Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


         Có một nơi trên thế gian thuộc về người chết, tám trăm dặm không cỏ cây hoa lá, bốn bề là sa mạc triền miên không dứt, nơi đó tên là Hoàng Tuyền. Tại đây có một yêu tinh được mệnh danh là Mạnh Bà. Thân là nữ nhân, đa mưu túc trí, háo sắc, tham ăn, giỏi nấu canh. Canh Mạnh Bà được điều chế bởi tám giọt lệ phải rất lâu mới có thể nấu xong, mùi thơm của nó có thể thông chín tầng mây, phàm là ma quỷ khi uống vào sẽ quên sạch mọi việc của kiếp này...

- Ta tên là Tam Thất, là một Mạnh Bà. Hôm đó Hoàng Tuyền nổi gió rất lớn, thổi suốt một ngày đêm, trời tối đen như mực, vị hòa thượng đó đã đến Mạnh Bà Trang. Ta còn nhớ, ông ta tên là Vô Danh, ông ta mang đến cho ta một đóa hoa, đó là đóa hoa đầu tiên của Hoàng Tuyền.

Lúc này ta chỉ có 300 tuổi, vô cùng non trẻ....


------------------------------------------------

Mạnh Bà Trang

Cạch, nam nhân ngoài 50 tuổi, mái tóc hoa râm trông như đạo tặc, bất bình đặt bát xuống nói:

-Ta thực sự không khóc được, Ngũ Tề Ưng ta là hảo hán, đỉnh thiên lập địa, muốn lấy mạng thì cứ lấy, muốn nước mắt của ta thì thực sự không có đâu.

- Tam Thất à, canh đâu hả?_Một bà lão ngồi sau tấm rèm, đối mặt với nam nhân họ Ngũ kia, đặt bàn tay với bộ móng dài, sắc nhọn lên bàn cất giọng khàn khàn.

-Có ạ_Tiểu Thất đặt mạnh bát nước màu xanh ngọc đang tỏa ra mùi hương ngào ngạt lên trước mặt lão Ngũ, nước bắn ra tung tóe. Thứ nước ấy chính là Canh Mạnh Bà trong truyền thuyết.

Nhìn bát canh, lão Ngũ hít một hơi, vẻ mặt dãn ra:

- Canh thơm lắm!

Bà lão phía sau tấm rèm ngồi tựa đầu vào ghế, từ tốn giải thích:

- Canh Mạnh Bà được điều chế bởi tám giọt lệ, bao nhiêu khổ đau cần phải được nung nấu từ từ, bỏ đi phần đắng giữ lại phần ngọt, một đời cay đắng khổ đau nấu thành một nồi canh ngon. Đời người cũng chỉ là như vậy mà thôi.

- Canh Mạnh Bà thơm ngọt như vậy, ta sẽ uống thật là sảng khoái, để được đầu thai_ Lão Ngũ hào hứng nói.

- Khoan đã. Ngươi đã không cho ta nước mắt, có thứ gì tốt mang theo thì hãy lấy ra đi nào.

Lão Ngũ mở to mắt nói:

- Một đời võ phu, hai bàn tay trắng, trên người không có gì quý giá cả.

- Vậy thứ trong lòng của ngươi là cái gì hả?_Bàn tay nhăn nheo của bà lão thò ra, chớp mắt cái. cây trâm trên người Ngũ Tề Ưng đã nằm trên tay bà.

Ngũ Tề Ưng hốt hoảng đứng phắt dậy, trừng mắt:

-Duy nhất cây trâm này không thể đưa cho bà.

Lão bà bà nhìn cây trâm trên tay, cất tiếng cười dài, tiếng cười ấy lanh lảnh, vang khắp Hoàng Tuyền, nghe mà rợn người thay. Chiếc rèm được kéo lên, bà lão đáng sợ khi nãy đã biến thành một nữ tử xinh đẹp, khuôn mặt thanh thoát, bên khóe mắt đã có chút nếp nhăn. Đôi mắt tĩnh lặng không có nửa điểm gợn sóng, như là không có hỉ nộ ái ố,  bình thản nhìn cuộc sống muôn vẻ_ Đây cũng chính là Mạnh Bà, mẫu thân của Tam Thất. Một thân áo trắng ngồi vắt vẻo trên ghế, giơ cao cây trâm lên ngắm nghía một hồi rồi cài lên tóc, khiến lão Ngũ lạc mất một nhịp.

Mạnh Bà phất nhẹ tay áo, sổ sinh tử trải ra trên bàn.

- Âm phủ có sổ âm dương, quyển âm ghi chép sinh tử thọ yểu, là mệnh trời. Quyển này của ta là quyển dương , ghi chép công tội một đời người. Thẻ tre không chữ, chờ ngươi hoàn thành...

Mạnh Bà lại phẩy tay cái nữa, chữ đỏ hiện lên kín thẻ tre.

- Nay nó ghi lại ngươi đã giết ba mươi bảy người trên chiến trường.

- Ăn cơm của nhà binh, làm gì có chuyện không giết chóc. _Lão Ngũ phản bác.

- Bảy năm trước, ngươi áo gấm về làng, nhưng vì sao lại giết chết cả nhà láng giềng mười mấy mạng người từ già đến trẻ chứ... - Mạnh bà nhìn Ngũ Tề Ưng cất giọng đầy mỉa mai - Thủ đoạn tàn nhẫn, phóng hỏa đốt nhà, chạy trốn đến nơi này có phải không... Cây trâm phượng hoàng này, là của nữ chủ nhân nhà đó?

- Cây trâm này là của ta, trước khi xuất chinh, ta bán trâu bò, thuê thợ kim khí tốt nhất làm cây trâm này tặng cho A Phượng._ Ngũ Tề Ưng kể, giọng đầy chua xót.

- Vậy A Phượng là nữ chủ nhân nhà đó rồi. 

- A Phượng, nàng ta nói, đợi ta quay về sẽ thành thân với ta...- Những giọt nước mắt bắt đầu lăn dài trên má của lão Ngũ

- Hahahahahaaa - Mạnh Bà cười dài đầy vẻ khinh miệt - Nhưng bà ta đã không chờ ngươi, bảy năm trước cả nhà A Phượng đã mất mạng, khi đến âm phủ họ đã kiện ngươi, ngươi không thể luân hồi nữa rồi.

 Một giọt nước mắt rơi vào canh Mạnh Bà, Lão Ngũ quỳ xuống đầy bất lực.

- Thay vì ở địa ngục vô biên này chịu sự dày vò, chi bằng... để cho ta ăn ngươi nha. - Mạnh Bà đứng dậy thích thú nói.

Mạnh Bà Trang bỗng rung chuyển, gió thổi lạnh thấu tim gan, trước mặt Ngũ Tề Ưng lúc này là nguyên hình của Mạnh Bà, một con rắn lớn đang nhe nanh chuẩn bị ăn thịt lão ta, bên cạnh là Tiểu Thất đang chờ, tuy đã 300 tuổi nhưng lại là hình hài của một đứa bé gái.

----------------------------------------------

Cách Mạnh Bà Trang mấy dặm, có một vị hòa thượng đứng giữa gió cát lạnh lẽo hướng mắt về căn nhà của Mạnh Bà...

----------------------------------------------

- Mẹ à con ma này khó ăn quá đi._ Tam Thất phụng phịu

Mạnh Bà lên tiếng trách mắng:

- Hãy mau ăn nhanh đi nào, con sinh ra đã ngốc, lại không xinh xắn, con còn không lớn nữa...

Tiểu Thất nhìn bà thất thiểu, buồn rầu suýt khóc.

- Con thích ăn ngón tay nấu nhừ, để mẹ lựa ra cho con ăn nhé.

- Con nghe các quỷ sai nói, các Mạnh Bà trước đây đều rất giỏi giang, được sinh ra từ linh khí của trời đất, đều có nhan sắc kiều diễm như là mẹ vậy đó, họ nói con là do mẹ nhặt về.

Mạnh Bà đập bàn tức giận nói;

- Vớ vẩn, là kẻ nào sau lưng đặt điều xằng bậy, mẹ sẽ cắt đứt đầu của kẻ đấy đó.

- Mẹ đừng có giận, mẹ của con xinh đẹp, con nhìn cũng thấy vui trong lòng, hình dạng của con, con nhìn thôi cũng thấy chán ghét nữa.

-Mạnh Bà chúng ta sinh ra có thất khiếu tinh hồn, đều tại mẹ làm mất một khiếu của con, chỉ còn lại lục khiếu nên con mới thành ra như vậy đó... - Mạnh Bà ân cần nhìn Tam Thất an ủi.

  Vù..ù..ù....kẹttt

Cánh cửa Mạnh Bà Trang mở ra, một hòa thượng cả người bận bộ đồ trắng muốt, trên cổ đeo chuỗi tràng hạt dài, đầu đội nón vành rộng bước vào. Luồng gió lạnh thấu xương thổi mạnh vào Mạnh Bà Trang, căn nhà trở nên u ám ghê rợn hơn...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#lang#man