Chương 84 - Quà tặng khoai lang khô

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vân Nương tay nghề không tồi vì thế hiện tại Lục Lâm rất ít khi xuống bếp, có đôi lúc tâm huyết dâng trào mới bộc lộ tài năng.

Trong nhà hiện mua một đống khoai lang, Lục Lâm xuống bếp làm bánh khoai.

Bánh khoai chiên lên có màu rất mê người, ăn nóng đến mức phải há miệng thổi nhưng vẫn rất ngon khiến người ta không dừng tay được.

Bởi vì chiên bánh khoai cần dùng đến mỡ, Lục Lâm chiên không nhiều lắm, có điều đám nhóc trong nhà mỗi đứa vẫn được chia cho một cái.

Trần Tiểu Mạch gặm bánh khoai, ánh mắt phát sáng.

"Lâm ca, cái này ăn ngon."

Trần Tiểu Mạch nói xong lại đi lấy miếng bánh khoai trong đĩa, Lục Lâm lau tay cho Trần Tiểu Mạch, nói: "Ngươi đã ăn ba cái rồi, còn ăn nữa sẽ ăn luôn phần của Tần Lãng ca ca đấy."

Tần Lãng liếm môi, nói: "Lâm ca, ngươi để Tiểu Mạch ăn đi."

Tần Lãng lúc trước hỗ trợ Lục Lâm chiên bánh, đợi hắn rửa sạch tay, cả mâm bánh khoai chỉ còn lại một cái.

Lục Lâm liếc mắt nhìn Tần Lãng một cái, nói: "Không cần chiều hắn như vậy, ăn nhiều quá cũng không tốt."

Trần Tiểu Mạch nghe thấy thế liền đem cái đĩa đựng bánh khoai đưa cho Tần Lãng.

Tần Lãng cắn một miếng, hai tròng mắt lập tức sáng lên. "Lâm ca, ăn ngon thật, ngài thật có bản lĩnh."

Lục Lâm nhìn thấy phản ứng của Tần Lãng, thầm nghĩ: người nơi này làm việc vẫn rất tốt, chỉ cần có đồ ăn ngon là đủ, mỹ thực có thể kích thích con người làm việc nhiệt tình hơn hẳn.

Trần Tiểu Mễ đã ăn hai cái bánh khoai, miệng cắn một cái, tay còn cầm một cái, sau khi Trần Tiểu Mạch đưa cho Tần Lãng đĩa bánh khoai kia, Trần Tiểu Mễ liền thấy một đôi mắt trông mong nhìn vào mình, Trần Tiểu Mễ bất đắc dĩ chỉ có thể chia nửa cái bánh cho Tiểu Mạch.

Tiểu Mạch cầm nửa cái bánh, vô cùng quý trọng cắn xuống.

Lục Lâm nhìn bộ dáng đau lòng của Trần Tiểu Mễ khi thấy bánh của mình có chút buồn cười.

Lục Lâm đi một chuyến đến thôn Đại Loan, trong thôn có không ít người trồng giống khoai này biết Lục Lâm đến mua, cả đám thôn dân đều rất cao hứng.

Lưu Quý Dũng nhìn thấy Lục Lâm có chút ngượng ngùng, "Lâm thiếu, lại phiền toái ngươi." Lưu Quý Dũng cảm thấy Lục Lâm căn bản không muốn ăn khoai, thu mua khoai rất có thể xuất phát từ đạo nghĩa.

Người trong thôn Đại Loan vội vã đem khoai lang ra, giá cả cũng không ra cao, khoai lang năm ngoái năm văn tiền ba cân, năm nay chỉ một văn một cân.

Lục Lâm trả tám lượng bạc trực tiếp mua bốn ngàn cân, người thôn Đại Loan lại ngỏ ý sẽ đem khoai lang đưa đến trấn trên.

Lục Lâm được coi như một khách hàng lớn, có điều rất nhiều người thôn Đại Loan trồng loại khoai lang này, mà Lục Lâm mua bốn ngàn cân chỉ như muối bỏ bể.

Trần Tiểu Mạch nhìn thấy người thôn Đại Loan đem một lượng lớn khoai lang đến, không khỏi giật mình trừng lớn mắt.

"Tần Minh ca ca, thật nhiều thật nhiều khoai lang nha!"

Tần Minh gật đầu, nói: "Đúng vậy!"

Trần Tiểu Mạch có chút nghi hoặc nói: "Về sau có phải chúng ta không ăn cơm, chỉ ăn khoai lang hả!"

Tần Minh: "..." Hẳn là không thể đi. Hương vị khoai lang không tồi, có điều ăn thứ này nhiều dễ bị đầy bụng.

Lục Lâm để hai huynh đệ Tần Lãng cùng Trần Tiểu Mạch đem phơi nắng một ít khoai lang, khoai thôn Đại Loan trồng vẫn rất ngọt, cho nên đem khoai phơi nắng cũng rất ngọt, sau khi phơi khô khoai lang tất cả mọi người đều nói ăn ngon.

Lúc Lục Lâm và Tần Lãng đi đưa hàng đến trấn Liễu cũng tặng không ít khoai lang cho Trần Tiểu Thái và Thẩm Trì.

Đám người Trần Tiểu Thái ăn cơm vô cùng đơn giản, Lục Lâm có nói mấy lần với hai đứa nên ăn cái gì thì ăn, nhưng cả hai vẫn ăn rất đơn giản, Lục Lâm tìm Tần Nghị đi coi bọn họ kết quả Tần Nghị còn đơn giản hơn.

Lục Lâm không có biện pháp, chỉ có thể tìm một bà tử cho ba người, để bà mỗi ngày nấu cơm cho bọn họ.

Lục Lâm tính gửi thêm khoai lang khô cho hai đứa, như vậy lúc nào đói bụng cũng có thể ăn một bữa ngon.

Thừa dịp trời còn nắng, Lục Lâm phơi khô thêm mấy mẻ khoai lang.

Trần Tiểu Mễ nhai khoai lang khô, nói: "Lại phơi khô nhiều khoai lang như vậy làm gì, ăn không hết còn muốn để hỏng sao."

"Gần đây việc làm ăn hơi kém, ta tính toán làm một ít hoạt động đẩy mạnh tiêu thụ."

Trần Tiểu Mễ chuyển động con mắt, nói: "Giống kiểu như ngươi nói mua một tặng một sao?"

Lục Lâm gật đầu, nói: "Đúng, chính là cái đó."

Trần Tiểu Mễ nghiêng đầu, hắn nghe Lục Lâm nói qua rất nhiều về hoạt động mua một tặng một, có điều đại đa số hoạt động như vậy giống như đều là gạt người, ví như biển đề mua một tặng một, trên thực tế lại là mua một bộ quần áo tặng một đôi tất. Có điều con người thường thích chiếm tiện nghi, có tặng cái gì cũng tốt hơn so với việc không tặng!

"Ngươi muốn tặng khoai lang khô?" Trần Tiểu Mễ giơ khoai lang khô trên tay hỏi.

Lục Lâm gật đầu, nói: "Đúng vậy."

Trần Tiểu Mễ trừng mắt nhìn, thầm nghĩ: mua thú bông lại tặng khoai lang khô, đây không phải có chút kỳ quái à! Có điều Lục Lâm thông minh như vậy nếu làm như thế chắc chắn là có đạo lý của mình.

Không quá vài ngày, trong cửa hàng liền đưa ra hoạt động mua cặp sách hoặc thú bông sẽ được tặng khoai lang khô.

Lục Lâm làm một ít túi tiền màu sắc khác nhau, ở bên trong đựng khoai lang khô, chỉ cần mua đồ trong cửa hàng là được tặng một túi.

Khoai lang khô không phải thứ gì hiếm lạ, có điều được tặng vẫn khiến mọi người rất cao hứng, không ít khách hàng đánh giá khoai lang khô rất cao, lúc mua thú bông còn nói chủ quán tặng nhiều thêm chút.

"Lâm thiếu, hương vị của khoai lang không tệ nha tặng cho ta một ít đi." Dương Hằng Chi nói với Lục Lâm.

Hai ngày trước Dương Hằng Chi lại mua thú bông trong cửa hàng, bởi vì là khách quen Trần Tiểu Mễ liền tặng cho Dương Hằng Chi nhiều hơn mấy túi khoai khô, Dương Hằng Chi vốn dĩ cũng không để trong lòng, không nghĩ tới khi cầm về, lão phu nhân lại rất thích hương vị khoai lang khô, một mình đem tất cả quà tặng giữ lại cho riêng mình.

Lục Lâm tràn đầy bất đắc dĩ nói: "Dương thiếu gia, khoai lang khô kia không bán chỉ làm quà tặng thôi."

Dương Hằng Chi làm mặt quỷ với Lục Lâm: "Lâm thiếu, ngươi lại làm bộ với ta, thú bông trấn điếm ngươi cũng không bán, hướng tới người có duyên, khoai lang khô này phân nửa cũng như thế, ngươi xem xem bộ dạng này của ta, liền biết ta là người hữu duyên rồi."

Lục Lâm ngượng ngùng cười cười, "Dương thiếu nếu đã nói như vậy thì ta tặng cho ngươi một ít, có điều, Dương thiếu đừng nói ra bên ngoài..."

Dương Hằng Chi gật đầu, nói: "Ta đã biết."

Sau khi một phần khoai lang khô làm quà tặng được đưa ra nhận được rất nhiều lời khen ngợi, có không ít người tới hỏi quà tặng này có bán hay không, khoai lang Lục Lâm phơi khô không nhiều liền nói với người ta không bán khiến cho không ít người đến rồi về tay không, đương nhiên cũng có vài người như Dương Hằng Chi, đến năn nỉ ỉ ôi đòi mua.

"Khoai lang khô nhà ngươi hương vị thật ngon! Ta đã nếm qua khoai lang khô nhà khác đều không ngọt như vậy." Dương Hằng Chi nói.

Lục Lâm cười cười, nói: "Ta dùng khoai lang nhỏ của thôn Đại Loan, khoai lang bên kia rất nhỏ có điều độ ngọt lại cao, vị cũng không tồi, nếu Dương thiếu thích có thể đi mua một ít."

Dương Hằng Chi có chút thấy hứng thú nói: "Phải vậy không? Nghe qua cũng không tồi, bà nội ta thích nhất là ăn cháo khoai lang."

Trong khoảng thời gian này, Lục Lâm cũng đề cử với không ít người về khoai lang của thôn Đại Loan, cũng không rõ những người đó có đến thôn Đại Loan mua khoai hay không.

Nếu vấn đề khoai lang ế của thôn Đại Loan không được giải quyết, rất nhiều nhà trong thôn sẽ trải qua một mùa đông gặp khá nhiều khó khăn, trong suy nghĩ của riêng Lục Lâm đối với phương diện người nông dân sống dựa vào trời đất vẫn khá cảm thông.

Lại qua hơn mười ngày, có mấy thôn dân tìm đến cửa tứ hợp viện của Trần Tiểu Mễ.

Tần Lãng nhìn thấy mấy thôn dân, nói: "Mấy vị có chuyện gì à!"

Lưu Quý Dũng có chút khẩn trương nói: "Mấy vị này chính là người thôn Đại Loan ta, nhờ phúc của Lâm tiểu ca thôn chúng ta mới bán được không ít khoai lang, chúng ta đến đây là để cảm tạ."

Người dân thôn Đại Loan vốn đang phát sầu vì chuyện bán khoai lang thế nào.

Không nghĩ tới khoảng thời gian trước lại có người chủ động tìm tới nói muốn mua khoai lang.

Ngay từ đầu thôn dân còn sợ khoai lang quá nhỏ khách không hài lòng, không nghĩ đến những người này lại thích loại nhỏ như vậy, sau đó người đến lại càng đông.

Một người là chuyện ngoài ý muốn nhưng mà không ngừng có người đến thôn bọn họ hỏi mua khoai lang, thôn dân liền cảm thấy có chút không thích hợp.

Lưu Quý Dũng đi hỏi thăm mới biết được hoá ra là cửa hàng Hoa Hạ bán thú bông tặng khoai lang khô, không ít người ăn cảm thấy ngon nhưng lại không mua được liền trực tiếp đến thôn Đại Loan mua.

Người đến ngày càng nhiều, vấn đề khoai lang ế trong thôn được giải quyết, không ít thôn dân thấy vô cùng cảm kích đối với Lục Lâm, mọi người liền tập hợp lại cảm thấy không thể để Lục Lâm hỗ trợ không công như thế, họ liền đến đây tặng Lục Lâm ít đồ.

Trần Tiểu Mễ thấy thôn dân tới tặng nào là nấm, củ từ, măng, tâm tình vô cùng vui sướng, mấy thứ này trong núi có nhiều, có điều gần đây hắn không thể vào núi, nếu muốn ăn chỉ có thể đi mua.

"Lưu đại thúc, ngươi cũng quá khách khí." Trần Tiểu Mễ cười tủm tỉm nói.

"Nào có, nào có." Lúc Quý Dũng giới thiệu với Trần Tiểu Mễ nói: "Đây là lý chính thôn Đại Loan chúng ta."

Trần Tiểu Mễ liếc nhìn người trung niên đứng cạnh Lưu Quý Dũng, nói: "Hoá ra là lý chính, thất lễ."

Lưu Điền vội vàng đáp lễ, nói: "Tiểu Mễ ca, đừng khách khí, ít nhiều cũng nhờ ngươi và Lâm ca, nếu không khoai lang trong thôn chúng ta sợ rằng sẽ thối rữa trong kho mất."

Trần Tiểu Mễ vội vàng khoát tay, nói: "Chuyện nhỏ không tốn sức thôi, không cần khách khí."

Lý chính Trương Thành trong thôn luôn nhìn hắn bằng ánh mắt có như không, còn thấy hắn làm bại hoại không khí trong thôn, vốn Trần Tiểu Mễ còn tưởng lý chính đều phải như vậy, chợt gặp một lý chính khách khí lạ thường với mình, Trần Tiểu Mễ nhất thời thấy không quen.

Lưu Quý Dũng nhìn cái bụng tròn vo của Trần Tiểu Mễ, nói: "Tiểu Mễ ca, đứa nhỏ này của ngươi không nhỏ nhỉ!"

Trần Tiểu Mễ vuốt vụng, nói: "Tên nhóc con này cũng nhiều tháng rồi, tay chân ta cũng không duỗi ra được chỉ muốn sinh càng sớm càng tốt."

Lưu Quý Dũng cười cười, nói: "Tiểu Mễ ca nói đùa, ngươi hiện tại nên tĩnh dưỡng cho tốt..."

Trần Tiểu Mễ phồng quai hàm lên, nói: "Còn tĩnh dưỡng nữa chắc ta còn béo hơn."

Lục Lâm mỗi khi nhìn thấy hắn làm việc nặng thì kinh sợ, cũng không thèm nói lý, phụ nữ có chồng mang thai trong thôn ít nhiều cũng vẫn phải làm việc.

Trần Tiểu Mễ thu đám đồ, gọi Trần Tiểu Mạch mang chút khoai lang khô ra đãi khách.

Gần đây Lưu Quý Dũng cùng mọi người cũng nghe người ta nói không ít về khoai lang khô bán trong cửa hàng Hoa Hạ, tất cả đều cầm lên nếm thử.

"Tiểu Mễ ca, khoai lang này của các ngươi phơi khô không tồi nha!"

Trần Tiểu Mễ đắc ý nói: "Chắc là cũng được, rất nhiều khách thích tới hỏi ta có bán hay không, có điều đây là quà tặng của chúng ta cũng không thể bán được."

Khoai lang khô chỉ là mánh khoé, là một mánh lới trong cửa hàng mà thôi, khoai lang cũng không phải thứ gì hiếm lạ, muốn dựa vào việc bán thứ này kiếm nhiều tiền quá khó khăn, Lục Lâm cũng không trông cậy gì vào việc kiếm tiền nhờ thứ này, càng không lãng phí tinh lực vào chuyện này.

Lưu Quý Dũng cùng đám người ăn khoai lang khô, mọi người cân nhắc đến việc bán khoai không tốt lắm, có lẽ bọn họ có thể suy xét đến việc bán khoai lang khô, nhưng mà khoai lang khô là Trần Tiểu Mễ nghĩ đến trước tiên, cũng không biết bọn họ bán khoai lang khô có thể ảnh hưởng đến Trần Tiểu Mễ không.

Lưu Quý Dũng nhắc đến với Trần Tiểu Mễ, Trần Tiểu Mễ hào phóng tỏ vẻ không sao cả.

Khoai lang khô chỉ là thủ đoạn thúc đẩy tiêu thụ mà thôi, không có thứ này còn có thứ khác.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro