Chương 82 - Thu hoạch vụ thu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Bà này, hai ngày tới là thu hoạch vụ thu, để cháu đi tìm hộ bà mấy người làm giúp vậy."

Trên trấn luôn có người nhận làm chút việc vặt, thời điểm thu hoạch vụ thu, người làm sẽ thiếu một chút, tiền công theo đó cũng tăng thêm một ít, có điều cũng không tốn bao nhiêu tiền.

Bà Thẩm gật đầu, nói: "Không cần đâu, để bà tự đi tìm người, tìm mấy người trong thôn là được rồi, bà vẫn quen mấy người ở trong thôn."

Lục Lâm ngẫm lại cũng đúng, chuyện mời người làm việc như này, trước hết tốt nhất vẫn là mời người trong thôn, nếu mời không được, sau lại mời người bên ngoài, nếu như trực tiếp mời ngay người ngoài thôn, lại có chút không tôn trọng với người trong thôn.

Trước đây, Lục Lâm cùng Trần Tiểu Mễ xây nhà trong thôn có mời người bên ngoài, cũng là do lý chính nói trong thôn không có ai mới làm vậy.

Chuyện của Thẩm Trì và Trần Tiểu Thái cũng đã định tới, bà Thẩm cũng không coi Lục Lâm là người ngoài.

Bà Thẩm nghĩ, gần đây bà cũng không thể ở lại thôn, lương thực thu được lần này, giao thuế xong, sẽ trực tiếp kéo đến nơi này rồi tính.

Bà Thẩm gần đây cũng ít nhiều nhìn thấy vài chuyện, Trần Tiểu Mễ và Lục Lâm nói là làm công cho ông chủ lớn sau lưng, nhưng mà, ông chủ lớn này cũng chưa từng lộ mặt.

Khế ước bán mình của Vạn Thiết, cũng là ký đưa cho Trần Tiểu Mễ, ông chủ nào có thể cho phép như thế, trong tâm tư của bà Thẩm đã hoài nghi cửa hàng này chính là của Lục Lâm và Trần Tiểu Mễ, nhưng mà, căn bản không dám hỏi, cửa hàng này nếu thực sự là của Trần Tiểu Mễ, vậy nếu bà lão Trần gia biết, hơn phân nửa sẽ nhảy dựng lên ngay.

Bà Thẩm thầm nghĩ: nếu cửa hàng này thực sự là của Trần Tiểu Mễ, vậy thì quá ghê gớm rồi, lúc trước người trong thôn chỉ biết Trần Tiểu Mễ một tháng kiếm được hai lượng bạc, đã muốn đem gả con cho Trần Tiểu Thái, nếu như biết Trần Tiểu Mễ là chủ, vậy cho dù Trần Tiểu Thái cùng cháu mình đã định ra, cũng có thể sẽ có người sẽ tiếp tục mai mối người đến tuổi trên trấn này, còn có một đống tiểu cô nương nữa.

Bà Thẩm đem suy đoán này đặt ở trong lòng, cõi lòng mơ hồ toát mồ hôi thay cho cháu mình.

Mắt thấy thời tiết thu hoạch vụ thu đã tới, bà Thẩm tính ngày, có chút ngồi không yên, trực tiếp về thôn nhìn một chút.

Trong tay Lục Lâm không có người, đành phải để Tần Lãng đi cùng một chuyến, Tần Lãng cam đoan nói không thành vấn đề.

Thương thế của Tần Minh đã bình phục, làm ầm ĩ muốn làm việc cho Lục Lâm.

Lục Lâm một mặt để Tần Minh làm chút công việc vặt, mặt khác đôi khi để hắn hỗ trợ Trần Tiểu Mễ một chút.

Gần đây Tần Lãng càng ngày càng có kinh nghiệm rồi, Tần Lãng là người miền núi.

Tuy rằng tuổi tác nhỏ một chút, nhưng đã rất có khí thế, gần đây vẫn đi theo thương đội tới Liễu trấn bên kia đưa hàng.

Còn chưa đến nửa tháng tám, nhưng lương thực trong đất đã phát triển không tồi, có điều, phần lớn mọi người đều cảm thấy còn có thể phát triển thêm nữa, nên cũng chưa bắt đầu tiến hành thu gặt.

Bà Thẩm đi về một vòng, quyết định động thủ sớm một chút, để tránh đêm dài lắm mộng.

Đã quyết định xong, bà Thẩm trực tiếp tìm người trong thôn, hứa hẹn một ngày ba mươi văn tiền công, mời người hỗ trợ.

Người trong thôn không ít người thiếu đất, trong nhà dư sức lao động vốn không hề ít.

"Bà Thẩm, ruộng của bà vẫn còn có thể phát triển thêm nữa đây!"

Bà Thẩm gật đầu, nói: "Đúng là vẫn còn có thể phát triển thêm, nhưng mà nếu không cẩn thận gặp trời mưa to, như vậy toàn bộ đều hỏng hết."

"Đúng là vẫn còn có thể phát triển thêm một ít thì rất tốt, có điều, nếu mà gặp mưa lớn, tổn thất cũng lớn, còn không bằng cứ an toàn cho chắc."

Bà Thẩm cười, bà cũng nghĩ đến việc chờ phát triển thêm, nhưng mà qua hai ngày nữa, người trong thôn cũng bận thu hoạch vụ thu, không tìm được người tốt, cũng không tìm được công cụ tốt để mượn.

Người bà Thẩm mời so ra vẫn là thành thật trung hậu, mọi người làm việc cũng vô cùng gắng sức.

Mấy người bà Thẩm mời tới cũng cảm thấy bà Thẩm không giống như trước kia, Thẩm gia trước kia nghèo, một bà lão lại mang theo đứa cháu cứ chậm rãi lớn lên như vậy, làm sao sẽ giống như thế kia, tuỳ tiện mời vài người đến làm.

Loại đất này vốn ít lời, lại còn phải giao thuế, mời người, cứ như vậy có thể kiếm được bao nhiêu, sẽ càng ít đi.

Trong thôn không ít người biết, thú bông trong cửa hàng, rất nhiều con đều do tay bà Thẩm làm, thôn dân đoán bà Thẩm bán lời được không ít tiền, cho nên không cần để bụng chỗ tiền mời người giúp, còn có người cảm thấy, bà Thẩm đem Thẩm Trì gả cho Trần Tiểu Thái tương lai về sau cũng không cần lo lắng, đều dính chút ánh sáng của cháu rể.

"Bà Thẩm, Thẩm Trì đi đâu vậy."

Bà Thẩm còn đang bận việc trên đất, gần đến lúc chuẩn bị cơm trưa, vợ mấy người đến làm công liền xung phong nhận việc qua đây hỗ trợ.

Bà Thẩm cười, nói: "Bọn nó đi ra ngoài buôn bán."

Mấy bà nhìn nhau, không khỏi có chút ngạc nhiên, "Đi buôn, Thẩm Trì mới lớn như vậy, đã ra ngoài đi buôn bán."

Bà Thẩm cười, nói: "Nó chính là cứ liều lĩnh càn rỡ như vậy đấy."

Từ Lâm trấn đến Liễu trấn, đường xá có chút xa xôi, bà Thẩm có lần đi theo đội ngũ đi đưa hàng, đã từng đi qua, cũng từng đến cửa hàng mở bên Liễu trấn, tuy rằng nhỏ hơn một chút, nhưng mọi thứ toàn bộ đều đầy đủ, hai đứa nhỏ cũng làm thực sự tốt ở nơi này. Bà Thẩm đi nhìn một lần, cũng an tâm.

"Làm sao lại càn rỡ được tên nhóc Thẩm Trì này bây giờ đang làm chuyện lớn đó, bà về sau phải đi theo để hưởng phúc thôi."

Bà Thẩm cười, nói: "Một bó tuổi rồi, còn hưởng phúc cái gì chứ."

"Chính là một bó tuổi, mới nên hưởng phúc đấy!"

"Bà Thẩm, hiện tại bà có thể có năm mẫu đất, bà lại ở trấn trên, như này cũng không xử lý ổn lắm đâu!" Một người nói.

Bà Thẩm gật đầu, nói: "Đúng vậy, cho nên tôi nghĩ tới việc muốn cho thuê một ít đất."

Bà Thẩm gần đây cũng có chút ưu sầu, bà luôn ở trên trấn, nếu có người mang ý xấu, ăn cắp mạ của bà, bà cũng không biết.

Nếu như muốn hoa màu phát triển tốt, thời thời khắc khắc đều phải chú ý làm cỏ, bón phân tưới nước, như vậy ở trên trấn cũng không thể chú ý tới.

Đem đất cho thuê là chủ ý của Lục Lâm, bà Thẩm cũng có chút luyến tiếc, nhưng mà trong nhà ít người, cũng không thể làm gì được.

Mấy người phụ nữ nghe thấy bà Thẩm muốn cho thuê đất, cả đám đều có chút kích động, có tới mấy người trong nhà vẫn thiếu đất, nếu như có đất cho thuê, vẫn hy vọng có thể thuê được.

Bà Thẩm thu xong lương thực, đều chuyển lên trấn trên.

Đối với chuyện bà Thẩm làm Lục Lâm có chút ngoài ý muốn, có điều, muốn đem bạc trả cho lương thực của bà Thẩm, bà Thẩm không muốn, khuyên can mãi, mới nhận một nửa.

Bà Thẩm đúng như buôn bán kiếm lời không ít tiền y lời những người được thuê, đủ giàu có phô trương.

"Bà Thẩm rốt cuộc có bao nhiêu tiền công, đồ thu được trong đất cũng không ít, mỗi ngày bà thuê người cũng không ít tiền đâu."

"Nghe nói, bà Thẩm đang tính cho thuê đất đấy."

"Cho thuê đất á!"

Trương Tiến sau khi về đến nhà, nhìn thấy mấy thôn dân đang ở nhà mình.

"Cha, làm sao nhiều người đến đây vậy!" Trương Tiến hỏi.

Trương Thành liếc mắt nhìn Trương Tiến một cái, nói: "Bà Thẩm nói bà đã lớn tuổi, không trồng trọt được, muốn cho thuê đất, nhờ cha làm người chứng kiến."

Trương Tiến gật đầu, nói: "Thì ra là thế, bà Thẩm tính muốn cho thuê đất như thế nào?"

"Bà ấy muốn bốn phần lương thực, chuyện giao thuê cũng giao cho tá điền phụ trách."

Trương Thành gật đầy, nói: "Bốn phần cũng không nhiều." Rất nhiều đại địa chủ đều thu đến năm phần lương thực, cứ như vậy, giao địa tô, tới tay sẽ không còn nhiều.

"Bà Thẩm muốn cho thuê hết đất?" Trương Tiến hỏi.

Trương Thành gật đầu, nói: "Đúng vậy, năm mẫu đất, toàn bộ đều cho thuê hết."

Trong nhà.

"Bà Thẩm cũng quá khách khí." Lương thực bà vất vả khổ cực trồng ra, đều kéo hết tới đây, Lục Lâm có chút ngại ngùng.

"Bà Thẩm đem lương thực chuyển lên trên trấn cũng là chuyện tốt, chúng ta hàng năm đều không ở trong thôn, lương thực này nếu để ở thôn, cũng có thể bị người ăn cắp." Trần Tiểu Mễ có lẽ cũng nhìn ra, mọi người hiện tại cũng coi như người nhà, không cần phân biệt rõ ràng như vậy.

Lục Lâm ngẫm lại cũng cảm thấy đúng, nông dân chưa hẳn có bao nhiêu ý xấu, nhưng đói bụng cũng phải vùng lên cái gì cũng có thể làm được, chỗ lương thực này nếu đặt ở thôn, không ai trông coi, bị người ăn cắp cũng có thể xảy ra.

"Năm nay thu hoạch cũng không tồi đâu." Trần Tiểu Mễ nói.

Lục Lâm gật đầu, nói: "Đúng là may mắn." May mắn không gặp năm gặp hoạ, trong lịch sử, những năm gặp thảm hoạ, lưu dân xung quanh chạy khắp nơi, chuyện vào nhà cướp của cũng xảy ra rất nhiều.

Bà Thẩm thu hoạch vụ thu bên này, tiến hành vẫn hết sức thuận lợi, Lục gia lại có chút khác biệt dưới thời tiết thu hoạch vụ thu, cho dù toàn bộ nữ quyến phải xuống ruộng hết, có điều, Lâm Tú Nhi cùng Lý Phương Nguyệt đều có thai, ngay cả chuyện trong nhà cũng đều làm rất ít, tự nhiên sẽ không xuống.

Lục Trình Ngọc là người đọc sách, trong nhà cũng không lấy việc trồng trọt này làm phiền hắn, người đủ sức lao động trong nhà cũng chỉ còn lại hai người Lục Minh và Lục An.

Lão gia tử cũng đại khái biết hai đứa con mình tính toán cái gì, muốn đi tìm người trong thôn làm giúp, hứa hẹn hai mươi lăm văn tiền một người.

Hai mươi lăm này bình thường thật ra cũng đủ rồi, có điều, đang lúc thu hoạch vụ thu không ít nhà đang thiếu người, đặt trong mấy ngày thu hoạch này không tính thấp nhưng cũng không hề cao.

Tuy đã mời người đến, nhưng mà mọi người đều ngầm bàn luận, trước đây bà Thẩm ra ba mươi văn tìm người đến thu hoạch hoa màu, so với Lục lão gia tử chi hai mươi lăm văn, có chút keo kiệt.

Lục An đã mất việc, thế nên tiền riêng của Vương thị ngày càng ít, một chút bạc như vậy lại càng nhìn đến chằm chằm.

Ngay từ lúc thu hoạch vụ thu, Vương thị đối với mấy người đến làm giúp nói kháy, lặp đi lặp lại ghét bỏ người ta làm chậm, ồn ào phải trừ tiền, làm đến khi mặt trời lặn cũng không cho người ta đi, muốn người ta ở lại thêm một hồi.

Cái miệng độc của Vương thị, lúc cha mẹ Lục Lâm còn sống, Vương Thị cũng thường mỉa mai hai người như vậy.

Nếu cha mẹ Lục Lâm phản bác, Vương thị sẽ càng phát điên thoá mạ, dần dần cha mẹ Lục Lâm đều tuỳ Vương thị mắng chửi, Lục Minh cùng Lục An cãi nhau không ít, Vương thị đối với hai người con này rất thương yêu, cũng không cháy lửa đổ thêm dầu, trơ mắt mời người thu hoạch vụ thu, trong khoảng thời gian này Vương thị đã tích lại lửa giận, phát tiết tới người đến giúp nhà mình, không phải ghét bỏ người này làm việc lười biếng, cũng là mắng mỏ người kia làm tổn thất lương thực, lương thực đều rớt trên mặt đất.

Vương thị mắng con đã thành thói quen, cũng không cảm thấy có gì không ổn.

Mấy thôn dân dù sao cũng là làm việc lấy tiền, bị Vương thị mắng cũng chỉ có thể chịu đựng, có điều, lời đồn đãi Vương thị chanh chua cứ thế ngấm ngầm mà lan ra.

Còn có người đem Vương thị so sánh với bà Thẩm, kết quả chính là Vương thị kém quá xa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro