Chương 83 - Khoai lang nhỏ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ngày đầu tiên khi Vương thị mắng chửi người thôn dân cũng không hề phản bác, thế nên đã cho Vương thị một loại ảo giác rằng thôn dân đang nhẫn nhục chịu đựng, ngày hôm sau Vương thị liền mắng chửi lợi hại hơn.

Mấy người thôn dân cố gắng nhẫn nhịn đến lúc chạng vạng ngày hôm sau, rốt cục không thể chịu đựng được nữa, đi tìm Lục lão gia tử, muốn Lục lão gia tử kết toán tiền công hai ngày cho họ, bọn họ không muốn làm nữa.

"Đây là làm sao, tại sao lại không làm nữa?" Lục lão gia tử hỏi có chút khó chịu.

Người đàn ông dẫn đầu nói: "Lục lão gia tử, mọi người tới là để kiếm tiền, không phải đến để nghe ai mắng chửi, ông mau kết toán tiền công cho chúng tôi, chúng tôi không làm nữa."

Lục lão gia tử cau mày có chút khó xử, trong lòng thấy có điểm không đúng, trong suy nghĩ cá nhân của mình Lục lão gia tử cảm thấy, ông ta tiêu tiền mướn người làm, vậy nghe đôi câu mắng chửi thì có làm sao, làm việc mà bị người ở trên mắng cũng là chuyện quá đỗi bình thường, Lục lão gia tử có thể mua nhiều đất như vậy cũng là có thể diện ở trong thôn, tâm lý ích kỷ có chút coi thường người trong thôn.

Mấy người làm giúp thống nhất đứng về cùng một phe, khiến Lục lão gia tử cảm thấy uy nghiêm của bản thân bị khiêu khích, không khỏi có chút cáu giận.

Vương thị nghe thấy có mấy người quấn lấy Lục lão gia tử đòi tiền, nhất thời bùng nổ: "Làm việc thì không tốt, còn muốn đòi tiền công, các ngươi nghĩ hay thật."

Thôn dân cũng không phải dễ chọc, nghe vậy lập tức nổi giận.

"Làm sao, ngươi muốn quỵt nợ, không muốn trả tiền hay sao."

"Một kẻ hai kẻ chỉ biết lười biếng, còn có mặt mũi muốn tiền công, chỉ mấy người các ngươi, ta chịu mời đến làm thì các người nên thắp nhang mà cảm tạ."

Sắc mặt người dẫn đầu Trương Đại Niên đã chuyển sang bực dọc, nói: "Lão bà, sao ngươi lại nói như vậy, vào mùa này càng có nhiều nơi mướn người làm hơn, là cho ai làm hay không cho ai làm hả, ngươi cũng không nhìn lại coi ngươi bỏ tiền ra nhiều hay ít, chẳng lẽ còn muốn chúng ta làm gấp rút cả ngày lẫn đêm cho ngươi sao."

"Chính người trước đây đi làm cho bà Thẩm, tiền công mỗi ngày ba mươi văn, giữa trưa còn có hai cái bánh bao."

"Làm việc cho Lục gia khổ sở hết mực, ngay cả bát canh giải nhiệt giữa trưa cũng không có, chỉ biết thúc giục giục hoài giục nữa thôi."

Vương thị nghe mấy người nhắc đến bà Thẩm, nhất thời bùng nổ, Thẩm Trì gả cho Trần Tiểu Thái, Vương thị đã coi bà Thẩm thành người của Lục Lâm, trong tâm tư Vương thị cảm thấy, tiền bà Thẩm bỏ ra đều là của Lục Lâm, cơn giận lúc trước không hề nhẹ đi.

Vương thị cùng mấy người làm giúp ầm ĩ lớn, Vương thị miệng độc, tức giận mắng chửi vài người một trận, mắng cho mấy người đàn ông miệng lưỡi vụng về đến mặt đỏ tai hồng.

Có người kích động, trực tiếp lôi chuyện Vương thị bức tử con mình, lại nói đến chuyện trộm tiền nhà Trần Tiểu Mễ.

Vương thị chán ghét chuyện người ta nói bà trộm tiền, bởi vì chuyện đó căn bản bà không hề làm, lại cố tình không có ai tin.

Vương thị cãi lộn cùng mấy thôn dân, thiếu chút nữa đã đánh lộn, phải gọi lý chính đến hòa giải mới ngừng công kích nhau.

Kết quả sự tình là, Lục lão gia tử thanh toán tiền công của mấy người, nhưng mỗi người bị trừ năm văn tiền, bởi Vương thị cảm thấy bọn họ không ra sức làm việc, nếu không phải lý chính hòa giải ở giữa, Vương thị còn muốn trừ nhiều tiền hơn.

Lục lão gia tử cảm thấy miệng lão bà tử này quá lộn xộn, đều khiến cho mọi người phát bực, lại cảm thấy thôn dân không có chừng mực, ông ta tiêu tiền mời những người này đến làm việc, bọn họ lại có thể ầm ĩ thành vậy, tiền công ông ta ra đã đủ cao, mấy thôn dân đến làm sống chẳng ra gì lại còn lòng tham không đáy.

Mấy người đàn ông đều cảm thấy có chút tức giận, có điều cũng không muốn vì năm văn tiền mà gây gổ, nhưng cũng kể từ đó, thanh danh Lục gia ở trong thôn thoáng cái càng thậm tệ hơn.

Mấy người đàn ông về nhà liền đem sự tình nói hết ra, phụ nữ trong nhà tự nhiên sinh tức giận.

Có người trong thôn nói, Lục lão gia tử không phúc hậu, cưới vợ cho cháu trai tiêu mấy chục lượng mắt cũng không chớp một cái, người nghèo trong thôn làm việc cho nhà ông ta thì đến mấy đồng tiền cũng đòi cắt xén, quả nhiên là "làm giàu bất nhân".

Mấy thôn dân không làm, Lục lão gia tử cũng không để ý, trong cái nhìn của Lục lão gia tử thì có tiền còn sợ không mời được ai đến sao? Nhưng đến lúc mời người ta lại phát hiện không có ai nguyện ý, Lục lão gia tử hỏi thăm một chút, phát hện trong thôn dân lưu truyền nhà ông quỵt nợ, làm việc cho nhà ông ta nhất định phải cẩn thận, một khi làm không tốt đều bị trừ hết tiền công, đến cuối cùng lại thành làm không công cho người ta.

Mấy thôn dân trên đường nhìn Lục lão gia tử chỉ chỉ trỏ trỏ, khiến Lục lão gia tử tức giận không ít.

Lục gia không mời được người, cuối cùng vẫn là lý chính ra mặt, mời người cho Lục lão gia tử, có điều người mới đến yêu cầu trả trước tiền công mới làm việc, nếu không chịu thì sau này không được trừ tiền.

Lục lão gia tử rơi vào đường cùng, chỉ có thể đồng ý.

Chờ đến khi Lục lão gia tử hồi phục tinh thần, phát hiện nhà mình chỉ vì mấy văn tiền mà bị mắng là không phúc hậu, chỉ đành nhịn cho qua.

Vụ thu này của Lục gia trắc trở đến cuối cùng cũng thu hoạch hết lương thực trong đất.

Thu hoạch vụ thu đi qua, mấy trận gió thu thổi tới, thời tiết càng ngày càng lạnh, dường như có chiều hướng tiến vào mùa đông.

Sinh ý trong cửa hàng của Lục Lâm càng ngày càng tốt.

Sức ảnh hưởng của thú bông so với cặp sách còn tốt hơn.

Có không ít người bán dạo đến cửa hàng của Lục Lâm nhập hàng, rồi lại đến địa phương khác bán lại.

Vì bù lại vấn đề không đủ người làm, Lục Lâm lại từ người môi giới mua hai người phụ nữ biết may vá về.

Hai người một tên Hỉ Thước, một tên Lâm Xuân.

Hỉ Thước hai mươi sáu tuổi, khi còn nhỏ gia đình nghèo khó bị cha mẹ bán cho một hộ nhà giàu, được ban thưởng cho cái tên Hỉ Thước, sau đó tên thật cũng bị quên lãng, vẫn luôn nơm nớp lo sợ làm việc cho hộ nhà giàu kia, tuy Hỉ Thước mới hai mươi sáu tuổi nhưng có thể vì làm lụng quá vất vả, nhìn người thật như ba, bốn mươi tuổi.

Sau khi Hỉ Thước lớn tuổi, hộ nhà giàu kia trở nên sa sút, cũng là nuôi không nổi nhiều nha hoàn bà tử như vậy, liền bán Hỉ Thước qua đây.

Một người khác tên Lâm Xuân cũng đã hai mươi ba, chồng đã chết, mẹ chồng nói nàng khắc người thân liền đem bán nàng đi.

Hỉ Thước và Lâm Xuân đến làm cho áp lực của bà Thẩm và Vân Nương cũng giảm đi, Lục Lâm để bà Thẩm phụ trách dạy hai người làm thú bông.

Bà Thẩm dù sao cũng đã lớn tuổi, thị lực có chút suy yếu, làm việc càng ngày càng lực bất tòng tâm, đoạn thời gian trước sợ chậm trễ Trịnh thị, bà Thẩm chủ động nói ra chuyện thay đổi người với Lục Lâm.

Hiện tại Lục Lâm để bà dạy việc người khác làm cho bà Thẩm cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Thẩm Trì không ở bên cạnh, bà Thẩm có chút cô đơn, hai người phụ nữ mới đến đều là người đáng thương, bà Thẩm đối với hai người họ vẫn có chút thương cảm, bà Thẩm cùng hai người họ trò chuyện một chỗ cũng không cảm thấy buồn chán.

Thẩm Trì không ở đây, sau khi Hỉ Thước và Lâm Xuân đến thì ở cùng một gian với bà Thẩm.

Lục Lâm cùng Trần Tiểu Mễ đi trên đường, Trần Tiểu Mễ có chút tò mò hết nhìn đông lại nhìn tây.

Thu hoạch năm nay không tồi, không ít nông dân lộ vẻ mặt tươi cười đến sáng lạn.

Lục Lâm thấy mấy người ở miền núi bán thổ sản thuận tay mua không ít sơn trân.

Trần Tiểu Mễ nhìn Lục Lâm mua này nọ liền bĩu môi, nói: "Thực ra loại đồ vật này có khắp nơi trên núi, căn bản không cần phải mua."

"Trước đây thổ sản vùng núi rất khó mua, hơn nữa mua được rất có thể đều là hàng giả..." Trần Tiểu Mễ biết Lục Lâm nói đến trước đây là nói đến thế giới kia, Trần Tiểu Mễ cảm thấy địa phương đó vô cùng thần kỳ, có gạo ăn không hết, lại ăn không hết sơn trân.

Trần Tiểu Mễ bĩu môi, nói: "Nếu thích, vậy ngươi mua nhiều một chút."

"Vậy cũng không cần mua quá nhiều." Lục Lâm nhìn thoáng qua chợ đằng xa kia, vừa mới thấy một người quen thuộc, "Là Lưu đại thúc."

Trần Tiểu Mễ trừng mắt nhìn, nói: "Đúng vậy, đã lâu rồi không nhìn thấy thúc ấy."

Trước đây Lục Lâm ngại phòng ở nông thôn nhỏ, cố ý tìm đám người Lưu Quý Dũng sửa lại một lần nữa, có điều hiện tại trấn trên nhiều việc, phòng ở nông thôn bây giờ cũng không thể nào ở, Trần Tiểu Mễ mỗi khi nhớ đến phòng ở nông thôn đều cảm thấy có chút đáng tiếc.

"Lưu đại thúc ở đây bán khoai lang kìa!" Lục Lâm có chút mê man nói. Năm trước khoai lang bị ế, năm nay vẫn là khoai lang sao?

"Có muốn nhưỡng chút rượu khoai lang không?" Trần Tiểu Mễ liếc mắt nhìn Lục Lâm một cái.

Lục Lâm gật đầu, nói: "Cũng được đấy." Nếu nhưỡng rượu, tiền kiếm được cũng rất nhanh, tuy bán thú bông thật tốt nhưng cũng đừng nên bỏ hết trứng vào một cái giỏ*, nhiều đường kiếm tiền vẫn luôn tốt hơn.

*Don't Put All Your Eggs in One Basket: Đừng bỏ trứng vào một cái giỏ - Thành ngữ này ý nói không nên đặt hết nguồn lực vào một nơi, mà phải phân bổ nhỏ ra. Đó là triết lý kinh doanh của Warren Buffett, là một quy luật kinh tế được sử dụng như một lời khuyên về đầu tư cho những người làm doanh nghiệp.

"Lưu đại thúc." Trần Tiểu Mễ đi lên trước gọi một tiếng.

"Lâm thiếu, Tiểu Mễ ca, là hai vị à!" Tiếng tăm của cửa hàng Hoa Hạ ngày càng lớn, Lưu Quý Dũng cũng hỏi thăm qua tình huống của hai người, biết Lục Lâm và Trần Tiểu Mễ ở trên trấn làm việc cho ông chủ lớn, buôn bán lời được rất nhiều tiền, hiện tại ở nông thôn cũng có rất nhiều người dựa vào việc thêu thùa cho cửa hàng Hoa Hạ kiếm tiền.

Thôn dân đối với người giàu có luôn có chút kính sợ, cho nên Lưu Quý Dũng nhìn thấy Trần Tiểu Mễ và Lục Lâm thì có chút câu nệ.

"Lưu đại thúc, thúc bán khoai lang sao, sao không bán cho tiệm gạo?" Trần Tiểu Mễ hỏi.

Lưu Quý Dũng thở dài, có chút sầu lo nói: "Củ quá nhỏ, tiệm gạo không thu."

Trần Tiểu Mễ cầm lấy một củ khoai nhìn thoáng qua, nói: "Khoai nhỏ như vậy, căn bản không đủ ăn!"

Lục Lâm dùng khuỷu tay đụng nhẹ Trần Tiểu Mễ, Trần Tiểu Mễ ngượng ngùng cười cười.

Lưu Quý Dũng cũng không để ý, cười khổ nói: "Tiểu Mễ ca, ngươi không nên thấy khoai lang của chúng ta nhỏ, nhưng đặc biệt ngọt, có điều bán cùng củ to vẫn kém một chút! Thế nên căn bản bán không được, aiz, nhà của ta coi như ít, thôn chúng ta có không ít nhà toàn bộ đều là loại này, nếu còn không bán đi, cũng không biết phải trải qua mùa đông như thế nào."

Lục Lâm có chút khó hiểu nói: "Năm trước không phải khoai lang bị ế sao? Làm sao lại trồng nhiều như vậy."

Lưu Quý Dũng ngượng ngùng nói: "Cái này... Thực ra chúng ta là bị người ta lừa."

Trần Tiểu Mễ có chút mê man nói: "Bị người khác lừa?"

Lưu Quý Dũng thở dài một tiếng, giải thích: "Khoai lang năm trước giá cả không cao, tất cả mọi người đều không muốn trồng khoai lang, người năm trước đến đây tên Lưu Kỳ."

"Lưu Kỳ nói trong tay hắn có giống khoai lang tốt ở phía Nam, loại khoai lang này so với khoai lang chỗ chúng ta ngọt hơn nhiều, rất được quý nhân phương Nam hoan nghênh, để chúng ta trồng, mùa thu hắn sẽ tới đây thu lại, trồng loại khoai lang này của hắn, có thể bán được giá gấp mấy lần so với khoai lang của bản địa, lại cam đoan mọi người không cần lo lắng."

Mọi người ngay từ đầu cũng không quá tin tưởng, có điều bộ dạng của người nọ cũng không giống người lừa gạt, mọi người liền tin tưởng.

Trần Tiểu Mễ nghiêng đầu, nói: "Năm nay, hắn không tới đây sao?"

"Đến thì có đến nhưng hắn nói khoai lang của chúng ta quá nhỏ, nhất định không phải loại tốt, không phù hợp tiêu chuẩn, nên không thích thu mua."

Trần Tiểu Mễ có chút khó hiểu nói: "Loại hắn lấy tới không phải loại tốt sao? Trồng ra nhỏ cũng là trách nhiệm của hắn, vì sao lại nhỏ đi."

Lục Lâm nghiêng đầu, nói: "Có thể do hoàn cảnh địa lý khác nhau." Khí hậu phía Nam cùng bên này không giống nhau, địa hình, đất đai cũng hẳn có điểm khác nhau, cho nên khoai lang trồng ra cũng không giống nhau.

Trần Tiểu Mễ chuyển động tròng mắt, nói: "Lưu đại thúc, các ngươi có biết Lưu Kỳ này không? Hắn không phải người thôn các ngươi, có quan hệ gì sao!"

Lưu Quý Dũng gật đầu, nói: "Đúng vậy, Lưu gia trước đây nghèo, trước kia cha của Lưu Kỳ ra ngoài chạy thương, nghe nói buôn bán lời không ít tiền, còn mua phòng ở phía Nam, có cửa hàng, nạp mấy người thiếp, trong nhà quả thực có tiền."

Lục Lâm trừng mắt nhìn, ước chừng có thể hiểu vì sao ở thôn Đại Loan lại tin tưởng Lưu Kỳ, cha Lưu Kỳ chính là người thành công đi ra từ thôn Đại Loan.

Trần Tiểu Mễ nhìn Lục Lâm, nói: "Nếu thực sự ngọt như vậy, thật ra có thể mua một ít."

Lục Lâm gật đầu, nói: "Có thể." Có thể nhưỡng một ít rượu khoai lang, khoai lang nhỏ hay không đều có thể ủ rượu khoai lang, nếu độ ngọt trong khoai đúng như vậy còn có thể làm ra đường.

Lục Lâm mua năm mươi cân khoai lang về*, để Vân Nương hấp một ít ăn.

*Chỗ này m sẽ quy đổi ra cân theo cách tính thông thường, 1 cân = 0.5 cân (kg)

Trần Tiểu Mễ rất thích vị ngọt của khoai lang lập tức ăn mất ba củ.

Tần Lãng và Tần Minh đúng là đám nhóc choai choai, đang độ tuổi ăn đến thủng nồi trôi rế*, Lục Lâm để cho hai đứa nhóc tùy tiện ăn, bảo đảm có đủ, hai đứa liền ăn đến mười mấy củ.

*Câu gốc là "Tiểu tử choai choai, ăn cùng lão tử", ý là đám nhóc chỉ biết ăn chưa biết làm, lượng cơm còn đặc biệt nhiều. Có điều không phải mang ác ý, cha mẹ làm bộ quở trách con cái, đùa vui nhưng đồng thời cũng mang ý chua xót việc nuôi dưỡng con cái không dễ dàng.

Trần Tiểu Mễ ăn khoai lang, nói: "Quả thật rất ngọt, có điều nhỏ quá cắn mấy miếng đã hết."

Người chờ ăn cơm bên cạnh cậu còn rất nhiều, giá cả khoai lang không đắt, cũng có thể dùng để ăn, ăn không hết ủ thành rượu, sẽ không lãng phí.

Lục Lâm liếc mắt nhìn Trần Tiểu Mễ, nói: "Nếu thích, ta đi mua nhiều hơn về."

Trần Tiểu Mễ gật đầu, nói: "Cũng được."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro