Chap 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hồng Liên tiểu viện nơi nàng tạm cư trú chính là cách sau một cái thượng uyển hoa viên, nơi này trăm hoa khoe sắc không ngừng, vẻ đẹp mê hoặc lòng người; liền biết Hầu phủ bỏ ra không ít sức lực chăm sóc này quý hiếm thảo.

Giữa vườn thượng một cái hồ nước trong xanh, đỏ tía một tiểu cầu bắc ngang qua đình viện, hồng phấn màn phủ đung đưa theo gió; cảnh xuân dường như hiện ra trước mắt, rực rỡ nhưng không quá thô tục khí.

Liền nơi này bốn mùa cảnh vật thay đổi tựa như: cảnh xuân rực rỡ muôn màu, hạ sang mát mẻ tươi vui, thu tới điểm một chút dịu êm, yên ả, đợi đến đông qua lại một mảnh ấm áp cảnh trí; so với thế ngoại đào viên không có quá nhiều điểm xa cách.

Mà Hồng Liên bước chân nhỏ lại không tự chủ cất bước, bạch y nhẹ nhàng đung đưa theo gió, trêu ghẹo mấy chỉ hồ điệp đang tự do bay lượn.

Này cảnh xuân liền khiến tâm hồn nàng có mấy phần mềm mại, tựa như trước kia cùng nàng sư phụ, sư huynh ngụ tại Thiên Sơn Đỉnh sinh sống.

Này nếu không có thượng một lần quá biến cố xảy ra, liền nàng có hay không sẽ đang cùng chính mình thân nhân thưởng thức một trận nùng hương vị tươi mới mùa xuân?

Thượng khuôn mặt nhỏ mạt mạt điểm một chút lung linh giọt lệ, ẩn ẩn hồng khóe mi thanh tú, nhỏ nhắn bàn tay nắm lại thành quyền, bén nhọn móng như chực cắm sâu vào làn da non mịn.

Réo rắc thanh âm hòa vào xôn xao phong vũ, chợt trầm chợt bổng, tựa có tựa không... đảo một trận nùng bi thương như ngàn mũi tên nhọn trực tâm mà xuyên thẳng.

Tái nhợt gương mặt Hồng Liên, bước châm thượng chậm dần rơi hẳn thượng đình đầu cầu một nhịp nhỏ.

Lạnh buốt giọt lệ khẽ lăn dài trên má khiến nàng trở nên bừng tỉnh, tựa như vừa trải qua kia một giấc bi thương cùng ai oán mộng dữ.

Mà phía kia thượng đình viện màn ẩn hiện hắc y thân ảnh, ngón tay thượng nhẹ nhàng lướt trên mặt đàn, du dương một trận mê hoặc âm điệu.

Thượng một lần sư phụ từng nói quá, dân gian người đệ nhất cầm sư Mạc Tà danh tính; hắn cầm khúc không chỉ làm say đắm lòng người mà còn là nguy hiểm nhất vũ khí thời điểm.

Một khúc cầm khảy lên du dương dụ hoặc khiến người trầm mê, đi vào lúc sau liền không cách nào thoát ra được.

Mạc Tà là danh, hắn chính là nguy hiểm nhất giang hồ một vị cao thủ; liền là ngay lúc này lại cư nhiên xuất hiện quá Hầu phủ hoa viên, càng khiến cho Hồng Liên tâm tưởng không khỏi có chút kinh hách.

Nàng là lần đầu tiên rời khỏi Thiên Sơn, đối với giang hồ hiểm ác vẫn còn nông sâu chưa rõ; mà lúc này đối diện nàng nhân lại khiến nàng không khỏi đánh lên một chút đề phòng.

Liền một chút sơ tâm cũng có thể khiến nàng trầm luân không dứt, rơi vào chính là vực sâu vạn trượng u mê.

Thanh thúy một ánh mắt chậm rãi lướt qua toàn bộ hoa viên, Bạch Y thiếu nữ tâm tư lại càng trở nên âm trầm.

Nàng quả nhiên không trải quá giang hồ sự, liền một Hầu Phủ cũng nhiều như thế trùng điệp nguy cơ lệnh người sợ hãi.

Này một mảnh hoa viên dựng lên bát quái trận đồ, thượng đình tâm trận lại có như vậy nguy hiểm nhân không ngừng khảy đàn bố trận; nàng nếu là không có thanh tỉnh phía trước liền không biết sẽ gặp quá chuyện gì biến cố.

Bạch y nữ tử vẫn dừng lại ở đấy đầu cầu, mảnh mai một dáng nhỏ nhân lại phảng phất kiên định thần sắc; tựa hồ như có như không để ý đến này trận pháp.

Mà trong đình hắc y nhân ngón tay cũng dần chậm rãi, thanh âm cuối cùng cứ như vậy nhẹ nhàng rơi xuống.

Thân ảnh khẽ động, cũng không có nhìn về phía Hồng Liên, chỉ là đạm mạc một bóng dáng cao ngạo, lạnh lùng.

Ở hắn mở trận thời điểm liền không có quá mấy người có thể thanh tĩnh, này tiểu nha đầu như vậy nhỏ liền là lần đầu tiên nhìn tới.

Liền nói nàng thiên chân thiện lương càng không phải, ở lúc đầu một khắc bị dụ hoặc kia chính là sâu thẩm trong tâm tư một mối ngổn ngang; mà trong trận thời điểm cảnh tỉnh bản thân lại chính là thực lực khó dò.

Một tiểu cô nương quá mươi tuổi liền có như vậy thực lực không khỏi khiến người ta bội phục.

"Tiểu nữ quấy rầy tiên sinh nhã hứng, còn mong tiên sinh rộng lượng bỏ qua."

Hồng Liên trong lòng không ngừng đề cao cảnh giác, ngoài mặt vẫn là trước một tiếng khiêm nhường.

Nàng vừa thoát khỏi một cái hiểm cảnh lộ, lúc này đây càng không mong trêu chọc vào phiền toái; còn là đối diện như thế một đại phiền toái, cũng chẳng rõ bạn hay thù người.

"Cô nương khiêm nhường. Tại hạ đến gặp cố tri, nơi này vô tình phiền nhiễu nhân gia. Cô nương xin chớ trách."

Mạc Tà thanh âm sắc lãnh, này một lời khiêm nhường cũng có vài phần khí nhượng người ta lo lắng.

Hồng Liên đạm đạm thanh sắc, trong lòng không khởi mấy hồi phong ba; bạch y chậm rãi tung bay theo gió, nàng ánh mắt cũng không dừng lại quá lâu nơi đình thượng bóng người.

Nhân nếu là Hầu phủ quen biết người liền không cần quá nhiều để ý cùng dây dưa, càng là không cần trêu chọc bậc này cao thủ.

"Hầu gia ở sảnh đường cùng phu nhân trao đổi, tiên sinh liền nơi này chờ giây lát. Tiểu nữ trước cáo từ."

Hồng Liên một thân bạch y chấp tay thi lễ xong liền quay gót rời đi.

Nàng đối với giang hồ cao thủ nhân không có quá nhiều hiểu biết cùng qua lại, càng không có lợi ích quan hệ liền không cần nán lại chuyện trò.

Huống hồ nàng thân thể chậm mấy ngày mới hồi phục, trước sau đều phải hảo hảo nghỉ ngơi tịnh dưỡng; còn là sớm một chút ngày nghiên cứu phương pháp chữa Hầu gia phu nhân bệnh tình, báo đáp ân cứu nàng một mạng.

Còn là sớm ngày tìm lại nàng sư huynh tung tích, cùng hắn khởi một cái kế hoạch đối bọn họ hại chết sư phụ người báo thù.

Hồng Liên tiểu viện nhỏ một mảnh yên tĩnh sân, này cũng thực thích hợp cho nàng một người tịnh dưỡng cùng tu luyện.

Nàng bên cạnh một cái nha hoàn danh gọi A Ly cũng thực hiểu chuyện, liền Hồng Liên nghỉ ngơi lúc sau cũng không làm ồn sự, hảo hảo bên ngoài trông nàng cửa.

Hồng Liên phòng nhỏ môn vừa khép lại, nàng thượng giường nhỏ xếp bằng ngồi thiền tư thế.

Quá mấy ngày vết thương đều được trị hảo, kinh mạch lúc sau cũng cần được đả thông.

Nàng võ thuật so với sư huynh không quá lợi hại, chủ yếu phòng thân tác dụng là chính; mà đối với y thuật của Thanh Sơn cư sĩ, nàng cư nhiên là duy nhất một vị truyền nhân.

...

Nam Hầu Phủ -  Hồng Liên tiểu viện nhỏ một mảnh thanh bình, tựa như Thiên Sơn cư trú thời điểm không quá cách biệt.

Nàng nhật tử quá hai lần đến thăm Hầu phủ phu nhân bệnh tình, thời điểm thi châm giúp người đả thông kinh mạch, lại chuẩn một vài đơn thuốc bổ chậm rãi điều dưỡng lại phu nhân sức khỏe.

Hầu phủ người đối với Hồng Liên y thuật cũng vô cùng cẩn trọng, mà nàng đơn thuốc đều chuẩn qua Hầu phủ quân y mới dám đối phu nhân dụng quá.

Hồng Liên đối với Hầu phủ tâm tư cũng không quá chú trọng, dù sao phu nhân cũng là nhất phẩm cáo mệnh phụ, hạ nhân đối nàng tính mệnh cẩn trọng cũng là điều có thể hiểu được.

Quá mấy tuần trăng Hầu gia rời phủ tìm quý hiếm Hỏa Liệt Quả trở về, Hồng Liên nội thương cũng chậm rãi điều dưỡng hảo.

Nàng vừa nghe bên cạnh A Ly nha hoàn báo qua thời điểm liền gấp gáp đến tiền điện, cũng muốn trông qua Hầu gia người có chăng thu hoạch trở về?

Lại thấy thiên điện giăng trùng hậu vệ, trái phải Hầu gia nghiêm cẩn đỡ lấy Nam Hầu, giáp bào một thân máu đỏ tựa vào ghế.

Hầu gia sắc mặt vô cùng nhợt nhạt, quầng mắt thâm nặng không chút sinh khí, cả người đầy những vết ngoại thương.

Liền Hồng Liên tâm tính kiên định cũng có mấy phần hãi kinh, này là hắn vì phu nhân tìm dược liệu mà đánh đổi về.

"Hồng Liên cô nương, ngươi xem này có phải Hỏa Liệt Quả?"

Vừa trông thấy Hồng Liên bóng dáng, Nam hầu sắc mặt có vài phần trấn tỉnh.

Hắn trong tay hộp gỗ phủ đầy bụi gió, bên trong cẩn thận phủ một lớp nhung mềm mại, đặt vào một loại quả xù xì như da rắn, màu đỏ ánh lên tựa như lửa địa ngục như thêu như đốt.

Hồng Liên đối thảo dược vô cùng nhạy cảm, vừa nhìn sơ qua liền có thể nhận biết có phải hay không nàng yêu cầu vật liệu.

"Bổn Hầu đã sai người tiến cung tấu trình, chốc lát nữa sẽ mang Thất Diệp Liên Hoa trở về. Bệnh tình A Thục liền nhờ cậy cô nương."

Hầu gia chấp tay thành quyền khấu đầu trước Hồng Liên, này hành động lệnh người xung quanh không khỏi bội phục.

Hắn một thân trọng thương trở về liền chưa có nghỉ ngơi quá, giờ khắc này liền đối với hắn phu nhân bệnh tình mà cúi đầu khẩn xin nàng một tiểu nha đầu.

Lại thấy nàng chậm rãi bước đến nâng đỡ Hầu gia quyền, bộ dáng thanh tao xen lẫn mấy phần cao ngạo; này một tiểu cô nương có thể lộ ra bực này khí chất, liền khiến người ta không khỏi thán phục.

"Hầu gia chớ vội, trước giúp ngài hảo hảo thương thế."

Nàng đầu khẽ gật liền có hai vị tướng đến đỡ lấy Hầu gia thân thể, giúp hắn ổn định tựa vào ghế.

Mà nàng lời này lại khiến Hầu gia thoáng mấy phần kinh ngạc, lại có chút băn khoăn không thốt nên lời.

"Hầu gia thương thế là do Hỏa Diệm gây ra, hỏa độc xâm nhập nếu không mau chóng trị khỏi e rằng cả đời đều là phế nhân. Mà phu nhân bệnh tình muốn chữa khỏi liền cần Thiên - Địa - Nhân hợp. Ngài tính mạng so với nàng còn mấy phần nguy hiểm hơn."

Cũng không đợi Hầu gia cùng binh tướng chất vấn, Hồng Liên đối nặng nhẹ vấn đề trước sau đều phân giải tận tường.

Hầu phủ phu nhân bệnh tình đã quá mười mấy năm, liền chờ đợi vài hôm cũng không phải quá lớn vấn đề.

Dù sao thời gian này nàng thân thể cũng được Hồng Liên chậm rãi điều dưỡng hảo, đợi quá mấy ngày thời tiết ấm trở lại liền có thể bắt tay vào chữa trị.

Mà Hầu gia vết thương bỏng rát, nhục huyết mơ hồ, hắn tâm là đang cố gắng thanh thanh tỉnh tỉnh, chỉ sợ chốc lát liền gắng gượng đầu không quá.

"Hầu gia đừng quá lo lắng, thiếp gần đây nhờ Hồng Liên cô nương chăm sóc sức khỏe đều tốt hơn. Chàng trước để cô ấy chữa thương tốt."

Hầu gia phu nhân dĩ nhiên tự hiểu rõ chính mình trượng phu, hắn đối nàng nhất mực tình thâm; nàng nếu không chịu khuyên can, chỉ sợ hắn liền vết thương cũng chẳng thèm quan tâm.

"Hảo. Nghe theo phu nhân. Nhưng ta là nam tử, mà Hồng Liên cô nương thì..."

"Trong mắt tiểu nữ chỉ có bệnh nhân và đại phu, Hầu gia chớ lo lắng."

Không đợi Nam Hầu dứt lời, Hồng Liên đã vội ngắt lời.

Thân đã là đại phu thì cho dù nam nữ lão ấu... trong mắt cũng chỉ là bệnh nhân, đối nàng trị bệnh không có cố kị vấn đề.

Thoáng trông Hồng Liên thanh sắc không đổi, Nam hầu phu nhân liền sai gia tướng đỡ Hầu gia hồi phu nhân phòng; lại để gia tướng trước giúp hắn thay đổi xiêm y, cũng là để Hồng Liên thuận tiện thi thuật.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#sammy