "Ngươi suy nghĩ cái gì vậy, tiền này cũng không thể thiếu được!"

Vương thị xấu hổ cười, nói: "Ngươi nghĩ ta thành người như thế nào vậy."

Lục lão gia tử thở dài, cảm thấy những ngày này nghèo hơn so với trước kia, trong nhà cũng không được yên tĩnh, thằng cả cùng thằng út mỗi ngày cãi nhau, con dâu cũng vậy, trong khoảng thời gian này Lục lão gia tử già đi rất nhiều.

Thu hoạch vụ thu qua đi, trấn trên lại truyền tới một tin tức không tốt, bên trên muốn trưng lao dịch.

Biết bên trấn muốn trưng lao dịch, trong thôn không khỏi có chút tình cảnh bi thảm.

Lục Lâm ở trên trấn tin tức có vẻ linh thông hơn.

Biết lần này trưng lao dịch chủ yếu là muốn sửa cầu sửa đường, thời gian cũng không quá dài khoảng hai mươi ngày, nếu không muốn đi có thể ra tiền để thay.

Chuyện lao dịch rơi vào tay thôn dân dẫn đến trong thôn một mảnh tình cảnh bi thảm.

Bên trên quy định, trong nhà có hai đến ba thanh niên trai tráng độ tuổi từ mười hai đến năm mươi cần phải ra một người, trong nhà có bốn thanh niên thì phải ra hai người, nếu muốn miễn trừ lao dịch phải tiêu phí một lượng bạc, Trần Tiểu Mễ đã ra ở riêng, nhà bọn họ phải ra một người, Lục Lâm tính toán bỏ một lượng bạc để miễn trừ, đối với người có trong tay ngàn lượng như Lục Lâm thì một lượng bạc cũng chẳng là gì.

Một lượng bạc đối với Lục Lâm chẳng tính là gì, nhưng đối với thôn dân mà nói lại không nhỏ, thôn dân có chút nghèo ở nông thôn chỉ có thể ra người đi phục dịch.

Bởi vì chuyện phục dịch mà lòng người trong thôn có chút hoảng sợ.

Không ít người chen chúc tới nhà lý chính đến ồn ào nhốn nháo.

Thực ra vị trí lý chính này cũng phải là tốt lắm, giống như loại việc lao dịch này lý chính đúng ra sẽ phải hỗ trợ quan sai, nhưng nếu không cẩn thận sẽ chịu phải oán trách.

Chuyện phục dịch đồng thời cũng ảnh hưởng đến Lục gia, thanh niên tráng niên Lục gia có ba người, là phải ra một. Lục Trình Ngọc là người đọc sách đương nhiên không thể đi, cho nên nếu muốn đi chỉ có chọn lựa giữa Lục Minh và Lục An.

Hai huynh đệ đương nhiên không ai muốn đi, phục dịch là việc rất vất vả, làm không tốt còn có thể mệt chết, nhưng nếu không đi phải tiêu một lượng bạc.

Lục lão gia tử thở dài, nói: "Nếu lao dịch thì tiêu tiền miễn trừ đi."

Vương thị tràn đầy buồn bực nói: "Trong nhà tổng cộng cũng không còn mấy lượng bạc, giờ lại phải tiêu một lượng." Vương thị không khỏi nhớ đến thời điểm nhị phòng còn, nếu nhị phòng còn việc ngoài ruộng căn bản không cần mời người làm, việc lao dịch này cũng có thể để nhị phòng đi.

"Dù sao cũng không thể để thằng cả và thằng tư đi phục dịch, trong nhà sẽ sớm có thêm người." Trong tư tâm Lục lão gia tử cảm thấy dù có để hai đứa con đi, dù là ai thì hai đứa cũng không bằng lòng, đến lúc đó còn phải ầm ĩ một trận.

Vương thị có chút do dự nói: "Thằng tư không làm việc trên trấn, trong nhà gần đây thực sự căng thẳng." Tuổi càng lớn, Vương thị càng xem nặng tiền tài. "Lần lao dịch này cũng chỉ có hai mươi ngày." Cái này tương đương với một ngày năm mươi văn, tiền công mỗi ngày năm mươi văn cũng không dễ tìm được!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro