Chương 81 - Thú bông phát đạt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trần Tiểu Thái cùng Thẩm Trì tính sổ, Thẩm Trì nhìn thấy mấy con số trên sổ sách, không khỏi có chút khiếp sợ.

Lại có thể có nhiều tiền đến vậy, Thẩm Trì chưa thấy qua chuyện này, bị con số tính ra kích thích tới choáng váng.

Thẩm Trì biết đồ bên trong cửa hàng bán đều đắt giá, lợi nhuận cao, nhưng mà, không hề biết lại cao đến như vậy.

Trần Tiểu Thái cũng có chút hoảng sợ, có điều, rốt cuộc kinh nghiệm của Trần Tiểu Thái cũng nhiều hơn so với Thẩm Trì một chút, năng lực tiếp thu so với Thẩm Trì cũng cao hơn nên chỉ kinh ngạc một lát sau đó cũng bình tĩnh lại.

Có tiếng bước chân đi tới, Trần Tiểu Thái ngẩng đầu lên, nhìn thấy Tần Nghị đi đến.

"Tần đại thúc, thúc hôm nay đã vất vả rồi, nếu không có thúc hỗ trợ duy trì trật tự, chỉ sợ sẽ lộn xộn." Trần Tiểu Thái có chút vui mừng nói.

Tần Nghị cười cười, nói: "Nên vậy, lại nói, hôm nay ta nhìn thấy ông chủ của cửa hàng giả mạo kia."

Cửa hàng giả mạo trong lời Tần Nghị, đúng là cửa hàng ở trấn trên dùng tên tuổi Hoa Hạ của bọn họ, thực ra có không ít cửa hàng cũng làm đồ dựa theo Hoa Hạ, có điều, làm đến trắng trợn như vậy, cũng chỉ có một cửa hàng này.

Trần Tiểu Thái có chút ngoài ý muốn liếc nhìn Tần Nghị một cái, "Ông chủ làm đồ giả? Hắn đến mua đồ sao?" Hôm nay khách tới nhiều quá, Trần Tiểu Thái bận đến sứt đầu mẻ trán, rất nhiều chuyện đều không chú ý tới.

Tần Nghị lắc đầu, nói: "Cũng không mua đồ gì, chỉ là đến cửa hàng chúng ta nhìn chằm chằm thôi."

Trần Tiểu Thái nhăn mũi, nói: "Đúng là đồ vô liêm sỉ, nhất định không có ý tốt."

Thẩm Trì cười cười, nói: "Hơn phân nửa là hắn lại muốn trộm thôi." Bên trong cửa hàng giả mạo chủ yếu bán cặp sách và quạt, trước mắt thời tiết trở lạnh quạt không dùng được, hiện tại cặp sách đã có rất nhiều cửa hàng bán, mà trình độ bắt chước của cửa hàng kia cũng có hạn, lợi nhuận chắc cũng không nhiều.

"Thú bông này, hẳn là không học được đâu." Tần Nghị nói.

Trần Tiểu Thái gật đầu, nói: "Đúng vậy!" Cho dù học xong, hẳn cũng cần không ít thời gian, trước khi làm được, bọn họ chắc đã có thể kiếm không ít rồi.

Hạ Hải Sinh trở về từ cửa hàng bên kia của Trần Tiểu Thái, liền trốn trong cửa hàng phát buồn phiền, Hạ Hải Sinh là con vợ lẽ, từ nhỏ đã bị huynh trưởng bên trên ép không thở nổi, việc buôn bán đều lỗ vốn, qua một thời gian dài, trong nhà trên dưới đều nói hắn không có thiên phú và bản lĩnh làm ăn, so sánh với đại thiếu gia, so ra kém rất nhiều.

Hạ Hải Sinh ghét nhất bị người khác nói hắn kém hơn so với đại ca, lão gia tử tuy rằng yêu thương hắn, nhưng cũng ngầm cảm thấy hắn không ra gì.

Hạ Hải Sinh vẫn muốn làm nên chút chuyện cho ông nhìn thấy, có điều... Vẫn không thể thành công sau khi cửa hàng Hoa Hạ như từ trên trời rơi xuống, dẫn tới chủ ý không nhỏ, Hạ Hải Sinh phát hiện cửa hàng kia vậy mà thực sự có lợi nhuận kếch xù, nếu hắn cũng mở một cửa hàng giống vậy, giá cả định ra thấp hơn một chút, chắc chắn cũng có thể tiền vô như nước, nhưng mà sự thật không có tốt đẹp như những gì Hạ Hải Sinh nghĩ.

Cửa hàng lúc bắt đầu buôn bán cũng thực sự náo nhiệt một trận, nhưng bởi vì giá hàng thấp nên cũng không kiếm được nhiều, sau đó hàng hóa bán đều chững lại, mà hàng hắn trữ lại quá nhiều, không ít hàng vẫn còn trong kho, tiền thuê cửa hàng cũng không ít, tiền lời sau khi khấu trừ tiền thuê càng ít đi.

Hạ Hải Sinh cảm thấy hắn bên này bán cái gì cũng không được, cửa hàng Hoa Hạ thực sự chắc cũng không bán nổi, nào biết người ta lại làm ra một ít đồ vật quái lạ nào đó, bán một ngày đã hết sạch, thực sự dọa người. Cửa hàng Hoa Hạ bên kia mỗi ngày đều bận, cửa hàng của hắn lại không thế, có người đến, cũng chỉ nói bọn họ gạt người.

Bên trong nhà.

Lục Lâm gảy bàn tính, nói: "Tất cả số tiền vốn dùng trong khoảng thời gian này đã lấy lại được, tiếp theo còn khá nhiều việc phải làm."

Trần Tiểu Mễ gật đầu, nói: "Được."

Ngày đầu tiên thú bông xuất hiện, gặp được sức mua lớn, ngày hôm sau, mọi người đã bình tĩnh đi không ít, có điều, vẫn có nhiều người tới cửa hàng, ngày thứ ba cũng như vậy, việc buôn bán kế tiếp trong cửa hàng, lần thứ hai có xu hướng vững vàng.

Thú bông giá cả hơi cao, nhà nào dư giả sẽ mua một hai con chơi, nhà nào không dư giả, cũng chỉ có thể đến coi rồi hỏi thăm Lục Lâm một chút, phát hiện gần đây trong thành nổi lên phổ biến một chuyện, chính là may quần áo cho thú bông.

Phần lớn thú bông Lục Lâm bán ra là không có quần áo, chỉ có một số ít là có mặc, phần lớn tương đối là tinh xảo giá cả cũng có phần đắt hơn.

Không ít người mua loại không có quần áo, cũng chỉ có thể tự mình làm.

Một ít phu nhân nhà giàu còn có thể họp cùng một chỗ, trao đổi quần áo thú bông tâm đắc của nhau.

Lục Lâm cảm thấy đây vẫn là chuyện của giới giàu có, vốn hay nhàm chán, cũng không có chuyện gì để làm, suốt ngày không có việc gì, cho nên liền nổi lên phổ biến việc làm quần áo cho thú bông, xuất hiện thú bông, làm cho cửa hàng Hoa Hạ, lại phát đạt một phen.

Vài ngày trôi qua, cửa hàng hai nhà nhập sổ sách, gần 300 lượng, làm cho Lục Lâm rất hưng phấn.

Dương gia, mấy nữ quyến, một người ôm một con thú bông, mấy người ngồi vây quanh cùng một chỗ làm quần áo cho thú bông.

"Bà nội, con hổ này của bà, cũng thật đẹp quá!"

"Đúng vậy mẹ, con hổ này của người, nhìn thật uy vũ."

"Bà nội, thú bông hình con hổ trong cửa hàng không nhiều lắm, phần lớn là thỏ, gấu, con này của người rất hiếm đây."

Lão phu nhân được người người lấy lòng mặt mày rạng rỡ, "Nghe nói, cũng không có mấy con hổ, không bao lâu đã bán hết, cũng do Hằng Chi hiếu thuận, thương lượng với ông chủ một chút, để cửa hàng cố ý làm cho ta."

"Bà nội, con nghe nói, hiếm lạ nhất trong cửa hàng, phải là bảo vật trấn điếm, hôm nào con đi mua tặng cho người."

Lão phu nhân liếc mắt nhìn cháu trai, nói: "Đừng tiêu tiền uổng phí, chủ cửa hàng đã nói bảo vật trấn điếm không bán."

"Đó là chủ cửa hàng tùy tiện nói vậy thôi, lúc trước có người nói mua bảo vật trấn điếm ba mươi lượng, ông chủ đã có thể đồng ý."

Lão phu nhân nhìn cháu trai cũng hết cách, "Ba mươi lượng ư, vẫn là đừng có tiêu phí linh tinh."

Bảo vật trấn điếm của cửa hàng Hoa Hạ, lão phu nhân cũng có nghe thấy, tuy rằng Dương gia có tiền, nhưng mà, ba mươi lượng bạc, lão phu nhân vẫn rất đau lòng.

"Người mua được bảo vật trấn điếm này cũng không biết là ai." Lão phu nhân có chút hồ nghi nói Dương gia ở Lâm trấn cũng là gia tộc nhất nhì, chợt xuất hiện một người giàu có như vậy, lão phu nhân vẫn có chút tò mò.

"Hình như không phải là trấn chúng ta, là một người lạ mặt."

"Danh tiếng của cửa hàng Hoa Hạ, lan truyền cũng thật rộng, chỉ sợ là người của trấn khác."

"Danh tiếng của cửa hàng Hoa Hạ càng lúc càng lớn đấy!"

Sau khi Dương Hằng Chi trở về, liền nhìn thấy mẹ đang làm quần áo, nhìn thấy kích thước nhỏ như vậy, cũng biết là làm quần áo cho thú bông.

Dương Hằng Chi không khỏi thấy có chút chua xót trong lòng, mẹ của hắn đã lâu rồi cũng chưa làm quần áo cho hắn, vậy mà lại thật vồn vã làm quần áo cho thú bông, một con thú bông có đến mấy bộ, con thú bông này lại không biết cảm giác lạnh, thật sự có cần thiết mặc quần áo không?

"Con trai, con xem quần áo ta làm thế nào?" Dương phu nhân thấy con mình trở về, có chút vui vẻ hỏi.

Dương Hằng Chi cười làm lành nói: "Mẹ, tay nghề của mẹ càng ngày càng tốt."

Dương phu nhân cười, nói: "Con đưa thú bông cho lão phu nhân khiến bà rất thích, có điều, đệ đệ của con kêu gào phải mua cho lão phu nhân bảo vật trấn điếm đó."

Dương Hằng Chi cúi đầu, lão phu nhân tuy rằng thích hắn, nhưng mà, đệ đệ kia của hắn cũng rất hay lấy lòng khoe mẽ.

"Vậy mẹ xem, con đi mua bảo vật trấn điếm có được không?"

Dương phu nhân thở dài, nói: "Tâm tình lão phu nhân không dễ đoán!" Lão phu nhân đoán chừng cũng thích bảo vật trấn điếm, nhưng mà bảo vật trấn điếm này rất đắt, mua về, có thể sẽ bị cho rằng phá của, biện pháp này không dễ xử lý.

"Như vậy đi, con đi nhìn xem trong cửa hàng có bán thú bông nào mới không." Dương Hằng Chi nói.

Dương phu nhân gật đầu, nói: "Được."

Rất nhiều nhân công nữ trong thôn đều làm việc ở cửa hàng Hoa Hạ, khoảng thời gian trước, việc buôn bán trong cửa hàng bị đình trệ, rất nhiều người phỏng đoán không biết liệu cửa hàng có phải đóng cửa không.

Cách nghĩ của người dân trong thôn rất kỳ lạ, một mặt, mọi người cảm thấy cửa hàng Hoa Hạ thực sự kiếm rất nhiều tiền, đồ vật này nọ không tốn nhiều chi phí, mà giá thì bán trên trời, quả thực là một hắc điếm, nên đóng cửa.

Mặt khác, trong thôn hiện tại có không ít người dựa vào cửa hàng Hoa Hạ kiếm cơm, lại cảm thấy cửa hàng Hoa Hạ không thể đóng cửa, nếu như đóng, mọi người lại không kiếm sống được, mất đi một khoản thu nhập, như vậy sẽ rất vất vả, trong tay vừa mới thoải mái được một chút.

Lục Lâm kiếm được một khoản nhờ vào thú bông, cuộc sống trôi qua vô cùng thoải mái.

Trần Tiểu Mễ vô cùng thích một con hổ lớn, cả ngày ôm mãi không buông tay.

Lục Lâm hoài nghi, Trần Tiểu Mễ thích đại lão hổ như vậy, là bởi vì năm đó Trần Tiểu Mê đánh được hổ, mới mua được nhà trong thôn, có lý do đi ra từ sơn động.

Con hổ thú bông, lúc làm khá phức tạp, Lục Lâm cũng không cho làm nhiều, phần lớn vẫn là gấu, đủ các loại gấu bán đều chạy.

Lục Lâm ôm một con chuột bông, nói: "Con chột này đáng yêu thế, vì sao không ai mua nhỉ." Vốn có người muốn mua con này, nghe nói, đây là con chuột bông, liền không muốn mua nữa, Trần Tiểu Mễ trừng mắt nhìn, nói: "Đó không phải là bình thường à, ai lại đi thích chuột?"

Lục Lâm: "..."

Kiếp trước, hamster thực sự rất được hoan nghênh, Mickey Mouse lại phổ biến trên toàn thế giới, có điều, thẩm mĩ của người ở đây , hình như vẫn chưa đi đến được bước kia.

"Thật không hiểu ngươi vì sao phải làm chuột? Loại động vật này chỉ biết ăn vụng lương thực." Trần Tiểu Mễ có chút hoang mang nói.

Lục Lâm: "..." Vấn đề này, để hắn trả lời thế nào mới tốt đây, may là cũng không làm nhiều lắm, bằng không sẽ rất mệt đây.

"Dương thiếu gia đến đây một chuyến, hỏi ta trong cửa hàng có thể làm một ít hươu không." Trần Tiểu Mễ nói.

"Hươu sao?"

Trần Tiểu Mễ gật đầu, nói: "Đúng vậy! Hươu biểu trưng cho việc trường thọ, rất nhiều người già lớn tuổi muốn sống lâu thêm vài năm đều thích, cái này ngụ ý rất tốt."

Lục Lâm nói: "Thì ra là thế!"

Lục Lâm thầm nghĩ: nơi này chú ý tới hiếu đạo, con cái có của cải hay không đều ở trong tay ông bà cha mẹ, cách lấy lòng người lớn tuổi có tiền như vậy, hình như rất cần thiết!

Thời tiết càng ngày càng lạnh, phong trào mua thú bông càng rầm rộ.

Thú bông càng phổ biến hơn so với cặp sách, không ít người ở trấn khác, cũng nghe ngóng hỏi han để mua.

So lại, cặp sách trong cửa hàng tiêu thụ có chút ngưng trệ, cố tình cặp sách trong cửa hàng còn tồn không ít, Lục Lâm suy nghĩ ra vài cách, ví dụ, phối thêm cho cặp sách đồ trang trí thú bông nhỏ.

Còn có, nếu có người mua nhiều, sẽ tặng một cặp sách, từ đó, cặp sách dần dần cũng bán ra không ít.

Trần Tiểu Mễ mắt sáng lấp lánh kiểm kê bạc cùng tiền trong bình, có chút hưng phấn nói: "Có gần 600 lượng."

Lục Lâm gật đầu, nói: "Đúng thế!"

Trần Tiểu Mễ có chút ngây ngất ôm bình tiền, lại có thể có 600 lượng, hơn nữa cửa hàng trong tay hắn, nhà ở, nhà bọn họ đã hơn một ngàn, Trần Tiểu Mễ có loại cảm giác bay bổng như trên mây.

Thời điểm Trần Tiểu Mễ ở trong núi săn thú, chưa bao giờ nghĩ tới, kiếm tiền hóa ra là chuyện đơn giản như vậy.

"Thời tiết càng ngày càng lạnh rồi!" Lục Lâm nói.

Trần Tiểu Mê gật đầu, nói: "Đúng vậy!"

Giá quạt gần đây đã tụt xuống, thú bông càng ngày càng được hoan nghênh, hình như có rất nhiều người muốn bắt chước họ làm thú bông như lần trước, nhưng mà, thúc bông của bọn họ có rất nhiều chủng loại, một chốc một lát, cũng không bắt chước theo được.

"Bây giờ lập tức phải thu hoạch vụ thu." Trần Tiểu Mễ nói.

Lục Lâm nghĩ, nói: "Đúng thế!" Nhà bọn họ không có đất, việc thu hoạch vụ thu cũng không thành vấn đề, có điều, nhà bà Thẩm thì khác hơn nữa cộng với hai mẫu đất hắn đã tặng, có năm mẫu, cái này với một vài người tráng kiện mà nói, năm mẫu đất thu hoạch cũng không khó, nhưng mà với tuổi của bà Thẩm, cộng thêm chút phiền phức khi Thẩm Trì đã cùng Trần Tiểu Thái sang Liễu trấn, nếu không, hắn cũng có thể giúp đỡ.

Lục Lâm ngẫm nghĩ, quyết định cùng thương lượng một chút việc thu hoạch vụ thu với bà Thẩm. Tuổi bà Thẩm ngày càng lớn, tuổi này nếu có ngã trên mặt đất một cái, cũng không dậy được ngay.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro