Đây là bản SE của [Oneshort AkaKuro] Just two weeks
_________________________________
Akashi có giấc mơ lạ kì vào đêm ngày thứ ba trọ tại Kyoto trong một nhà nghỉ . Như thường lệ lại ngồi trầm tư với mấy giọng nói trong đầu , rồi anh về giường lúc 22:34 , anh đoán , lúc mơ cũng phải khoảng 1-2 giờ sáng đi ?
Đó là anh cùng Kuroko ở biển , lúc khi anh đang đếm 100 bước chân của mình . Cả người xoay lại về phía sau , tiếng sóng biển ì ào ngay tai khiến Akashi có chút mất tập trung về khung cảnh . Anh không lo nghĩ gì cả . Anh đang chờ đợi . Có một giọng nói nào đó đang vang vảng bên tai .
Bước đi , bước đi , một bước chân thôi .
Nó không phải thôi thúc anh , mà là thôi thúc Kuroko đằng kia . Nhưng Akashi dường như không di chuyển được , anh bất động đứng đó . Mặc cho gió biển thổi , tiếng nói đó vẫn chưa bị phá tan . Cái bóng xa xa kia lưỡng lự trước dấu chân in sâu của Akashi trên nền cát , tuy không gần nhau nhưng Akashi cảm giác như Kuroko ấy đang run rẩy .
Em ấy đang lạnh sao ?
Anh muốn phi tới để có thể đắp lên cậu tấm áo này . Có vẻ như có thứ gì đó đang ngăn cản anh .
Quái ? Bóng đè ? Đừng bảo đây là LD chứ ?
Giãy giụa liên hồi , nhưng Akashi bất động luôn rồi , chỉ biết đứng một chỗ như con ma-nơ-canh . Bất lực rồi cũng chả biết phải làm gì . Mình đúng là vô dụng .
Dường như giọng nói cùng sự run rẩy của Kuroko không hề dứt . Anh chưa bao giờ phải đối mặt với một chuyện như thế này . Suy cho cùng đây cũng chỉ là ảo tưởng viễn vong nhưng Akashi cảm thấy nó là vấn đề gì đó quan trọng mà anh không nghĩ ra được . Đứng đó và đứng đó mãi .
Kuroko chợt nhấc chân , cậu chàng có vẻ là đang lưỡng lự nên để chân phía trước hay sau .
Tiến , tiến . Lùi , lùi .
Điều gì đã xảy ra sau đó ?
Làm quái ai biết được
Tôi đã từng ngẫm nghĩ rằng tim mình có một lúc nào ngừng đập hay chưa
Nó có thật sự ngừng không ?
Hỏi ngu thế , không đập rồi làm sao cậu còn ở đây ?
Người thật sự cần ở đây là Oreshi
Nó ổn sao ?
Nó hoàn toàn tuỳ thuộc vào cậu ta . Dẫu cho tất cả nhân cách này có cảm xúc đi chăng nữa thì tất cả vẫn là dựa vào Oreshi
...
Akashi im lặng . Anh có thể mường tượng ta mình vừa thoát khỏi cái giấc mơ mà mình cho là quái quỷ , không ngoại lệ gì khi mà Akashi dường như có thể nghe rõ mồn một cuộc đối thoại đầy bí ẩn giữa các nhân cách . Cứ cho là Akashi này từ trước đến giờ chỉ có một nhân cách là Bokushi thì giờ ít nhất anh cũng phải lạ lẫm trước những nhân cách mới mẻ khác .
Đều là giọng của anh . Nhưng phân biệt ra không đến nỗi khó khăn .
Và anh...không hề biết...chuyện gì đã xảy ra sau đó . Kuroko đã tiến hay lùi ?
Buổi sáng thứ tư bắt đầu với anh một cách não nề như vậy . Đầy ắp suy nghĩ đau đầu . Akashi tự hỏi , anh còn có bốn ngày . Nên đi đâu nữa khi mà Akashi vừa nhật ra đây là nơi du lịch ngoài Tokyo cuối cùng mà anh cùng Kuroko đi đến . Thật sự là Akahi chưa từng nhận ra là khoảng thời gian của họ lại ít đến thế , anh đã tính nhầm .
Giờ thì làm gì đây ?
Hay là thả bộ đâu đó nhỉ ?
Lần đầu Akashi đi đâu đó mà không có mục đích .
...
Giờ đã là tháng mấy nhỉ ? Tháng tám ?
Akashi quên mất cái gọi là ngày tháng .
Anh dựa hẳn người bên chiếc ghế gỗ sần màu . Đây có vẻ là một công viên nào đó mà cả thời ấu thơ Akashi cũng chưa bao giờ lui tới . Xem nào , quanh quẩn như bù nhìn đến ngày hạn hai tuần chăng ? Nghe có vẻ vô lực quá nhỉ . Còn ý kiến nào khác không đây ?
Thử buông bỏ một ngày xem thử đi Oreshi ạ . Đôi lúc nghỉ ngơi không phải ý tồi
Phải đấy chàng trai
Nghỉ ngơi cho cả bọn tôi nữa
Anh không buồn tìm hiểu đến nguồn gốc của những giọng nói khác .
Cảm ơn...
Anh đơn giản đứng dậy và đút tay vào túi quần . Đôi môi thoáng chốc mỉm cười . Nghỉ ngơi...nhỉ ? À và anh quyết định là , sẽ như các khách du lịch tham quan mà dạo vòng quanh Kyoto này trong bốn ngày . Ít nhất nó cũng giúp mình sẽ thể thoải mái . Thư giãn nhiều thứ .
Đã đến thời hạn của hai tuần .
...
Kuroko nhẹ nhàng để tay trên nắm cửa rồi xoay nó , cánh cửa giõ bật mở . Cũng như cậu đã biết trước , đập vào mắt cậu luôn là căn phòng khách cỡ bự , không thể thiếu bóng dáng đỏ của ai đó đang ngồi chờ đợi trên ghế .
"Em đã về"
Cậu không ngạc nhiên nếu anh có không quay đầu mà cũng biết cậu ở đó . Gì cơ chứ , tiếng cửa rõ to như thế mà chắng ai biết chắc . Nhưng dù sao thì Kuroko cũng sẽ không đua đòi thời gian nữa , cậu sẽ vào ngay việc chính .
"Anh đã có câu trả lời ?"
Akashi mong đợi đấy là một lời hỏi thăm sức khoẻ ngọt ngào chứ không phải thế này .
"Ừ phải , anh đã có"
Rồi cậu ngồi xuống đối diện anh . Đặt tờ giấy ngay bên anh , bên cạnh vị trí mà đã có một cây bút bi sẵn đó yên vị . Điều đó chứng tỏ , anh quyết định là sẽ kí . Kuroko chợt thấy hơi đau trong lòng .
"Anh đã có hai tuần"
Akashi nói , và Kuroko lặng im nghe .
"Hai tuần đó anh đã đi mọi chỗ , mọi nơi , nơi có hình bóng của em"
Cậu vẫn nhìn anh .
"Anh đi tất cả những nơi mà hai ta từng đến , từng vui vẻ . Anh muốn sống trong kí ức với em như vậy . Nhưng anh nhận ra...anh nên...phải để em đi thôi"
Tim Kuroko như nghẹn lại . Cậu đang hối hận .
"Thế nhưng..."
Lời Akashi hẳn vừa cứu vớt tâm trí cậu .
"...anh không thể bỏ em . Thứ lỗi cho sự ích kỉ của anh . Nhưng...anh quyết rồi , anh nên để em đi thì hơn"
Akashi chợt nhận ra . Cái giấc mơ kia , nó đã nói lên rằng , Kuroko không hề tiến lên , cũng chẳng lùi . Anh cho rằng có thể cậu đã muốn bỏ cuộc . Hay chí ít là đang muốn rời xa khỏi Akashi Seijuuro . Nên Akashi đã ngẫm nghĩ , nên chọn cách nào đó là tốt hơn cho cả hai .
Cậu vốn nên để Tetsuya tự do .
Nếu em ấy đã chối từ như vậy thì đừng níu kéo nữa
Cậu biết đấy , ngay cả trong giấc mơ . Tetsuta cũng tránh né với cậu như vậy...
Cậu thấy làm sao ?
Tôi...có lẽ nên để em ấy có một cuộc sống mới...mà không hề có tôi . Để 12 năm đó rơi vào dĩ vãng đi . Mặc kệ nó .
Anh cầm cây bút bi , tay run run hướng đến cái ô vị trí mà anh cần phải kí . Và Kuroko chết trân tại đó . Akashi không biết mình đã làm gì , anh chỉ biết mình đã bất tỉnh , khi Akashi mở mắt ra lần nữa , chữ kí mang tên anh đã ở đó , ngang bằng với chữ kí "Kuroko" bên kia .
"Xin lỗi em , anh không muốn nhìm thấy em đau khổ nữa . Xin lỗi"
Akashi nói lời xin lỗi hai lần . Không hề ngẩng đầu lên . Mọi thứ như chìm vào hư không , chả hề có một tiếng động . Kuroko nghe rõ hô hấp của mình . Cậu...nên làm gì ?
Thôi nào Tetsuya , mày cũng không phủ nhận là mày yêu anh ấy .
Akashi cảm nhận được nhịp đập của tim . Anh đã có một thứ gì đó tan vỡ trong tâm hồn .
"Em xin lỗi"
Thịch .
"Em xin lỗi Seijuuro-kun"
Thịch .
"Em đã quá nóng vội"
Thịch . Thịch .
"Em xin lỗi . Em không muốn bỏ anh..."
Thịch . Thịch . Thịch .
"...Nhưng em không thể chịu đựng cuộc cãi vã không hồi kết này"
Thịch . Thịc-
"...Đó là lỗi của anh , Tetsuya . Tha thứ cho anh"
Akashi nhớ ra việc sau đó diễn ra . Anh đã ôm cậu . Ôm cậu lần cuối . Lần cuối cùng . Và tờ đơn li hôn kia đã được đem ra pháp luật .
Kuroko Tetsuya chính thức không còn là vợ của Akashi Seijuuro .
Rốt cuộc sợi dây đỏ kia vẫn đứt .
Tình yêu của họ níu kéo nhau . Không hề dễ dàng gì mà đứt cả . Nhưng có lẽ "Người tính không bằng trời tính" , họ đã buộc phải làm vậy .
"....anh vẫn còn yêu em lắm"
End
Như đã nói ở trên , đây là một SE của Just two weeks . Theo cơ bản mà nói thì tâm lí muốn bỏ hay không bỏ của Akashi với Kuroko chưa hề phụ thuộc vào anh . Hay nói đúng hơn là phụ thuộc vào mấy cái nhân cách kia . Dù là phủ nhận rằng nó phụ thuộc vào Oreshi nhưng ngay từ đầu giọng nói của mấy nhân cách khác mọc thêm trong đầu Akashi mới chính là tâm điểm ╮(╯▽╰)╭
Dù vậy cái kết ngay từ đầu của nó đã là cái SE này . Nhưng tui hơi ngán =))) nên là làm hai End cho rảnh nợ =)))
Thế nên là cứ vote cho tui nhoé =))) I nớp diu pặc pặc !
4/4/2018
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro